Du Phàm hồn vía lên mây nhìn cái xác,mặc dù hắn biết trên đời này có yêu linh Âm Binh giới-Hắc Ám hệ nhưng cái xác biết cử động này thì qúa rợn người rồi. Cái xác mặc bộ áo bào rộng thùng thình,mái tóc le que còn vài sợi,da mặt nhăn nheo hóp vào có thể thấy được các khớp xương,nó từ từ mở mắt nhìn Du Phàm rồi nói: -“Chào mừng tới tổng bộ Ám Hội” giọng nói giống hệt cái đầu lâu khi nãy. Du Phàm vẻ mặt cứng ngắt nuốt nước miếng mở miệng nói:-“Chào Xương Khô đại ca,ta tên là Du Phàm,ngươi khỏe,à mà ngươi còn sống không”. Bộ xương khô nhìn Du Phàm rồi nhìn cái thẻ bài một cái khách sáo từ từ nói: -“Gọi ta là Hắc Vân,ngươi khỏe,ta vẫn còn sống,thẻ bài của ngươi là cấp cao nhất,ngươi có thể đăng kí cấp bậc huấn luyện là:thông thường,tinh anh,giết chóc hay cấp địa ngục”. Nghe bộ xương khô nói hắn vẫn còn sống,Du Phàm thở dài một hơi,nói: -“Nghe giọng của ngươi ta từ khỏe cũng sắp bệnh chết,ta chọn cấp huấn luyện địa ngục”. Hắc Vân nhìn Du Phàm một cái rồi đưa cho hắn một cái thông tin châu nói: -“Khi nào lên đường ta sẽ liên lạc với ngươi,từ đây đến cuối tháng ngươi đừng đi xa thành Lam Hải,chuẩn bị cho tốt đi” Nói xong nằm xuống quan tài rồi đậy nắp lại. Du Phàm nhìn thông tin châu trong tay rồi nhìn cái quan tài vài cái,sau đó cất thông tin châu vào nhẫn chuẩn bị rời đi. Thông tin châu hay đá truyền âm gồm một cặp tử mẫu gắn bó với nhau,trong một khoảng cách có thể truyền thông tin cho nhau,tùy vào chất lượng của đá truyền âm mà khoảng cách nó xa hay ngắn. Đi ra tới cửa Du Phàm quay lại gãi gãi đầu hỏi: -“ngươi có thể cho ta biết lối ra ở đâu không”. Quan tài im lặng đến lúc Du Phàm hết kiên nhẫn thì cái vách đá cạnh quan tài dời ra một bên tạo thành một lối đi,sau đó tiếng vọng từ trong quan tài truyền ra: -“đi thẳng lối đó sẽ ra khỏi thành”. Du Phàm đi vào lối đi,cửa hang đóng lại,bên trong có đèn ma pháp chập chờn,hắn nhanh chóng đi thẳng về phía trước. Đi hết đường ngầm đến điểm cuối có một cánh cửa đá,Du Phàm dùng sức đẩy ra rồi bước ra ngoài. Bên ngoài trời đã lờ mờ sáng,Du Phàm đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy đây là một bãi tha ma rác rưỡi bùa bãi,những con yêu linh đang bươi móc đống rác kiếm ăn,phía trên thì bay đầy Hắc Nha. Du Phàm bịt mũi nhìn xa xa có thể thấy ngọn hải đăng và tường thành Lam Hải,hắn nhắm hướng đó đi tới,lũ yêu linh kia thấy hắn thì cảnh giác chạy ra xa. Lúc đến được thành Lam Hải thì thân thể Du Phàm đã bốc mùi,đầu tóc rối bù,quần áo đầy vết bẩn,mấy thủ vệ cảnh giác nhìn hắn,không cho hắn đi vào,Du Phàm chạy lại gặp tên thống lĩnh ngày hôm qua nói: -“Thống Lĩnh đại ca,ta là bạn đi chung với Tiêu Thúy Nhi phu nhân ngày hôm qua,ngươi khỏe,có thể cho ta vào thành được không”. Thống lĩnh nhìn Du Phàm một cái,xác nhận là người hôm qua đi cùng tiểu thư,không biết vì sao hắn kêu tiểu thư là phu nhân nhưng vẫn đáp: -“Được,ngươi vào đi”. Mấy người khác thấy thế cũng bịt mũi tản ra cho Du Phàm vào thành. Du Phàm xấu hổ gãi gãi đầu đi vào