Phùng Chiêu mệt mỏi bước lên lầu.
Giữa cầu thang, cô ngẩng đầu, liền thấy Phó Tế Hành đang đứng trong hành lang chờ mình.
Ngoài trời gió tuyết mịt mù, cơn gió lùa lạnh buốt, mà anh lại mặc mỗi bộ đồ ở nhà mỏng manh, đứng ngoài cửa đợi cô.
Phùng Chiêu sững lại: “Anh không lạnh à?”
Phó Tế Hành hỏi cô: “Bố em mắng em rồi sao?”
Còn mấy bậc cuối cùng, Phùng Chiêu nhanh chân đi lên, vừa đẩy anh vào nhà vừa nói: “Không.”
“Thế nên em mới cau có thế kia.”
“Đâu có.” Cô ngẩng lên mỉm cười.
“Cười mà còn khó coi hơn khóc.” Phó Tế Hành nói.
Phùng Chiêu lập tức thu nụ cười lại.
Cô ngồi thẫn thờ trên sofa, khoanh chân, lưng tựa hẳn ra sau, đôi mắt vô hồn, nhìn trống không lên trần nhà.
Một lúc lâu, bàn tay buông thõng bên người cô bị một bàn tay ấm áp bao lấy.
Phùng Chiêu không nhìn Phó Tế Hành, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: “Phó Tế Hành.”
“Ừ.” Anh đáp.
“Anh có hối hận không?”
“Không hối hận.”
“Em còn chưa nói là chuyện gì.”
“Anh đoán được.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện kết hôn.”
Phùng Chiêu khẽ thở dài, cổ rút lại, cô ngồi ngay ngắn, nghiêng đầu nhìn Phó Tế Hành: “Anh có thấy em đang lợi dụng anh không?”
“Đúng là thế.”
“…” Ngực Phùng Chiêu bỗng chùng xuống.
Ngay sau đó cô nghe anh nói tiếp: “Cái thân trai tân của anh là do em phá đấy, anh chẳng còn là cậu thiếu niên sạch sẽ, tinh tươm như xưa nữa rồi.”
Phùng Chiêu bật cười, “Này…”
“Ừ?” Anh uể oải đáp.
“Em đang nói nghiêm túc đấy.”
“Anh cũng nghiêm túc mà,” Anh tỉnh bơ, “Trinh tiết của anh mất rồi, cơ bụng anh khổ luyện ra, cũng toàn để em sờ, Phùng Chiêu, em đúng là chiếm lợi của anh.”
“…” Phùng Chiêu vừa buồn cười vừa bất lực, “Em không nói về cơ thể anh.”
“Vậy là gì?”
Phùng Chiêu nhìn thẳng anh, giọng bình thản: “Thực ra lúc nãy bố em cũng không trách mắng gì mấy, thái độ còn là tốt lạ lùng nữa.”
“Đấy chẳng phải là tốt à?” Phó Tế Hành hỏi.
Ánh mắt Phùng Chiêu rũ xuống, giọng cô như nhánh cây ngoài cửa sổ bị sương tuyết đè nặng, chùng xuống, “Anh biết vì sao không?”
Phó Tế Hành linh cảm chuyện này có liên quan đến mình, nhưng đoán không ra, “Vì sao?”
“Bố anh gọi điện cho bố em.” Phùng Chiêu nghẹn lại, nhưng vẫn kể tỉ mỉ nội dung cuộc gọi cho Phó Tế Hành nghe. Nói xong, cô ngẩng mi, khẽ cười với anh: “Em có lợi nhiều rồi, Phó Tế Hành, quà gặp mặt nhà anh tặng em toàn đồ quý giá. Sau này sính lễ là gì? Có nhiều hơn không?”
“Phùng Chiêu.” Phó Tế Hành không thích cô dùng thái độ hời hợt ấy để nói những lời ngầm châm chọc, anh sửa ngay: “Em phải nhớ chúng ta là môn đăng hộ đối.”
“Thế sao bố em không tặng quà gặp mặt cho anh?”
“Quà cáp gì chứ,” Phó Tế Hành nói, “Sau này anh mà có con gái, đừng nói là một mảnh đất, người ta có đem mười mảnh đất đến anh cũng chẳng nỡ gả con cho họ. Bố anh gửi nhà em mảnh đất chỉ là để gia đình anh có cái cớ xuống nước. Dù sao cũng là anh lừa em kết hôn, bố mẹ em không đánh anh đã là tốt rồi.”
“Không phải thế, là em muốn kết hôn với anh.”
