Du Phàm thu hồi lại lũ chiến sủng rồi cùng với A Li rời khỏi hang động,hắn quay lại nhìn hồ dung nham sau lưng nhưng không hề phát hiện được bất kì tung tích gì của Hỏa Châu Quái dường như nó chưa hề xuất hiện qua. Tài liệu trên cơ thể của Hỏa Châu Quái cấp Quân Hầu hiển nhiên cực kì trân quý nhưng Du Phàm cũng đành vô phương,hắn cũng không thể lặn xuống dung nham để truy tìm tung tích của nó chưa kể đến việc nó đã chết chưa nên Du Phàm đành phải bỏ qua. Chật vật gần cả ngày trời Du Phàm mới chui ra được cái khe hẹp bé tí kia,hắn thở phào một hơi nhẹ giọng nói: “Tất cả linh hạch cùng thuốc trị thương đều sử dụng hết rồi bây giờ chúng ta sẽ quay trở về Ốc thành”. Trong không gian trữ vật lúc này tất cả linh hạch cùng dược phẩm đều đã sử dụng sạch sẽ chỉ còn lại những tài nguyên thu được bên dưới lòng đất bao gồm hỏa tinh thạch,hỏa châu,cùng một số loại dược liệu hỏa hệ nhưng đều là cấp thấp chỉ có Xích Linh Chi là trân quý nhất nên Du Phàm quyết định ly khai nơi này trở về thành. Cả thông đạo của hẻm núi Hỏa Vân đều hướng xuống bên dưới nếu muốn tìm đường ra ngoài chỉ việc đi ngược lên trên thì nhất định sẽ tìm thấy lối ra. Du Phàm cùng A Li vì thế cũng học tập theo những người khác đi ngược lên phía trên nhưng lần này do chính Du Phàm dẫn đường. Đối với người bình thường thì người ta hay lạc đường ở những nơi có địa hình rắc rối phức tạp cùng nguy hiểm nhưng Du Phàm thì ngược lại,ở những nơi bình thường hắn đi chắc chắn sẽ bị lạc đường còn ở những nơi mà người khác dễ lạc đường thì hắn chỉ việc đi lung tung một hồi thế nào cũng đến được đích.Đây cũng coi như là thiên phú đặc biệt của Du Phàm . Cả hai đi trong thông đạo hướng lên trên chừng hai ngày trời nhưng không hề gặp được bất kì nhân loại hay yêu linh hoang dã nào cả khiến Du Phàm cũng có chú chán nản tăng nhanh cước bộ muốn mau chóng rời khỏi nơi này. Hôm nay trong lúc đang đi thì A Li đang nằm ngủ trên đầu vai Du Phàm bỗng nhiên tỉnh lại mở: “Chủ nhân ta nghe được âm thanh chiến đấu cùng với dao động ma pháp”.Hai lỗ tai của tiểu A Li vểnh lên bắt đầu nghe ngóng thông tin chuẩn bị truyền đạt lại cho Du Phàm. Du Phàm liếc xéo nó một cái dửng dưng nói: “Có hai nhóm người đang chiến đấu với nhau một nhóm gồm mội nam một nữ nhóm còn lại là ba gã đàn ông trung niên” A Li nghe Du Phàm nói thế thì sửng sốt hỏi lại: -“chủ nhân ngài ngay cả nam hay nữ ngài cũng nghe thấy à”. -“Ta đâu có bị đui bọn họ đang chiến đấu trước mắt chúng ta kìa”. Du Phàm đưa tay chỉ chỉ về phía trước mặt cho A Li ở bên cạnh nhìn theo. Ngay phía trước mắt Du Phàm chừng 100m là một hang động khá lớn mà ở đó đúng là có hai nhóm người đang chiến đấu với nhau một trong số đó chính là anh em Hàn gia mà Du Phàm gặp được lúc trước. Tiểu A Li quay sang nhìn Du Phàm hỏi: -“Chủ nhân chúng ta có giúp đỡ hai người bọn họ hay không ?” Du Phàm lắc lắc đầu nói: “Để xem tình hình trước mắt đã rồi chúng ta hãy ra tay cũng không muộn”. Không phải Du Phàm lãnh huyết vô tình không giúp đỡ anh em họ Hàn mà bởi vì trãi qua khóa huấn luyện máu tanh tại đảo đầu lâu làm Du Phàm luôn có phòng bị với mọi thứ,hắn không muốn vì cứu hai người quen biết không hề sâu mà góp cả mạng của mình vào huống chi hắn cũng chưa rõ hai anh em kia là người như thế nào. Nhưng không để cho Du Phàm có cơ hội suy nghĩ những người bên trong hang động kia đều phát hiện ra hắn đang đứng gần hang động. nhóm nam tử trung niên thì âm lãnh quét mắt nhìn Du Phàm bộ dạng đầy đề phòng còn hai anh em họ Hàn thì cũng bất ngờ khi nhìn thấy Du Phàm ở đây ngay sau đó cô em gái Hàm Tuyết mừng rỡ hướng Du Phàm vẫy vẫy tay hô to: “Du Phàm,ngươi đến đây giúp đỡ chúng ta phải không?”.