Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 176

Người ta có câu “ Giàu vì bạn, sang vì vợ “, và tôi thấy cái câu ấy sao mà đúng quá đi chứ. Vì cái tính tôi thì vốn ưa nịnh, mà giờ đi với Vy, đa phần người ta đều nhìn vào em ấy. Tôi thì thật tình cũng thấy hơi nhột hai phần, nhưng hết tám phần còn lại là khoái mê tơi, có cô bạn gái xinh xắn vậy thì ai mà lại chẳng phải thầm ghen tị với tôi kia chứ.

Điển hình là khi tôi đi học thêm Toán với em Vy, thực ra tôi cũng chẳng cần học thêm môn này làm gì, nhưng để ngày nào cũng được cạnh bên em ấy thì tôi cũng nhào đầu vào mà đăng kí luôn. Vào lớp học, Vy lên bàn đầu ngồi với tụi con gái, tôi thì ngồi bàn dưới cùng vì chả quen biết ai trong đó, vả lại trong lớp thì tôi thích ngồi dưới cuối hơn để khỏi bị thầy cô chú ý.

Ngồi cạnh tôi mà một thằng con trai tên Bá, nghe cái tên tôi đã đâm hoảng, tên thế thì học hành cũng bá đạo lắm đây. Và nó học giỏi thật, cả Đại số với Hình học chẳng kém tôi là bao, mà lại rất hợp ý tôi ở cái khoản chơi trội, luôn tìm những cách giải ngoài chính thống, miễn sao ra được đáp số đúng là duyệt. Thế nên tôi khoái thằng Bá lắm, hai thằng cực kỳ tâm đầu ý hợp, làm bài xong sớm nhất là bắt đầu rì rầm bố láo bố lếu tán chuyện, lâu lâu bị cô giáo bắt gặp thì cô cũng chỉ cười và mắng lấy lệ cho qua, vì hai thằng tôi học giỏi nhất đám đó rồi.

- Mày học A mấy? – Tôi thắc mắc.

- Tao ở A28, còn mày? – Thằng Bá trả lời.

- Ừm, tao A1! – Tôi hãnh diện đáp.

- Hèn gì mày siêu thế! – Nó trố mắt.

- Mày cũng thua gì tao mà nói! – Tôi quệt mũi, quả thật thằng này mà vào A1 thì vượt tiêu chuẩn quá đi chứ, không dè ở tận A28 vẫn có ngoạ hổ tàng long.

Thằng Bá có một điểm yếu, và cũng lại là điểm mạnh của nó trong một số trường hợp, đó là mắt nó bị lé xẹ. Tại sao lại nói đó là điểm yếu, vì mắt lé thì sao mà đi tán gái được? Hay giả như ngồi với bạn gái, nhìn em ấy đắm đuối thì tức thời bị ăn một cái tát, chỉ vì mắt lé nhìn trông như đang ngắm…con nhỏ kế bên thì bỏ xừ. Nhưng đó cũng là điểm mạnh, vì mắt lé thì nhìn trộm con gái là số một, chả có nhỏ nào biết thằng Bá đang nhìn mình.

- Có con mắt Sharingan như mày lợi hại thiệt! – Tôi búng tay cái chóc.

- Mắt gì? – Thằng Bá đần mặt ra.

- Sharingan, mày không đọc Naruto à? – Tôi ngạc nhiên.

- Ừm, không, mà sao? – Nó ngẩn tò te.

- Thì mắt mày vậy địa gái là số một chứ sao nữa! – Tôi cười hì hì.

Được nước làm tới, thằng Bá vừa nhìn con gái vừa chấm điểm, tôi thì gật gà gật gù phụ hoạ, và tình hình cứ tiếp diễn thế này thì tôi sẽ lại có thêm một thằng bạn chí cốt nữa thôi. Thế nhưng sự không như ý, vì một ngày nọ, thằng Bá lé chuyển sang chấm điểm….Khả Vy.

- Ê, mày thấy nhỏ áo thun hồng không? – Nó giật giật tay tôi.

- Đâu, sao? – Tôi dáo dác nhìn theo hướng nó chỉ tay, chứ không dám nhìn theo mắt nó.

- Đó, con nhỏ dãy đầu bàn, áo thun hồng, tóc đang búi cao lên đó! – Bá lé rù rì bên tai tôi.

