Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 175

Chưa bao giờ tôi nhìn Khả Vy gần đến vậy….

Và cũng chưa bao giờ tôi có cảm giác này… một chút thôi thúc, một chút ngập ngừng!!

Đó, là 1 giây dài nhất từ trước đến nay!

Tôi như một bản năng, chầm chậm đưa mặt lại gần Vy…..tôi sắp…..

- Ê ê, hôn nhau kìa tụi bây!

- Ế, giữa thanh thiên bạch nhật làm cái gì đấy?

- Suỵt….im nào!!!!

Vâng, nếu đang ở những nước phương Tây, thì chắc chắc nụ hôn đầu đời của tôi sẽ là ngay tại đây rồi. Thế nhưng đây lại là phương Đông, vậy nên giờ mới có cái hoạt cảnh mấy đứa nhóc cấp 2 đang chỉ trỏ vào cái hiện tượng chỉ xảy ra trên phim ảnh này và kêu la ỏm tỏi.

Tôi ngượng ngập ngồi dậy, và Vy cũng ngồi lên theo, khuôn mặt cô nàng đã đỏ bừng.

- Cái….thằng quỷ con, trong nhà sách mà nó chạy thế đấy, lại còn….! – Tôi nói trống để chữa thẹn, và trong đầu thầm nhủ - “ Tao rủa cả nhà mày, ranh con phá đám! “

- ………..! – Vy im lặng, tay cầm bức tượng nhìn mãi, cứ như bây giờ bức tượng nhỏ 7 màu sặc sỡ đó là thứ đẹp nhất trần gian, còn xung quanh toàn là ruồi muỗi vậy.

Tôi lại ngồi xuống chỗ cũ, nhìn em ấy vẫn chưa hết xấu hổ, cứ nhìn đăm đăm vô pho tượng, tay miết mãi vào đó:

- Thôi, kéo nữa là gãy luôn cái đầu nó bây giờ! – Tôi tặc lưỡi.

- A….ừ….! – Vy giật mình.

- Về thôi! – Tôi khoát tay rồi đứng dậy.

- Ừm…! – Em ấy gật đầu rồi vội líu ríu theo sau tôi đi ra cổng.

Dọc đường về, hai đứa chẳng ai nói với ai câu nào, có lẽ chúng tôi đều hiểu rằng người kia đang nghĩ gì, hoặc giả chăng là vì những khoảng lặng có đôi khi lại là thứ ngôn ngữ tốt nhất, có thể biểu đạt những điều mà lời nói không thể nào mang lại được.

Gió nhẹ mát, những cánh hoa rơi từ hai hàng cây xanh bên đường rơi lả tả trong tiết trời mát mẻ, ánh nắng đã thôi vàng, nhường chỗ cho gam màu trong trẻo, dịu ngọt làm nền cho khung cảnh của khoảng thời gian chuyển giao từ nắng sang mưa.

Tôi chầm chậm đạp xe, trong đầu hãy còn ngẩn ngơ, và có chút gì đó như là…tiếc nuối. Vì khoảnh khắc vừa nãy, tôi gần như nghĩ rằng mình sẽ biết đến cái gọi là “ nụ hôn đầu tiên“ là như thế nào.

- “ Thôi, vẫn chưa phải lúc! “ – Tôi mỉm cười tự nhủ.

Và thật sự thì, vào lúc này, dù vẫn đang tiếc một chút, nhưng tôi lại cũng cảm thấy vui vui trong lòng, cứ như là tránh được cảm giác mình sẽ gây tội lỗi gì đó lớn lao lắm vậy. Thế nên ngay sau đó, tôi lại lẩm bẩm thêm:

- “ Hic….tiếc ghê….ơ mà cũng hên ghê? Nhỉ? Mà hên cái gì ta?? “

Lạ lùng một nỗi, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng mà tôi đã vừa rủa vừa cảm ơn những tác nhân ngoại cảnh phá đám tôi đến hai lần. Lần đầu tiên là cơn mưa to đùng bất chợt tạnh đi, ngay cái lúc tôi đã để con tim mở lời với Tiểu Mai dưới mái hiên hôm nào, và hôm nay là lần thứ hai, ngay lúc tôi ngẩn ngơ để cho bản năng dẫn dắt mình đến nụ hôn đầu, còn bây giờ tôi lúc này đang mỉm cười thầm cảm ơn bọn nhóc thọc gậy bánh xe ban nãy, dù trước đó hãy còn đòi đào hết cả từ đường nhà tụi nó lên.

