Du Phàm liếc nhìn người đang đứng trước bàn của mình,giật mình nhìn thấy tên kia cũng là kiểu công tử ca anh tuấn tiêu sái thì thầm nhủ trong lòng “gương mặt cũng được,nhưng còn hơi kém ta chút,mái tóc cũng không đẹp bằng ta” vừa nghĩ vừa vuốt mái tóc bạch kim của mình,bày ra bộ dáng tự cho tiêu sái bức người. Tên kia cũng không để ý đến Du Phàm mà mở miệng nói với Tiêu Thúy Nhi: -“Thúy Nhi muội muội cũng đến đây à,mấy hôm rồi ta đến phủ thành chủ hay công hội Luyện Dược sư tìm cũng không thấy muội đâu”. Tiêu Thúy Nhi liếc nhìn hành động của Du Phàm,có chút buồn cười rồi quay sang nam tử kia,gương mặt bình tĩnh nhàn nhạt nhìn trả lời: -“Đa tạ Tần công tử quan tâm,mấy ngày nay ta đi qua thành Gia Áo thu thập linh dược”. Vừa bước vào khách sạn hắn đã thấy Tiêu Thúy Nhi ngồi ở đây cùng tên nam tử tóc bạc trước mặt liền đi lại niềm nở bắt chuyện.Hôm nay Tiêu Thúy Nhi mặc một bộ váy màu vàng,chiếc váy dài tới gối,mang một đôi giày cao cũng màu vàng,mái tóc xanh được tết lại,bộ dáng thanh xuân động lòng người. Tiêu Thúy Nhi chính là con gái thành chủ,không những dáng người xinh đẹp,có thiên phú siêu đẳng,lại thêm gia thế tuyệt hảo đúng là tình nhân số một mà tất cả nam tử từ độ tuổi 13 đến 20 trong thành Lam Hải truy cầu trong đó có hắn. Hắn là Tần Tuấn Khải,con trai gia chủ Tần Gia,cha hắn là một Linh Quân có tiếng trong thành Lam Hải,trong gia tộc cao thủ như mây,Tần gia cũng là một đại gia tộc có sức ảnh hưởng trong thành. Năm nay hắn mới 17 tuổi đã đạt đến cấp Linh Soái nhất tầng,cũng là một cao thủ hàng đầu trong thế hệ trẻ dưới 20 tuổi ở thành Lam Hải,bộ dáng lại anh tuấn nên được nhiều thiếu nữ trong thành mến mộ nhưng mục tiêu mà Tần Tuấn Khải hắn truy cầu là Tiêu Thúy Nhi. Hôm này gặp được Tiêu Thúy Nhi ở đây hắn rất hưng phấn nhưng lại thấy người mình ái mộ ngồi nói chuyện với một gã nam tử khác mà bộ dáng cũng không kém hắn thậm chí có phần vượt hơn làm hắn cảm thấy nguy cơ trong lòng. Đè xuống khó chịu cùng căm ghét trong đáy mắt hắn quay sang nhìn Du Phàm ngoài cười trong không cười nói: -“xin chào,ta là Tần Tuấn Khải của Tần gia,không biết người anh em tên gì,là người của gia tộc nào”. Dù không nhớ hết tên những anh tài trẻ tuổi có tiếng trong thành nhưng hắn cũng nhớ mặt họ,tên trước mặt này bộ dáng lạ mặt,nhất là mái tóc màu bạch kim bắt mắt,hắn không biết từ đâu mọc ra nhân vật như vậy. Du Phàm nghe tên kia hỏi cũng chậm rãi nói: -“Chào,ngươi khỏe,ta tên là Du Phàm,là một du hành giả không phải người của thành Gia Áo”. Tần Tuấn Khải nghe thế thì hiểu ra “ồ” lên,hèn gì hắn không nhớ mặt người này,thì ra là một du hành giả. Thấy Tần Tuấn Khải có ý định ngồi xuống Du Phàm nhìn hắn một cái rồi đứng dậy,nói: -“Vậy ngươi ngồi chơi vui vẻ nhé,ta còn có chuyện xin đi trước” nói xong liền tung tăng bỏ đi. Tiêu Thúy Nhi bên cạnh cũng đứng dậy,gật gật đầu với Tần Tuấn Khải rồi bước theo Du Phàm ra khỏi khách sạn. Tần Tuấn Khải ngồi đó gương mặt cứng ngắt,trong lòng lửa giận trào lên,hắn truy cầu Tiêu Thúy Nhi đã được một năm rồi,nàng ta vẫn luôn lãnh đạm với hắn cũng như tất cả những người có ý định với nàng bây giờ lại đi theo một tên du hành giả không biết từ đâu tới. Nghĩ đến đây lửa giận của hắn bùng lên,ánh mắt bốc lửa nhìn Tiêu Thúy Nhi và Du Phàm rời khỏi khách sạn,Tiêu Thúy Nhi hắn không dám động đến còn tên du hành giả này hắn sẽ không bỏ qua,nghĩ đến đây hắn