Đến dưới cổng thành,cả hai leo xuống khỏi Thiết Giác Thú. Du Phàm nhìn từ dưới lên thấy được tường thành Lam Hải rất lớn cao chừng 30m,phía trước có hai cửa vào,một cái cửa lớn cao chừng 25m đang đóng chặt và của nhỏ hơn bên cạnh cao 10m,dưới cửa nhỏ có chừng mười thủ vệ mặc áo giáp chỉnh tề đứng gác cổng. Tiêu Thúy Nhi quay sang nói cho hắn biết: -“Cửa lớn chỉ mở ra khi có sự kiện trọng đại hay tiếp đón đại nhân vật vào thành,bình thường chỉ mở cửa nhỏ,trong thành không cho phép đánh nhau,ngươi đừng gây chuyện thị phi”. Du Phàm bên cạnh nghe thế thì gật gật đầu,hai người chậm rãi đi đến cửa nhỏ để vào thành. Tên thống lĩnh vừa nhìn thấy Tiêu Thúy Nhi thì chạy ra hoảng sợ nói: -“Tiểu thư,mấy ngày nay vì ngài mà thành chủ như lật cả cái Lam Hải Thành này rồi,ngài mau trở về nhà đi,lũ chúng tôi cũng đỡ bị thành chủ trút giận”. Tiêu Thúy Nhi áy náy nói: -“Hàn đại ca,mấy ngày nay đa đi hái linh dược bên kia hoang nguyên,xin thứ lỗi vì đã làm phiền đến mọi người” Tên được gọi là Hàn đại ca kia cũng cười nói: “không sao,người an toàn là tốt rồi,mau trở về phủ thành chủ cho lão nhân gia ngài ấy an tâm”. Tiêu Thúy Nhi chính là con gái của thành chủ thành Lam Hải,một Linh Vương hàng thật giá thật,mấy lần trước đi ra ngoài hái thuốc đều có hộ vệ đi theo nhưng lần này cô đi ra ngoài một mình,muốn thử cảm giác làm du hành giả độc hành,làm cho lão cha của cô lo sốt vó. Tiêu Thúy Nhi gật gật đầu rồi dẫn Du Phàm bước vào thành,Du Phàm không kìm được tò mò hỏi: -“ngươi sống ở phủ thành chủ à” sau đó nhìn Tiêu Thúy Nhi một cách kì quái rồi nói: “Ngươi ở đó chắc là bị nhốt trong nhà có phải không ,ở đó chắc mọi người đối xử không tốt với ngươi hả,chắc khó khăn lắm mới trốn được đi ra ngoài bây giờ phải quay về à?” Tiêu Thúy Nhi sửng sốt,chưa kịp nói gì thì nghe Du Phàm lảm nhảm tiếp: -“Haizzz,ngươi yên tâm đi,dù sao hai ta cũng thân quen,đợi ta trở nên mạnh mẽ sẽ cứu ngươi ra khỏi đó,không phải làm thị thiếp cho lão già thành chủ kia”. Du Phàm nhớ lại có một vị tỷ tỷ nhà ở giữa thôn cũng vào thị trấn làm cơ thiếp cho người ta,lúc đi thì xinh đẹp như hoa nhưng trở về thì thân tàn ma dại,hắn bất giác đồng cảm với người bạn mới quen này,quyết phải cứu cô ra khỏi đó. Đến lúc này thì Tiêu Thúy Nhi coi như đã hiểu những lời thằng nhãi Du Phàm này nói,hắn cho rằng một cô gái như hoa như ngọc là cô đi làm vợ bé cho người ta,mà người đó lại là lão cha của mình,còn nói cái gì mà sẽ cứu cô thoát khỏi bể khổ nữa. Tiêu Thúy Nhi câm nín,liếc nhìn cái tên dở hơi này không biết trong đầu hắn nghĩ gì,sau đó tức giận đùng đùng bỏ đi,đi được một đoạn còn quay lại trừng mắt nhìn hắn,để lại một mình Du Phàm ngơ ngác đứng đó. Du Phàm nhìn Tiêu Thúy Nhi rời đi,chắc có lẽ hắn động chạm đến nỗi đau của cô nên cô mới tức giận bỏ đi,nhưng hắn đã hứa sẽ cứu cô ra thì nhất định hắn sẽ làm. Nhìn con đường phố sá sầm uất trước mặt,lớn hơn ở Thành Gia Áo nhiều,Du Phàm chậm rãi tản bộ nhìn xung quanh,tò mò lúc chạy bên này lúc chạy bên