Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 74

Một cảnh tượng chưa từng tưởng tượng đến.

Nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống theo tốc độ mắt thường có thể thấy được, bầu không khí chợt đặc quánh lại.

Phùng Chiêu quá hiểu Đặng Từ, có người ngoài ở đây, cho dù giận đến mấy bà cũng sẽ kìm nén cảm xúc.

Huống chi đây là nơi công cộng, bên cạnh Đặng Từ còn có Vương Tĩnh Vân.

Bà ta ngồi cao nhìn xuống Phùng Chiêu, nụ cười chẳng đến mắt: “Phùng Chiêu, vừa nãy mẹ nghe nhầm à? Hình như mẹ nghe thấy vài từ ngữ rất lạ. Những lời ấy không nên dùng để nói về đứa con gái của mẹ, người đã nói muốn lấy sự nghiệp làm trọng, chỉ muốn chuyên tâm làm việc, không muốn kết hôn. Có đúng thế không?”

Phùng Chiêu chưa từng nghĩ, tấm khiên cô từng dùng để tự vệ, nay lại trở thành mũi giáo trong tay Đặng Từ.

Cô không còn bất kỳ đường phản bác nào.

Quả thật, trước kia cô từng nghĩ như vậy.

Nhưng con người luôn thay đổi.

Giây phút này đã không còn là giây phút trước.

Giữa khoảng lặng căng thẳng giữa Phùng Chiêu và Đặng Từ, Chung Diệc Khả lén lút lấy điện thoại dưới gầm bàn, gõ nhanh một tin nhắn gửi cho Phó Tế Hành:

[SOS, tôi và vợ cậu vừa gặp mẹ cậu với mẹ cô ấy, nếu cậu còn không tới, vợ cậu sẽ bị mẹ vợ tương lai dùng ánh mắt g**t ch*t mất, lúc đó xem quảng cáo cũng chẳng cứu nổi.]

Gửi xong, Chung Diệc Khả nín thở, dè dặt quan sát hai mẹ con ngồi đối diện.

Vương Tĩnh Vân đóng vai trò giảng hòa.

Bà liếc mắt ra hiệu cho Chung Diệc Khả nhường chỗ.

Quán bánh ngọt là bàn bốn người, Chung Diệc Khả và Phùng Chiêu ngồi đối diện. Nhận ra tín hiệu, cô vội vã đứng dậy, rụt rè nhường ghế, lúc này mới sực nhớ lên tiếng: “Con chào dì Đặng, chào dì Tĩnh.”

“Ừ.” Vương Tĩnh Vân như thể đứng ngoài mọi sự, tâm trạng rất tốt, cố gắng giấu đi nụ cười nơi khóe môi nhưng vẫn chẳng giấu nổi. 

Bà hắng giọng, thu lại nét mặt, ép giọng nói khỏi sự hân hoan mà nói với Đặng Từ: “Có chuyện gì thì từ từ nói, dù sao cũng đang ở ngoài.”

Đặng Từ bị Vương Tĩnh Vân kéo ngồi xuống đối diện Phùng Chiêu và Chung Diệc Khả.

Nể mặt mũi, bà không nổi giận ầm ĩ, chỉ lạnh lùng: “Nói đi, Phùng Chiêu.”

Giọng Phùng Chiêu rất bình tĩnh: “Vừa nãy mẹ không nghe nhầm đâu. Nếu mẹ nghi ngờ, con có thể nói rõ ràng: tháng trước con và anh Phó Tế Hành đã đăng ký kết hôn rồi.”

Không khí lại rơi vào tĩnh lặng.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Chung Diệc Khả nghĩ, Phùng Chiêu hẳn đã bị xẻ thành trăm mảnh.

Ngay cả cô cũng thấy tim gan rách nát.

Chung Diệc Khả sốt ruột cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn một phút trước từ Phó Tế Hành: [1].

Biết rằng anh đã nhận được và đang trên đường tới, lòng cô có phần yên tâm hơn, nhưng nỗi sợ vẫn còn. Có lẽ đó là nỗi sợ bản năng trước Đặng Từ. Nghĩ vậy, cô lo lắng liếc nhìn Phùng Chiêu bên cạnh.

