Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 75

Phùng Chiêu thường chẳng đoán nổi suy nghĩ của Phó Tế Hành.

Làm gì có ai bị đánh mà lại coi đó là phần thưởng chứ?

May mà cô cũng không để bụng những lời anh nói. Trong đầu cô tưởng tượng cảnh ông bà biết tin hai đứa đã đi đăng ký kết hôn sẽ phản ứng thế nào.

Đánh Phó Tế Hành một trận? Chắc là không, ông bà đâu phải kiểu người ấy.

Chửi Phó Tế Hành? Lại càng không, cô chưa từng nghe ông bà nói một câu th* t*c.

Vậy thì sẽ… sẽ…

Đang nghĩ ngợi, Phùng Chiêu chợt cảm giác có một bàn tay đang quấy rầy dòng suy tưởng của mình.

Cô cố nhịn, nhịn mãi mà không được, liền mạnh mẽ giữ lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình, “Anh có thể đừng cởi khuy áo ngủ của em nữa được không?”

“Đi ngủ mặc áo ngủ làm gì.” Phó Tế Hành cúi đầu, hôn nhẹ lên bàn tay đang nắm lấy tay anh, hơi thở nóng hổi phả lên làn da lộ ra ngoài khiến cô khẽ rụt người lại, không tự nhiên.

Nhưng chỉ thoáng chốc, cô đã lơi đi cảnh giác.

Phó Tế Hành liền nắm lấy giây phút cô sơ hở ấy.

Anh rút tay khỏi tay cô, đột ngột nghiêng người đè xuống trước mặt, bàn tay lập tức tìm được công tắc đèn.

“Cạch.”

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Phó Tế Hành vốn không thích trong đêm tối mịt mùng mà làm những chuyện này, phòng ngủ lại càng là nơi anh không ưa thích nhất.

Phòng khách, cửa kính ban công, bàn ăn, bếp, phòng ngủ.

Anh và Phùng Chiêu từng thử ở những chỗ đó, mỗi nơi đều khiến anh mê đắm hơn cả phòng ngủ. Nhưng tất cả đều không thể sánh được với chính Phùng Chiêu. Thứ anh say mê, là làn da trắng như tuyết của cô, từng chút từng chút in hằn dấu vết của anh.

Tình yêu trong mắt Phó Tế Hành mang chút sắc thái độc chiếm, anh nhất định phải để lại trên người cô những dấu vết thuộc về mình.

Anh cũng say mê ngắm nhìn cô khi chìm đắm, khi không cách nào tự thoát ra.

Gương mặt lúc thì lạnh nhạt, lúc lại ngoan ngoãn ấy, trong cơn tình ái mông lung, tiếng thở dồn dập mê người, khiến anh chẳng thể rút ra nổi.

Đáng tiếc, những điều Phó Tế Hành thích thì đều là những điều Phùng Chiêu không thích.

Cô không thích có chút ánh sáng nào, không thích ở bất kỳ nơi nào ngoài phòng ngủ.

Trong bóng tối đặc quánh, khi thị giác bị tước đi, các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn nhiều.

Hai người kề sát nhau, Phùng Chiêu cảm nhận rõ ràng sự nóng bỏng đang cấn vào mình. Cô nuốt một ngụm nước bọt, đẩy anh ra: “Khuya rồi, hay là chúng ta ngủ thôi?”

“Khuya rồi.” Môi Phó Tế Hành lướt khẽ bên khóe miệng cô, giọng điệu lười nhác, “Thì phải làm những chuyện thích hợp cho buổi tối.”

“Buổi tối là để ngủ.” Phùng Chiêu thẳng thắn đáp.

“Trước khi ngủ thì cũng phải chuẩn bị một chút.” Anh cọ cọ nơi cổ cô, giọng trầm khàn xen chút ấm ức, “Vợ, anh chỉ muốn hôn em, chạm vào em, thế cũng không được sao?”

Từng quen biết anh bao năm, Phùng Chiêu chưa từng thấy dáng vẻ này của Phó Tế Hành.

Chủ động tỏ ra yếu thế, thấp hèn đến cực điểm, thậm chí còn mang chút làm nũng.

Mái tóc anh mềm, cọ lên má khiến cô thấy ngứa ngáy, bàn tay anh quanh quẩn ở khuy áo ngủ, động tác muốn giải lại thôi, vừa lộ rõ khát vọng, vừa kìm nén vì sự từ chối của cô, chỉ dám ấm ức chạm nhẹ bên ngoài.

Trong lòng Phùng Chiêu trỗi dậy chút thương xót, một lát sau cô khẽ “ừ” một tiếng, “Chỉ hôn thôi à?”

