Chưa ra khỏi giao dịch đường,Du Phàm liếc vào 1 góc của giao dịch đường thấy có 1 căn phòng đề chữ “giám bảo”,hắn trầm ngâm rồi mở cửa đi vào. Bên trong cũng có kê mấy cái tủ để đầy đồ vật mà Du Phàm không phân biệt được,có trảo của phi cầm,có của thú,có con mắt,trái tim,các loại linh thạch….Chỗ chính giữa kê một cái bàn,phía sau là một lão giả đang ngồi trên ghế dựa bộ nhàn nhã nhắm mắt ngủ. Du Phàm vừa bước vào lão khẽ mở mắt nói: -100kim 1 lần,để đồ muốn giám định lên đây. Du Phàm đi đến ngồi trên ghế rồi lấy thú trảo ra cho lão giả xem,lão giả nhìn thấy thú trảo quang mang trong mắt chợt lóe,cầm lấy thú trảo xem tới xem lui,cầm lấy dụng cụ vừa soi vừa gõ một hồi rồi nói với Du Phàm: -"Đây là thú trảo dã thú hệ vì thời gian đã khá lâu linh lực bên trong đã sói mòn gần hết khó phân định được tước khi chết là yêu linh cấp bậc gì.nếu như ngươi muốn bán ta nguyện ý mua với giá 2 vạn kim". Du Phàm khẽ giật mình trước lời đề nghị của lão giả rồi đáp không muốn bán,lấy 100kim để lên bàn cất thú trảo vào nhẫn trữ vật rồi rời khỏi. Lão giả liếc mắt nhìn Du Phàm rời khỏi,cũng không nói gì,lão chính là chủ của phân bộ thần điện tại thành Gia Áo này,1 cái thú trảo dù có hơi quý nhưng chưa đủ để lão nãy lòng tham. Ra khỏi chỗ giám bảo,Du Phàm cũng không suy nghĩ nhiều cái thú trảo đấy Du Phàm cũng không định làm gì mà trực tiếp cất vào trong nhẫn coi như quà lưu niệm cho chuyến đi lần này. Du Phàm đi đến nhiệm vụ đường,nơi đây luôn lúc nào cũng đông đúc rất nhiều người đang đứng thành nhóm hay 1 mình quan sát bảng nhiệm vụ,sau khi chọn được nhiệm vụ sẽ cầm lấy rồi đi đến quầy lễ tân đăng kí nhiệm vụ. Du Phàm cũng đi đến nhìn,xem 1 hồi thấy có 1 nhiệm vụ thích hợp với mình đó là đưa 1 món đồ đến thành Lam Hải,đây là một nhiệm vụ cấp 1,dược thưởng 100 kim và 50đ cống hiến,Du Phàm xé tấm nhiệm vụ đi đến chỗ quầy đăng kí. Lấy huân chương chứng nhận ra,đăng kí xong nhiệm vụ nhận lấy 1 cái hộp bị khóa bên ngoài,Du Phàm đi ra ngoài. Cùng lúc đó,1 tên đang chăm chú quan sát thấy Du Phàm nhận nhiệm vụ rồi đi ra khỏi nhiệm vụ đường,hắn bám theo phía sau thấy Du Phàm đi vào khách sạn thì chạy về 1 ngôi nhà nhỏ trong thành,hắn mở cửa xong nói với mấy người trong đó: -"đại ca,có người nhận nhiệm vụ đó rồi,là một thằng nhóc chừng 13,14 tuổi,nó bây giờ đang ở khách sạn phía tây thành". -"Cao Kỳ,ngươi xác nhận chiếc hộp đã được tiếp nhận rồi chứ,ngươi có bị người bên kia phát hiện không?" Tên được gọi là Cao Kỳ nhanh miệng trả lời: -"Đúng vậy thưa đội trưởng,tôi tận mắt nhìn thấy hắn nhận chiếc hộp từ quầy nhiệm vụ của Nhân Linh điện,đảm bảo bên kia không biết được". -"Được rồi,các anh em,mau cải trang rời khỏi thành từng người một,chuẩn bị lấy lại chiếc hộp đó,lần này bọn chúng lên kế hoạch tưởng đã trót lọt rồi,nhưng ta đã mua chuộc được tên Lê Hình nói ra kế hoạch này,khặc khăc". Bốn người còn lại cũng đáp lại rồi nhanh chóng chạy đi chuẩn bị. Trong