Tô Nhan mơ
mơ màng màng tỉnh dậy, tay sờ soạng một chút, tìm được đi động đặt ở bên gối,
khởi động máy. Mở mắt nhìn, thế nhưng đã 12 giờ 35 phút, đã đến giờ này rồi.
Nhỏm người dậy nhìn quanh phòng ngủ, quả nhiên một người đều không có. Ba người
kia có bạn trai liền vứt bỏ bạn thân là cô đi ra ngoài hẹn
hò...
Trong lòng Tô Nhan không khỏi dâng lên cảm giác bi thương, cô
thật sự là vô cùng đáng thương. Nghĩ đến buổi chiều 1 30 còn có một môn duy nhất
của học kỳ cuối năm tư này nữa, Tô Nhan lo lắng ba giây, cuối cùng tìm "chuyên
gia trốn học", mở điện thoại nói.
"Này Tiểu Thiến, hôm nay khóa học buổi chiều tớ không đi, cậu nhớ
rõ điểm danh giúp tớ." Tô Nhan hữu khí vô lực nói.
Đầu bên kia điện thoại Vương Tiểu Thiến trầm mặc vài giây, đồng
dạng hữu khí vô lực, "Cái kia…. A Nhan, thực khéo là tớ cũng không tính
đi."
Tô Nhan thanh tỉnh nửa phần, "Tớ quyết định trốn! Vậy mặc cho số
phận đi."
"Theo kinh nghiệm của tớ, hôm nay sẽ không điểm danh, yên tâm ngủ
đi."
Xét theo kinh nghiệm của "Nữ vương trốn học", Tô Nhan tắt điện
thoại, tiếp tục an tâm ngủ.
Cô thật sự là không nghĩ đi học, đặc biệt từ sau khi trong một
tiết bị thiên lôi đánh đến chết khiếp. Thầy giáo Cát đã nói như thế nào đó tại
nơi cực kỳ yêu thương sau giữa trưa nào đó nhưng ông ta lại nói, "Tôi có một
loại bi thương không thể nói nên lời, em thay tôi đi Tây hồ xem hoa có nở
không?" Ông trời làm chứng mà! Lúc ấy Tô Nhan vốn là cúi đầu xem tiểu thuyết
Tiềm Thủy, đang ngơ ngẩn lại bị những lời này làm cho nổ tung!
Đây là chuyện tình bi thảm làm cho người ta cỡ nào, ưu thương cỡ
nào, thời điểm xuân về hoa nở chính là thời gian làm cho người ta mệt mỏi muốn
ngủ. Thầy Cát nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ, khiến cho tất cả học trò vốn đang
nửa chết nửa sống nháy mắt đều trong tình trạng sống lại tại chỗ. Từ sau lúc đó,
Tô Nhan đối bộ dạng của vị thầy giáo coi như anh tuấn này hoàn toàn không nói
gì, hiện tại ngay cả khóa học này cũng không nghĩ muốn đi.
Tô Nhan ngủ chưa được bao lâu, đã bị một trận tiếng chuông điện
thoại đánh thức .
"A Nhan, ngươi cũng dậy đi, chúng ta đi ăn cơm trưa." Điện thoại
truyền đến giọng nói của Trần Văn Văn.
"Uh, được. Cậu chờ tớ một lát." Sau khi bị ba người thấy sắc quên
bạn vứt bỏ cô trong phòng ngủ, Tô Nhan rốt cục tìm được quân đồng minh, bạn học
Trần Văn Văn ở phòng ngủ cách vách. Quan trọng nhất là, các cô đều có múi giờ
giống nhau, ví dụ như thời gian giữa trưa mới rời giường, thời gian buổi chiều
mới ăn cơm. Được rồi, thời gian nghỉ ngơi gần đây của cô thật sự là đảo lộn hết
rồi.
Mọi dặn dò của yêu nghiệt nào đó? Làm ơn, đều đã qua ba năm, bạn
học Tô Nhan đã sớm quên không còn một mảnh.
