Vào buổi
tối, Hứa Triết Quân mời ba người ở phòng ngủ 215 còn có Tần Mộc Thiên cùng nhau
ăn cơm.
Nhìn thấy Hứa Triết Quân, phản ứng đầu tiên của Tần Mộc Thiên
chính là xông lên cho hắn một quyền.
"Được lắm anh em? Đi cũng không thông báo một tiếng, vô thanh vô
tức cứ như vậy đi. Hiện tại trở về cũng vậy, sớm một chút cho chúng ta biết còn
có thể đi đón cậu."
Hứa Triết Quân cười cười, "Thật có lỗi, lúc ấy cha mẹ tớ có việc
gấp cho nên phải đi gấp. Về phần trở về, đây không phải kinh hỉ
sao?"
Đối với "Kinh hỉ" mà Hứa Triết Quân vừa nói, Lăng Sở Sở cười
nhạt, "Thôi đi, còn kinh hỉ sao? Tớ xem kinh hách cũng không sai biệt
lắm!"
"Đúng vậy, nhìn thấy cậu vào lớp, trong nháy mắt ba chúng tớ đều
ngây người!"
"Không chỉ ngây người, còn có chút sụp đổ! Cậu phải chịu trách
nhiệm tổn thất tinh thần của chúng tôi nha.”
Vừa đi chính là đi tận ba năm, người đàn ông này đem A Nhan vứt
bỏ, Trần Tuyền cùng Cố Vi Ngôn đều có ý kiến tương đối lớn.
"Mấy năm nay, nhờ có các cậu chiếu cố A Nhan. Cám ơn." Hứa Triết
Quân đứng lên, giơ chén rượu trong tay lên, một hơi uống hết.
"Hừ, một chén rượu đã nghĩ xong công sức của tất cả chúng tôi rồi
sao?"
"Đúng vậy, tớ nói này Hứa Triết Quân, cậu đây là đang nằm mơ chưa
tỉnh sao?"
"Nói như thế nào cũng ít nhất một người một ly đi? Tất cả mọi
người mà chỉ có một chén rượu sao? Nói giỡn sao?"
"Nam tử hán đại trượng phu, rất không rõ ràng, khinh
bỉ."
Mấy người thay nhau tiến công, Hứa Triết Quân cũng không có phản
đối, khẽ mỉm cười tiếp nhận tất cả. Ai biết mấy vòng qua đi, những người này
chẳng những không có dấu hiệu yên tĩnh, ngược lại càng ngày càng có xu thế
nghiêm trọng, một người lại tiếp một người, cơ hồ không để cho Hứa Triết Quân có
cơ hội ngừng lại. Mà người duy nhất không uống rượu - Tô Nhan cái gì cũng không
thể làm, chỉ có thể trông mong nhìn mấy người luân phiên thay nhau rót rượu cho
Hứa Triết Quân.
"A Quân, cậu vẫn ổn chứ?" Cơm nước xong, Tần Mộc Thiên cũng không
nhớ là đã rót bao nhiêu rượu cho Hứa Triết Quân, có chút lo
lắng.
Hứa Triết Quân lắc lắc đầu, "Không có việc gì."
Nhìn Hứa Triết Quân sắc mặt đỏ lên, ánh mắt dao động, đi cũng
không vững, Tô Nhan không nói gì, như vậy mà kêu không có việc gì sao? Quả nhiên
người uống rượu tuyệt sẽ không thừa nhận chính mình uống rượu. Nếu để cho hắn
một mình trở về, nửa đường đều có thể ngã xuống đường mà ngủ. Tô Nhan đè thái
dương mà hỏi,"Anh buổi tối ở chỗ nào?"
Hứa Triết Quân trong nháy mắt, tựa hồ có điểm cố sức, "Ở nhà, mẹ
anh ở phụ cận nội thành có mua một phòng nhỏ."
Tô Nhan thở dài, "Em đưa anh về."
Nghe được Tô Nhan muốn đưa Hứa Triết Quân trở về, Lăng Sở Sở dừng
lại cước bộ, mắt nhìn Hứa Triết Quân say chuếnh choáng, đàn ông uống say chính
là sinh vật nguy hiểm nhất. Lăng Sở Sở không thể không nhắc nhở Tô Nhan một
chút, "A Nhan, cậu xác định?"
