Đảo đầu lâu,bầu trời vốn đã tối nay lại càng thêm mờ mịt,không gian như đặc quính nguyên tố hắc ám làm cho con người ta cảm thấy tuyệt vọng và điên cuồng. Lúc này Du Phàm cùng Tiểu Hồng đã chạy hơn 1h đồng hồ,cả 2 lại quay trở lại khu rừng đen lúc trước Du Phàm gặp bầy Âm Phong Nha,lúc này Tiểu Hồng dưới thân Du Phàm đã kiệt sức,nó loạng choạng đi được vài bước rồi ngã sấp xuống. Du Phàm đang ngồi trên lưng nó bất ngờ bị hất văng xuống đất,hắn nhìn lại thì thấy Tiểu Hồng đã ngã trên đất,hắn hoảng hốt chạy đến chỗ nó thì phát hiện sinh mệnh lực lẫn ma lực của nó đã đến cực hạn,đầu hổ mệt mỏi nhấc lên giương đôi mắt lo lắng nhìn hắn. Đôi mắt của Du Phàm đỏ lên,lúc nãy lo chạy trốn nên cũng không qua chú ý tình huống của nó,mà tính cách của Tiểu Hồng hắn cũng biết,nó rất dũng cảm cũng rất quật cường,trừ khi nó mất hết khả năng chiến đấu ngã xuống mới chịu nghỉ ngơi. Du Phàm vuốt vuốt đầu nó,khẽ nói với nó: “tốt lắm,ngươi hãy yên tâm nghỉ ngơi, đừng lo lắng cho ta”. Nói xong hắn thu hồi nó vào trong không gian linh sủng. Đúng lúc đó,từ phía sau vang tiếng gầm rống,mặt đất chấn động không ngừng,Du Phàm biết con rùa già kia đã đuổi tới nơi rồi. Du Phàm lấy chìa khóa triệu hồi Bạch Tinh,cổng không gian mở ra Bạch Tinh mang theo cơn gió nhẹ đáp xuống đất nhìn Du Phàm kêu “ô ô”,Du Phàm vuối vuốt sừng nó rồi nhảy lên lưng thúc giục Bạch Tinh chạy tiếp. Trong rừng đen,xung quanh tối đen không thấy được gì,Bạch Tinh cũng nhờ vào mục lực kinh người của nó nên mới có thể chạy trong khu rừng này,nó nhanh nhẹn tránh né hết thân cây này đến thân cây khác,rẽ tới rẽ lui chạy về phía trước. Phía sau con Cương Thạch Thứ Quy thì không như Bạch Tinh mà nó ủi thẳng 1 đường,những cái cây bị nó đụng ngã bật rễ ngã rạp sang 2 bên. Chạy được 1 lúc thì Bạch Tinh dừng lại,nó quay đầu kêu “ô ô” đầy lo lắng nhìn Du Phàm,Du Phàm giật mình vận mục lực nhìn thấy phía dưới chân của Bạch Tinh là vách đá,bên dưới tối đen như 1 cái miệng của ác ma sẳn sàng cắn nuốt tất cả những thứ rơi xuống đó. Du Phàm quay đầu lại phía sau thì thấy khói bụi mù mịt mây cối đổ ngã lung tung,con thạch quy đã đuổi gần tới nơi,bây giờ hắn đã rơi vào đường cùng, hắn biết rằngcho dù có giao tiểu thạch quy thì con rùa già chết tiệt kia cũng sẽ không tha cho hắn. Du Phàm cắn răng,đôi mắt tràn đầy tơ máu ánh lên vẻ điên cuồng rồi thúc dục Bạch Tinh nhảy thẳng xuống phía dưới vách đá. Cương Thạch Thứ Quy đuổi tới vách đá thì nhìn thấy Du Phàm cùng linh sủng của hắn đã nhảy xuống dưới,nó đứng trên nhìn xuống vách đá gầm rống kinh thiên. -“Graooooo….”. cả không gian như sôi trào,vách nui bị chấn động sụp xuống 1 mảng,mấy con yêu linh nhỏ yếu nhanh chân chạy trốn khỏi khu rừng,tránh xa cơn thịnh nộ của Vương Thú. Con Cương Thạch Thứ Quy kêu gào xong nhìn xuống vach đá tối đen 1 chút rồi không cam lòng quay đầu trở về địa bàn của mình. Phía bên dưới Du Phàm ngồi trên lưng Bạch Tinh rơi xuôi vách núi,hắn ôm chặt cơ thể nó,áp lực gió 2 bên làm hắn khó thở,không gian tối đen không thể nhìn thấy được thứ gì. Du Phàm cùng với Bạch Tinh rơi tự do được 1 lúc thì cũng đến bên dưới vách đá,ở dưới này là 1 cái con sông nước chảy xiết. -“đoàng”. cả 2 rơi xuống sông,nước sông lạnh thấu xương