Trời cao hoàng đế xa, kỳ thật ba năm này bạn học Tô Nhan sống rất
dễ chịu.
"Hôm nay ăn cái gì?"
Mặc xong quần áo, Tô Nhan kéo tay Trần Văn Văn, hưởng thụ ánh mặt
trời ấp áp dễ chịu ở thời gian giữa trưa, híp mắt hết sức thoải
mái.
"Malatang? Bất quá ngày hôm qua vừa ăn rồi. Cơm rang trứng Tuyết
thái nhục ti? Cơm gà Giang Nam? Nếu không kỳ thật cơm chân gà nướng cũng không
tồi. Hay là, dù sao hôm nay cũng trốn học, thời gian còn nhiều, không bằng dứt
khoát đi bộ thêm hai bước nữa đi Long Nghị ăn. Chúng ta đã lâu không có đi Long
Nghị ăn."
(Malatang
: là một món ăn cay truyền thống, nổi tiếng của Trung Quốc
)
Không sai biệt lắm đem những món ngon trong menu đều báo một lần,
Tô Nhan cùng Trần Văn Văn cuối cùng xác định mục tiêu là Long
Nghị.
"Ăn cơm gì được nha? Hôm nay thời tiết tốt như vậy, nếu không
chúng ta ăn món xào đi." Tô Nhan liếm liếm môi nghĩ tới rau xào ở Long Nghị,
cũng đã lâu chưa ăn .
"Dựa vào hai chúng ta, có thể ăn rau xào gì?" Trần Văn Văn ngáp
một cái, vấn đề này quả nhiên thực nghiêm trọng.
"A… để hỏi ông chủ, để cho ông chủ giới thiệu."
Đến Long Nghị, Tô Nhan cùng Trần Văn Văn đều biết phải kêu người
hỏi. Vừa nghe các cô muốn ăn món xào, ông chủ liền giới thiệu cho hai người món
gà hấp muối cách thủy trên bếp than. Hai người không hề nghĩ ngợi đáp ứng, thuận
tiện còn thêm nấm hương rau xanh, cộng thêm hai chén cơm.
Thời điểm gà hấp muối được bưng lên, Tô Nhan cùng Trần Văn Văn
hai người liếc mắt nhìn đối phương một cái, quả nhiên trong mắt hai người đồng
dạng đều tỏa ra quang mang hạnh phúc thỏa mãn. Cùng như lời ông chủ nói, gà này
đã muốn hầm đủ thời gian, độ lửa vừa vặn, da thơm ngon thịt trơn nhẵn, hương vị
non mềm nhiều nước. Người cắn một miếng, mùi vị kia cũng đủ làm cho ngươi nhớ
mãi hương vị. Mỹ vị như thế, thật sự làm cho người ta hạnh phúc muốn rơi
lệ.
Tục ngữ nói đúng, ngàn vạn lần đừng coi thường phụ nữ. Đừng nhìn
Tô Nhan cùng Trần Văn Văn vóc dáng thoạt nhìn đều nho nhỏ, lúc ăn tuyệt nghiêm
túc, gà hấp muối cứ thế bị các cô hai người tiêu diệt hết sạch. Cơm nước xong,
uống trà, Tô Nhan vỗ cái bụng tròn vo, thật là hạnh phúc. Nhân sinh như vậy,
thật sự là viên mãn .
"A Nhan, nghe nói Dư Nhược Hàn của Hạng Thành Quốc Tế gần đây
theo đuổi cậu nhưng không được. Hắn cũng không giống nam sinh trong trường, cậu
tính làm sao bây giờ?" Lấy chiếc đũa gạt gạt mấy miếng thịt gà còn thừa, Trần
Văn Văn hỏi.