"Bằng không làm sao bây giờ?" Tô Nhan đương nhiên biết lo lắng
của Lăng Sở Sở, cho cái cô ánh mắt yên tâm.
"Nếu không cứ để cho Mộc Thiên đưa hắn trở về?" Lăng Sở Sở vẫn là
lo lắng.
"Cậu cảm thấy Mộc Thiên thế này, còn có năng lực đưa người về
nhà?" Liếc mắt nhìn Mộc Thiên đang ngồi xổm bên cạnh cái cây nôn, Tô Nhan từ
chối cho ý kiến.
Lăng Sở Sở vỗ trán thở dài, ra vẻ chỉ có thể như vậy. Nhìn Hứa
Triết Quân say chuếnh choáng, Lăng Sở Sở có chút lo lắng, trăm ngàn đừng để xảy
ra sự cố. Ai biết, Hứa Triết Quân thế nhưng còn hướng cô cười cười, đôi mắt đen
thùi một mảnh thanh minh, rõ ràng là ánh mắt của người thanh tỉnh mới có. Người
này thế nhưng giả say! Lăng Sở Sở co giật khóe miệng, dùng ánh mắt báo cho hắn
đừng có xằng bậy.
"Được rồi, hai người các cậu chính mình cẩn thận, chúng tớ đi về
trước." Biết để Tô Nhan đi là an toàn, Lăng Sở Sở hướng Tô Nhan gật gật đầu,
giúp đỡ Cố Vi Ngôn say không còn biết gì hướng trường học đi
đến.
Sau khi hỏi địa chỉ rõ ràng, Tô Nhan bắt taxi cùng Hứa Triết Quân
lên xe. Đại lộ Z cách Thanh Tuyền hoa uyển rất gần, ban đêm tình hình giao thông
thập phần thông thoáng, đi không tới 10 phút đã đến nơi. Tô Nhan vất vả đỡ Hứa
Triết Quân thân hình vạm vỡ lên lầu.
Sau khi vào cửa rồi bật đèn, Tô Nhan đem Hứa Triết Quân ném trên
sô pha, thở hồng hộc.
"Thật là… không có việc gì uống nhiều như vậy làm gì? Không muốn
sống nữa sao? Bọn họ cho anh uống thì anh liền uống sao? Ngu ngốc.." Tô Nhan xoa
thắt lưng, nhìn Hứa Triết Quân nửa chết nửa sống nằm trên sô pha, giáo dục một
trận. Nếu không uống thành như vậy, cô phải mệt như vậy sao?
Đô môi mân thành độ cong đẹp mặt, Hứa Triết Quân từ trên sô pha
đứng lên, "Anh không có say."
Tô Nhan không nói gì, tức giận nói, "Anh gặp qua người nào uống
say thừa nhận mình say?"
Hứa Triết Quân có chút vô tội, "Anh thực không có
say."
"Được được được, anh không có say." Tô Nhan thuận theo hắn một
câu, bất quá hiển nhiên không cho là thật.
Hứa Triết Quân vừa muốn nói gì, đã bị Tô Nhan đánh gãy lời nói,
"Người đầy mùi rượu, còn không mau đi tắm rửa."
Nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cười cười, "Vậy
còn em?"
"A... Em?" Tô Nhan sửng sốt một chút, "Em đương nhiên là đi
về."
"A Nhan." Thanh âm Hứa Triết Quân gọi A Nhan thập phần mềm mại,
tiếng nói trầm thấp mười phần từ tính, trong đó ý tứ hàm xúc không cần nói cũng
biết, bầu không khí bốn phía nháy mắt trở nên phi thường ái
muội.
Tô Nhan cắn môi, cảnh giác nhìn hắn một cái, "Làm
sao?"
"Không cần vứt bỏ anh." Hứa Triết Quân rất là ai oán nhìn cô,
giống như chính mình là một khí phu sắp bị vứt bỏ.
"Khụ, khụ khụ ——" Tô Nhan cảm giác chính mình như bị sét đánh, có
điểm không chống đỡ nổi, người này quả nhiên say.
"Không cần vứt bỏ anh." Hứa Triết Quân lập lại một lần nữa, lần
này càng kỳ quái hơn, tay dứt khoát bắt lấy góc áo Tô Nhan, biểu tình càng ngày
càng đáng thương, hai con mắt chợt lóe chợt lóe, lộ ra biểu tình vô cùng lo
lắng. Lần này từ khí phu thăng cấp trở thành con chó nhỏ sắp bị vứt
bỏ.
