Yêu Không Lệch Giờ - Mộ Chi

Chương 79

Phiên ngoại 2

Ngày hôm sau khi hợp đồng với Khoa học Kỹ thuật Hồi Thiên chính thức chấm dứt.

Cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Dương lịch.

Phó Tế Hành làm hai việc.

Việc thứ nhất, ăn cơm cùng bố mẹ Phùng Chiêu.

Địa điểm được chọn là câu lạc bộ sang trọng bậc nhất trong thành phố Duyệt Giang Phủ.

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ.

Không lâu sau khi Phó Tế Hành cầu hôn Phùng Chiêu, dưới nhà vang lên tiếng động cơ xe hơi trầm đục. Phùng Viễn Sơn vốn quen đi đâu cũng rình rang, trước sau đều có xe hộ tống, xe ông ngồi được bảo vệ ở giữa. Chiếc Maybach màu đen tuyền, cao ngạo phô trương, xuất hiện trong khuôn viên Đại học Nam Thành, đi đến đâu cũng khiến người ta ngoái nhìn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Khu tập thể giáo viên tuy nói là cấp cho giảng viên Nam Thành ở, nhưng thực tế hầu hết đều cho thuê.

Bởi vậy, khi chiếc Maybach cùng chiếc Volvo nổi tiếng toàn cầu về độ an toàn dừng lại trước tòa nhà, không ít sinh viên thuê trọ xung quanh đều tò mò ló đầu nhìn ra.

Khi ấy Phùng Chiêu và Phó Tế Hành hoàn toàn không hay biết.

Hai người vừa bước vào phòng, Phùng Chiêu còn chưa kịp tháo giày thì đã bị Phó Tế Hành ép chặt lên cánh cửa.

Sức lực giữa nam và nữ vốn chênh lệch, Phó Tế Hành vóc dáng cao gầy, vai rộng lưng thẳng, chân tay đều dài. Chỉ dùng một tay, anh đã giữ chặt được hai cổ tay Phùng Chiêu, kéo cao, rồi ấn chúng lên trên đỉnh đầu cô.

Phùng Chiêu hoàn toàn không có sức phản kháng, đầu ngẩng lên, ngực khẽ nhô về phía trước. Động tác ấy chẳng phải cố ý quyến rũ, mà chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể.

Hơi thở rối loạn, nhiệt độ không khí bỗng chốc dâng cao. Dù đang là mùa đông, họ lại như đang chìm trong sức nóng mùa hè.

Phó Tế Hành cúi xuống, khi nụ hôn sắp chạm vào môi thì…

Điện thoại reo vang.

Phó Tế Hành định mặc kệ cuộc gọi, nhưng Phùng Chiêu nghiêng đầu: “Là điện thoại của em.”

“…” Anh bất lực, trừng phạt bằng cách hôn mạnh vào cần cổ cô, rồi mới kìm nén hơi thở, buông tay đang ghì chặt. “Đang nghỉ lễ rồi, ai tìm em nữa?”

“Chắc là Chung Diệc Khả,” Phùng Chiêu vừa thoát ra khỏi vòng tay anh vừa nói, “Ngoài cô ấy thì chẳng ai gọi cho em cả.”

Nhưng cô đã bỏ sót một điều, Chung Diệc Khả thường liên lạc với cô bằng tin nhắn thoại trên WeChat.

Người thường gọi điện trực tiếp cho cô, chỉ có bố cô, Phùng Viễn Sơn.

Khi thấy màn hình hiện lên hai chữ “Bố”, nhịp thở Phùng Chiêu như ngừng lại một khắc.

Nhận ra nét mặt cô chợt cứng đờ, Phó Tế Hành lập tức thay đổi thái độ, nhíu mày: “Ai gọi cho em?”

Chỉ thoáng qua, Phùng Chiêu đã khôi phục vẻ bình thường, cô mỉm cười nhạt: “Bố em.”

Nói rồi, cô bắt máy, giọng điệu nhàn nhạt: “Bố.”

Điện thoại rõ ràng không bật loa ngoài, nhưng âm lượng lại lớn đến nỗi, cách hai ba mét Phó Tế Hành cũng nghe rõ mồn một.

Phùng Viễn Sơn nói: “Bố đang ở dưới nhà tập thể giáo viên.”

Phùng Chiêu theo bản năng nhìn sang Phó Tế Hành.