Phùng Chiêu như mọi khi, vẫn bình tĩnh, an nhiên.

Một lát sau, cô chậm rãi nói: “Trước đây đúng là con chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, vì lúc đó con chưa từng yêu ai. Mẹ ép một người chưa có chút kinh nghiệm yêu đương nào phải lấy hôn nhân làm mục đích để tiếp xúc với một người xa lạ, xin lỗi mẹ, con không thể.”

Đặng Từ chẳng buồn nghe, bà lật lại chuyện cũ: “Hôm đó bố con sắp xếp để con gặp gỡ Hứa Minh Kiều, sao Phó Tế Hành cũng có mặt?”

“Cái này mẹ phải hỏi bố. Vì hôm ấy con không có địa chỉ, chính bố nhờ Phó Tế Hành đưa con đến. Con cũng không biết bố hẹn cả Hứa Minh Kiều đến ăn cùng.” Phùng Chiêu đáp.

“Vậy lúc ấy hai đứa đã ở bên nhau rồi?”

“Chưa.” Phùng Chiêu nói, “Nhưng trước hôm đó, anh ấy đã tỏ tình với con.”

“Anh ta vừa tỏ tình là con đồng ý ngay sao?” Giọng điệu Đặng Từ nghe như thể tình yêu của Phùng Chiêu rẻ mạt, ai muốn yêu cũng đều có thể nhận được.

Phùng Chiêu cụp mắt, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, cô cố gắng đè nén cảm xúc, giọng bình thản: “Trong một quãng thời gian dài, con luôn nghĩ rằng tình yêu phải có nhiều điều kiện kèm theo, ví dụ như học giỏi, xinh đẹp, ngoan ngoãn, nghe lời, hiểu chuyện. Như thế bố mẹ mới yêu con, mới quan tâm, chăm sóc con.”

“Như một bài thi, con phải đạt trọn vẹn một trăm điểm, bố mẹ mới hài lòng. Nhưng sau này con nhận ra, cho dù đạt một trăm điểm cũng vô ích, vì đề thi luôn có những câu hỏi vượt ngoài khả năng của con.”

“Con đã giãy giụa suốt mười bảy năm, nỗ lực mười bảy năm, đến khi hiểu rằng mình dốc hết sức vẫn không thể trở thành cô con gái hoàn hảo trong mắt bố mẹ, con đã dứt khoát chọn buông bỏ. Mẹ có biết không, trước đây con rất ghét một câu nói: ‘Trên đời chẳng có việc gì khó, chỉ cần biết buông bỏ.’ Nhưng sau khi buông bỏ, con lại yêu câu nói ấy.”

“Còn chuyện con và anh Phó Tế Hành ở bên nhau… thật lòng, con không từng nghĩ đến. Con cứ ngỡ bọn con sẽ mãi là thanh mai trúc mã. Nhưng ở tuổi hai mươi lăm, vì tình yêu, con đã phản bội chính bản thân mình ngày trước.”

“Con có rất nhiều lý do để ở bên anh ấy. Nhưng lý do cụ thể, con không muốn kể tường tận với mẹ, vì đó là chuyện giữa con và anh ấy.” Phùng Chiêu ngẩng đầu, chạm thẳng vào ánh mắt sắc bén của Đặng Từ. Đối diện cô là cơn sóng dữ dội, còn cô đã là ngọn núi vững vàng. “Mẹ còn nhớ con từng nói, trước hết con là chính con, sau đó mới là con gái của mẹ.”

Lời đối thoại đến đây, chẳng biết từ lúc nào, đã vương mùi thuốc súng.

Đúng lúc ấy, Chung Diệc Khả khẽ kéo tay áo Phùng Chiêu.

Cô ngạc nhiên quay sang nhìn, theo ngón tay Chung Diệc Khả hướng ra ngoài.

Vị trí bàn ngồi sát tường kính, có thể nhìn rõ dòng người qua lại bên ngoài.