Tô Nhan giương mắt, nhớ tới người đàn ông bá đạo tới cực điểm
này, cô có chút đau đầu. Cô nhàn rỗi không có việc gì làm, xem phim thì tốt rồi,
cố tình đi tìm tội chịu. Hiện tại tốt lắm, gặp gỡ sát tinh này, bỏ cũng không
xong! Kéo kéo khóe miệng, Tô Nhan đành phải nói, "Hết cách. Tớ đã nói với hắn
rằng tớ đã có bạn trai nhưng tên kia chính là không tin."
Trần Văn Văn cười cười, "Đừng nói là hắn không tin, người khác
cũng không tin. Ai chẳng biết cậu ba năm nay đều là lẻ loi một mình. Nếu hai đứa
mình không thân thiết như vậy, tớ cũng không tin đâu.”
Tô Nhan ngẩng đầu nhìn trời không ngoài cửa sổ, có chút không
biết nói gì, "Tớ thật sự đã có bạn trai rồi, chỉ là hiện tại không ở đây
thôi?"
"Uh, tớ biết. Nhưng là đã ba năm, cậu không lo lắng sao? Người là
sẽ thay đổi, đặc biệt là đàn ông."
Tô Nhan theo bản năng vuốt ve vòng tay trên cổ tay trái, mỉm
cười, "Không cần lo lắng, anh ấy sẽ không thay đổi."
Trần Văn Văn bất đắc dĩ mà than, "Đáng tiếc hắn sớm như vậy phải
đi Mỹ, bằng không tớ cũng thật nghĩ muốn cẩn thận nhìn một chút, rốt cuộc là
người đàn ông như thế nào mà, có thể làm cho một bông hoa của hệ Anh Văn khăng
khăng một mực như thế. Vì hắn chẳng những cự tuyệt thâm tình chờ đợi mấy năm của
học trưởng, còn đối với những người đàn ông chen chúc mà đến thì kính nhi viễn
chi, lại chờ đợi ba năm như một."
Tô Nhan nhếch môi, trên mặt lộ ra tươi cười động lòng người, "Hắn
sao? Bất quá là một tên yêu nghiệt hỗn đản."
Ăn xong cơm trưa, Tô Nhan cùng Trần Văn Văn quyết định ra ngoài
đi bộ một vòng, để tiêu thức ăn. Dù sao, lần này thật sự ăn nhiều
lắm.
Ai biết đi chưa được mấy bước, Trần Văn Văn liền nhận được điện
thoại nói tiết cuối khóa này sẽ điểm danh. Hai người nhìn khoảng không trước
mắt, qua 10 phút sẽ vào học, nhân sinh vô cùng ưu thương, không có biện pháp,
chỉ có thể vội vã chạy về.
Thời điểm chuông vào lớp vang lên, hai người khó khăn bước vào
phòng học, ngồi xuống bàn cuối cùng. Tô Nhan thở hồng hộc ghé vào trên mặt bàn,
lười nhúc nhích. Trần Văn Văn chọc chọc cô, nói, "A Nhan, có vẻ đổi thầy dạy,
chẳng trách không được hôm nay lại điểm danh."
"Như vậy..." Tô Nhan ngay cả mí mắt đều lười nâng một chút, quản
thầy nào dạy làm cái gì, điểm danh đều là hỗn đản!
"Nếu mọi người đều đến đông đủ, như vậy điểm danh sẽ không cần
thiết ."
Nghe cái giọng nói này, Tô Nhan đột nhiên cảm thấy có điểm quen
tai. Hơn nữa hành vi của thầy giáo này, thật sự là làm cho người ta giận sôi. Cô
cùng Văn Văn hai người chính là chạy một quãng dài thật vất vả mới chạy tới!
Chính là người này …thế nhưng nói không điểm danh sẽ không điểm danh? Trên thế
giới này còn có loại người không bằng cầm thú này sao? Tô Nhan giận dữ, giương
mắt lên nhìn, vừa thấy cả người hoàn toàn cứng lại rồi.
