Yêu Linh Sư

Chương 22 - 22:Lại Lạc Nữa Rồi

Trời xanh cao,mây trắng trong,ánh nắng ấm áp xuyên qua những chiếc lá chiếu lên mái tóc bạc óng ánh của Du Phàm,hắn nhìn xung quanh chỉ thấy toàn cây là cây. Nửa canh giờ trước,đang chậm rãi vừa đi vừa ngắm cảnh hai bên đường,bỗng nhiên phát hiện ra một con yêu linh nhìn rất đặc biệt,hắn vừa lấy sủng giám ra tra xét vừa chậm rãi đuổi theo nó,lật lật xem một hồi thì hắn biết được linh sủng này tên là Thiết Kiếm,theo như trong sách ghi là: Thạch kiếm yêu linh 1sao thuộc Khí Tộc Kim hệ có hình dáng là một thanh thiết kiếm,ở chỗ chuôi kiếm có một con mắt,bay lơ lửng trên không,chủng loài này thường đi riêng lẽ. Hắn vừa đi đuổi theo Thiết Kiếm vừa đọc sách,đuổi một hồi thì hắn dừng lại,Thiết Kiếm bay đâu mất mà hắn cũng không biết mình đang ở đâu.Hắn muốn theo lối cũ quay trở về nhưng chẳng biết lối cũ là ở chỗ nào,đi loanh quanh 1 hồi hắn bi kịch phát hiện:lại lạc nửa rồi. Du Phàm thở dài,ngước mắt lên nhìn bầu trời,sau đó chậm rãi lấy bản đồ ra xem xét một hồi liền biết được đi về phía nam sẽ ra khỏi rừng thâm nhập hoang nguyên,đo tới đo lui cuối cùng hắn chỉ tay theo một hướng và bắt đầu đi. Sột soạt,theo phương hướng hắn nhìn thì từ trong bụi cỏ nhảy ra một con yêu linh mộc hệ hình dáng như một bông hoa hồng,bộ rễ dài chậm rãi di chuyển,đây là một con Mân Côi Yêu. Mân Côi Yêu-2sao-Thực Vật Tộc-Hoa Hệ. Hoa Hệ yêu linh là chủng yêu linh thuộc loại hình phụ trợ thông thường được các luyện dược sư thu phục để giúp đỡ luyện chế linh dược. Hắn nhìn cơ thể phát triển hoàn thiện thì biết con Mân Côi Yêu này đã đạt tới bậc 10 cấp Linh Đồ rồi,liền chuẩn bị cho tiểu Hồng luyện tập. Lấy chìa khóa từ trong cổ,niệm chú ngữ triệu hồi,cánh tay đưa về phía trước vặn chìa khóa một cái,quang hoa lóe lên,những bông hoa lửa đỏ tán ra xung quanh,tiểu Hồng uy vũ từ cổng không gian bước ra xuất hiện trước mặt Du Phàm gầm lên 1 tiếng thị uy với Mân Côi Yêu đằng xa,bộ lông đỏ thẫm,tứ chi tráng kiện,mặc dù chỉ cao tới gối Du Phàm nhưng nhìn rất uy vũ bất phàm. -‘hỏa cầu’,sau đó dùng ‘trảo’ tấn công. Du Phàm ra mệnh lệnh cho tiểu Hồng tấn công hoa yêu. tiểu Hồng gầm lên,há miệng to ra tụ tập ma pháp trong miệng,tia lửa đỏ tập hợp thành một quả cầu rồi bay ra khỏi miệng,sau đó phóng lớn lên lao thẳng về phía hoa yêu,tiểu Hồng cũng chạy phía sau giơ móng vuốt chuẩn bị ra đòn tiếp theo. Bên kia Mân Côi yêu vừa mới chui ra khỏi bụi rậm thì thấy một con hổ to lớn đang tấn công về phía mình,hoảng sợ kêu lên ”chi,chi” rồi tạo ra một vòng năng lượng bảo hộ bên ngoài chống đỡ hỏa cầu. tiểu Hồng chưa kịp ra chiêu tiếp theo bỗng nhiên từ trong bụi rậm nhảy ra một cô gái hét lên: -“ngươi là ai,sao tấn công linh sủng của ta”. Nói xong làm ra tư thế hòng bị,lệnh cho Mân Côi yêu chuẩn bị tư thế tấn công. Bên kia Du Phàm nhìn thấy cô gái bỗng nhiên xuất hiện thì sửng sờ,đến khi nghe iếng hét thì ra mình đánh linh sủng của người ta,vội vàng gọi tiểu Hồng lại sau đó chạy đến áy náy nói: -Xin lỗi,ta tưởng Mân Côi Yêu là linh sủng hoang dã nên mới,không biết nó là của cô. Du Phàm quan sát thấy cô ta chừng 13,14 tuổi,gương mặt thanh tú,mái tóc màu xanh lục được thắt bím lại,mặc một bộ váy ngắn cũng màu xanh có quần dài phía trong,bộ dáng thanh thuần đầy sức sống. Cô gái cũng đánh giá Du Phàm,bộ dáng tuấn tú,nhất là mái tóc bạc bắt mắt,nhìn không giống bọn trộm cướp nên cũng không làm quá lên,huống chi Mân Côi yêu của cô cũng chưa bị thương nặng gì,cô cũng đáp lại hắn: -Không sao,ngươi không biết thì thôi,dù sao Mân Côi của ta cũng không có chuyện gì. Nói xong cô gái quay đầu dẫn theo Mân Côi Yêu,Du Phàm nhìn cô ta rời đi khuất sau những hàng cây rồi vỗ đầu,hắn quên hỏi đường ra khỏi rừng rồi,thôi mặc kệ,hắn không tin một mình hắn không đủ sức ra khỏi khu rừng chết tiệc này. Sự thật đôi khi làm cho con người ta khó chịu,đã 2 ngày trôi qua Du Phàm vẫn chưa ra khỏi khu rừng,hắn chậm rãi nhìn nơi mình đang đứng,1 cái thác nước khá cao đổ xuống 1 hồ nước đất đá lởm chởm,2 ngày này hắn và tiểu Hồng chiến đấu liên tục,bây giờ là lúc nghỉ ngơi hồi phục linh lực. Hắn đi đến bên hồ,hồ nước khá trong,bên trong chỉ có mấy con cá nhỏ chưa đủ để gọi là yêu linh,hắn uống ngụm nước sau đó cởi quần áo nhảy xuống tắm. Bơi qua bơi lại một hồi,bỗng nhiên có tiếng hét thất thanh vang lên sau đó “đoàng” một tiếng,Du Phàm nhìn thấy từ trên thác nước rơi xuống một người.Người đó chậm rãi trồi đầu khỏi mặt nước,nhìn thấy Du Phàm đang tắm,2 người mắt to trừng mắt nhỏ 1 hồi lâu sau đó 1 tiếng hét còn kinh khủng hơn tiếng hét hồi nãy,sau đó cũng thêm 1 tiếng hét nữa làm não động cả khu rừng. Du Phàm chạy lên mặt quần áo vào,nhìn cô gái trước mặt cũng chính là cô gái gặp 2 ngày trước,giờ phút này tóc tai bù xù,quần áo bết bát ướt sủng xuyên thấu da thịt bên trong,ánh mắt hung dữ như muốn ăn thịt Du Phàm,nghiến răng nghiến lợi nói: -Ngươi la cái gì,đang yên đang làm ngươi cởi quần áo xuống hồ làm gì,khốn kiếp mắt ngươi đang nhìn đi đâu đấy. Nói xong cô gái lấy 2 tay che ngực mình lại,ánh mắt đề phòng Du Phàm,làm như hắn là hung thú độc trùng. Bị bắt quả tang Du Phàm đỏ mặt,bối rối sờ sờ mũi,sau đó cũng hung hãn nói: -Người muốn hỏi là ta mới đúng,ta đang tắm thì tự nhiên cô rớt xuống,sau đó bị tiếng la của cô làm hoảng sợ nên cũng hét theo. Cô gái ngẫm lại thấy cũng đúng,người ta đang tắm thì mình xông vào,không,phải nói là rơi xuống,cô khẽ đỏ mặt nhưng cũng mạnh miệng nói với Du Phàm đang lấm lét nhìn: -Ngươi quay mặt sang bên kia. Du Phàm sờ mũi đi đến tảng đá ngồi quay mặt về hướng khu rừng,bên này cô gái thấy vậy cũng chậm rãi lấy từ trong nhẫn trữ vật một bộ quần áo rồi vọt đến tảng đá đằng xa thay đồ. Đợi một lúc Du Phàm quay đầu lại đã thấy cô ta thay đồ xong rồi,vẫn là bộ đồ màu xanh giống y như cũ,mái tóc ước được thả dài tới thắt lưng đang chậm rãi tiến về phía mình. -Ta tên Tiêu Thúy Nhi,vào đây thu thập linh dược,ngươi tên gì,vào rừng này huấn luyện linh sủng à. Du Phàm nghe cô ta hỏi cũng trả lời:-Ta tên là Du Phàm,đúng vậy ta vào đây rèn luyện cho linh sủng. Hắn cũng không muốn nói mình bi lạc đường,hắn cảm thấy có lẽ do khu rừng này quá phức tạp chứ không phải nguyên do là do hắn,suy nghĩ 1 chút rồi nói với Tiêu Thúy Nhi: -Cô có biết đường đến hoang nguyên không. Tiêu Thúy Nhi bất ngờ với câu hỏi của hắn,nhìn hắn rồi đưa ngón tay chỉ về một hướng nói: -Ngươi đi thẳng về hướng này chừng 2 giờ là đến được hoang nguyên. Hắn nói cảm ơn rồi nhìn Tiêu Thúy Nhi với ánh mắt hiếu kì hỏi: -Cô làm gì mà từ trên đó rơi xuống thế. Tiêu Thúy Nhi nghe thế thì khẽ đỏ mặt,mất tự nhiên nói: -“Ta hái linh dược trên vách đá bị trượt chân rơi xuống”.Cô cũng không dám nói thật là mình rửa mặt bị trượt chân rơi xuống sông rồi bị cuốn xuống thác nước. Du Phàm nghe thế cũng không hỏi thêm,chậm rãi nói lời từ biệt rồi xuất phát đi hướng hoang nguyên. Tiêu Thúy Nhi nhìn hắn rời đi cũng không ở lại mà đi 1 hướng khác tiếp tục thu thập linh dược.

Bình Luận (0)
Comment