Giữa hai hàng mày anh càng hằn rõ nếp gấp.

Phùng Viễn Sơn vốn quen dùng giọng điệu ôn hòa để nói ra mệnh lệnh: “Bố lát nữa còn có cuộc hẹn, chỉ có mười phút để nói chuyện với con. Con xuống, hay bố lên?”

“Con xuống.” Bàn tay cầm điện thoại của Phùng Chiêu rịn đầy mồ hôi. Trong phòng máy sưởi hừng hực, mà cô lại thấy lạnh lẽo như đang đứng giữa trời băng giá.

“Chiêu Chiêu ngoan, đừng để bố phải chờ lâu.” Phùng Viễn Sơn vừa lòng, giọng càng thêm dịu dàng.

“Vâng.” Từ cổ họng cô khẽ tràn ra một tiếng đáp.

Cúp máy, môi Phùng Chiêu mấp máy, dường như muốn nói gì đó với Phó Tế Hành. Anh bất ngờ xoa đầu cô, khẽ nói: “Anh đi cùng em.”

“Không cần.” Phùng Chiêu lắc đầu, “Ông ấy không bảo em gọi anh. Nếu anh đi cùng, ông ấy nhìn thấy sẽ không vui.”

Phùng Viễn Sơn ghét nhất chính là những người tự tiện quyết định. Ông thích cái cảm giác mọi việc đều nằm trong tay mình, chỉ cần tiến triển không hợp ý, cả người liền toát ra thứ áp lực dày đặc khiến người khác nghẹt thở.

Nghe thấy vậy, đôi mắt cụp xuống của Phó Tế Hành lóe lên ánh sắc lạnh lẽo. Yết hầu anh khẽ lăn, cuối cùng cũng nhượng bộ: “Có chuyện thì gọi cho anh, anh sẽ lập tức xuống ngay.”

Phùng Chiêu khẽ ừ, đi đến trước cửa nhà, như có linh cảm mà ngoảnh đầu lại, thấy anh vẫn mang vẻ lo âu nặng nề. Cô mím môi, cười nhẹ, trêu chọc để trấn an: “Yên tâm, bố em sẽ không đánh người đâu.”

Phó Tế Hành khẽ ngẩng cằm: “Anh biết, đi đi, đừng để ông ấy chờ lâu.”

……

Dưới lầu.

Trước tòa nhà dừng sẵn một chiếc xe bắt mắt, thân xe Maybach dài thượt. Tuyết trắng rơi đầy, làm chiếc xe sẫm màu thêm phần âm trầm, như khoác lên mình một lớp thần bí u tịch.

Ngoài xe có hai vệ sĩ đứng gác. Thấy cô đi tới, người lái xe đeo găng tay trắng bước nhanh lên, mở cửa sau.

Phùng Chiêu lễ độ mỉm cười với anh ta.

Người lái xe nói: “Tiểu thư, mời lên xe.”

Phùng Chiêu nín thở trong giây lát rồi bước vào.

Trong xe, chỉ có cô và Phùng Viễn Sơn.

Hai người ngồi song song, ngăn cách bởi bệ tỳ tay ở giữa.

Khi cô bước vào, ông đang cúi đầu dùng khăn lau kính. Ông cất giọng ôn hòa: “Đến rồi à.”

“Bố.” Phùng Chiêu gọi.

Phùng Viễn Sơn thản nhiên mở lời: “Chiêu Chiêu, con trước nay vẫn khiến bố yên tâm.”

Phùng Chiêu im lặng.

Ông ta nói tiếp: “Sao lại đột ngột đi đăng ký kết hôn? Việc đại sự cả đời, lại có thể tự ý quyết định như thế sao?”

“Chẳng phải bố mẹ cũng muốn thấy con kết hôn ư?” Phùng Chiêu đáp.

“Bố chỉ mong con đừng chỉ chăm chăm vào công việc, cũng nên dành chút thời gian để yêu đương.”

“Kết hôn rồi vẫn có thể yêu nhau mà.”

Phùng Viễn Sơn khẽ bật cười, giọng mang vài phần châm biếm: “Con vẫn chưa hiểu mục đích hôm nay bố đến tìm con là gì, cần bố nói thẳng ra hơn sao? Yêu đương là chuyện của con với Phó Tế Hành, nhưng hôn nhân là chuyện của hai nhà.”