"A Nhan, tuy rằng là soái ca nhưng cậu cũng đừng nhìn như vậy a,
tội phạm háo sắc cũng không như vậy. Tớ vừa mới khen cậu yêu sâu sắc nhất, cậu
liền đối với thầy giáo điển trai này háo sắc rồi. Cậu như thế này làm cho kẻ làm
chị như tớ làm thế nào mà chịu nổi?" Phát hiện Tô Nhan ngây ra như phỗng nhìn
thấy giáo trên bục giảng, Trần Văn Văn há miệng thở dốc, có chút giật
mình.
Tớ phỉ vào! Cậu làm cái gì mà không chịu nổi? Làm sao mà chịu
nổi, từ ngữ này đặt ở trên người tớ mới là thỏa đáng nhất! Tớ không phải tội
phạm háo sắc được không? Là muốn giết người được không?! Tô Nhan ở trong tâm rít
gào, đáng tiếc đây là đi học, cô lại không có khả năng rít gào
thực.
"Bạn yêu, cậu không phải vẫn rất hiếu kỳ rốt cuộc là tên hỗn đản
nào làm cho tớ chờ ba năm sao?" Tô Nhan co giật khóe miệng, biểu tình thật là âm
u, hai con mắt lạnh buốt như chứa vạn đao, muốn đem tên trên kia loạn đao băm
chết.
"A.. người đàn ông kia không phải ở nước Mỹ sao?" Trần Văn Văn có
chút rối loạn.
"Đúng vậy, là ở nước Mỹ đó." Tô Nhan âm trầm cười, trong mắt tràn
đầy phẫn nộ, "Lão nương tớ cũng thực muốn biết, rõ ràng tên hỗn đản này nên ở
nước Mỹ nhưng như thế nào lại đột nhiên cút lên bục giảng
rồi!"
"Phốc ——" Trần Văn Văn có chút sụp đổ, chỉ vào thầy giáo trên bục
giảng, ngón tay hơi hơi run, "A Nhan, cậu đừng nói với tớ... Người này chính là
người đàn ông của cậu?"
"Cút, cái gì người đàn ông của tớ, lão nương đây từ giờ khắc này
thăng cấp trở thành quý tộc độc thân." Tô Nhan nhìn Hứa Triết Quân cười yếu ớt
trên bục giảng, tức giận nhe răng nhếch miệng. Trách không được tuần này đột
nhiên liền muốn mất tích, còn tưởng rằng hắn lại làm hạng mục bí mật gì. Mẹ nó,
chỉ chớp mắt một cái người này lại đột nhiên cút lên trên bục giảng rồi! Thời
gian chuẩn bị tâm lý một chút đều không có?
Ba người Lăng Sở Sở ngồi ở phía trước, cũng quay đầu về phía sau,
mặt lộ vẻ đồng tình nhìn Tô Nhan. Lăng Sở Sở lấy ra di động của mình, chỉ chỉ di
động, lại chỉ chỉ Tô Nhan. Tô Nhan đột nhiên nhớ tới di động của mình còn đang
để chế độ yên lặng, vừa lấy ra, mười mấy cuộc gọi nhỡ mà gần nhất đều là của
Lăng Sở Sở, còn có vài tin nhắn. Nội dung tin nhắn đều cùng một nội dung: A
Nhan, thằng nhãi Hứa Triết Quân đã trở lại, còn biến thành đại gia dạy thay Thầy
Cát! Cậu mau trở lại, người này nhìn không thấy cậu ở đây, nói muốn điểm danh!
Chỉ vì cậu mà làm hại tới các đồng chí không có đến, cậu gây tai họa
rồi!
Tô Nhan không nói gì, cô cũng là người bị hại được không? Cũng
không nhìn xem cô cùng Văn Văn hai người chạy cả đoạn đường xa như vậy mới tới
được! Nhìn Hứa Triết Quân trên bục đối mình mị mị cười, Tô Nhan dùng khẩu hình
nói cho hắn: Dám trêu em, anh nhất định phải chết.