Một buổi chiều thu nắng dịu, có người mặc nguyên bộ vest sang trọng, chẳng màng hình tượng, đang chạy băng qua dòng người, lao về phía quán cà phê. 

Người đàn ông gương mặt nghiêm nghị, sải bước vội vã, mái tóc rối tung, từng cử động đều toát ra sự hoảng hốt, gấp gáp.

Anh xông vào quán, dừng ngay trước bàn của họ.

Người vốn thường ngày thờ ơ, nay mặt căng cứng, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm tựa vực sâu.

Phó Tế Hành thở đều, giọng bình thản, ôn hòa, lễ độ: “Dì Đặng, con xin lỗi. Chuyện con và Phùng Chiêu kết hôn, con không cố ý giấu dì.”

Ngay sau đó, mọi người đều thấy Đặng Từ, người vừa rồi còn vì Phùng Chiêu mà giận đến suýt mất kiểm soát, trong chớp mắt ánh mắt đã dịu hẳn đi.

Bà tùy ý chỉnh lại chiếc khăn choàng trên vai, dáng vẻ như một trưởng bối bao dung, dễ gần:

“A Hành, chuyện này quả thật là con không đúng. Hôn nhân là chuyện hệ trọng, lẽ ra phải hỏi ý kiến bố mẹ. Hai đứa tự ý đi đăng ký thế này, có hợp lẽ không? Truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ cười đấy.”

“Không hợp lẽ.” Phó Tế Hành ngoan ngoãn cúi đầu đáp, “Đều là lỗi của con. Tại con quá thích Phùng Chiêu, nên mới dỗ dành cô ấy đi đăng ký. Dì Đặng, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, tất cả đều là quyết định của con.”

Phùng Chiêu vừa định mở miệng phản bác thì bất ngờ có một bàn tay che lấy mặt mình.

Cô ngẩng lên nhìn chủ nhân của bàn tay ấy.

Chung Diệc Khả ghé sát, thì thầm: “Để chồng cậu thể hiện chút khí thế đàn ông đi. Lúc này mà anh ta còn không thể đứng trước mặt cậu thì còn khi nào nữa?”

“…” Trong mắt Phùng Chiêu ánh lên vẻ phản kháng mãnh liệt.

Chung Diệc Khả vì thế càng giữ chặt hơn.

“Đây là lần đầu tiên tớ thấy Phó Tế Hành nghe lời đến vậy.” Chung Diệc Khả hạ giọng, nói, “Cậu nhìn xem, dì Tĩnh kia kìa, con trai mình bị dạy dỗ như thế mà bà ấy vẫn cười tươi, chẳng chút lo lắng. Cậu học theo đi.”

“…”

“Nhưng mà, vừa nãy Phó Tế Hành chạy tới, sao mà giống tình tiết phim thần tượng thế? Cậu ta còn đẹp trai nữa chứ.”

“…”

“Cái này gọi là gì nhỉ, ‘sức hút từ trang phục’ à?”

“…”

“Bảo sao cậu chịu lấy cậu ta. Ngày nào cũng mặc âu phục lượn lờ trước mặt, vai rộng eo hẹp, dáng người chuẩn như mắc áo. Ý chí sắt đá mấy cũng khó chống lại được sức cám dỗ ấy.”

“…”

“Hai cậu chắc ngày nào cũng có trò vui ha? Nào là đồng phục, cà vạt, rồi thì văn phòng play, thậm chí còn có kiểu ‘giả anh em’ nữa. Hứng lên mà kiếm cái lớp học, còn có cả classroom play!”

“…”

“Sao cậu không nói gì thế?”

“…”

Phùng Chiêu vỗ nhẹ vào tay cô, Chung Diệc Khả lúc này mới kịp nhận ra, vội buông bàn tay đang bịt miệng bạn.

Thoát được khe hở để thở, Phùng Chiêu không kịp đáp lại loạt câu hỏi lộn xộn của cô, chỉ ngẩng đầu vội vàng tìm Phó Tế Hành. Nhưng trong lúc Chung Diệc Khả còn mải lảm nhảm, Phó Tế Hành đã cùng Đặng Khiêm rời đi mất.