“Lần đầu đúng là em cầu hôn anh, nhưng vừa rồi chẳng phải anh cũng cầu hôn em sao?”
“Đúng vậy, nhưng…”
“Hơn nữa hồi học cấp ba anh đã muốn cưới em rồi.” Giọng Phó Tế Hành trầm xuống, “Anh còn quên chưa nói với em một chuyện, hồi sinh nhật mười tám tuổi, bố mẹ hỏi anh muốn quà gì, anh bảo anh chẳng cần gì hết, chỉ muốn em làm vợ anh.”
Phùng Chiêu sửng sốt: “Anh đùa à?”
Phó Tế Hành lập tức móc điện thoại ra: “Em có thể gọi cho bố mẹ anh, hỏi rồi sẽ biết anh có đùa hay không.”
Anh vốn chẳng bao giờ đứng đắn, nhưng hễ dính đến chuyện của cô thì lại nghiêm túc đến lạ thường.
Phùng Chiêu hoàn toàn tin rằng Phó Tế Hành có thể nói thẳng như thế trước mặt bố mẹ anh.
Gia đình anh khác hẳn gia đình cô, thoải mái, cởi mở, thêm nữa Vương Tĩnh Vân luôn có thái độ dễ chịu với cô. Biết đâu khi nghe Phó Tế Hành nói vậy, Vương Tĩnh Vân còn trịnh trọng phụ họa: “Con trai, mẹ sẽ cố giúp con.”
“…”
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.” Phó Tế Hành nói, “Chuyện kết hôn cũng không phải lỗi của em, không có anh gật đầu em cũng chẳng thể đi đăng ký. Cả hai ta đều sai, thanh niên trẻ tuổi máu nóng, dễ bốc đồng, yêu nhau nhiều lắm, bị tình yêu làm mờ mắt mà đi đăng ký cũng là bình thường thôi.”
“Em không bị tình yêu làm mờ mắt, em chỉ thật sự muốn kết hôn với anh.” Phùng Chiêu nghiêm túc nói.
Phó Tế Hành vốn bất cần, nghe lời ấy xong liền nhìn chằm chằm cô. Khuôn mặt Phùng Chiêu không hề biến sắc, cũng chẳng tỏ ra ngại ngùng vì những gì vừa nói. Cô cứ thế, chăm chú, nghiêm túc nhìn lại Phó Tế Hành.
“Biết trước em thích người ta mà trông thế này,” Phó Tế Hành khàn giọng, lời mang chút tiếc nuối, “Anh đã tỏ tình với em từ hồi tốt nghiệp cấp ba rồi.”
“Tốt nghiệp cấp ba?” Phùng Chiêu nhíu mày nghĩ ngợi, “Lúc đó chúng ta còn chưa đến tuổi kết hôn.”
“Thì đính hôn trước.”
“…” Phùng Chiêu nghĩ đến cảnh ấy, “Vậy thôi khỏi.”
“Khỏi gì mà khỏi? Không được khỏi!”
“…”
“Chúng ta thử tưởng tượng một chút về quá khứ đi, giả sử lúc đó chúng ta đã ở bên nhau, sẽ như thế nào nhỉ?”
“…”
Tưởng tượng về tương lai Phùng Chiêu còn có thể tham gia, tưởng tượng về quá khứ? Cô quay người đi ngay: “Không có gì cả.”
“Ê, anh nói thật đấy, em đi đâu thế?”
“Đi vệ sinh. Đừng theo em.”
“Anh phải theo, em nghĩ anh chưa từng nhìn chỗ nào trên người em à?”
“Đi ra đi.”
“Bộp” một tiếng, cửa nhà vệ sinh bị Phùng Chiêu đóng sầm lại, không thương tiếc.
Phó Tế Hành đưa tay dụi mũi, vẫn bộ dạng chẳng ra gì, giọng khẽ khàng: “Tối ngủ, vẫn sẽ bị anh xem hết thôi.”
–
Vì bố mẹ hai bên đồng ý, ngày hôm sau, cả hai gia đình cùng đi ăn ở Duyệt Giang Phủ.
Đặng Từ và Phùng Viễn Sơn trước mặt người ngoài đều kiềm chế không nói nặng với Phùng Chiêu.
Trong giới ai cũng biết Phùng Viễn Sơn là ông bố chiều con, miệng lúc nào cũng gọi con gái là bảo bối, đầy tự hào.