Tô Nhan đầu đầy hắc tuyến, thiên lôi cuồn cuộn, chính mình rốt
cuộc đã tạo cái nghiệt gì, cư nhiên lại gặp được người này? Cho dù là lúc trước
cũng không đến mức này a! Cô thà rằng người này là phúc hắc, lời nói ác độc,
biến thái, yêu nghiệt, cũng so với bây giờ thì tốt hơn gấp trăm ngàn
lần!
"A Nhan..." Hứa Triết Quân thanh âm tha thiết, vô cùng chờ
mong.
"Anh trước đi tắm rửa đi." Tô Nhan nhu nhu huyệt thái dương, thập
phần vô lực.
"Em ở lại?!" Hứa Triết Quân phi thường vui vẻ, vẻ mặt hưng
phấn.
Tô Nhan co giật khóe miệng, bất đắc dĩ gật gật đầu, cô thực hoài
nghi tim mình có phải hay không làm bằng thủy tinh, còn bị thiên lôi một lượt
lại một lượt nện xuống. Thế giới này rất ưu thương, cô vẫn là nên tôi luyện lại
đi thôi.
Mục đích đạt thành, hai mắt Hứa Triết Quân híp lại, cố gắng che
đi ý cười đạt được, khi Tô Nhan thúc giục mới ngoan ngoãn đi tắm
rửa.
Tắm rửa xong, đầu Hứa Triết Quân vốn có chút nặng lập tức thanh
tỉnh không ít. Nhìn đến Tô Nhan tựa vào trên sô pha nhàm chán đổi kênh TV, Hứa
Triết Quân nhếch khóe môi một cái rồi hỏi, "A Nhan, muốn hay không tắm một
chút? Trên người em mùi rượu cũng rất nặng ."
Tô Nhan giương mắt liếc nhìn hắn một cái, bĩu môi, "Em không mang
quần áo tắm rửa."
"Đổi một chút là tốt rồi. Em có thể lấy áo sơ mi size T của anh
vừa vặn cho em làm áo ngủ."
Nhớ tới chính mình ngày hôm qua lười không tắm rửa, hơn nữa Tô
Nhan cũng chịu không nổi chính mình người đầy mùi rượu, liền gật gật đầu đồng ý
.
Từ trong ngăn tủ lấy ra áo sơ mi trắng size T, Hứa Triết Quân đưa
cho Tô Nhan, "Này, đi đi."
Trong lúc Tô Nhan tắm rửa, di động đặt trên bàn trà vang lên. Hứa
Triết Quân cầm lên vừa thấy trên màn hình chớp động ba chữ Dư Nhược Hàn. Dư
Nhược Hàn? Nhớ tới cái tên họ Dư mới gặp buổi chiều hôm nay, ánh mắt của Hứa
Triết Quân không khỏi mị lên.
Tuy rằng rất muốn trực tiếp tiếp tắt đi, Hứa Triết Quân vẫn là đi
tới cửa phòng tắm rồi nói,"A Nhan, em có điện thoại."
"Ai thế?" Cách cánh cửa, giọng nói Tô Nhan có chút mơ
hồ.
"Dư Nhược Hàn." Hứa Triết Quân có chút khó chịu phun ra ba
chữ.
Tô Nhan sửng sốt, hắn như thế nào lại gọi điện thoại lúc này? Bất
quá, thật đúng là biết chọn thời điểm.
"Anh tiếp đi." Tô Nhan nghĩ nghĩ, hôm nay yêu nghiệt trở về, cô
cuối cũng có thể thoát khỏi cái tên bá đạo kia.
Nghe được lời này của Tô Nhan, Hứa Triết Quân khóe môi không tự
chủ được dương lên, "Em xác định?"
"Vô nghĩa, xác định với chả khẳng định gì! Đừng làm phiền em tắm
rửa."
"Được, tiểu nhân lui xuống, ngài từ từ tắm rửa." Được Tô Nhan đem
quyền lợi tiếp điện thoại cho hắn, Hứa Triết Quân tâm tình phi thường
tốt.
"Ping——" Tô
Nhan lại bị thiên lôi đánh một cái cho chới với, thiếu chút nữa ngã sấp xuống ở
phòng tắm. Trời a, thế giới này điên rồi.