Tôi dừng xe lại phía trước chứ không vào nhà Vy nữa:

- Về nhé! – Tôi cười tươi tỉnh, tỏ ra như vừa rồi hệt như chưa có chuyện gì.

- Ừm! – Vy ngập ngừng gật đầu.

- Coi cái mặt kìa, sao thế? Về đó, mai lại qua tiếp! – Tôi vờ nhìn em chăm chú.

- Ừa, hi! – Và em ấy cười lỏn lẻn, rồi đi mà như nhảy chân sáo vào nhà.

Tôi đần mặt ra, đứng yên tại chỗ ngơ ngác mất cả lúc, vì vừa rồi quả thật là em ấy cười rất xinh, vẻ e thẹn ngại ngần pha lẫn hạnh phúc như làm tim tôi đông cứng lại, giữ chặt không cho những cảm xúc này trôi đi đâu cả. Tôi đưa mắt ngước nhìn lên trời, rõ là vừa nãy vẫn còn đang âm u như sắp chuyển mưa, vậy mà giờ đây lại nắng lên giữa những luồng không khí ẩm ướt mát lạnh, làm chúng thêm phần lung linh như trong những bức tranh sau cơn mưa trời lại nắng.

- “ Không lẽ nụ cười của em có thể mang đến ánh nắng thật sao? “

Ngày hôm đó, tôi vui hết cỡ, cái mặt cứ cười toe toét, đơn giản vì tình cảm giữa hai đứa giờ đã có một bước tiến lớn, dù chưa thật sự rõ ràng, nhưng đã là quá đủ để tôi cười như thằng nghiện suốt cả ngày rồi.

- Mày còn vác cái mặt đó lảng vảng quanh đây là tao dứt đẹp à nha! – Ông anh tôi sầm mặt, vẻ như đang bí bài vở mà lại gặp cái mặt tôi phởn không chịu được.

- Ề hề hề, đại huynh không biết em vừa làm gì đâu, cứ học đi, hề hề! – Tôi gan lì đột xuất, nhe răng cười toe.

- Mày vừa làm gì? - Ổng liền phóng tới kẹp cổ tôi quật xuống nền nhà cái oạch.

- Á…a….để em nói…ái…ặc….! – Tôi la bài hãi, tay chân quờ quạng liên tục.

- Mày vừa làm gì? Trúng số à?

- Không, hề hề, còn hơn cả trúng số!

- Nói, nhanh!

- Đệ….hôn rồi.!

- Hả? Hôn gì?

- Thì hôn chứ gì, huynh sao thế??

- Ý mày là…hôn môi ấy à?

- Chứ sao, nụ hôn đầu đời, eh he he!

- Ghê…ghê vậy mậy? Đi trước tao luôn rồi! – Ông anh tôi trố mắt ngạc nhiên.

- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, huynh à! – Tôi vỗ vai ổng ra chiều bề trên đang an ủi bậc hậu bối kém cỏi trong chốn tình trường.

- Mà mày…hun nhỏ nào thế? - Ổng liếm môi tò mò hỏi.

- Bí mật, không nói được! – Tôi cười bí hiểm rồi nhanh chân tót lên lầu, không để cho ổng có cơ hội khai thác thông tin tuyệt mật.

Dù là dóc tổ với ông anh về chuyện nụ hôn đầu đời, nhưng tôi vẫn cảm thấy cứ lâng lâng cả người. Vì trước giờ tôi xem phim hay thấy cảnh con trai cứ sắp hôn con gái là bị ăn tát, thế mà hai bên má tôi vẫn còn nguyên xi, có lẽ Khả Vy đã….chịu tôi rồi, hê hê!

Ngày hôm sau, đi chơi với tụi K mập mà cái mặt tôi cứ ngáo ra, thằng nào hỏi gì tôi cũng cười toét miệng chẳng buồn trả lời, mà thay vào đó là tặc lưỡi lắc đầu, ra chiều tiếc rẻ cho tụi “ hậu sinh “ kế bên, đến giờ vẫn chưa được nếm vị ngọt của tình cảm trai gái lứa đôi.