Thái độ của bố mẹ Phó Tế Hành thì không thể gọi là tốt được, phải nói là hạ mình đến mức thấp, gặp mặt là cúi đầu xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, chúng tôi để Phó Tế Hành quá tự do, giờ thằng bé hỗn đến mức kéo Phùng Chiêu đi đăng ký kết hôn mà không thèm nói với ai.”
“Tất cả là lỗi của Phó Tế Hành, nhưng hai người yên tâm, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!”
“Chiêu Chiêu là con gái chúng tôi nhìn từ nhỏ lớn lên, chúng tôi luôn xem như con gái mình, không ngờ Phó Tế Hành lại láo toét đến mức biến em gái thành bạn gái.”
“Quan hệ hai gia đình vốn đã tốt, giờ càng tốt hơn, thêm gắn bó.”
“Hai người thấy sao?”
Ban đầu, nhà họ Phùng và nhà họ Phó vốn cùng tầng lớp, nhưng theo thời gian, kinh doanh của bố Phó Tế Hành càng mở rộng, khoảng cách giữa hai nhà ngày càng lớn.
Phó Tế Hành và Phùng Chiêu đúng là thanh mai trúc mã, nhưng không còn đúng chuẩn “môn đăng hậu đối” nữa.
Nếu không, khi Phùng Viễn Sơn nhận điện thoại từ bố Phó Tế Hành cũng không tỏ thái độ nịnh nọt và thuận lời như thế.
Thấy thái độ bố mẹ Phó Tế Hành tốt như vậy, Phùng Viễn Sơn nắm tay Đặng Từ, cười nói: “Ê, thực ra chúng tôi từ trước tới nay đã xem Á Hành như con rể rồi.”
Đặng Từ vốn quen giữ dáng vẻ điềm tĩnh, dù có không hài lòng cũng chỉ khẽ nhếch khóe môi, rồi lại trở về bộ mặt mẫu mực của người mẹ: “A Hành luôn rất xuất sắc, trước kia hai đứa không ở bên nhau, tôi còn tiếc, giờ hai đứa không chỉ ở bên nhau mà còn kết hôn, tôi vui còn chưa kịp, thành con rể rồi mà.”
Đối với chuyện này, Phùng Chiêu vẻ mặt thờ ơ.
Như người ngoài cuộc nhìn sự việc.
Suốt bữa tối, cô gần như không nói gì, Phùng Viễn Sơn và Đặng Từ cũng không gọi cô, mắt họ dường như chỉ thấy Phó Tế Hành, gọi anh cực kỳ thân mật.
Bàn tay cô buông thõng bên hông, từ từ siết lại.
Bất ngờ, Phó Tế Hành ngồi bên cạnh đưa tay qua, bàn tay anh rộng ấm, bao lấy tay cô thật chặt.
Mang theo hơi ấm an ủi, truyền liên tục tới cô.
Phùng Chiêu mím môi, khẽ nói: “Em ổn mà.”
Phó Tế Hành: “Thật sự ổn sao?”
Phùng Chiêu đáp: “Quen rồi.”
Cô đã quen với sự lạnh lùng của bố mẹ, trước khi đến cũng đoán được hôm nay sẽ thế nào, nên không quá thất vọng, chỉ thấy ngực hơi nặng.
Chỉ hơi khó chịu, một chút thôi.
Ăn xong, Phùng Viễn Sơn và Đặng Từ ra về trước.
Phùng Chiêu và Phó Tế Hành đứng ngoài đại sảnh Duyệt Giang Phủ, xe của bố Phó Tế Hành từ từ tới, ông vốn ít nói nhưng vẫn bước tới chỗ Phùng Chiêu, rút từ túi áo khoác ra một món đồ: “Chiêu Chiêu, đây là quà gặp mặt bố tặng con.”
Phùng Chiêu hơi ngạc nhiên: “Chẳng phải đã tặng rồi sao ạ?”
Cô chỉ mảnh đất phía Bắc thành phố.
“Đó là cho bố con, không phải cho con.” Bố Phó Tế Hành nói, “Cái này mới là cho con.”
Phùng Chiêu mở ra, là một chiếc vòng ngọc. Cô không rành về trang sức, nhưng cũng biết chiếc vòng này vô cùng có giá trị.
Cô phản xạ: “Đắt quá, con không thể nhận.”
Vương Tĩnh Vân vội nói: “Đây là quà bố mẹ chuẩn bị cho vợ tương lai của A Hành, Chiêu Chiêu, con không thể từ chối.”
Phùng Chiêu: “…A”
Sau mấy lần từ chối, cuối cùng Phùng Chiêu cũng nhận lấy.