Đè thấp giọng nói trò truyện, Hứa Triết Quân cũng không có ra
tiếng. Nghe được giọng nói trầm ổn của đối phương cùng với kia tiếng gọi "Tô
Nhan", Hứa Triết Quân khôn ngoan mang tản mạn nói, "Anh Dư sao? Xin lõi, A Nhan
đang tắm, không thể tiếp điện thoại. Có chuyện gì anh có thể nói trước với tôi,
tôi có thể giúp anh chuyển cáo."
Đầu bên kia điện thoại, Dư Nhược Hàn trầm mặc hai giây rồi hỏi,
"Anh là?"
Ngồi trên sô pha, chân bắt chéo, Hứa Triết Quân tâm tình rất tốt,
"Tôi là bạn trai A Nhan."
"Tôi không có nghe nói Tô Nhan có bạn trai."
Hứa Triết Quân nhếch khóe môi một cái rồi cười nói, "Không có
nghe nói không có nghĩa là không có, nha đầu kia cùng tôi từ khi học trung học
đã xác định quan hệ. Tuy rằng ba năm nay tôi không ở bên cô ấy, nhưng là cô ấy
vẫn là bạn gái của tôi. Tôi nghĩ anh Dư là nghĩ sai rồi."
Dư Nhược Hàn từ chối cho ý kiến cười, "Nếu thích sẽ không nên để
cô ấy một mình ba năm. Huống hồ qua ba năm, anh cho rằng hai người trong lúc này
cùng ba năm trước đây giống nhau sao?"
Hứa Triết Quân híp con ngươi trầm xuống, "Mặc kệ bây giờ cùng ba
năm trước đây có giống nhau không, tôi sẽ không buông tay. Huống chi, ba năm đối
hai chúng tôi mà nói cũng không phải vấn đề gì."
"Phải không?" Dư Nhược Hàn lắc lắc ly rượu hồng trong tay, đối
với những lời này không để ý lắm.
"A Nhan nếu đã để cho tôi tiếp điện thoại, ý tứ đã muốn phi
thường rõ ràng. Anh Dư vẫn là biết khó mà lui đi."
"Tôi là người rất thích đi ngược dòng nước, biết khó nhưng vẫn
vào."
Hứa Triết Quân sắc mặt trầm xuống, "Rất nhiều chuyện không phải
cố gắng là có thể thành công ."
Dư Nhược Hàn cười vang, "Không thử làm sao có thể biết
đâu?"
Hứa Triết Quân đang muốn nói tiếp, phát hiện cửa phòng tắm mở ra,
Tô Nhan tắm rửa xong đi ra. Nhìn đến Hứa Triết Quân còn đang nói chuyện điện
thoại, Tô Nhan nhíu nhíu mày, đi đến bên người hắn ngồi xuống, "A Quân, anh còn
chưa có nói chuyện xong?"
Hứa Triết Quân gật gật đầu, đưa điện thoại di động cho Tô Nhan,
"Chính em nói với hắn?"
Tô Nhan liếc mắt nhìn hắn, lắc đầu, ngáp một cái, một bên cầm lấy
khăn mặt lau tóc.
Hứa Triết Quân thân thủ xoa bóp bàn tay nhỏ bé của cô, trấn an
cười, nói vào di động nói "Anh Dư, xin lỗi thời gian không còn sớm, chúng ta
nghỉ ngơi. Ngủ ngon."
Cắt điện thoại, Hứa Triết Quân xoay người, thuận tay tiếp nhận
khăn mặt trên tay Tô Nhan giúp cô lau khô tóc, động tác mềm nhẹ tự nhiên, giống
như đã làm tốt mấy trăm lần.
"A Nhan, Dư Nhược Hàn này, em như thế nào lại trêu chọc hắn? Hắn
giống như không phải sinh viên."
Nhớ tới chuyện này, Tô Nhan liền ân hận. "Lần trước câu lạc bộ
của Vi Ngôn có công việc thiếu một người, em nhàm chán liền đi theo góp đủ quân
số. Vừa vặn là lễ khánh thành của Hạng Thành Quốc Tế, em đi bưng cái khay nhỏ để
cho người ta cắt băng khánh thành."
