Yêu Linh Sư

Chương 25 - Đấu Trong Đêm

Du Phàm đưa mắt nhìn bầy Dã Lang hung tàn đang bao vây xung quanh đang nhìn đăm đăm vào 2 người bọn họ,hắn không sợ chiến đấu,nhưng không có nghĩa là hắn không sợ bị đánh hội đồng,hắn run giọng thét lên với bầy sói: -Lũ khốn kiếp,có ngon thì nhào lên đây,tiểu Hồng gầm lên cho bọn nó thấy sức mạnh của chúng ta. -Graoooo… tiểu Hồng đứng bên cạnh gầm rống thị uy với lũ Dã Lang.Lũ Dã Lang thấy thế cũng rống lên “ngaoooo…” đáp trả lại. Du Phàm chậm rãi lùi về đến chỗ của Tiêu Thúy Nhi nhỏ giọng nói: -Xem ra bá khí của ta không đủ hù dọa chúng rồi,tiếp heo chúng ta nên làm gì bây giờ. Tiêu Thúy Nhi cũng bối rối không biết phải làm gì,cô đi qua hoang mạc này không ít lần,chưa bao giờ gặp Dã Lang tấn công,hoang mạc này đất đai cằn cỗi,sự sống thiếu thốn yêu linh sống ở đây rất ít,nói gì là bầy Dã Lang hơn 10 con.Cô nhỏ giọng nói với Du Phàm: -Bây giờ chúng ta phải tác hợp chiến đấu thì may ra mới có cơ hội sống sót. Du Phàm cũng có suy nghĩ giống như vậy,cười gật đầu: -Được,Tiểu Hồng của ta sẽ chủ công,để cho Mân Côi Yêu của ngươi phụ trợ nó và bảo vệ hai ta,Thiết Giác thú sẽ phòng ngự,Thanh Mộc Đằng sẽ khống chế kẻ địch. Sau đó chiến ý của Du Phàm tăng cao,hét lên với Tiểu Hồng: -Tiểu Hồng,bây giờ là thời khắc quyết định của chúng ta,nào hãy chứng tỏ sức mạnh của ngươi đi. Tiểu Hồng nhảy đến phía trước Du Phàm gầm rống kinh hoàng,cơ thể như muốn bộc phát sức mạnh kinh khủng,Tiêu Thúy Nhi bên cạnh thấy Du Phàm như thế thì ngẩn ra rồi mỉm cười,một Du Phàm bình thường hơi ngốc,lại sĩ diện,bây giờ chiến ý ngút trời như thế làm cho người ta yên tâm rất nhiều,có thể dựa dẫm vào. Cả hai nhanh chóng sắp xếp đội hình chiến đấu,Du Phàm và Tiêu Thúy Nhi thì nhảy lên trên tảng đá cao,Mân Côi Yêu đứng bên cạnh Tiêu Thúy Nhi,Tiểu Hồng cùng Thiết Giác Thú đứng phía trước Thanh Mộc Đằng,tư thế sẳn sàng chiến đấu. Bầy Dã Lang lao vào tấn công,hơn mười con lao tới chỗ Tiểu Hồng cùng bầy linh sủng,Du Phàm nhanh chóng ban bố mệnh lệnh: -“Tiểu Hồng dùng ‘phun lửa’tấn công”. Miệng Hổ mở to ra,năng lượng hỏa hệ tập trung trong cơ thể dâng trào,một luồng lửa hồng nóng cháy bay thẳng đến chỗ đám Dã Lang đang xông tới. Ở bên kia Tiêu Thúy Nhi cũng lệnh cho Thanh Mộc Đằng: -“Dùng ‘dây leo’ trói chân chúng lại”.Thanh Mộc Đằng đâm hơn mười sợi dây leo của mình xuống đất lao về phía lũ Dã lang tấn công. Đám Dã Lang đang xông tới thì bị một đám dây leo từ dưới đất mọc lên trói lại,sau đó lại bị một luồng lửa hồng nóng cháy tấn công,ngọn lửa thiêu đốt da thịt chúng làm chúng kêu lên “ư ử” nhưng cũng đốt cháy luôn đám dây leo đang trói chúng lại. Tiêu Thúy Nhi cũng quay sang Du Phàm nói: -“đây là lần đầu tác chiến nên chúng ta chưa thể kết hợp tốt được,ngươi cố gắng sử dụng kĩ năng thích hợp kết hợp với linh sủng của ta mới mang lại hiệu quả cao nhất”. Du Phàm cũng ngượng ngùng gãi gãi đầu nói: “ta biết rồi,ta sẽ để cho Tiểu Hồng quần đấu với con đầu đàn,cố gắng diệt nó trước,những con còn lại ngươi