“Có thể chạm thêm một chút.” Phó Tế Hành ngẩng đầu, khoảng cách quá gần khiến cô nhìn rõ đôi mắt trong sáng mà đáng thương của anh, như một chú chó nhỏ vô chủ, “Em biết rồi đấy, anh thích chạm vào em, anh không kiềm chế được.”

“…” Phùng Chiêu nghĩ ngợi, rồi xuôi lòng, “Cũng được.”

Chỉ hôn và chạm thôi, thì được.

Nhưng chưa đến nửa tiếng, cô đã phải trả giá cho lòng mềm yếu của mình.

Phó Tế Hành quả thật chỉ hôn và chạm, nhưng lưỡi anh ngang ngược càn quấy, khiến Phùng Chiêu ngửa đầu, cảm giác bản thân như rơi vào đầm lầy ẩm ướt, mồ hôi tuôn đầy khắp người.

Tháng mười, tiết thu đã tràn ngập thành phố.

Mà Phùng Chiêu lại có ảo giác như giữa hè, ẩm ướt, ngột ngạt, toàn thân đẫm mồ hôi.

Cô nghẹn ngào trong cổ họng, nước mắt rơi không kìm nổi.

Không biết qua bao lâu, Phó Tế Hành rốt cuộc lại đè người xuống. Anh nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay, còn định hôn tiếp thì Phùng Chiêu nghiêng đầu tránh đi, thì thào như muỗi kêu: “Bẩn chết đi được.”

“Không bẩn đâu, bảo bối.” Anh cũng chẳng hơn gì cô, mày mắt sắc bén giờ cũng ướt nhòe mồ hôi, nhẫn nhịn đến cực hạn, khóe mắt đỏ ngầu, nhưng hai bàn tay vẫn ngoan ngoãn đặt yên, giọng dỗ dành dịu dàng, “Ngọt lắm.”

“Phó Tế Hành, anh đúng là đồ b**n th**.” Cô không nhịn nổi bật thốt.

“Vợ.” Yết hầu anh trượt lên xuống, bật ra tiếng cười trầm thấp, “Anh còn có thể b**n th** hơn nữa, em có muốn thử không?”

Hơi thở Phùng Chiêu thắt lại, lồng ngực dồn dập. Còn chưa kịp đáp, cô đã nghe anh nói: “Thử đi, tối nay anh chỉ dùng miệng, cũng đủ để khiến em cao trào năm lần.”

Từ sau khi ngủ chung với Phó Tế Hành, lượng vận động hằng ngày của Phùng Chiêu tăng lên không ngừng.

Đồng hồ trên tay gần như ngày nào cũng nhắc cô: Có vẻ bạn như đang tiến hành huấn luyện thể lực.

“…”

Phùng Chiêu hoàn toàn chẳng muốn nói gì. Ai lại tập thể lực ở trên giường chứ?

Ngày thường đi làm, Phó Tế Hành còn biết kiềm chế, sẽ khống chế trước mười hai giờ. Nhưng cứ đến cuối tuần, hai chữ “tận hứng” liền được anh thực hiện đến cùng.

Kết quả của việc “tận hứng” là sáng hôm sau Phùng Chiêu sẽ ngủ mê mệt, tỉnh dậy rất muộn.

Khi mở mắt, cô phát hiện bên cạnh trống không, Phó Tế Hành chẳng biết đã đi đâu mất.

Phùng Chiêu không mấy để tâm mà ngồi dậy. Vì tối qua Phó Tế Hành dùng cách khá đặc biệt nên sáng nay tỉnh lại, cô không còn thấy ê ẩm như trước. Chỉ có điều, phần đùi lại căng tức và tê mỏi khó nói.

Cô cầm điện thoại, lướt WeChat một lát rồi xuống giường.

Cửa phòng ngủ vừa mở, liền thấy Phó Tế Hành đang đứng ngoài ban công. Cửa kính đóng lại, ngăn cách giọng nói của anh bên ngoài.

Anh quay lưng về phía cô, dáng đứng vốn dĩ hay lười nhác, bóng lưng cũng toát ra vẻ bất cần. Nhưng lúc này, anh lại đứng rất ngay ngắn, chỉ có cái đầu hơi cúi, thỉnh thoảng gật gật, tay còn đưa lên gãi tóc.

Giống như đang bị mắng.

Cũng giống như đang nhận lỗi.

Phùng Chiêu hơi khựng lại, cất bước đi ra ban công.

Bất ngờ, cửa ban công bật mở.

