Chương 36: Thiên linh mạch
“Làm gì dễ như vậy, pháp lực của Ma Đạo cũng rất mạnh. Nếu thực sự phải đánh nhau, cho dù chúng ta có thắng, cũng thắng trong thê thảm…”
…
Bị nữ quỷ nhập vào người hai lần, Trần Minh đã hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn nói: “Đệ tử của Ma Đạo, ta sẽ ghi tạc mối hận này, khi nào tu luyện thành công, thấy tên nào ta giết tên đó!”
Vết thương của Chu Tử Tuyền đã lành, nàng lại nhớ tới quá khứ, cảm giác vết thương vẫn còn đau âm ỉ, nàng cắn răng nói: “Ta hy vọng có một ngày chúng ta có thể tiêu diệt hoàn toàn đám người Ma Đạo này…”
Mặc dù người của Ma Đạo rất đáng ghét, nhưng cũng không phải là vô dụng.
Ít nhất, bọn họ cũng để cho những người trẻ tuổi vừa dấn thân vào tu tiên, vẫn chưa bước vào tiên môn, thiết lập quan niệm thiện ác trong lòng. Cho dù không được chọn vào phái Côn Lôn, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng sa ngã vào đường ác.
Nghe xung quanh mình tràn thanh âm ngập phẫn nộ, Lý Ngọc khẽ thở dài một hơi.
Lý Ngọc cũng có một lòng muốn trừ yêu diệt ma, nhưng bản thân hắn lại chính là ma...
Cảm nhận được cảm xúc của Lý Ngọc, Chu Tử Tuyền hỏi với giọng nghi ngờ: “Lý sư đệ, đệ sao vậy?”
Lý Ngọc hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Đệ đang cảm thấy thương tiếc cho những đồng môn Chính Đạo đã chết. Đám yêu nhân Ma Đạo đó, Lý Ngọc đệ cả đời này không đội trời chung…”
Vài ngày sau, ở dãy núi Bạch Vân, bên một con suối nào đó.
Hai bóng người đứng bên cạnh một tảng đá ven suối, một con bạch hổ non nhảy nhót hiếu động giữa những bông hoa cách đó không xa, đuổi bắt ong bướm.
Trước đó, Lý Ngọc đã hứa với Khương Ly rằng hắn sẽ dạy các kỹ năng chiến đấu cho nàng, hôm nay khi ra ngoài tu hành, hắn cũng đã dẫn nàng đi theo.
Đối với tu tiên mà nói, điều quan trọng nhất chính là tu luyện pháp lực, nhưng nếu trong trình huống cận chiến, đó cũng không hẳn là một cách hữu dụng. Những người tu tiên bậc thấp trong chiến đấu, thể chất thậm chí còn cao hơn so với pháp thuật về sự quan trọng.
Với sự hỗ trợ của pháp lực, tốc độ và sức mạnh của một người sẽ tăng lên đáng kể. Bất kỳ người tu tiên nào trong tầng Luyện Khí đều không yếu hơn một bậc thầy võ thuật trên thế giới.
Tuy nhiên, vì không trải qua những bài học chuyên nghiệp, phần lớn họ không có sức mạnh mạnh mẽ, cũng không thể nào phát huy được toàn bộ thực lực của mình. Nếu bị những cao thủ thế tục tiếp cận, có khả năng ngay cả cơ hội tung pháp thuật cũng không có.
Đầu tiên, Lý Ngọc dạy Khương Ly một vài động tác đấm bốc, cùi chỏ và vật lộn, để xem nàng ấy luyện tập tốt như thế nào, rồi mới để nàng ấy luyện tập thực chiến đầu tiên.
Hắn xắn tay áo và nói với Khương Ly: “Kế tiếp, ta sẽ tấn công ngươi từ phía trước, ngươi cố gắng phản công bằng tất cả sức mạnh của mình bằng những chiêu thức mà ta vừa dạy cho ngươi.”
Khương Ly gật đầu, nóng lòng muốn thử: “Đến đi.”
Không hề báo trước, Lý Ngọc vương một cú đấm thẳng vào mặt Khương Ly.
Hắn tung một cú đấm thẳng vào bên trái, Khương Ly làm theo những gì Lý Ngọc dạy nàng, dùng cánh tay phải đỡ lấy, đẩy mạnh từ ngoài vào trong. Lý Ngọc cảm nhận được một đòn tấn công mạnh mẽ, cơ thể lảo đảo và mất thăng bằng. Khương Ly lợi dụng tình thế đấm vào khuỷu tay, đánh vào gáy Lý Ngọc. Lý Ngọc ngã xuống đất.
Khuôn mặt của Khương Ly hiện lên nét hào hứng, nàng cũng có một ít kinh nghiệm chiến đấu. Mặc dù chỉ biết những cú đấm đơn giản, nhưng nàng rất có mắt nhìn. Trước đây nàng đánh nhau với Lý Ngọc, toàn là đấm đá lung tung, động tác mà hôm nay Lý Ngọc dạy cho nàng không chỉ dứt khoát gọn gàng mà còn thực dụng.
Nàng nhìn Lý Ngọc nằm trên mặt đất, nói: “Mau dậy đi, ta biết ngươi đang nhường ta, ngươi muốn diễn thì cũng phải diễn cho giống một chút…”
Lý Ngọc nằm trên cỏ, đầu vang ong ong.
Cú đánh vào khuỷu tay của Khương Ly suýt nữa đã tiễn hắn đi rồi.
Lý Ngọc thật không ngờ sức lực của nàng lại mạnh đến thế, mặc dù hắn đã huy động pháp lực phòng ngự hai huyệt đạo, nhưng vẫn không kịp đề phòng mà bị đánh ngã xuống đất.
Gáy của con người là bộ phận tương đối mỏng manh, khi bị tác động mạnh sẽ có nguy cơ gây tử vong.
Cũng may tiểu bạch hổ đưa cho hắn ba viên đan dược, giúp tu vi của hắn tăng lên rất nhiều, nếu không, với cú đánh vừa nãy, có thể lấy luôn cả mạng của hắn, sau này chỉ đành chuyển kiếp thành quỷ mà tu.
Lý Ngọc ôm gáy, chật vật đứng dậy từ dưới đất, hắn hỏi Khương Ly với vẻ mặt không thể tin được: “Người đã mở được bao nhiêu huyệt đạo vậy?”
Sức mạnh của một người tu tiên có liên quan đến tu vi của người đó. Nguồn năng lực mạnh mẽ vừa rồi mà Khương Ly bộc phát ra hoàn toàn không phải là kiểu chỉ mới mở được một huyệt đạo, thậm chí còn không phải là sức mạnh mà tầng một Luyện Khí nên có.
Khương Ly nhìn Lý Ngọc, nới với vẻ mặt vô tội: “Một huyệt đạo…”