- Ớ……? – Tôi tá hoả tam tinh nhận ra con nhỏ nó đang nghía chính là em Vy.

- Chà, xinh quá mày ơi!

- Ừm…..!

- Coi em nó cười kìa, trời, tao chết mất rồi!

- ………!

- Trời, tay trắng quá, ối kìa….vuốt tóc nữa kìa!

- ……….!

Đến đây thì tôi đã bắt đầu nóng gáy.

- Chả biết em nó có hiểu bài không? Có gì tao đến phụ đạo cho em nó!

- Ừm…..!

- Mày biết em đó tên gì không? Ở A mấy?

- ……..!

Tôi chả buồn trả lời, vờ cắm cúi cầm ê-ke vẽ hí hoáy trong vở ra chiều đang tập trung làm bài ghê lắm. Và vài mươi phút sau, lúc dắt xe ra về, tôi kịp thấy thằng Bá đần mặt ra nhìn em Vy ngồi lên sau yên xe tôi, đập vai cười nói vui vẻ.

- “ Giờ thì biết rồi nhé mày, hoa đã có chủ rồi! “ – Tôi thầm khoái trá trong bụng

Bữa học hôm sau, thằng Bá làm tôi thất vọng hết sức, không dè cái thằng này lại máu đến vậy, chẳng thèm nể nang ai cả.

- Ê, nhỏ đó là bạn gái mày à? – Nó hỏi.

- Ừm! – Tôi đáp gọn lỏn.

- Sao mày không nói tao biết? – Bá lé ngạc nhiên.

- Nói làm gì, giờ mày cũng biết rồi đó! – Tôi nhún vai, hi vọng thằng này biết thân biết phận mà không ngắm nghía gì Vy nữa.

- Hề hề, chừng nào tụi mày chia tay thì cho tao đặt vé tiếp chỗ trước nhá! – Nó vỗ vai tôi cười đểu.

- Dẹp mày đi! – Tôi sầm mặt nạt.

Và thế là sau vụ đó, tôi đâm ra đề phòng hơn đối với thằng Bá, lúc nào cũng luôn đề cao cảnh giác thằng này giở trò đâm sau lưng chiến sĩ, mặc dù cũng hơi khoái vì tụi con trai đang nể tôi là bạn trai của Vy thật. Bằng chứng là giờ ra về, đã có vài thằng đứng dòm tôi đường hoàng dắt xe ra “ rước nàng về dinh “ bằng ánh mắt ghen tị.

Nhắc vụ đi học thêm trong hè lớp 10, tôi lại nhớ đến cú tông xe kinh điển mà sau này đã trở thành giai thoại luôn được nhắc lại trong mỗi lần tôi đi nhậu với tụi bạn. Đầu đuôi là cũng chuyện đăng kí học thêm cùng với Vy, lần này tôi đăng kí thêm môn Sinh của thầy Ân. Gì chứ học ở thầy Ân là mẹ tôi đồng ý ngay, mà lại còn vui vẻ khuyên tôi nên học ở chỗ thầy cả 4 môn Toán – Lí - Hoá – Sinh luôn, vì mẹ tôi cũng là học sinh cũ của thầy, bà kể hồi trước bà cũng giỏi Toán nhất trường PBC, và là học trò cưng của thầy. Mặc dù bây giờ thầy đã 84 tuổi, nhưng vẫn còn rất minh mẫn, mỗi lần họp lớp vẫn còn nhắc đến mẹ tôi.

Có một điều đặc biệt, đó là thầy Ân sống trong chùa, nhưng lại là tu tại gia, thế nên hôm đầu tiên lò dò đi theo Vy, tôi ngạc nhiên tợn khi thấy em ấy dẫn mình vào trong một ngôi chùa cổ kính được cả mấy hàng trúc bao quanh khuôn viên chùa.

- Gì thế? Sao giờ này lại đi chùa? – Tôi sửng sốt hỏi.

- Nhà thầy Ân ở trong đây mà! – Vy trả lời và dặn thêm – Nè, vào đó rồi thì xưng hô với thầy là ông – con, hoặc là thầy – con nhé, đừng có xưng em, thầy đuổi về đó!

- Ừ…ừ! – Tôi gật đầu lia lịa.