hãy khống chế bọn chúng lại”. Sau đó ra lệnh cho Tiểu Hồng: dùng lực lượng hồng diễm tấn công vào Dã Lang cấp linh sĩ bậc 3”. Tiểu Hồng giơ móng muốt chạy nhanh đến,móng vuốt cào vào đất thành một đường dài rồi bốc lên ngọn lửa hồng,lao thẳng tới chỗ Dã Lang đầu đàn,Dã Lang đầu đàn thấy Tiểu Hồng chạy tới cũng lao lên giơ móng vuốt thi triển ‘trảo’ lao vào đánh nhau với Tiểu Hồng. Một màn máu tanh diễn ra,cả hai con yêu linh lao vào cắn xé dữ dội bất phân thắng bại,máu thịt da lông kèm theo đất cát bay tung tóe. Bên kia,Tiêu Thúy Nhi ra lệnh cho linh sủng của mình lao vào chiến đấu: “Mộc Đằng mau dùng ‘dây leo’ trói chúng lại,sau đó Thiết Giác dùng ‘sừng húc’ vào chúng”. Chỉ thấy dây leo của Thanh Mộc Đằng trói chặt đám Dã Lang lại,sau đó Thiết Giác Thú xông đến,chiếc sừng phía trước sáng lên hóc thẳng vào đám Dã Lang,lúc chiếc sừng hú vào thì Thanh Mộc Đằng buôn dây leo ra làm cho từng con Dã Lang bị đánh bay tứ tung. Cũng phải nói đội hình linh sủng của Tiêu Thúy Nhi khá hoàn thiện ,Thanh Mộc Đằng khống chế,Mân Côi Yêu hỗ trợ cho Thiết Giác Thú tấn tông kẻ địch. Bên kia,nhìn Tiểu Hồng đang độc chiến với Dã Lang đầu đàn,gương mặt Du Phàm cũng hiện lên vẻ lo lắng,nãy giờ Tiêu Thúy Nhi luôn cho Mân Côi Yêu dùng “hồi sức” cho Tiểu Hồng để rút ngắn khoảng cách với Dã Lang. Đến cuối cùng,miệng Tiểu Hồng mở ra,một quả cầu lửa hồng bay ra thẳng tới chỗ Dã Lang,con Dã Lang tránh không kịp,cơ thể bị đốt cháy trong ngọn lửa tru lên thê thảm rồi chậm rãi ngã xuống. Tiểu Hồng gầm lên một tiếng “graoooo” làm chấn động bọn Dã Lang khác.Bọn Dã Lang nhìn thấy thủ lĩnh bị giết,Tiểu Hồng thì mình đầy vết thương nhưng hung hãn khát máu thì trên trán đổ mồ hôi lạnh,kêu ư ử cả bọn cụp đuôi chạy sâu về phía thảo nguyên. Du Phàm chạy lại thì thấy Tiểu Hồng đã ngã xuống đất,trên thân tràn đầy vết thương,bộ lông đỏ vằn nay đẫm máu dính bết lại nhưng ánh mắt thì đầy chiến ý và kiêu ngạo nhìn hắn. Du Phàm đỏ hồng mắt ngồi xuống lấy thuốc trị thương từ trong nhẫn,vừa rắc loạn lên cơ thể nó vừa vuốt ve nói: “ngươi giỏi lắm,ta rất tự hào về ngươi”. Lúc Tiêu Thúy Nhi đi đến thì thấy cảnh tượng như thế,chủ nhân thì vừa rắc thuốc trị thương vừa khích lệ linh sủng của mình,còn con hổ ngốc thì hưởng thụ liếm liếm tay của chủ nhân,cô thở dài đi đến lệnh cho Mân Côi Quái dùng “trị thương” lên chú Hổ. Sau khi trị thương cho Tiểu Hồng xong,hắn lấy chìa khóa thu hồi nó vào không gian nghỉ ngơi,sau đó cùng với Tiêu Thúy Nhi trở về lều của hai người nghỉ ngơi. Đối với Tiêu Thúy Nhi thì đây có lẽ là một kỹ niệm khó quên dù sao nàng cũng rất ít khi tham gia chiến đấu chức nghiệp của nàng là luyện dược sư nên khả năng chiến đấu của nàng không mạnh may mà có du Phàm quấn lấy dã Lang đầu đàn không cho nó chỉ huy đàn em tấn công nên nàng mới dễ dàng dành được lợi thế. Một trận phong ba trôi qua,ban đêm cũng không phát sinh sự kiện gì,trời sáng hai người lại tiếp tục thu dọn hành lí lên đường thẳng tiến đến thành Lam Hải.

Bình Luận (0)
Comment