Bóng lưng Phó Tế Hành thoáng cứng lại, rồi anh xoay người, đôi mày khẽ nhướng, trên mặt còn giữ nụ cười bồi tội. Chỉ mấy giây không kịp lên tiếng, tiếng quở trách từ đầu dây bên kia đã xuyên qua ống nghe, rơi thẳng vào tai Phùng Chiêu.

“—— Phó Tế Hành, nói gì đi chứ! Chuyện này con làm thật chẳng ra thể thống gì! Từ nhỏ ông dạy con lễ nghĩa đâu rồi? Học đi đâu mất rồi? Con hồ đồ thì thôi, đằng này ngay cả Chiêu Chiêu, một đứa giữ lễ phép đến thế, cũng bị con lôi kéo làm chuyện hồ đồ. Nó đúng là bị mờ mắt rồi!”

“…”

Là ông nội Phó.

Phùng Chiêu mím môi, ra hiệu bằng khẩu hình: Hay để em nói với ông nhé?

Cô vừa định đưa tay chạm vào điện thoại thì bị Phó Tế Hành ngăn lại.

Anh nắm lấy tay cô, kéo xuống, rồi nhân đó ôm gọn cô vào lòng, cằm gác lên vai cô, hơi thở phả nóng bên cổ:

“Ông ơi, ông mắng con gần một tiếng rồi, đi đi lại lại cũng chỉ mấy câu ấy, có thể đổi mới chút được không?”

“…”

Không ngờ ngay cả khi nhận lỗi, Phó Tế Hành vẫn không đứng đắn. Phùng Chiêu lườm anh một cái.

Đuôi mắt anh lại nhếch lên, khẽ cười: “Ông mắng con thì được, nhưng đừng mắng vợ con được không?”

“Con bé đúng là bị tình yêu làm mờ mắt. Con có cái gì tốt?” Ông nội Phó trách móc, rồi bắt đầu liệt kê: “Ngoài cao ráo, đẹp trai, học vấn tốt, có năng lực, lại kiếm tiền, thì còn ưu điểm gì nữa?”

Nghe vậy, khóe môi Phó Tế Hành cong lên một nụ cười khó hiểu: “Con còn đúng như tên, có cơ bụng, mà cũng rất… được.”

Câu vừa dứt, không ngoài dự đoán, tiếng gầm giận dữ vang lên từ loa: “Vô liêm sỉ!”

Một lúc sau, giọng ông cũng dịu đi, trong lời nói pha lẫn tiếng cười: “Bao giờ đưa vợ tương lai… à không, là cháu dâu hiện tại của ông về nhà đây? Hôm qua nhận được tin của con, ông với bà vui đến mức cả đêm không ngủ.”

Phó Tế Hành cười: “Có thời gian sẽ về.”

Người trong lòng khẽ động, anh cúi đầu nhìn rõ khẩu hình của cô, bèn bổ sung: “Tối nay về ăn cơm.”

“Được! Nhất định thế nhé!” Ông nội Phó đáp liên tiếp, vui vẻ dứt khoát.

Điện thoại cúp máy.

Phó Tế Hành cúi đầu nhìn cô: “Em có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Nghĩ đến chuyện tối qua, Phùng Chiêu suýt không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng nghẹn ứ: “Anh còn dám hỏi.”

“Anh thì có gì mà không dám? Anh hôn vợ anh, cả người vợ anh đều để anh hôn.” Phó Tế Hành giọng đầy ẩn ý, “Hay là em thấy thua thiệt, cảm giác chuyện này phải có qua có lại, nên tính dùng môi em hôn khắp người anh?”

“…”

Anh có thôi đi không! Mới sáng sớm mà nói toàn chuyện không đứng đắn!

Cố nhịn cơn muốn bật lại, Phùng Chiêu cố tỏ ra bình thản, kéo câu chuyện về đúng hướng: “Anh nói với ông bà từ tối qua rồi à? Lúc nào vậy?”

“Lúc em đi tắm,” Phó Tế Hành thản nhiên, “Ông anh và ông em, anh đều nhắn báo tin.”

“Thế ông em trả lời sao?”

Anh chau mày nghĩ ngợi một chút: “Ông bảo mắt có vấn đề, nếu không sao lại nhìn thấy chuyện kinh khủng như thế.”

“…” Nghe xong, lòng Phùng Chiêu thoáng bất an. Nhưng Phó Tế Hành vẫn vẻ bất cần, khiến cô cau mày: “Anh thật sự không sợ à?”

“Sợ gì? Em đã lấy anh rồi, bọn mình là hợp pháp.” Phó Tế Hành nói, “Chuyện này đúng là anh có lỗi, ông có muốn đánh thì đánh, anh chẳng sao.”