Hứa Triết Quân nhìn vẻ mặt tức giận của Tô Nhan giống như con mèo
bị giẫm phải đuôi, không sao cả , chỉ câu môi cười, bình tĩnh giảng
bài.
Tô Nhan nằm úp sấp ở trên bàn, cắn ngón tay, vẻ mặt giống oán
phụ. Cầm thú! Không bằng cầm thú! Cái gì cũng chưa nói liền đột nhiên xuất hiện
như vậy, điều này làm cho cô làm sao mà chịu nổi? Bất quá người này giống như
không có thay đổi gì, chính là so với ban đầu thì thành thục hơn, dáng người cao
ngất, khuôn mặt tuấn lãng, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, thoạt nhìn một
người trưởng thành vô hại. Đáng tiếc nội tâm người này lại hắc ám cỡ nào, trong
ngoài cực kỳ không đồng nhất, vẻ ngoài thì nhã nhặn bên trong biến chất
a!
Nghe giọng nói quen thuộc, nhìn Hứa Triết Quân trên bục giảng ba
năm không thấy, Tô Nhan cắn chặt môi, gắt gao nhịn xuống sự xúc động mà muốn
khóc. Hỗn đản, yêu nghiệt đáng chết, rốt cục đã trở lại.
Chuông tan học vang lên, Tô Nhan quả thực có thể nói là tông cửa
xông ra, lập tức từ cửa sau chạy trốn ra ngoài. Hừ! Trở về cũng không thông báo
trước cho cô một tiếng, khiến cho cô một chút tâm lý chuẩn bị đều không có.
Người như thế, tuyệt đối kéo vào sổ đen, vĩnh không trao thân.
Tô Nhan nghĩ như vậy, mắt thấy lập tức đã tới đầu cầu thang, lại
bị người ngăn cản xuống dưới. Vừa thấy người đứng trước mắt, Tô Nhan trong lòng
"Lộp bộp" một chút, cảm thấy chính mình gần đây nhất định là đắc tội vị thần
tiên nào đó, thế nhưng phải chịu đến nỗi này thì làm người ta vô cùng phẫn
nộ.
"Chị dâu, đại ca hỏi chị buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm
hay không?" Nhìn đến Tô Nhan, Dư Quyết Hâm cười đến vô cùng vui vẻ, nghĩ thầm
hôm nay cuối cùng đã chặn được người, hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, đại ca nhà
mình cuối cùng sẽ không nói cái gì nữa đi?
"Chị dâu? Tôi thế nhưng không nhớ rõ chính mình khi nào thì có
thêm một người em trai."
Tô Nhan ngẩn ra, chỉ cảm thấy sống lạnh rùng cả mình, từ chân
xông lên đỉnh đầu. Xoay người, quả nhiên Hứa Triết Quân đã đứng ở phía sau cô,
trên mặt là tươi cười cực kỳ ôn nhu. Cho dù tươi cười như vậy lại làm cho Tô
Nhan không tự chủ được run lên một chút, có người càng cười ôn nhu lại càng là
đáng sợ, Hứa Triết Quân chính là điển hình trong đó.
Em là vô tội, em thật là vô tội. Tô Nhan dùng ánh mắt hướng Hứa
Triết Quân truyền đạt hết tin tức, sau đó cảm giác hàn ý trên lưng giảm bớt
không ít. Tô Nhan quay đầu lại, đối mặt với Dư Quyết Hâm hại cô không chỉ có bị
tóm, lại bị hiểu lầm này,cô chỉ kéo kéo khóe miệng lộ ra biểu tình không giống
bạn bè, "Bạn học Dư, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, mời cậu không cần gọi chị
dâu bậy bạ, tôi không phải chị dâu của cậu."
"Nhưng là chị dâu..." Dư Quyết Hâm vừa muốn biện giải cái gì, đã
bị ánh mắt lạnh lùng của Tô Nhan quét qua lập tức ngậm miệng
lại.