Phùng Chiêu lập tức đứng bật dậy.

Đối diện, Vương Tĩnh Vân đưa tay ngăn cô lại. Trên người bà toát lên vẻ điềm nhiên, như thể ngoài cuộc. 

Bà gọi phục vụ mang thêm đồ uống, rồi thong thả quay sang cười với Phùng Chiêu: “Chiêu Chiêu, bên mẹ con đã có A Hành nói chuyện. Cái gì cần xin lỗi thì xin lỗi, cần chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, thậm chí phải quỳ thì cũng sẽ quỳ. Dù gì cũng là con gái nuôi nấng bao năm, nay bỗng dưng bị người ta ‘cướp’ đi, mẹ nào mà chẳng nổi giận. Họ bàn chuyện của họ, chúng ta bàn chuyện của chúng ta, được không?”

“…” Động tác của Phùng Chiêu khựng lại. Cô mím môi, dè dặt dò xét sắc mặt Vương Tĩnh Vân, phản xạ đầu tiên giống hệt Phó Tế Hành là xin lỗi: “Xin lỗi dì Tĩnh, con với Phó Tế Hành đã lén giấu mọi người mà tự kết hôn.”

“Dì thích nhất là kiểu làm chuyện lớn trong âm thầm như thế này! Nói xin lỗi cái gì chứ! Dì vui mừng còn không hết!” Vương Tĩnh Vân hân hoan, rút trong túi xách ra một tấm thẻ đưa cho cô, “Thực ra dì đã chuẩn bị lễ gặp mặt rồi, nhưng còn ở nhà. Hôm nay đi gấp quá, thôi lấy tạm cái thẻ đen này làm quà ra mắt, được không?”

“…”

“…”

Ngay lúc ấy, giọng yếu ớt của Chung Diệc Khả vang lên: “Dì Tĩnh, tuy biết hỏi vậy là mạo muội, nhưng dì có thể gần năm mươi rồi sinh thêm đứa nữa cho con không? Con cũng muốn làm con dâu dì.”

Phùng Chiêu: “?”

Vương Tĩnh Vân thẳng thắn đáp: “Quả thật mạo muội, dì tàn nhẫn trả lời con, không được nhé. Nhưng mà, tuy dì không còn con trai nào, nhưng khoa của dì thì nhiều bác sĩ đẹp trai lắm. Hôm nào con đến viện, vừa ý ai, dì sẽ tác hợp cho.”

Chung Diệc Khả cảm động rưng rưng: “Dì Tĩnh là người đối xử với con tốt nhất!”

Vương Tĩnh Vân thêm điều kiện: “Ngoại trừ Chiêu Chiêu, thì dì mới coi con là nhất.”

Chừng nửa tiếng sau, Phó Tế Hành mới quay lại.

Phùng Chiêu ngóng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng mẹ, liền hỏi: “Mẹ em đâu?”

Phó Tế Hành đáp: “Bà có việc, về trước rồi.”

Phùng Chiêu không hiểu vì sao mẹ lại bỏ đi, cũng chẳng hiểu vì sao đối diện với mình và Phó Tế Hành, bà lại có hai thái độ hoàn toàn khác nhau. Với người ngoài, bà luôn bao dung, dịu dàng, thấu tình đạt lý. Nhưng với đứa con gái duy nhất, bà lại nghiêm khắc, nghiêm túc, nghiêm ngặt.

Phó Tế Hành cũng không ngoại lệ.

Ngoài Phùng Chiêu, với ai bà cũng vậy cả.

Vậy nên suốt một thời gian dài, Phùng Chiêu từng rất ghen tỵ với học trò của mẹ.

Bọn họ hết lời khen ngợi, nói bà là người thầy tốt nhất từng gặp, nói từ bà cảm nhận được hơi ấm tình mẹ quen thuộc.

Học trò của bà khắp nơi.

