Chương 4: Nội gián của Ma Đạo
Bên trên vách núi, gió thổi nhè nhẹ, thiếu niên trứng trước mặt nữ tử, thần sắc cung kính mà sợ hãi, run rẩy nói: “Người là tiên nhân sao…”
Nữ tử không hề trả lời, chỉ nhìn người thiếu niên nhàn nhạt nói: “Ta cứu ngươi, bắt đầu từ ngày hôm nay, cái mạng này của ngươi chính là của ta, ngươi rất có thiên phú tu hành, ta muốn ngươi đi vào trong Bạch Vân Quan tu hành, tốt nhất có thể bái nhập vào Côn Luân, sau này bản cô nương có thể sẽ có chỗ dùng đến ngươi, nếu như thám thính được tin tức quan trọng gì, ngươi cũng có thể đến Huyền Âm Giáo tìm ta…”
Trong đầu Lý Ngọc bất ngờ xuất hiện một vài ký tức, khiến cho cả người Lý Ngọc ngây ra.
Lý Ngọc của thế giới này, vốn dĩ là một cô nhi, ngày bình thường dựa vào hái thuốc để kiếm sống.
Hai năm trước, khi hắn đang hái thuốc ở trên núi, không may trượt chân ngã xuống vách núi, được một yêu nữ Ma Đạo cứu, nữ tử này phát hiện hắn có tư chất tu hành, nên đã nghĩ cách để cho hắn đi vào Bạch Vân Quan, đảm nhiệm chức vụ gián điệp cho Ma Đạo, một cậu bé hái thuốc nho nhỏ, bị bức ép đi lên con đường tu tiên…
Trong lòng Lý Ngọc vô cùng kinh ngạc.
Huyền Âm Giáo…
Trong ký ức của thân thể này, đây là tông giáo lớn của Ma Đạo, luận thực lực, không yếu hơn Côn Luân bao nhiêu, nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là, hắn… thế mà lại là nội gián mà Ma Đạo sắp xếp cài vào chính đạo?
Lý Ngọc không thể chấp nhận được.
Tuy đời trước hắn cũng làm gián điệp năm năm, nhưng lúc đó, hắn là nhân vật chính diện, cho dù là hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, đó cũng là liệt sĩ, được vào trong nghĩa trang liệt sĩ, được người người kính ngưỡng…
Bây giờ thì hay rồi, khó khăn lắm mới sống lại một đời, cuối cùng không chỉ làm lại nghề cũ, còn làm chó tay sai phản diện…
Nữ tử hắc y liếc hắn một chút, hỏi: “Thế nào, nhớ ra rồi?”
Thói quen nghề nghiệp hình thành bao nhiêu năm nay, khiến cho Lý Ngọc rất nhanh đã hồi phục lại vẻ bình tĩnh trong thời gian ngắn, hắn từ trên giường đi xuống, trả lời: “Ân cứu mạng của cô nương, Lý Ngọc lúc nào cũng không dám quên, dám hỏi lần này cô nương đến Bạch Vân Quan, có chuyện gì quan trọng sao?”
Nữ tử hắc y nhàn nhạt nói: “Chuyện quan trọng thì cũng không có, vừa đúng lúc đi qua, nghĩ đến ngươi, nên đến xem thử, sắp hai năm rồi, tại sao ngươi còn chưa tụ khí thành công vậy?”
Có thể liếc mắt đã nhìn thấy cảnh giới của hắn, thực lực của nữ tử hắc y này chắc chắn vượt xa hắn.
Lý Ngọc càng thêm cẩn thận hơn, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc ngượng ngùng, nói: “Khiến cho cô nương thất vọng rồi…”
Biểu cảm của nữ tử hắc y thờ ơ, cũng không thể coi là thất vọng, ban đầu vốn dĩ chỉ là hứng thú nhất thời, tiện tay bố trí con cờ này, cũng không ôm quá nhiều hy vọng đối với hắn, lần này đi ngang qua Bạch Vân Quan, vừa đúng lúc nhớ ra còn có một người như vậy, vì thế đế xem thử, thế mà đến tụ khí còn chưa thành công, chắc rằng cũng sẽ không được Côn Luân nhìn trúng, điều này khiến cho nàng ta không còn một chút hy vọng nào đối với thiếu niên mà mình đã cứu lúc đầu…
Cuối cùng nàng ta liếc nhìn Lý Ngọc một chút, không hề nói cái gì, thân hình bay về phía cửa.
Lúc này, đột nhiên phía sau lưng nàng ta truyền đến một giọng nói: “Cô nương, dừng bước!”
Nữ tử hắc y quay đầu nhìn Lý Ngọc, hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Lý Ngọc xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: “Cô nương có Tụ Khí đan không, có thể cho ta mượn một viên không, nếu như có thể tụ khí thành công, sau này cũng có thực lực làm nhiều chuyện hơn cho cô nương…”
Nghề nghiệp nội gián nhiều năm, tạo thành cho Lý Ngọc tố chất tâm lý mạnh mẽ.
Trong nháy mắt, hắn đã nghĩ đến rất nhiều.
Nội gián từ trước đến nay vẫn luôn là nghề nghiệp có mức độ nguy hiểm cao, mà mức độ nguy hiểm cao thường xuyên đi cùng với phúc lợi cao.
Nếu như Lý Ngọc đã là nội gián của Ma đạo, vậy thì hắn đề ra một chút yêu cầu nhỏ này với Ma đạo, cũng rất hợp lý đúng không?
Làm gì có đạo lý vừa muốn ngựa chạy, lại không cho ngựa ăn cỏ chứ?
Nữ tử hắc y không ngờ được Lý Ngọc sẽ đòi Tụ Khí đan với nàng ta, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Lý Ngọc nói cũng có lý, nếu như hắn có thể thành công bái nhập vào Côn Luân, vậy thì sau này nhất định sẽ trở thành con cờ quan trọng mà Ma đạo cài vào trong chính đạo, đầu tư nhiều một chút trước cũng đáng.
Càng huống hồ, Lý Ngọc là do nàng sắp xếp ở đây, cũng là con cờ duy nhất của nàng, đối tốt với người của mình một chút cũng là điều đương nhiên.
Nàng ta lật tay, lòng bàn tay xuất hiện một chiếc bình ngọc nho nhỏ.
Với tu vi hiện tại của nàng ta, đã sớm không còn dùng đến Tụ Khí đan nữa, bình Tụ Khí đan này, là khi lúc nàng còn ở thời kỳ Luyện Khí dùng để hồi phục pháp lực.