Đôi mắt Hàn Tuyết lấp lánh đầy sùng bái nhìn Du Phàm,trong lòng cô gái nhỏ này vô cùng ngưỡng mộ Du Phàm luôn cho rằng hắn giống như những hiệp sĩ thường xuất hiện cứu giúp người khác lúc gặp khó khăn. Nhìn ánh mắt đầy sùng bái của nàng Du Phàm trong lòng cũng Du Phàm cũng nổi lên chút hư vinh khóe miệng cũng trở nên tươi cười hướng hai anh em kia gật gật đầu: “Đúng vậy ta nhìn thấy các ngươi đang chiến đấu nên đến xem xét giúp đỡ”. Nếu đã xuất hiện hiển nhiên Du Phàm sẽ đứng về phía nhóm hai anh em họ Hàn vì bọn họ dù gì hắn cũng có quen biết sơ với bọn họ lúc trước với lại hắn cũng không hề sợ chiến đấu lúc này đây Du Phàm cũng nằm trong hàng cao thủ đỉnh cao ở cấp bậc Thống Soái. Hàn Tuyết lúc này mới đưa đôi mắt đầy đắc chí nhìn anh trai của mình nói: “Anh,người ta nói đúng mà Du Phàm chính là người tốt giống như những hiệp khách hay hành hiệp trượng nghĩa trên giang hồ mà những người kể chuyên trong thành hay nói”. Hàn Lâm cũng có chút xấu hổ lúc trước hắn nghĩ Du Phàm là dạng người mua danh chuộc tiếng nhưng xem ra hắn đã nghĩ sai,Du Phàm người ta chính là thanh niên tài tuấn chính trực nhìn thấy hai anh em bọn họ gặp khó khăn cũng tiến lên giúp đỡ bất kể nguy hiểm.Nghĩ đến đây trong lòng Hàn Lâm áy náy không thôi hướng Du Phàm chắp tay thi lễ: “Đa tạ người anh em Du Phàm đã ra tay giúp đỡ hai anh em bọn ta lần nữa bây giờ ta xin cảm tạ trước nếu trở về được bọn ta sẽ hậu tạ sau”. Du Phàm hướng Hàn Lâm gật gật đầu hắn xem ra hai anh em này là người không tệ cũng đáng giá để kết giao nên hắn sẽ ra tay giúp bọn họ một tay với lại hắp cùng tiểu A Li tà ác đã thương lượng trước với nhau việc giết người cướp của mà đối tượng chính là nhóm người xui xẻo đứng phía bên kia chiến tuyến rồi.Hai anh em họ Hàn luôn thần thánh hóa Du Phàm là dạng thiếu hiệp trượng nghĩa nếu họ mà biết được ý nghĩ tà ác trong đầu Du Phàm lúc này chắc chắn sẽ đập đầu vào tường mà tự vẫn a. Du Phàm liếc nhìn chiến trường trước mắt bên phía hai anh em họ Hàn cùng với nhóm người bên kia đều có ba yêu linh hai cấp Thống Soái cao giai cùng với 1 đỉnh giai chiến lực tương đương với nhau đang nằm ở thế cân bằng nhưng Du Phàm biết chắc rằng nhóm nam tử trung niên bên kia chưa xuất ra toàn bộ thực lực chỉ là một bộ phận mà thôi. Tên nam tử đứng ở giữa nhìn thấy Du Phàm xông vào vòng chiến liền hung ác nói: “Tiểu tử thiên đường rộng lối ngươi không đi địa ngục vô lối ngươi lại xông vào đừng trách bọn ta hung ác”. Bọn hắn cũng không tin với thực lực của ba người bọn họ lại không trị được hai tên thanh niên và một con nhóc trước mặt này chưa kể đến chỉ có Du Phàm cùng Hàn Lâm là có khả năng chiến một trận còn Hàn Tuyết chỉ ở cấp Chiến Sĩ không đủ lực lượng tham gia vào vòng chiến. Hàn Lâm đứng bên cạnh cũng có chút lo lắng nhìn Du Phàm nói: -“Tên nam tử ở giữa chính là Trương Bái phó hội trưởng của Hắc Sa Hội hai tên kia cũng thuộc tổ chức Hắc Sa Hội tên Trương Bái kia có tới hai yêu linh cấp Thống Soái đỉnh giai chiến lực cực mạnh”. Du Phàm híp hai mắt lại khóe môi cũng ẩn ẩn ý cười tà mị nhìn chăm chú vào đối phương ở bên kia sau đó nói: “Tiểu bất điểm xem ra chúng ta gặp lại bạn cũ rồi lần này phải hảo hảo mà chiêu đã bọn họ”. Tiểu A LI nghe đến Hắc Sa Hội liền nhớ tới tên nam tử trung niên đã bắt nó lúc trước chuẩn bị nổi bão thì nghe thấy giọng nói của Du Phàm nó liền mở miệng la lên: -“Cướp sạch bọn chúng không chừa một tên” Du Phàm trừng mắt liếc nó sau đó âm thanh đầy chính khí nói: “Hừ,ta đã nó rồi đó là tịch thu của ác vì hòa bình an ninh của thế giới yêu linh”. Du Phàm hất tay áo nhỏ bộ dáng giống hệt như nhân vật kiêu hùng vì hòa bình của thế giới mà làm việc. A Li nghe Du Phàm nói thế cũng vội chữa lời âm thanh non nớt đầy chính khí la lên: “Đúng vậy là tịch thu của ác vì hòa bình an ninh thế giới yêu linh”. Hàn Lâm khóe môi giật giật mới vừa rồi hắn rõ ràng nghe thấy con tiểu thú sủng kia nói chính là đánh cướp đám người Hắc Sa Hội lại lếc nhìn bộ dáng chính khí đường đường của Du Phàm khiến hắn có chút suy nghĩ không thông,lếc nhìn sang bộ dáng hoa si của muội muội mình đôi mắt như có trái tim nhìn Du Phàm giống như thấy được thần tượng hắn cũng hết cách nhưng dù sao thì Du Phàm cũng ra tay giúp đỡ bọn họ lúc khó khăn khiến hắn cảm kích không thôi.