"Nghi lễ khánh thành?” Hứa Triết Quân mỉm cười trong đôi mắt rõ
ràng chứa ý tứ hàm xúc nguy hiểm.
"Không phải giúp Vi Ngôn góp đủ quân số sao? Chót lần này, về sau
quyết không." Tô Nhan chớp ánh mắt, trong lòng thầm hận Cố Vi Ngôn hại thảm
mình, dưới ánh mắt của Hứa Triết Quân tiếp tục chiến run rẩy mà nói tiếp, "Dư
Nhược Hàn là tổng giám đốc của Hạng Thành Quốc Tế, sau khi cắt bang khánh thành
xong, trên đường trở về em bị ngã..."
Hứa Triết Quân một trận đau đầu, loại chuyện này rơi xuống trên
người nha đầu kia, xác thực thực bình thường.
"Em lại không quen đi giày cao gót, chân bị trẹo, đều sưng lên,
sau đó Dư Nhược Hàn nhìn thấy liền giúp em đến bệnh viện. Em cảm thấy chung quy
vẫn nên cảm tạ hắn một chút, liền hỏi hắn xin số điện thoại của hắn. Đợi sau đó
cảm ơn hắn, mời hắn ăn bữa cơm. Ai biết..."
"Ai biết người ta liền coi trọng em, sau đó theo đuổi không bỏ."
Hứa Triết Quân thay Tô Nhan nói xong câu kế tiếp.
Tô Nhan cắn môi, thực vô tội cũng thực oan uổng, "Em đều nói cho
hắn em đã có bạn trai, hắn chính là không tin."
"Anh biết." Hứa Triết Quân cúi đầu, trán để trên trán Tô Nhan,
nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt Tô Nhan, giọng nói ôn hòa như
lúc ban đầu làm cho Tô Nhan an tâm, "Anh đã trở về, tất cả đều tốt
rồi."
Bị Hứa Triết Quân ôm vào trong ngực, Tô Nhan gật gật đầu. Đúng
vậy, hắn đã trở lại. Về sau bất luận có chuyện gì, đều đã có hắn bên cạnh, không
bao giờ phải sợ hãi lo lắng một mình không tốt. Lần đầu tiên trong ba năm qua,
Tô Nhan cảm thấy hoàn toàn tâm an.
Đem Tô Nhan ôm trên đùi mình, ngón tay Hứa Triết Quân nhẹ nhàng
vỗ về mái tóc còn ẩm ướt của cô, ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "A Nhan, anh đã trở
về. Mặc kệ phát sinh sự tình gì, đều có anh ở đây, em không hề đơn độc một
mình."
"Anh sẽ cùng em đi chơi trò chơi trong công viên, cùng em đi ngồi
Ma Thiên Luân, ngồi cáp treo, ngựa gỗ xoay tròn..."
"Anh sẽ cùng em xem phim, mang em đi ăn những món ngon mà em
thích."
"Anh sẽ cùng em đi học, đi dạo phố cùng em mỗi khi em buồn
chán."
"Chỉ cần em muốn làm, anh đều sẽ cùng em làm."
Tô Nhan vùi đầu trong Hứa Triết Quân, hai tay ôm chặt hắn, "A
Quân, anh đã trở lại, thật tốt."
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tô Nhan ngẩng đầu nhìn Hứa Triết Quân
rồi hỏi, "Anh còn phải đi nữa sao?"
Hứa Triết Quân lắc đầu, "Không cần đi nữa."
"UH" Tô Nhan lên tiếng, tiếp tục hỏi, "Vậy anh ở lại thành phố H
Làm cái gì?"
"Tham gia một hạng mục nghiên cứu ở đại lộ Z."
Tô Nhan gật gật đầu, yên lòng.
"A Nhan, bọn em học kỳ này có một môn học cuối khóa thôi sao?
Tính thực tập sao rồi?"
"Uh, cũng chỉ có một môn học nữa. Hiện tại lo lắng là muốn tìm
một chỗ thực tập."
"Uh, ngày mai chúng ta đi đạp thanh?"
"Anh không cần làm việc?"
"Còn chưa có bắt đầu."
"Uh..."
... ...
Nhìn Tô
Nhan trong lòng nặng nề ngủ, Hứa Triết Quân cúi đầu ấn nhẹ môi cô sau đó liền
hôn. Hắn đã trở lại, trở lại để giữ lấy cô.