“Ông bà nội rất mong con và Phó Tế Hành kết hôn.” Phùng Chiêu lôi ông bà ra làm bình phong.

“Con tưởng rằng mang ông bà ra thì bố sẽ bỏ qua cho con sao?” Phùng Viễn Sơn tuyệt đối không dễ đối phó như Đặng Từ.

“…” Phùng Chiêu thấy khó xử.

“Bố giới thiệu cho con đối tượng xem mắt, con không đồng ý; ông bà nội khen Phó Tế Hành, con liền quay đầu kết hôn với cậu ấy.” Giọng ông ta nhàn nhạt mà nặng nề, “Rốt cuộc là con coi trọng ý kiến của người lớn, hay không coi trọng? Hay nói đúng hơn, vốn dĩ con chưa từng coi bố là bố của con?”

“Không phải vậy.” Phùng Chiêu nói, “Con chưa bao giờ nghĩ như thế.”

“Thế thì sao lại tự tiện quyết định. Đây đã là lần thứ ba rồi, Phùng Chiêu.”

Lần thứ nhất, là khi cô bỏ qua kỳ thi đại học, chọn xét tuyển thẳng.

Đặng Từ giận sôi, nhưng Phùng Viễn Sơn chẳng bận tâm. Điều ông muốn chỉ là một đứa con gái có thể vào Đại học Nam Thành, thi cử thế nào, xét tuyển hay tự chủ, cũng chẳng quan trọng.

Lần thứ hai, cô lặng lẽ nộp đơn du học.

Đặng Từ lại tức giận, còn Phùng Viễn Sơn thì hả hê, con gái học được trường top đầu thế giới, đối với ông mà nói chính là nở mày nở mặt.

Lần thứ ba, chính là lần này.

Không ra mắt gia đình, không lễ đính hôn, cô liền giấu tất cả mọi người, đi kết hôn.

Dù có là Phùng Viễn Sơn hay bất kỳ bậc cha mẹ nào, cũng chẳng thể chấp nhận chuyện con gái làm vậy.

Không quy củ, chẳng lễ nghĩa, hết sức, không ra thể thống.

Phùng Viễn Sơn hỏi: “Con có từng nghĩ đến cảm nhận của bố mẹ chưa? Những điều con cãi nhau với mẹ, bố đều biết cả. Con nói trước tiên con là con, sau đó mới là con gái của bố mẹ. Vậy thì trong mắt con, bố mẹ chỉ là ‘sau đó’, con đã từng cân nhắc đến ý nghĩ của ‘sau đó’ chưa? Phùng Chiêu, con vốn dĩ làm việc gì cũng thấu đáo, thế lần này là hồ đồ mất lý trí đi kết hôn, hay là con nghĩ đến bố mẹ rồi, nhưng cố tình bỏ ngoài tai để làm theo ý mình?”

Đây không phải là lời chất vấn gay gắt, mà giọng điệu của ông ta bình thản đến lạnh lùng.

Sự lạnh lùng ấy khiến Phùng Chiêu thấy mình chẳng còn chỗ dung thân.

Cô bị mổ xẻ đến mức tr*n tr**.

Phùng Viễn Sơn đã lật ra cái ích kỷ giấu kín trong đáy lòng cô.

Phùng Viễn Sơn không xứng, tình yêu của Đặng Từ cũng chẳng đủ đầy. Với cương vị cha mẹ, họ không phải những người hoàn hảo.

Nhưng Phùng Chiêu cũng chẳng phải đứa con gái hoàn hảo.

Họ đều ích kỷ, đều chẳng ra gì.

Phùng Chiêu ngẩng mi, giọng rất khẽ nhưng vô cùng kiên định: “Con chỉ muốn kết hôn với Phó Tế Hành.”

“Chỉ là rất muốn.”

“…”

“Con đã nghĩ rất nhiều rồi, nhưng con sợ bận quá nhiều việc, sẽ lỡ dở mất chuyện này.”

“…”

“Con chỉ muốn sớm kết hôn với Phó Tế Hành.”

“…”

Nghe vậy, Phùng Viễn Sơn bất lực thở dài: “Chiêu Chiêu, bao năm nay chuyện của con với A Hành, bố đều nhìn cả. Trước kia bố vẫn nghĩ hai đứa rồi sẽ ở bên nhau, cứ nhìn cái cách A Hành bám lấy con, con làm gì thì thằng bé cũng theo… Vậy mà bao nhiêu năm chẳng có chút động tĩnh nào, khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, kết quả lại không phải yêu đương, mà là kết hôn.”