kia xem xét hàng hóa người ta bày bán,có linh hạch,linh tinh cho linh sủng,còn có linh dược,dược phẩm,…còn có mấy món đồ chơi tinh xảo cho phái nữ đủ các loại hình. Đèn ma pháp được thắp bằng linh hạch yêu linh sáng trưng cả khu phố,người người nhộn nhịp,tiếng nói tiếng cười ồn ào. Du Phàm đang đi thì bỗng dưng đụng phải một người mặc đồ đen giống hắn rồi ngã xuống,hắn đứng dậy thì thấy tên kia quay đầu bỏ đi không thèm nói xin lỗi. Du Phàm tức giận nói theo:-“ngươi câm à,đụng phải người khác cũng không thèm xin lỗi”. Tên kia quay đầu lại nhìn Du Phàm một cái rồi bước nhanh đi,Du Phàm nhìn thấy hắn bộ dáng khoảng 13 tuổi,gương mặt anh tuấn nhưng ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người,Du Phàm lẩm bẩm “đồ điên” rồi không thèm để ý bắt đầu dạo chơi tiếp. Kết quả của cuộc dạo chơi này cũng nằm trong dự đoán,hắn lại bị lạc nữa.Nhìn cả con hẻm tối đen chỉ có một chút ánh sáng từ đèn ma pháp sắp hết năng lượng,Du Phàm khóc không ra nước mắt. Lúc nãy hắn thấy một con hẻm rồi đi vào,đi qua bảy tám rối rẽ,lúc đầu còn có người bây giờ thì chẳng thấy ai nữa cả,,hắn quay đầu trở lại càng đi thì càng không biết nơi này là đâu,đi lòng vòng hơn ba giờ qua mấy chục cái ngõ thì đến điểm cuối cùng là một cánh cửa,trên đó có hình mặt quỷ tựa khóc tựa cười làm hắn rợn da gà,nhưng bây giờ chỉ còn đường hỏi thăm người trong đó lối ra thôi. Đi đến trước cánh cửa,hắn cầm lấy cái vòng rồi gõ cửa sau đó nhảy lùi lại,cảnh giác nhìn phía trước,cánh cửa mở ra nhưng không thấy ai,hít một hơi lấy dũng khí bước vào trong. Vừa bước vào thì cánh cửa khép lại “rầm” làm Du Phàm giật bắn mình,hắn nhìn cánh cửa đóng chặt rồi quay sang nhìn cảnh vật bên trong gồm một dãy phòng cùng một hoa viên.Hoa viên thì cây cỏ xơ xác đung đưa một cách quỷ dị,một cái cây khô treo mấy cái đầu lâu người lủng lẳng,chính giữa hoa viên có một quan tài gỗ. Càng làm cho Du Phàm kinh hồn là một cái đầu lâu đen trong đó bay chậm rãi tới chỗ Du Phàm,đôi mắt có lửa xanh chập chờn,nó mở miệng cười nói: -“Khặc khăc kiệt kiệt…mật mã”.Giọng cười cùng câu nói phía sau của nó giống kêu “kẹt kẹt” như tiếng cưa xương người làm Du Phàm hồn vía lên mây. Du Phàm đứng chôn chân tại chỗ nhìn cái đầu lâu nọ,hắn không biết mật mã là cái gì,chỉ đành nói bừa một đống tên của yêu linh,nhìn cái đầu lâu không phản ứng gì da đầu hắn tê dại,trán mồ hôi tuôn như mưa,mái tóc màu bạch kim cũng ướt đẫm dính sát vào. Du Phàm càng nhìn cái đầu lâu này càng cảm thấy nó quen mắt,sau rốt cuộc hắn liền nhớ đã gặp được ở đâu,hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái lệnh bài màu đen cũng có hình đầu lâu. Cái đầu lâu đen lớn kia mở khớp miệng:“mật mã thông qua”.Sau đó bay trở lại cái cây dính vào sợ dây rồi lũng lẳng đung đưa,âm hỏa trong mắt cũng tắt. Du Phàm thở dài một hơi,đưa tay vuốt vuốt ngực nhưng chưa đợi hắn bình tình lại thì cái quan tài giữa sân mở ra,một bàn tay chỉ có da bọc xương vịn vách quan tài sau đó một cái xác chậm rãi đứng dậy.