“Gì mà anh có lỗi, rõ ràng là em kéo anh đi đăng ký.” Phùng Chiêu nghiêm túc.

“Không.” Anh đáp, “Nghĩ đến chuyện kết hôn với anh là ý nghĩ năm nay em mới có, còn anh thì luôn muốn từ trước đến giờ. Thế nên đừng đổ hết lên mình. Nếu có sai, cũng là sai ở anh, là do anh tâm tư đen tối, không có đạo đức, không biết xấu hổ, chỉ muốn với thanh mai trúc mã của anh được yêu nhau, được hôn, được ở cùng giường, rồi kết hôn.”

Không hiểu sao, nghe anh thao thao bất tuyệt, Phùng Chiêu lại bị “tẩy não”, bất chợt cảm thấy hình như đúng là thế thật. Tất cả đều do Phó Tế Hành.

Đều là lỗi của anh.

Sau cuộc gọi với ông nội Phó, chẳng mấy chốc Phó Tế Hành lại gọi cho ông nội Phùng.

Nội dung điện thoại giống hệt lúc sáng, dáng anh cúi đầu nhận lỗi cũng chẳng khác bao nhiêu. Phùng Chiêu không còn xót xa như khi nãy, chỉ ngồi một bên, như xem trò vui.

May mà cả hai bên đều là khẩu xà tâm Phật, trong lòng vốn đã trông đợi chuyện bọn họ ở bên nhau.

Trước khi cúp máy, ông nội Phùng cũng hỏi y như ông nội Phó, là bao giờ hai đứa có thời gian về ăn cơm.

Cuối cùng quyết định ngày mai sang nhà ông nội Phó ăn tối.

Buổi chiều.

Ông nội Phó thỉnh thoảng lại nhắn tin cho Phó Tế Hành:

[Phùng Chiêu thích ăn gì?]

[Bao giờ con bé đến?]

[Ôi, ông nhớ con bé quá.]

[Nghĩ đến việc con bé thành cháu dâu của ông, ông mừng vô cùng.]

[Con thì có gì hay, đồ nhóc con Phó, con thì có gì hay!]

[Ôi ông vui quá, quà gặp mặt chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi Phùng Chiêu đến.]

[Rốt cuộc bao giờ hai đứa mới về?]

Phó Tế Hành hoàn toàn không thấy mình bị lạnh nhạt, bởi từ trước đến nay, người nhà anh luôn nhiệt tình với Phùng Chiêu hơn là với chính anh. Chỉ là khi nhìn thấy những tin tức kia, mí mắt anh khẽ giật, không nhịn được mà nhắn cho ông nội: [Ông đừng phô trương quá, Chiêu Chiêu thích kín đáo.]

Ông nội Phó: [Biết rồi biết rồi, ông rất kín đáo.]

Ông nội Phó: [Ông làm việc, con cứ yên tâm!]

Thấy ông hết lần này tới lần khác cam đoan, Phó Tế Hành mới hơi yên lòng. Đến hơn bốn giờ chiều, anh lái xe chở Phùng Chiêu đi.

Nhà ông nội Phó nằm trong khu biệt thự giữa trung tâm thành phố.

Giữa các căn biệt thự cách nhau vài mét, xe của Phó Tế Hành chạy chậm trong khu, chẳng mấy chốc, căn nhà quen thuộc đã hiện ra trước mắt. Chỉ là, trong lòng anh lại mơ hồ dấy lên một nỗi bất an. Càng tới gần, nỗi bất an ấy càng rõ rệt.

Cách cổng nhà còn chừng năm mét, Phó Tế Hành bỗng nhiên đạp mạnh phanh.

Theo quán tính, người Phùng Chiêu đổ về phía trước, nhưng ngay sau đó lại bị dây an toàn siết chặt kéo về chỗ cũ.

Anh xưa nay lái xe luôn rất ổn định, chưa từng có chuyện bất ngờ phanh gấp như vậy.

Phùng Chiêu ngạc nhiên nhìn sang, phát hiện Phó Tế Hành đang chăm chú nhìn thẳng phía trước, lông mày nhíu chặt. Cô thuận theo tầm mắt anh, chậm rãi quay đầu nhìn.

Chợt.

Cả người cô khựng lại.

Ngay trước cổng biệt thự không xa, giăng một tấm băng rôn.

Băng rôn đỏ chói, bắt mắt vô cùng, trên đó viết rõ ràng một dòng chữ:

“Chúc mừng Phó Tế Hành đã đạt được tâm nguyện, cưới được người vợ mà nó hằng mong từ thuở nhỏ!”

Phùng Chiêu: “…”

Phó Tế Hành: “…”

Bình Luận (0)
Comment