cho dù Du Phàm có linh lực hộ thể vẫn cảm thấy cơ thể cứng ngắt,cái lạnh như thấm vào xương làm hắn cực kì khó chịu. -“đùng,đoàng…”. Những viên đá do thạch quy làm vách đá vỡ ra cũng rơi xuống dưới sông,Bạch Tinh cõng Du Phàm lặn sâu xuống dưới tránh né những viên đá sau đó xuôi theo dòng nước trồi đầu lên. Hai bên con sông chảy xiết là vách đá,Du Phàm cũng chỉ có thể chịu đựng xuôi theo dòng nước,mặc kệ muốn trôi đi đâu thì thôi,hắn lấy cái mảnh thuyền vỡ lần trước ở biển để làm kỉ niệm ra rồi ngồi lên,lấy chìa khóa triệu hồi Bạch Tinh trở về rồi ngồi hồi phục linh lực chờ trời sáng. Không gian dần dần sáng lên,Du Phàm ngồi trên miếng ván gỗ cũng mở mắt ra,sau 1 đêm tu luyện linh lực của hắn đã khôi phục đầy đủ. Nhìn xung quanh dòng nước chảy xiếc,Du Phàm biết mình phải tìm cách thoát khỏi nơi này,hắn không biết dòng nước này chảy tới đâu nhưng linh cảm của Du Phàm cho hắn biết nếu cứ tiếp tục đi theo dòng nước xiết này hắn sẽ chết không có chỗ chôn. Du Phàm liếc nhìn 2 bên vách đá dựng đứng,dòng nước xiết làm 2 bên vách đá trơn bóng,bỗng nhiên Du Phàm thấy từ đàng xa trên vách đá bên trái có 1 chỗ nhô ra. Du Phàm triệu hồi ra Bạch Tinh,sức nặng của nó làm miếng thuyền gỗ chao đảo,nó đứng vững thân hình rồi cũng Du Phàm phóng lên nhảy về phía chỗ nhô ra trên vách đá. Đứng trên vách đá Du Phàm thở phào 1 hơi,vỗ vỗ ngực nhìn xuống dòng nước xiếc đã cuốn mảnh thuyền gỗ không thấy tăm hơi. Chỗ nhô ra này chỉ lớn chừng 3m,Du Phàm đành phải thu hồi Bạch Tinh trở lại rồi chậm rãi ngồi xuống nghĩ cách rời khỏi nơi này. Ở 1 nơi cách Du Phàm chừng 50 dặm,đó cũng là nơi đến cuôi cùng của dòng nước xiếc,nơi đó có 1 dòng xoáy nước cược lớn,xoáy nước này xoay với tốc độ nhanh khủng bố,bọt nước bắn tung tóe,bất cứ thứ gì rơi vào dòng xoáy cũng bị nó nghiền nát không còn lại gì. Trung tâm xoáy nước là 1 vùng tối đen mờ mịt,nơi đó chỉ co hắc ám tĩnh lặng không hề có thứ gì khác,giống như có lực lượng gì đó làm tiêu biến tất cả. Bỗng nhiên vùng hắc ám tĩnh lặng đó sôi trào,trong hắc ám như có 1 con mắt mở ra,con mắt đó đỏ như máu,lúc nó mở ra cái xoáy nước phía trên cũng dừng lại, bầu trời của cả Đảo Đầu Lâu mây gió sôi trào,tất cả các yêu linh trên đảo đều nằm rạp xuống không dám nhúc nhích,lực lượng cường đại kinh khủng đó chúng không dám chống lại,giống như có là chúa tể sinh linh nhìn xuống những con kiến nhỏ yếu. Ngay cả những thí luyện giả hay Du Phàm đang ngồi ở vách đá cũng run rẩy trong lòng,lông tơ toàn thân dựng đứng,sự sống giống như bị dừng lại,trên cổ giống như có 1 lưỡi hái chỉ cần nó gặt nhẹ một cái là sẽ mất mạng. Con mắt đó sau khi mở ra thì mờ mịt nhìn về hướng Du Phàm đang ở,nó trầm ngâm trong chôc lát rồi chậm rãi nhắm lại,sự sống trên đảo cũng hoạt động trở lại bình thường. Bên trên Giác Phong,nam tử trung niên lúc đầu mở cổng không gian đưa bọn Du Phàm đến đây cũng thở ra một hơi.Lúc nãy khi con mắt đó mở ra nhìn sinh linh trên đảo ngay cả hắn là cường giả Hoàng cấp cũng phải rung rẩy trong lòng,sự sống như bị rút hết,hắn biết chắc ăn cái cảm giác đó là do con yêu linh mạnh nhất đảo mang lại cho hắn-yêu linh cấp Chí Tôn,chỉ là không biết vì lí do gì làm nó tỉnh dậy sao chừng trăm năm ngủ say ở trên đảo.