Lúc con mắt mở ra,Du Phàm đang tĩnh tâm suy nghĩ cũng phải giật mình tỉnh lại,hắn cảm giác như có cái gì đó trong bóng tối đang chăm chú nhìn hắn làm hắn cả người cứng ngắt,khí lạnh thấu xương,mồ hôi lạnh trên trán đổ ròng ròng, ,sự sống giống như bị rút sạch. Phải mất 1 lúc lâu sau khi con mắt nhắm lại thì Du Phàm mới tỉnh lại từ trong sợ hãi,hắn lau mồ hôi lạnh trên trán,cái cảm giác vừa rồi làm trong lòng Du Phàm run rẩy,cứ như 1 tử thần đang đứng phía sau sẳn sàng gặt lấy tính mạng của hắn. Ở trong nhẫn trữ sủng quả trứng đen lúc bị Cương Thạch Thứ Quy truy sát Du Phàm đã cất nó vào đây cho an toàn từ khi con mắt nhìn chăm chú vào Du Phàm thì nó lặng yên như 1 vật thể chết,đến lúc ánh mắt rời đi thì nó khẽ động đậy,bên ngoài vỏ trứng quang mang màu đen chớp tắt không ngừng. Bây giờ đang là buổi chiều,Du Phàm chỉ đoán mò vậy thôi chứ hắn cũng không thể xác định được chính xác thời gian vì ở trên đảo không thể nhìn thấy ánh mặt trời,bầu trời vẫn bị áng mây màu đen tím che phủ,chỉ có chút ánh sáng yếu ớt le lói chiếu xuông nhân gian. Cả ngày nay trừ lúc con mắt mở ra làm hăn sợ hãi thì Du Phàm chỉ tập trung quan sát vách đá suy nghĩ xem làm cách nào rời khỏi đây,hắn nhìn nhìn cả ngảy trời cũng đành bó tay,cái vách đá này cao cỡ ngàn trượng,2 bên không hề có lối đi hay con đường nào khác để leo lên. Du Phàm 1 trận phát sầu,hắn cũng không muốn chết di ở cái nơi này mãi,ngồi nhìn dòng nước chảy xiết Du Phàm chán nản,trong lòng thầm mắng “con rùa già chêt tiệc kia hãy đợi đấy sau này Du Phàm ta trở lại sẽ đúc 1 cái nồi thật lớn để nấu ngươi”. Bỗng nhiên linh quang chợt lóe,Du Phàm đứng bật dậy,hắn lấy chiếc chìa khóa từ trên cổ xuống niệm chú ngữ triệu hồi.Cổng không gian mở ra,1 cảm giác nặng nề trầm trọng lan tỏa không gian xung quanh,Cương Thạch Thứ Quy xuất hiện trước mặt Du Phàm. Du Phàm nhìn con linh sủng mới thu được của mình trước mặt,con Cương Thạch Thứ Quy này đã ở mức Chiến Sĩ sơ giai,bốn chân cùng đuôi chắc khỏe,lớp da màu nâu đá sần sùi như nham thạch,cái mai trên lưng với những gai xương nhìn uy vũ bức người. Du Phàm càng nhìn càng thấy thích,trong lòng thầm nghĩ 1 chuyến này dù có nguy hiểm rất lớn nhưng thu hoạch lại cực kì kinh người,1 con linh sủng có huyết thống 5 sao đâu phải ai cũng có thể có được,bởi vậy người đời mới có câu “cầu phú quý trong hung hiểm”,phải có trả giá mới có được thu hoạch xứng đáng. Du Phàm mỉm cười,vuốt vuốt đầu linh sủng nói: -“Từ giờ ta sẽ sọi ngươi là Thạch Quy nhé,ở đây quá nhỏ không thể giới thiệu 2 đứa kia với ngươi,ngươi yên tâm đi,mặc dù mẹ của ngươi đuổi giết ta dã man nhưng ta sẽ không vì thế mà trút giận lên ngươi đâu”. Thạch Quy cái đầu to đùng với cặp mắt