thành,lấy một cái áo choàng đen mặc vào bỏ qua ánh mắt kì lại của người đi đường hắn chạy một mạch đến khách sạn gần nhất. -“ông chủ,cho ta một phòng,lấy nước nóng cho ta tắm”. Tên tiểu nhị cố nín thở rồi dẫn đường đi vào một gian phòng phía sau,dẫn d vào phòng rồi chạy thục mạng đi,tên hôi thối này không biết là hạng người cùng hung cực ác gì,hắn không dám ở lại. Đợi một lát có nước nóng Du Phàm tắm rửa sạch sẽ,thay một bộ quần áo trắng tinh viền xanh,mái tóc bạch kim được vuốt ngược,phong độ ngời ngời anh tuấn tiêu sái ra khỏi phòng,đủ mọi chuyện ngày hôm qua làm hắn chẳng muốn mặc đồ đen nữa. Bước ra đại sảnh khách sạn,tìm một chỗ ngồi gọi một ly sữa của Bạch Ngưu,vừa thưởng thức vừa nghe ngóng những dong binh và du hành giả nói chuyện. Bỗng nhiên nhẫn trữ vật chấn động,hắn lấy ra một cái thông tin châu,đây là cái ngày hôm qua Tiêu Thúy Nhi đưa cho hắn,dùng tinh thần cảm ứng thì biết được Tiêu Thúy Nhi hỏi hắn đang ở đâu,hắn vội trả lời là đang ở khách sạn Long Hải. Đầu bên kia Tiêu Thúy Nhi trả lời hắn là sẽ đến đó tìm hắn,kêu hắn ngồi yên đừng đi đâu,ngày hôm qua thằng nhãi này còn mắng cô là vợ bé của cha cô nhưng câu nói hắn sẽ cứu cô ra làm cho cô vừa tức giận lại có chút ngọt ngào trong lòng. Du Phàm nghe Tiêu Thúy Nhi nói vậy cũng đáp lại là sẽ chờ cô tới rồi ngồi nghe mấy dong binh và du hành giả nói chuyện với nhau. Đủ các loại tin tức tạp nham từ trong Hãn Hải sâm lâm phát hiện yêu linh cấp thiên vương,rồi ngoài biển phía nam La đảo có một bầy Thủy Xà tác quái,ngọn núi cao Hắc Thiên Phong phía bắc có người nhìn thấy yêu linh ấu thú huyết mạch 5sao… Du Phàm đang nghe say xưa thì Tiêu Thúy Nhi bước vào,thấy Du Phàm đang ngồi nghe chuyện của mấy dong binh và du hành giả kia,chậm rãi ngồi xuống đối diện liếc thấy ly sữa đang uống dở của Du Phàm thì mỉm cười. Du Phàm quay lại nhìn Tiêu Thúy Nhi ngồi đối diện cũng gọi một ly sữa giống mình thì ngượng ngùng mở miệng chống chế: -“Sữa này uống cũng tạm,bình thường ta chỉ uống rượu thôi,tại thấy lạ nên mới gọi uống thử”. Tiêu Thúy Nhi liếc hắn một cái,cầm ly sữa lên uống rồi mở miệng tao nhã: -“Là trẻ em thì phải uống sữa mới mau lớn,ta cũng không có cười ngươi cần gì phải giải thích”. Du Phàm mặt không đỏ cầm lấy ly sữa uống cạn rồi giở giọng điệu cảm thông nói với Tiêu Thúy Nhi: -“Hôm qua cô về có bị bọn họ hành hạ hay không,lão già đó có làm gì cô không,đợi ta lên tới Linh Vương sẽ đánh vào đó cứu cô ra,hãy yên tâm”. Tiêu Thúy Nhi đang nhấp ngụm sửa ho sặc sụa,trừng mắt nhìn Du Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: -“Câm mồm,ngươi còn nói gì về chuyện này ta sẽ vặn gãy cổ ngươi ném xuống biển”. Du Phàm rụt cổ lại không dám ho he gì nữa,im lặng ngồi nghe mấy người kia kể chuyện. Bỗng nhiên từ cửa đi vào một nam tử chừng 16,17 tuổi,gương mặt khá anh tuấn,tóc xanh đen ngắn,mặc một bộ quần áo màu xanh,hắn bước vào liếc mắt một vòng rồi ánh mắt sáng lên,long hành hổ bộ bước đến chỗ bàn của Du Phàm và Tiêu Thúy Nhi.