Ai cũng tôn vinh, ca ngợi.

Những lời đẹp đẽ đó, với Phùng Chiêu, lại vô cùng xa lạ.

Đó là một người mẹ cô chưa từng biết đến.

Một người mẹ cô chưa bao giờ có.

Nhận thấy tâm trạng cô trĩu nặng, Phó Tế Hành khom người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Đừng nghĩ nhiều, đã có anh ở đây rồi.”

Phùng Chiêu mỉm cười nhạt: “Em không nghĩ gì cả. Thật đấy.”

Nhiều năm trước, cô đã buông bỏ rồi.

Cô hiểu ra, mẹ không chỉ là của riêng mình.

Cô cũng chẳng muốn trở thành đứa con duy nhất.

Cô không muốn làm con gái của ai.

Cô chỉ muốn làm chính mình.

Thấy hai người thì thầm thân mật, Chung Diệc Khả bĩu môi: “Giữa chốn công cộng mà còn tình tứ thế à? Kết hôn thì đã sao? Tớ có năm ông chồng, tớ có khoe khoang không?”

“…” Phó Tế Hành nhếch môi cười, “Năm ông chồng mà không ai là thật cả.”

“Bạn của vợ là để dỗ dành cơ mà!” Chung Diệc Khả tức tối.

“Ồ, thật ngại quá, tôi quên mất. Tôi khác cậu, từ nhỏ tôi đã có vợ rồi.” Giọng điệu Phó Tế Hành vừa xin lỗi vừa đầy khiêu khích.

Chung Diệc Khả quay sang Phùng Chiêu: “Phùng Chiêu, cậu nhìn chồng cậu đi…”

Phó Tế Hành cũng quay sang: “Vợ à, em nhìn bạn thân của em đi…”

Hai người mỗi người kéo một bên, Phùng Chiêu lập tức thấy đau cả đầu.

Vì chuyện này, Phó Tế Hành liền hoãn lại việc gặp Thẩm Tân Tự.

Bọn họ ngồi trong quán cà phê chưa bao lâu thì cũng đến giờ cơm tối. Vương Tĩnh Vân không muốn tham gia bữa tiệc của đám trẻ, chủ động rời đi.

Bữa cơm này, vì thế biến thành tiệc Phó Tế Hành bồi tội với Chung Diệc Khả.

Khi gọi món, Chung Diệc Khả không hề nương tay, thậm chí chẳng buồn liếc qua thực đơn, chỉ vung tay gọi phục vụ: “Mang hết những món đắt nhất của quán lên đây.”

Khóe miệng Phó Tế Hành giật nhẹ, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hay là tôi mua luôn nhà hàng này rồi tặng cậu?”

Chung Diệc Khả mặt dày đáp: “Nếu cậu thật lòng muốn lấy lòng tôi thì cũng được.”

Phó Tế Hành: “…”

Ăn xong, Chung Diệc Khả lại mặt dày nhờ Phó Tế Hành đưa về.

Phó Tế Hành và Phùng Chiêu ngồi phía trước, còn Chung Diệc Khả một mình chiếm cả ghế sau, thảnh thơi nằm dài. Sau khi ăn uống no nê, cô cảm khái: “Thực ra hai người kết hôn cũng hay đấy, thế này tớ mới có thể danh chính ngôn thuận sai khiến Phó Tế Hành.”

“Tôi và Phùng Chiêu kết hôn là để tôi hầu hạ em ấy,” giọng Phó Tế Hành lạnh buốt, nhếch môi cười khẩy, “Chứ không phải hầu cậu.”

“Cả hai vợ chồng cậu đều phải hầu hạ tôi.” Chung Diệc Khả lý lẽ chẳng ra đâu nhưng vẫn hùng hồn, “Trừ khi hai người giới thiệu cho tôi một ông chồng.”

“…” Phùng Chiêu mím môi, bất chợt nhớ tới một chuyện, khẽ hỏi: “Anh họ anh không phải còn độc thân sao?”