lúc đó,tại khu phía Tây thành,cũng có 5 người đang bàn chuyện với nhau,tên cầm đầu quay sang hỏi: -"Lý Thủ,chiếc hộp đã được chuyển đi rồi chứ". -"Vâng,thưa đội phó. Tên được gọi là Lý Thủ nhanh miệng trả lời". -"Vậy ta sẽ cải trang đi đến Thành Lam Hải trước,kế hoạch này thành công thì ta sẽ trọng thưởng hậu hĩnh cho các ngươi". Những người còn lại cũng nhanh miệng vâng dạ,chỉ có tên được gọi là Lê Hình xoay chuyển tròng mắt,định đi báo tin này cho Phó Viêm-cũng chính là tên tên đội trưởng đã mua chuộc hắn. Đội của bọn họ gọi là huyết sát dong binh đoàn,bọn hắn gồm có 10 người,trong đó đội trưởng Phó Viêm và Đội Phó Lâm Địch đều là linh sĩ,có được linh sủng cấp đội chiến sĩ,mấy tên còn lại đều là linh đồ. Bọn chúng trong một lần đánh cướp thương đội thì bất ngờ thu hoạch được một viên huyết thạch dã thú cấp 3,đây là tài liệu cường hóa hệ dã thú tuyệt hảo,tên đội trưởng muốn cường hóa cho linh sủng của mình,tên đội phó thì muốn bán rồi chia tiền,cả 2 không ai nhường ai cuối cùng xảy ra xung đột,vì dã huyết thạch là do tên đội phó phát hiện,nên hắn cất giữ rồi dẫn theo thân tín của mình rút lui về thành Gia Áo,vì trong thành không được xảy ra đánh nhau,nên 2 bên tự rút về địa bàn của nhau. Du Phàm đang trên đường đi khỏi thành Gia Áo,hắn cũng không biết mình bị cuốn vào trong một âm mưu của người khác. Xuyên qua dòng người nhộn nhịp,Du Phàm ra khỏi thành thì gặp được Liễu Địch và Tiêu Tín,2 người thấy hắn thì vẫy vẫy tay. Du Phàm đi đến chỗ bọn họ cười nói: -"Các ngươi chuẩn bị lên đường rồi à,bảo trọng,hẹn gặp lại nhé". Liễu Địch cười nói: -"Tiểu oa nhi,có rảnh thì đến thành Bình Thạch thành tìm ta". Nói xong cô kề lại gần rồi hôn lên mặt Du Phàm một cái,nói: -"Đây là phần thưởng cho ngươi vì đã cứu mạng ta,thực ra lúc đầu ta cũng có chút yêu thích ngươi đấy". Du Phàm bị tập kích bất ngờ,đợi lấy lại tinh thần mới ôm má nhảy thoắt thoắt ra xa khỏi Liễu Địch,mặt đỏ hồng hoảng sợ hét thất thanh: -"Ngươi ngươi ngươi…ta đã có vợ chưa cưới rồi đấy,hơn nữa ta chỉ mới mười một tuổi,ngươi không được làm bậy". Liễu Địch nghe thế thì cười gập cả người,mặt đỏ hồng vẫy vẫy tay cùng với Tiêu Tín rời đi,trước khi đi còn tặng cho Du Phàm 1 cái hôn gió nữa,Tiêu Tín ở bên cạnh cũng nở nụ cười,họ cũng không ngờ Du Phàm nhìn bình thường chững chạc giờ thì y như một đứa trẻ bị bắt nạt đang giãy nãy. Du Phàm sửng sờ nhìn bọn họ rời đi,thấy cái hôn gió của Liễu Địch thì rợn cả người nhanh chóng theo một hướng khác phóng đi,hắn thầm nghĩ “aizz,lão mẹ với lão ba của ta cũng thiệt là,sinh ra ta lại anh tuấn tiêu sái để giờ khổ như vậy”. Dù sao Du Phàm cũng còn nhỏ,lại không có kinh nghiệm sống nên bình thường gặp người hắn đều giả bộ chững chạc,chứ thật ra hắn cũng vẫn còn là một thằng nhóc ham chơi mà thôi. Sau khi thoát khỏi quái vật huyền thoại khủng khiếp Liễu Địch,hắn chậm rãi đi trên con đường đến thành Lam Hải,tiếp tục cuộc hành trình của mình.