tròn xoe nhìn Du Phàm kêu “gru gru”,nó cũng ý thức vì mình mà vị chủ nhân mới nhận này gặp phải hung hiểm,nó dụi cái đầu to đùng vào người Du Phàm làm hắnn mém tí nửa bay xuống sông. Cả 2 tâm sự qua lại 1 hồi,Du Phàm lấy ra từ trong nhẫn trữ vật 1 gói đồ ăn vặt nhìn Thạch Quy nói: -“Đây là phần thưởng cho ngươi,tiếp theo chúng ta có thoát khỏi nơi đây được hay không thì phải dựa vào ngươi rồi”. Tiểu Thạch Quy cũng gặm lấy gói đồ ăn vặt nhìn Du Phàm kêu “ô ô” ý bảo cứ an tâm giao cho nó. Du Phàm gật đầu ra lệnh: “dùng ‘vượt đá’ đánh vào vách núi”. Tiểu Bạch Tinh nghe lệnh Du Phàm,hai cái chân trước lóe lên,3 cái móng chân dài kèm theo quang mang màu sáng dài ra chừng 1 thước nhảy lên lao thẳng tới vách đá bắt đầu đào bới. Du Phàm nhìn Thạch Quy đã đào thủng 1 lỗ trên vách đá thì vui mừng,hắn chờ cho nó đào thành 1 cái hang rồi bắt đầu chui vào,ngay khi vừa vào hang thì khối đá nhô ra ngoài kia cũng không chịu nổi nữa vỡ ra rơi xuống dòng nước xiếc,Du Phàm thở phào 1 hơi nhẹ nhõm thúc dục tiểu Thạch Quy tiếp tục sự nghiệp đào thoát. Tiểu Thạch Quy đào phía trước,Du Phàm thì lấy đá đưa cho Tiểu Hồng ở phía sau vận chuyển ném ra ngoài,hắn vừa khiên đá vừa nghêu ngao hát “nào mình cùng đi đào đất,đào lên được tuyệt thế tài bảo ú u u” kèm theo là tiếng gầm rống “graooo gruu gruu” phụ họa của 2 con linh sủng. … 1 tháng sau,tại 1 khu vực cách vách đá không xa,bỗng nhiên mặt đất chấn động sau đó vỡ ra thì có 2 con yêu linh cùng 1 tên nhân loại từ trong đó nhảy ra.tên nhân loại vừa bay ra đã hét lên ầm ĩ “mẹ kiếp,cuối cùng Du Phàm ta cũng đã ra ngoài,lũ các ngươi nên bắt đầu khiếp sợ đi”,2 con yêu linh kia cũng rít gào điên cuồng. 1 người 2 sủng này chính là nhóm người Du Phàm,sau 1 tháng đào bới điên cuồng cả 3 rốt cuộc thoát ra khỏi lòng đất,nhớ lại khoảng thời gian dài đằng đặc phải sống trong lòng đất tối tăm giờ lại nhìn thấy ánh sáng Du Phàm cảm thấy sảng khoái trong lòng,mặc dù bầu trời bên ngoài cũng không được coi là sáng. Du Phàm chậm rãi nhìn xung quanh,nơi này cũng chẳng có cỏ cây gì chỉ toàn quái thạch đen sì lởm chởm,không khí vẫn cứ đặc quánh hắc ám nguyên tố dễ khiến con người ta điên cuồng. Hắn ngước nhìn phía không xa đã thấy được 1 ngon núi cao chót vót đâm thẳng vào tầng mây,đó cũng chính là ngọn Giác Phong-điểm đến cuối cùng của các thí luyện giả. Du Phàm cũng không ngờ mình bị trôi sông cũng có thể đến được nơi này,hắn thầm nghĩ có lẽ mình có duyên với nước,đi trên đất bằng 100% là lạc đường nhưng cứ thả trôi sông là thế nào cũng đến đích. Du Phàm lúc này cũng không có ý định đi lên đó,hắn thu tiểu Thạch Quy lại rồi nhảy lên lưng Tiểu Hồng thúc giục nó nhằm hướng ngược lại ngọn giác phong mà phi tới.