“Ai cơ? Thẩm Tân Tự à?” Phó Tế Hành nghiêng đầu, liếc nhìn Phùng Chiêu, rồi nói đầy ẩn ý: “Anh ấy lấy vợ từ lâu rồi, cũng là hôn ước từ bé.”

Phùng Chiêu không giấu nổi kinh ngạc.

Chung Diệc Khả nghe mà ngơ ngác: “Anh họ Phó Tế Hành? Sao trước giờ chưa nghe nhắc đến? Có đẹp trai không?”

“Người ta lấy vợ rồi.” Phó Tế Hành hắng giọng, cố ý hỏi Phùng Chiêu: “Dù sao cũng không đẹp bằng anh. Vợ, em nói xem?”

“…”

Cảm nhận thật lòng mà nói, Phó Tế Hành và Thẩm Tân Tự mỗi người một vẻ: Phó Tế Hành mang khí chất trẻ trung, phóng khoáng; còn Thẩm Tân Tự lại là người đàn ông chín chắn, thâm trầm.

Nhưng câu trả lời thế nào cũng khó làm anh hài lòng.

Đắn đo một lát, Phùng Chiêu cẩn trọng nói: “Em thích dáng vẻ của anh hơn.”

Khóe môi Phó Tế Hành hơi cong lên: “Có người ngoài đấy, ít giở trò tình tứ trước mặt người ta thôi.”

Chung Diệc Khả lật mắt, lạnh lùng nói: “Không nghe ra à? Rõ ràng Chiêu Chiêu đang dỗ dành cậu.”

Nụ cười nơi khóe môi Phó Tế Hành lập tức sụp xuống, anh không chút nể nang: “Dừng xe ở đây, tự cậu đi bộ về.”

Chung Diệc Khả vội ngậm miệng.

Sau khi đưa Chung Diệc Khả về, Phó Tế Hành mới lái xe trở lại nhà.

Trước hay sau khi có giấy chứng nhận kết hôn, cũng chẳng có gì khác biệt, họ vẫn ai về nhà nấy.

Mà sau khi ai về nhà nấy, thường có hai tình huống.

Một là, Phùng Chiêu nằm trên giường mình, rồi Phó Tế Hành mặt dày mày dạn cũng chui vào nằm cùng.

Hai là, Phó Tế Hành mặt dày mày dạn lừa được Phùng Chiêu sang nằm giường anh.

Kết quả cuối cùng, vẫn là hai người cùng chung một giường.

Buổi tối sau khi tắm xong, Phùng Chiêu đẩy cửa đi ra, thấy Phó Tế Hành đã nằm sẵn trên giường thì không hề ngạc nhiên. Cô chậm rãi đi tới bên giường, cởi dép rồi lên nằm.

Ngập ngừng một lát, cô khẽ hỏi: “Chuyện chúng ta đã lấy giấy kết hôn, còn ông bà thì sao, phải làm thế nào?”

Chiều nay trước khi đi, Vương Tĩnh Vân đã nhắc tới.

Một việc trọng đại như kết hôn mà không hỏi ý kiến trưởng bối, lén lút giấu mọi người, thì chuyện thông báo cho họ hiển nhiên trở thành nhiệm vụ nặng nề mà hai người phải tự mình gánh.

Vừa thấy Phùng Chiêu lên giường, Phó Tế Hành lập tức đưa tay ôm cô vào lòng: “Anh sẽ nói với họ.”

“Để em cùng đi. Đây là chuyện của hai đứa, chúng ta phải cùng nhau đối mặt.” Phùng Chiêu khẽ thở dài, “Ông bà chắc chắn sẽ rất giận. Em lại lặng lẽ đi lấy giấy kết hôn với anh, đến lúc đó nếu ông mà đánh anh thì phải làm sao?”

“Đó không phải trừng phạt, mà là phần thưởng.” Đuôi mắt Phó Tế Hành ánh lên nụ cười, “Ông đánh chính là đang đánh người cháu rể có danh phận, mà đó là đãi ngộ mà cháu rể xứng đáng được nhận.”

“…”

Bình Luận (0)
Comment