- Cái thằng này, hôm nay mày sao thế? – Thằng C thắc mắc.

- Sao là sao? Mà tao có sao thì mày có làm sao? Hắc hắc! – Tôi ngửa mặt cười vang.

- Bố thằng bệnh! – K mập lắc đầu ngao ngán.

Nhưng tôi mặc kệ, hổng thèm quan tâm thiên hạ nói gì, cũng không muốn kể gì, vì việc gì phải sẻ chia niềm hạnh phúc này ra cho cả đám chứ. Cảm giác lâng lâng này sẽ mãi là của riêng tôi mà thôi, à quên, là của Vy nữa chứ nhỉ!

Những ngày sau đó, hai đứa tôi lúc thì giỡn như giặc, nhưng có lúc lại đằm thắm nhẹ nhàng, giả vờ giận hờn vu vơ cũng có, mà yên lặng nhìn nhau đầy tâm ý cũng có.

- Sao nước biển lại mặn N nhỉ?

- Ừm…nếu nước biển mà ngọt thì giờ này đâu có ai thu tiền nước nữa!

- Sao vậy?

- Đại dương chiếm ¾ diện tích trái đất mà, xài chừng nào cho hết!

- Con người không nên dùng nước biển đâu!

- Hở?

- Vì con người nhúng tay vào chuyện gì, thì nơi đó cũng thay đổi hoàn toàn, rừng cũng vậy, biển cũng sẽ vậy mà thôi!

- Ngốc ơi, có dùng thì có cải tạo chứ!

- Nhưng có những điều mà khi đã sửa lại rồi, sẽ không còn được như ban đầu nữa!

- Điều gì?

- Giống như tình cảm vậy đó, đã rạn nứt rồi thì khó hàn gắn lại lắm!

Tôi nhìn cô bạn gái nói năng hệt như một người trưởng thành mà ngạc nhiên khôn tả, bất giác thấy mình như một thằng nhóc cấp 1 vẫn chưa biết gì, gãi đầu ngại ngùng.

- Sao tự dưng lại nói vậy?

Khả Vy im lặng không nói, chỉ khẽ vuốt tóc, mỉm cười nhìn xa xăm ra biển, ánh tà dương đã phủ xuống mặt biển xanh những làn ánh sáng đỏ vàng ấm nóng, lan dần từ đường chân trời vào bờ cát. Tôi nhìn sóng biển đưa từng đợt bọt nước trắng xoá phủ lên bàn chân hai đứa, rồi lại rút về, rồi sóng lại tràn lên, rì rào và lăn tăn.

- Vy thích biển lắm!

- Ừm…dĩ nhiên rồi, N cũng vậy!

- Ước gì là cơn gió nhỉ, tự do tự tại, phiêu du trên biển chẳng lo nghĩ gì cả!

- Gió biển, phải không?

- Tên hay đó, hì!

Sóng vỗ rì rào từng cơn, bầu trời đã ngả dần về đêm, vầng dương lùi dần vào những đám mây.

- Nếu Vy là gió biển, thì N là….mặt trời, hì hì!

- Sao lại là mặt trời chứ?

- Mình tài năng kinh thế, lúc nào cũng là vầng dương chói lọi, ha ha!

- Hứ, xạo ke!

- Ừm…vì có mặt trời mới có gió chứ, đúng không?

- Ghê, nói cứ như muốn làm ba người ta!

- Không, không phải, ý là…..!

- Là sao?

- Là…ở đâu có mặt trời, ở đó có gió, hì hì!

- Hứ, làm như tui là cái đuôi của ông ấy! – Vy bĩu môi.

- Vậy N làm đuôi, chịu chưa, theo hoài hoài luôn, há? – Tôi nháy mắt.

- Ừa, vậy còn được, hi! – Em ấy nhoẻn miệng cười khẽ gật đầu, ánh mắt vui tươi, long lanh những giọt nắng cuối ngày.

Tôi lúc này chỉ muốn chính tay mình tạo ra được tiếng đàn guitar thánh thót, ngay tại đây, ngay giờ phút này, để góp thêm phần lãng mạn, để cô bạn gái của tôi lúc nào trên môi cũng nở nụ cười toả nắng như vậy mà thôi!
Bình Luận (0)
Comment