Hai đứa tôi dắt xe đi sâu vào sân sau của chùa, giữa một cánh đồng cỏ và hai hàng cây xanh, cạnh bên giếng nước và cái võng được mắc hờ lên cây là nhà của thầy. Khá rộng và vẻ như vừa được xây mới lại, chỉ có một lầu trệt và một gian sau, tôi đồ chừng đây là nơi thầy ngủ. Và dù đã được mẹ nói trước là thầy đã già rồi, nhưng tôi không khỏi ngạc nhiên khi trông thấy thầy Ân. Nếu dùng để miêu tả cho dễ hình dung, thì tôi đoan chắc không có gì chuẩn xác hơn là…Bạch Mi Ưng Vương, một trong tứ đại hộ pháp của Minh Giáo Ba Tư trong tiểu thuyết võ hiệp Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung. Thầy Ân dáng người hơi nhỏ nhưng nghiêm nghị, hai hàng lông mi đã bạc trắng phủ dài xuống, và ánh mắt thì rất có thần, khiến tôi chẳng dám nhìn thẳng vào thầy, hệt như lúc đối diện với ông nội tôi. Trông thầy đẹp lão hệt như các vị tiên ông trên núi đã vũ hoá đăng tiên.

- Thầy sống một mình à? – Tôi tò mò hỏi.

- Ừ! – Vy gật đầu, lấy sách vở ra.

- Thế thì ai mà chăm sóc thầy? – Tôi thắc mắc.

- Có mấy chú tiểu hay ra vô đưa cơm cho thầy lắm, chút nữa là N thấy thôi! – Vy trả lời.

Lớp học khá đông, âu cũng là do phòng học rộng rãi, tôi thì chẳng thích thú gì môn này lắm, chủ yếu là đi “ hộ tống “ Vy khỏi trai ngoại tộc mà thôi. Thế nên vào giờ học, tôi cứ khoái chí thưởng thức cảnh đẹp xung quanh nhà thầy, vườn rộng cỏ cây xanh mát, không gian yên tĩnh thanh tịnh nơi cửa phật, thiệt là khiến tâm hồn người ta đê mê!

- Thằng kia? Mày không lo học mà dòm gì đấy? – Giọng thầy vang to như….sư tử hống.

- Ơ…..! – Tôi giật bắn người, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

- Thầy kêu N kìa, đứng dậy mau! – Vy giật giật tay áo tôi.

- Đứng dậy! – Thầy quát lớn.

Tôi như bị nam châm trên trần nhà hít phải, đứng dậy ngay lập tức, trong bụng khiếp đảm muôn phần, vì không ngờ một người đã 84 tuổi lại có công lực thâm hậu đến vậy, quát 1 tiếng rõ là to, nghe sang sảng vang vội khắp bốn bức tường, lại còn có tiếng vọng lại từ bên ngoài vào.

Kế sau đó tôi bị thầy giáo huấn ột trận nhớ đời vì cái tội không chú ý nghe giảng, tai tôi như ù đi vì thầy quát liên tục, thế nên chẳng lạ lẫm gì khi trong lúc giảng bài thầy cứ chốc chốc lại ngấp ngụm nước. Những buổi học sau đó, tôi không dám hó hé nửa lời, chí thú học hành, khiến em Vy thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười vì thấy tôi nghiêm túc quá độ. Nhưng tôi muốn chăm chú học cũng không yên, vì nhà thầy ở giữa đồng không mông quạnh, ban chiều thì không sao, nhưng đến tối là muỗi với thiêu thân cứ bay vo ve trước mặt. Và từ nhỏ thì chắc máu tôi có mùi thơm hấp dẫn hay sao, mà trong bất kỳ cuộc đi chơi nào, bạn bè đều bình yên vô sự, chỉ có tôi là ngồi đập muỗi bôm bốp. Thế nên lúc này đây, Vy còn phải chống đỡ với đám muỗi khát máu thì đừng nói gì đến tôi, ngồi cục cựa liên tục, hai chân quơ quào không ngừng để tránh bị chích.

- Khổ, đi học mà cũng đổ máu nữa! – Tôi thở vắn than dài.

- Hì, bữa sau Vy đem Soffell lên cho! – Vy cười khúc khích nhìn tôi khổ sở phủi phủi cuốn vở hất mấy con thiêu thân xuống.

