Chương 3: Bạch Vân Quan (3)
Lý Ngọc vẫy vẫy tay với phía sau lưng, bày tỏ rằng biết rồi.
Trong đầu của hắn, đang dần dần tiêu hóa ký ức của Lý Ngọc – đệ tử Bạch Vân Quan hắn cũng đã có chút hiểu biết đối với thế giới này, ở đây ngoại trừ Đạo Môn đông thổ ra, còn có Phật Quốc tây vực, Yêu Đình Nam Cương, Ma Môn phương bắc cùng với hoàng triều ở trung tâm, tương truyền, ở trên vùng biển rộng lớn, còn có lục địa khác…
Tuy mấy thế lực lớn đều hùng bá một phương, nhưng cũng không có nước sông không phạm nước giếng, vì để tranh giành tài nguyên tu hành, cùng với một vài lợi ích khác, mấy thế lực này thường xuyên mâu thuẫn cọ sát với nhau. Đạo Môn và Ma Môn đều cảm thấy bản thân mình là Tiên đạo chính thống, hàng ngàn năm nay, ngày càng có ân oán sâu hơn.
Nhưng những chuyện này không có liên quan gì đến Lý Ngọc.
Bây giờ đối với hắn mà nói, chuyện quan trọng nhất là tụ khí thành công, chỉ có như thế, mới có cơ hội được phái Côn Luân chọn trúng, trên con đường tu hành đi được càng xa hơn.
Sau khi quay trở lại nơi ở, Lý Ngọc cởi giày ra, đến trên giường, dựa theo chỉ dẫn trong trí nhớ trong đầu, khoanh chân xếp bằng, ngũ tâm hướng lên trời, dẫn dắt linh khí trong hư không ở xung quanh hội tụ vào trong cơ thể.
Đây là bước đẩu tiên của tu hành, dẫn khí nhập thể.
Khi hắn có thể hội tụ linh khí ở trong hư không vào trong kinh mạch của thân thể mà không biến mất, mới xem như chính thức bước vào thời kỳ Luyện Khí, chân chính bước chân lên con đường tu hành.
Chỉ có điều, linh khí do Lý Ngọc dẫn dắt, chỉ có thể tồn tại ở trong cơ thể hắn một lúc, sau đó lập tức tiêu tán.
Lý Ngọc đã thử mấy lần rồi, vẫn là dùng thất bại để kết thúc.
Lý Ngọc ở mắt ra, thở dài một hơi, lẩm bẩm nói: “Nếu như có Tụ Khí đan thì tốt rồi…”
Tụ Khí đan là đan dược làm tăng cao xác suất tụ khí thành công của người tu hành, chỉ có điều, phàm là đan dược, đều phải dùng linh thảo luyện chế, giá cả không nhỏ, lại chỉ có thể dùng linh tệ để đổi, một viên phải dùng năm trăm linh tệ, trên người Lý Ngọc đến năm mươi linh tệ cũng không có, chuyện dùng đan dược, đương nhiên cũng là nghĩ cũng không cần nghĩ.
Ký ức của hắn đối với Tụ Khí đan rất sâu, bởi vì chủ nhân ban đầu của cơ thể này, vẫn luôn rất khao khát có được một viên Tụ Khí đan.
Lý Ngọc không hề nản lòng, năm năm làm gián điệp khiến cho tâm tính của hắn trở nên vô cùng ngoan cường, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Không nghĩ những thứ đó nữa, Lý Ngọc tiếp tục dẫn khí, từng lần từng lần một, không biết mệt mỏi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời dần dần tối, Bạch Vân Quan này cũng bị màn đêm bao trùm.
Trong khoảng thời gian này, Khương Ly đến hai lần, nhìn thấy Lý Ngọc đang tu hành, không hề quấy rầy hắn, sau khi để lại cơm canh, giúp hắn đốt nến ở trong phòng lên, sau đó đóng cửa lại lui ra ngoài.
Lý Ngọc vẫn như trước nhắm mắt tu hành ở trên giường, vào một lúc nào đó, bên ngoài cửa phòng lại lần nữa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.
Lý Ngọc phát giác được điều khác thường, mở mắt ra, nhìn về phía chính giữa căn phòng.
Bên cạnh chiếc bàn ở trong phòng, có một đạo bóng người, đang tự uống trà một mình.
Biểu cảm của Lý Ngọc hơi sững ra, người đến không phải là Khương Ly.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, cả người mặc quần áo màu đen, thắt lưng yêu kiều dường như chỉ một tay là nắm được, dung mạo vô cùng xinh đẹp, mày liễu mắt phượng, làn da trắng nõn như tuyết, chỉ là thần sắc lại khá lãnh đạm, đang mặt không biểu cảm nhìn thẳng về phía Lý Ngọc.
Đêm khuya vắng bóng người, cô nam quả nữ.
Nữ tử xa lạ ở trong phòng, khiến cho Lý Ngọc có chút sững sờ.
Hắn không hề biết cô gái này.
Ký ức trong đầu thuộc về thân thể này, hắn đã tiêu hóa được không ít, ít nhất người của Bạch Vân Quan, hắn đều biết, nhưng lại không hề có ấn tượng gì với nữ tử này, ở đây, bạn bè của Lý Ngọc không nhiều, người đến trong phòng tìm hắn, cũng chỉ có Khương Ly.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của hắn, Lý Ngọc còn chưa lên tiếng, nữ tử hắc y đã rất có hứng thú hỏi: “Thế nào, hai năm không gặp, không nhận ra ta nữa rồi?”
Lý Ngọc nói theo bản năng: “Ngươi…”
Lý Ngọc nhìn khuôn mặt trong sự xa lạ mang theo một chút quen thuộc kia, hắn vừa mới mở miệng nói ra một chữ, đột nhiên thân thể chấn động, lại là một chút đoạn ký ức lóe lên trước mắt.
Đó là một vách đá.
Khi người thiếu niên đang hái thuốc, trượt chân ngã xuống vách núi, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, có một đạo ánh sáng từ trên bầu trời xẹt qua, một bàn tay ngọc trắng nõn, túm lấy vai của thiếu niên, đưa hắn lên trên đỉnh vách núi.