“Tim bố có khỏe, cũng không chịu nổi hai đứa cứ hành hạ thế này.”

“Con xin lỗi.” Phùng Chiêu cúi đầu nhận sai.

“Hôm nay bố tìm con, cũng không phải để trách mắng. Dù sao chuyện cũng đã rồi, bố không thể bắt con và A Hành ly hôn.”

“Vâng.”

“Nhưng việc này, thực sự là hai đứa quá bồng bột.”

“Vâng.”

“A Hành có thể bồng bột, nhưng con là con gái, con gái cần phải giữ gìn.”

“Vâng.”

“Là A Hành cầu hôn con phải không?”

“…” Hàng mi Phùng Chiêu khẽ run, cô không dám nói thật, nhưng cũng chẳng nỡ đẩy trách nhiệm sang Phó Tế Hành, chỉ có thể chọn im lặng.

Đôi khi, im lặng chính là câu trả lời.

Phùng Viễn Sơn giận đến mức bật thốt: “Chẳng lẽ là con cầu hôn A Hành?”

Phùng Chiêu vội nói: “Chúng con… đều cầu hôn lẫn nhau.”

Phùng Viễn Sơn cười lạnh: “Hai đứa còn biết có đến có đi cơ đấy.”

Phùng Chiêu chẳng thể cười nổi.

Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại đặt trên bệ tỳ tay của Phùng Viễn Sơn reo lên. Cô vô thức liếc nhìn, thấy là cuộc gọi từ bố Phó Tế Hành, thái dương lập tức giật thình thịch.

Trên mặt Phùng Viễn Sơn lại nở nụ cười rạng rỡ, ông nhấn nút nghe máy.

Phùng Chiêu rất muốn xuống xe, nhưng không có ý của bố, cô không dám rời đi.

Khoang xe chật hẹp, Phùng Viễn Sơn còn cố tình đưa điện thoại về phía cô, thế nên Phùng Chiêu nghe rõ từng lời của bố Phó Tế Hành.

“Miếng đất ở phía bắc thành phố, coi như là quà gặp mặt từ nhà chúng tôi gửi cho nhà anh.”

Phùng Chiêu khựng lại.

Phùng Viễn Sơn vội vàng xua tay: “Anh nói thế thì chẳng khác nào bảo nhà tôi bán con gái.”

“Sao có thể coi là bán con gái được? Tôi vốn dĩ đã rất quý Chiêu Chiêu. Dù hôm nay con bé không lấy A Hành mà lấy người khác, mảnh đất này tôi vẫn sẽ tặng cho Chiêu Chiêu.”

“Thế thì tôi thay con bé cảm ơn anh trước.”

“Không có gì. Phải rồi, mai anh có rảnh không? Hai nhà mình cùng ra ngoài ăn một bữa.”

“Đương nhiên là có thời gian.”

“Vậy tôi sẽ nhờ người đặt phòng riêng.”

“Được.”

Điện thoại cúp máy, ánh mắt Phùng Viễn Sơn dừng lại trên màn hình, ông phất tay với Phùng Chiêu: “Bố nói hết rồi, con về đi.”

Từ đầu đến cuối, ông chẳng hề nhìn con gái lấy một lần, mà cười thì rạng rỡ như hoa nở.

Phùng Chiêu bước xuống xe, sắc mặt nặng nề.

Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao thái độ của Phùng Viễn Sơn lại hòa nhã đến thế.

Hóa ra chỉ vì mảnh đất ở phía bắc thành phố.

Chỉ một mảnh đất thôi.

Chỉ thế mà thôi.

Lòng cô rối bời, chẳng biết nên trách ai.

Trách bố Phó Tế Hành ư? Nhưng ông đối xử với cô còn tốt hơn cả bố ruột.

Trách bố mình vì tham tiền, miệng thì nói “không phải bán con gái”, vậy mà lại cười hớn hở đến chẳng khép nổi miệng.

Nhưng cũng nhờ ông tham tiền, cô mới không bị ông mắng nhiếc gay gắt.

Sau cùng.

Không thể trách ai cả.

Bình Luận (0)
Comment