Chương 37: Thiên linh mạch 2
Lý Ngọc hoàn toàn không tin, quả quyết nói: “Láo, có phải ngươi đã lén tu hành sau lưng của ta không?”
Khương Ly nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật đấy, ta không có gạt ngươi, ta còn chưa khai mở được huyệt đạo thứ hai nữa mà.”
Trong kỳ Luyện Khí, mỗi khi mở một huyệt đạo, sẽ có cảm giác rất rõ ràng. Khương Ly không thể nào lừa Lý Ngọc được, nàng không phải là kiểu người lén lút tu hành. Mỗi ngày, điều mà nàng nghĩ toàn là xuống núi ăn gì, chơi cái gì với Lý Ngọc…
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng, Lý Ngọc cũng có chút bối rối.
Lý Ngọc suy nghĩ một chút, rồi nói với nàng: “Ngươi dùng toàn bộ pháp lực của mình để tạo ra một quả cầu lửa cho ta xem đi…”
Khương Ly huy động pháp lực của mình, thi triển một kỹ thuật quả cầu lửa và đập nó vào khoảng trống cách đó không xa.
Bùm!
Một quả cầu lửa to bằng chậu rửa mặt xuất hiện trong khoảng không, đập xuống mặt đất rất kịch liệt, trên mặt đất nổ ra một cái miệng hố cực lớn, xung quanh đều là những vết đen cháy xém rộng khoảng một trượng.
Động tĩnh kinh người này khiến tiểu bạch hổ đang chơi đùa cách đó không xa giật mình.
Lý Ngọc thậm chí còn choáng váng hơn.
Hắn tu luyện Hỏa linh mạch, Khương Ly tu luyện Thủy linh mạch, với thực lực hiện giờ của Lý Ngọc, nếu thả thuật quả cầu lửa ra, uy lực của hắn thậm chí còn không bằng một nửa của Khương Ly. Điều này nói rõ, pháp lực của Khương Ly ít nhất cũng phải gấp bốn lần so với hắn, cùng lắm cũng phải luyện đến tầng hai Luyện Khí…
Lý Ngọc nhìn thẳng vào nàng ấy và hỏi: “Ngươi đã tụ khí từ lâu rồi sao?”
Hắn nghi ngờ Khương Ly đã tụ khí từ lâu, chỉ vì nghĩ đến cảm nhận của hắn nên mới luôn giấu hắn. Theo như hiểu biết của hắn dành cho Khương Ly, tên này… tên giả đàn ông này có khả năng sẽ làm như vậy.
Biểu cảm của Khương Ly càng thêm phần vô tội, nàng nói: “Sao có thể được, ta tụ khí muộn hơn cả ngươi, viên đan tụ khí đó còn là do ngươi đưa cho ta, ngươi quên rồi sao?”
Lý Ngọc mím môi, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.
Tất nhiên hắn không thể nào quên được viên đan tụ khí.
Nếu như Khương Ly cũng tụ khí cùng một ngày với hắn, điều đó có nghĩa là trong vòng chưa đầy một tháng, nàng ấy đã từ giai đoạn nhập môn Luyện Khí tu hành được đến tầng hai Luyện Khí. Còn Lý Ngọc, chỉ mới khai mở được một huyệt đạo, mà đó là còn phải dựa vào thuốc…
Thiên phú kiểu gì thế này?
Lý Ngọc hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
...
Bạch Vân Quán.
Tôn trưởng lão nằm dựa trên ghế xích đu, uể oải phơi nắng.
Trong khoảnh khắc nào đó, lông mày của ông ấy đột nhiên nhướng lên.
Ông ấy cảm nhận được một đệ tử tầng hai của Luyện Khí đang bước vào trong tiểu viện này.
Các đệ tử của Bạch Vân Quán đều ở tầng một của Luyện Khí, mới khai thông một huyệt đạo, người nào có thể khai thông hai huyệt đạo đã được coi là xuất sắc. Lý Ngọc có cơ duyên, khai thông được ba linh mạch, nhưng cũng không thể nào luyện được đến tầng hai của Luyện Khí.
Chỉ có những đệ tử chính thức của môn phái mới có tu vi tầng hai của Luyện Khí.
Nhưng đệ tử chính thức của môn phái đến Bạch Vân Quán làm gì?
Tôn trưởng lão chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy hai bóng người đi tới chỗ của mình, một người là Lý Ngọc, người kia là...
Khi nhìn thấy bóng dáng của người còn lại, toàn thân của Tôn trưởng lão run lên, ánh mắt cũng tràn đầy sự kinh ngạc. Cả người phóng ra khỏi chiếc ghế xích đu, trong chớp mắt xuất hiện bên cạnh Khương Ly, đưa đôi bàn tay khô khốc ra và nắm chặt bờ vai của Khương Ly.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, trên mặt ông ấy lộ ra hân hoan, liên tục nói: “Thiên linh mạch, Thiên linh mạch, không ngờ trong Bạch Vân Quán của ta lại có một Thiên linh mạch. Ha ha ha, Kim Đan của lão phu có hi vọng rồi…”
Khương Ly vẫn còn hoang mang, còn Lý Ngọc thì đang xác nhận phán đoán trong lòng mình.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã bổ sung thêm kiến thức về giới tu tiên, hắn cũng đã nghe qua cái tên Thiên linh mạch.
Thực ra trên đời này mỗi người đều có năm linh mạch, nhưng hầu hết thiên phú quá thấp, thân thể không cách nào dung nạp linh khí, cũng thể bước đi trên con đường tu tiến. Thiên phú khá hơn một chút, thân thể có thể chứa đựng linh khí, và họ cũng có thể đặt chân vào con đường tu tiên.
Khi yêu nữ cứu Lý Ngọc, yêu nữ đã phát hiện ra hắn có thiên phú tu hành, nên mới gửi gắm đến nơi này.
Đối với đại đa số người tu tiên mà nói, bảy mươi hai huyệt đạo trong mỗi linh mạch giống như bảy mươi hai công tắc, cần phải đột phá từng cái một mới có thể mở ra toàn bộ linh mạch. Nhưng trên thế giới này cũng có những điều bất ngờ.
Và bất ngờ này chính là Thiên linh mạch.
Người có Thiên linh mạch là người được sủng ái của tiên đạo, đó là chuyện không thể bàn cã. Một hoặc vài linh mạch trong cơ thể bọn họ bẩm sinh đã không có công tắc, chỉ cần khai mở được huyệt đạo thứ nhất, tương đương với khai mở toàn bộ linh mạch.