"Tôi nói rồi, tôi đã có bạn trai, hiện tại cậu cũng thấy đấy cuối
cùng tin chưa?" Tô Nhan chỉ chỉ Hứa Triết Quân phía sau, tiếp tục nói, "Còn có
phiền cậu về nói với đại ca cậu một chút, về sau không cần lại tới tìm
tôi."
Nói xong, Tô Nhan kéo Hứa Triết Quân phía sau, vòng quá Dư Quyết
Hâm đi xuống lầu.
Dư Quyết Hâm đứng ở tại chỗ, thần sắc bi thương. Tin tức như vậy
nói cho lão ca, hắn có thể hay không bị thương mà dùng đao chém hắn thành hai
đoạn? Nghĩ đến đây, Dư Quyết Hâm không khỏi run run một chút. Là phúc không phải
họa, là họa tránh không khỏi, hắn trốn không thoát đâu, còn không bằng sớm chết
sớm siêu sinh.
Tô Nhan sau khi lôi kéo Hứa Triết Quân xuống lầu, trực tiếp buông
hắn ra, một mình yên lặng quay về phòng ngủ. Đối với người đàn ông không nói một
tiếng mà trở lại này, cô hiện tại giống như không cần gặp. Vì tránh không nghĩ
sẽ động thủ giết người, cô quyết định không để ý tới hắn.
Hứa Triết Quân cũng không nói, liền như vậy bình tĩnh theo phía
sau Tô Nhan, không xa không gần. Tô Nhan hiện tại đang rất phẫn nộ, hắn nên chậm
rãi. Thời gian ba năm đã trôi qua, trong khoảng thời gian này hắn vẫn là chờ
đợi. Huống chi ba năm không gặp, nha đầu kia là càng ngày càng xinh đẹp, vô tội
kính nhi một chút cũng không giảm bớt. Bất quá ruồi bọ cũng tương đối nhiều,
không ít a.
"A Nhan."
Tô Nhan dừng lại cước bộ, cũng không quay đầu.
"Anh đã trở về."
Nghe thấy câu "Anh đã trở về", hốc mắt Tô Nhan mạnh mẽ đỏ lên
một chút, không hiểu sao cảm thấy ủy khuất.
"Hôm nay buổi sáng mới đến , buổi chiều liền tới
đây."
Giải thích này làm cho oán giận của Tô Nhan lập tức tiêu tan
không ít, nhưng là vẫn như cũ không muốn quay đầu nhìn hắn. Chính là thời điểm
rối rắm muốn hay không để ý đến hắn một chút, Tô Nhan đã rơi vào một cái ôm ấm
áp, quen thuộc nhất nhưng cũng là cái ôm xa lạ.
"A Nhan, Anh rất nhớ em."
Bên tai truyền đến giọng nói thanh nhuận của Hứa Triết Quân, một
cái ôm ấp như vậy, một người như vậy, cô đợi ba năm. Ba năm nhớ nhung như cỏ dại
mọc dài, không phải không có oán giận, cũng không phải là tâm không có thương
tổn, thậm chí từng muốn buông tha cho ý niệm trong đầu. Chính là trong lòng luôn
có một thân ảnh, cố chấp đứng ở nơi đó, bất luận đuổi như thế nào đều không đi,
ném không xong. Nay, cô rốt cục đợi được.
Nhưng là trong ba năm xa cách, giữa bọn họ còn có thể giống như
trước sao?
"Đứa ngốc, khóc cái gì?" Hứa Triết Quân thân thủ lau đi nước mắt
Tô Nhan lưu lại, động tác dịu dàng, cười nói, "Em xem, thời gian ba năm nháy mắt
liền trôi qua. Anh đã trở về, em cũng còn đứng ở nơi đây."
Tô Nhan
hít hít mũi, vừa khóc nức nở vừa nói, "A Quân, hoan nghênh anh trở
về."