Phó Tế Hành đã lên xe, Vương Tĩnh Vân vẫn đứng cạnh Phùng Chiêu, bà vỗ vai cô, dịu dàng nói: “Chiêu Chiêu, mẹ thật sự rất vui, từ nay trở đi chúng ta là một gia đình rồi, Chiêu Chiêu à, mẹ và chú Phó sẽ coi coi như con ruột, con còn quan trọng hơn cả Phó Tế Hành nữa.”
Trái tim Phùng Chiêu mềm nhũn.
Bên cạnh, Phó Tế Hành lại phá tan bầu không khí khi nói một câu: “Khi cô ấy chưa lấy con, bố mẹ cũng đã coi cô ấy quan trọng hơn con mà.”
“…”
“…”
–
Việc đầu tiên hoàn tất suôn sẻ.
Việc thứ hai.
Là ngày thứ hai của kỳ nghỉ Tết Dương lịch.
Phó Tế Hành đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn của anh và Phùng Chiêu trên vòng bạn bè.
Ngay lập tức, toàn bộ nhân viên dự án “Luyến Lữ” xôn xao, tất nhiên, trừ Đặng Phong và Trần Xán Xán.
Khu vực bình luận trên vòng bạn bè của anh náo nhiệt hẳn lên.
[Sếp, không thể nào chứ? Người sếp lấy làm vợ lại là Phùng Chiêu? Hai người rõ ràng bên ngoài bình thường mà trong lòng thì âm thầm yêu nhau hả!!]
Đặng Phong đáp: [Đúng rồi đúng rồi, sếp thật quá đáng!]
[Tôi sớm nhận ra hai người có gì đó không ổn! Văn phòng sếp rõ ràng có nước nóng, sao cứ phải ra phòng trà, nhiều lần tôi thấy sếp và Phùng Chiêu ở đó, tuy không nói gì nhưng không khí cực kỳ… khác thường!]
Đặng Phong đáp: [Sếp đang giả bộ! Ghê thật!]
[Sếp, khi nào mời bọn em dự tiệc cưới vậy?]
Đặng Phong đáp: [Đi ăn ở Duyệt Giang Phủ nhé!]
[…]
[…]
Phó Tế Hành không nói gì, chỉ thấy Đặng Phong từng dòng bình luận được trả lời, anh bật cười: [Rảnh rỗi quá nhỉ?]
Đặng Phong: [Đừng làm phiền em, chuyện sếp lén lút cưới Phùng Chiêu, là sếp có lỗi mà!!!]
Phó Tế Hành nhếch mày: [Được, nể mặt vợ tôi, tôi xin lỗi mọi người.]
Đặng Phong: [Nhưng phải mời bọn em đi Duyệt Giang Phủ nhé, em biết anh có tiền!]
Phó Tế Hành: [Nể mặt vợ tôi, tôi mời.]
Đặng Phong: [Sếp có thể đừng lúc nào cũng gọi “vợ” không?]
Phó Tế Hành: [Không được, vợ tôi thích tôi gọi thế.]
Đặng Phong: [Ôi…]
Nhắn xong với Đặng Phong, Phó Tế Hành vứt điện thoại ra ngoài, cúi xuống, Phùng Chiêu trong lòng anh dụi mắt: “Mấy giờ rồi anh?”
“Hai giờ, em mới chợp mắt nửa tiếng thôi,” Giọng anh gần như dịu dàng, đầy cưng chiều, “Muốn ngủ thêm không?”
“Được.” Phùng Chiêu nói, “Ngủ thêm nửa tiếng, anh gọi em.”
“Được, vợ yêu.”
“…”
“Chúc vợ yêu buổi trưa ngon giấc.”
“…” Phùng Chiêu nhắm mắt, “Đừng xem vợ như dấu câu được không?”
“Đã hiểu, vợ yêu.”
“…” Phùng Chiêu bất lực, cô lật người, quay lưng về phía anh, nhưng khóe môi cô, từng chút từng chút, nở rộng hơn.
Bên ngoài tuyết bay trắng xoá, ánh nắng đông nhạt, trong phòng hơi ấm lan tỏa, từng hạt bụi trong không khí như thấm đẫm hạnh phúc.
Đây là một buổi trưa bình lặng.
Là sự bình lặng mà Phùng Chiêu hằng mơ ước.
Bình lặng đến mức, như thể chỉ một ánh mắt đã thấy đến bạc đầu.
HOÀN TOÀN VĂN