âm lãnh cười,trong đầu đã nghĩ ra một kế đối phó với Du Phàm. Du Phàm thì không quan tâm đến tên họ Tần kia nữa,hắn nhàn nhã cùng Tiêu Thúy Nhi đi dạo trên đường phố thành Lam Hải,lâu lâu thấy có người chào hỏi Tiêu Thúy Nhi nhưng nàng ta chỉ nhẹ gật đầu,Du Phàm không kìm được hỏi: -“Lão già thành chủ đó xem ra rất thương yêu cô nhỉ,tôi thấy mọi người rất kính trọng cô” không đợi Tiêu Thúy Nhi đáp trả đã tiếp tục: “lão ấy có con không,bọn chúng có hay làm khó cô không?bỏ đói?trói lại nhốt vào nhà kho?hay buộc dây treo xuống biển?” Lần này Tiêu Thúy Nhi đã chịu hết nổi đã Du Phàm bay ra một khoảng ngã xuống đất,gương mặt vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi nói: -“Họ Du khốn kiếp kia,ngươi nghe cho kĩ,lão già kia chỉ có một đứa con gái,đó chính là ta,ngươi mà còn nói thêm cái gì vợ bé nữa ta sẽ tống ngươi xuống biển cho cá ăn”. Du Phàm ngồi đó sửng sờ,gương mặt đỏ lên nói: -“à,xin lỗi,xin lỗi,ta không cố ý,tại trong thôn của ta cũng có một cô gái gả vào thành làm cơ thiếp cho một lão già,lúc về thôn cô ta khóc lóc nói bị những đứa con riêng và vợ cả đánh đập tàn nhẫn,còn bị bỏ đói”càng nói giọng hắn càng nhỏ lại vì thấy ánh mắt như giết người của Tiêu Thúy Nhi. Tiêu Thúy Nhi hít sâu vài cái,gương mặt đã bình tĩnh nói: “ngươi thấy ta giống bị bỏ đói hay bị đánh đập lắm à,còn chuyện của cô gái ở thôn ngươi thì lên quan quái gì đến ta” nếu không phải công lực của cô cao,ở cạnh tên này có lẽ đã sớm tức chết,không biết có phải người nhà hắn chịu không nổi hắn nên mới đuổi đi làm du hành giả hay không. Bên kia,Du lão gia tử đang chỉ huy linh sủng của mình chiến đấu với yêu linh hoang dã hắc xì một cái,gãi gãi mũi nghĩ thầm không biết ai đang nhắc đến mình. Du Phàm cũng đuối lí,đứng dậy không dám nhìn Tiêu Thúy Nhi,hắn nói người ta làm vợ bé cho lão cha của mình không bị đánh chết đã may lắm rồi. Chạy lại trước mặt Tiêu Thúy Nhi nở nụ cười nịnh nọt: “Tiêu đại tiểu thư bớt giận,lão nhân gia ngài đừng trách tiểu nhân,bây giờ ngài có thể đưa ta đến Nhân Linh Điện được chưa”. Tiêu Thúy Nhi hừ một tiếng,dẫn Du Phàm đi qua mấy con phố đến một chỗ khá cao trong thành,nơi đó có một tòa kiến trúc khá lớn có tường bao quanh,trước của ra vào còn có hai hộ vệ canh giữ,phía trên cánh cửa có một tấm bảng lớn đề chữ Nhân Linh Điện. Tiêu Thúy Nhi bỏ hắn trước cửa rồi đi đến Luyện Dược Sư công hội ở khu phố đối diện. Bước vào điện,đập vào mắt Du Phàm là một quảng trường,hai bên vách tường có khắc hình của linh sủng đủ giới tộc,có Long tộc thôn thiên nạp địa,có Hải yêu vân du tứ hải, có Kỳ Lân chạy trên thảo nguyên,Phượng Hoàng bay lượn cửu tiêu…làm Du Phàm hoa cả mắt,đây đều là những yêu linh trong truyền thuyết huyết mạch cực kì khủng bố,sức chiến đấu và hủy diệt kinh hoàng. Sờ sờ mấy bức hình yêu thích không muốn buông tay,hắn mơ ước có một ngày hắn sẽ sở hữu được chúng,điều khiển chúng chiến đấu cho mình,nghĩ tới đây nước miếng của hắn chảy ra. Thấy ánh mắt kì lạ của mấy người xung quanh,hắn ho ho vài tiếng,tỉnh bơ chùi khóe miệng rồi bước vào trong. Đi qua quảng trường thì thấy một quần thể kiến trúc khá xa hoa,hoa viên cây cối hương hoa thơm ngát,nhiều người ra ra vào vào tấp nập nhưng đều nói chuyện khẽ chứ không dám làm ồn. Nhìn bảng hiệu của mấy tòa kiến trúc,Du Phàm hướng tới một khu kiến trúc khá lớn nằm bên trái có tên là Giao Dịch Đường rồi hắn chậm rãi bước vào.