Thế nhưng muỗi chỉ là chuyện nhỏ, lúc tan học mới là chuyện lớn. Giờ ra về là 7h30, hãy còn sớm, nhưng ở trong chùa thì lúc này tại khu vực nhà thầy Ân thì đã tối thui, bốn bề tịch mịch chỉ có gió thổi lạnh lùng xung quanh và tiếng dế kêu, pha lẫn ếch nhái với chẫu chàng cùng nhau hợp xướng thành một dàn đồng ca mùa hạ. Đợi một chút thì chú tiểu bên chùa mới bật đèn lên, ánh đèn sáng lờ nhờ treo quanh vài ngọn cây không đủ soi sáng tất cả, nhưng chúng tôi cứ nối đuôi nhau mà đi theo hướng chú tiểu dẫn đường, loanh quanh một hồi mới ra đến cổng chùa.

Và cơ sự là đây, khoảng sân quanh nhà thầy là đất đỏ, mùa khô thì không sao, giống như cát biển bám chân thôi, nhưng cứ mùa mưa là lại lầy lội, có những chỗ đất lở thì sụp xuống thành cái hố hay vũng lầy sâu hoắm. Vậy nên những ngày mưa này, tôi rất ngại phải đi học Sinh ở nhà thầy, nếu không phải vì Vy cũng đi học thì tôi đã nằm nhà nghỉ khoẻ rồi. Trời mưa, ngồi trong nhà thầy, hai tay hoạt động hết công suất đập muỗi liên tục. Đến giờ về, phải vừa chạy xe chầm chậm vừa cố giữ thăng bằng, tránh không cho bàn chân đạp xuống bùn lầy. Thế nhưng con gái thì chạy xe chậm, phía trước tôi là mấy nhỏ khác đã chạy xe yếu tay lại còn hay cười giỡn, vậy nên không ít lần tôi phải thắng xe lại và chống chân xuống đất, kết quả là có mấy hôm ống quần tôi lấm lem bùn đất ngập gần cả nửa cẳng chân.

Tôi cay cú lắm, trời thì mưa rả rích trên đầu, mà chân thì ướt chèm nhẹp bám rít khó chịu vô cùng. Vậy nên giờ ra về hôm sau, tôi quyết định….mở lối đi riêng, khi Vy đang nối đuối theo đoàn người chầm chậm đạp xe ra thì tôi chạy băng băng rẽ sang hướng bên phải. Lúc chiều tôi đã quan sát địa hình rồi, xung quanh nhà thầy trống hoắc, vậy thì tại sao ta lại không chạy luôn trên bãi cỏ xanh mơn mởn cho gọn? Cứ tranh nhau chạy lên hết con đường mòn làm bằng đất đỏ, vừa lầy lội vừa sụp lún tùm lum.

Mắt nhìn theo ánh đèn lờ mờ phía trước, dù xung quanh tối thui tối mò, hớn hở chạy được một đoạn thì tôi bất thần đâm sầm vào một chướng ngại vật cứng cáp trên đường. Thoạt nghĩ chỉ là một cành cây, thế nên tôi chuyển hướng xe lách sang một bên, nhưng kì quái là xe tôi vẫn đâm vào cái vật đó, lần này suýt nữa là tôi té nhào đầu ra đất. Tôi lùi xe lại, nhưng lần này thì đuôi xe tôi cũng không lùi lại được, cảm nhận rõ tiếng kêu rắc rắc khô khốc vang lên từ đằng sau.

- Cái quỷ yêu gì vậy nè? – Tôi đâm hoảng lẩm bẩm trong miệng.

Tôi nhìn sang bốn hướng, vẫn tối như hũ nút, chỉ có phía trước là có ánh đèn lờ nhờ nhỏ xíu cùng tiếng cười nói của nhóm học sinh giờ chắc là đã ra đến cổng. Chỉ còn mình tôi đang kẹt lại ở khu đất này, mà xung quanh chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió, mưa thì rơi lộp độp trên đầu, ếch nhái hè nhau kêu inh ỏi.

Căng mắt nhìn ra phía trước, rõ là chẳng có bức tường nào cả, vì tôi còn thấy ánh đèn mà, nhưng cứ đạp pê-đan là xe lại không nhích lên được, mà lùi lại cũng va vào vật gì đó đằng sau.

Tôi nghe tim mình đập binh binh, cảm giác có một hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng….
Bình Luận (0)
Comment