Yêu Phải Tình Địch

Chương 172


Từ bệnh viện về nhà, Trì Sính lại lấy quả trứng đó ra.
Ngô Sở Úy căng thẳng, hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trì Sính hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy nhét cái này vào người.
“Cái gì?” Ngô Sở Úy sợ hãi, “Anh muốn tôi mang thứ này đến công ty? Hôm nay tôi phải mở cuộc họp, còn phải bàn bạc với khách hàng, anh muốn tôi xấu mặt trước đám đông sao?”
Trì Sính thờ ơ đáp: “Chỉ cần tinh thần cậu không đạt đến độ căng thẳng hưng phấn nhất định, thì nó sẽ không chấn động.”
“Vậy nếu tôi muốn đi vệ sinh thì sao?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính vẫn rất bình tĩnh cho y biết: “Yên tâm, sáng hôm nay cậu đã giải quyết rồi, trừ khi cậu cố ý ăn thứ gì dễ tiêu chảy, nếu không hôm nay sẽ không cần phải đi nữa.”
Vì nhu cầu yêu yêu, sự trao đổi chất của Ngô Sở Úy đã bị Trì Sính điều giáo cực kỳ quy luật, đường ruột giống như một cái đồng hồ báo thức, không đến giờ đó, tuyệt đối sẽ không tùy ý làm việc.
“Chỉ có khi ở cùng với tôi, cậu mới có thể lấy thứ đó ra, những lúc khác bắt buộc phải mang theo.

Máy cảm ứng ở trong tay tôi, chỉ cần cậu lén lấy ra, ở chỗ tôi sẽ biết ngay.”
Ngô Sở Úy tức giận nói: “Anh như vậy là biểu hiện không tin tưởng tôi.”
“Không phải tôi không tin tưởng, là không yên tâm.”
“Có gì khác biệt đâu?” Ngô Sở Úy hỏi.
Giọng nói nặng nề của Trì Sính vang lên: “Có khác biệt hay không là do người, cậu tự suy ngẫm đi.”
Ngô Sở Úy hít sâu một cái, trước khi chuyện hỗn loạn của ba người họ năm đó được giải quyết, y không muốn có bất cứ tranh chấp nào với Trì Sính.

Y đã thay đổi sách lược rồi, trước kia là đấu tranh bên ngoài, khuất phục bên trong, hiện tại là khuất phục bên ngoài, đấu tranh bên trong.
Thế là buồn bực hỏi: “Cần mấy ngày?”
“Cho đến khi tôi cảm thấy cậu đủ nghe lời.”
Ngô Sở Úy thật sự nhét quả trứng đó vào, trên đường về công ty, Ngô Sở Úy cố gắng co chặt cúc hoa, nhưng trứng bên trong không có phản ứng gì.

Ngô Sở Úy liền nghĩ có lẽ Trì Sính chỉ hù dọa mình thôi, hắn căn bản không mở công tắc quả trứng, chỉ là muốn tạo uy hiếp tinh thần cho mình mà thôi.
Thẳng đến công ty, bên dưới của Ngô Sở Úy vẫn bình yên vô sự.

Y yên tâm bước vào công ty.
Về phòng làm việc, ngồi lên ghế, lại cố ý co cúc hoa, quả trứng trong cơ thể vẫn rất thành thực.
Lần này Ngô Sở Úy hoàn toàn yên tâm.
Vừa mới đặt túi xuống, thư ký bước vào giúp Ngô Sở Úy chỉnh lý văn kiện.
Hôm nay thư ký mặc một bộ đầm màu đen ôm người, lộ ra đường nét yêu kiều cùng cặp mông đầy đặn, sóng nóng gợi cảm ập đến chỗ Ngô Sở Úy, cúc hoa Ngô Sở Úy đột nhiên căng chặt, quả trứng bất chợt chấn động mãnh liệt.
Má ơi, linh quá rồi đó… Ngô Sở Úy thở gấp.
“Tổng giám đốc, anh sao vậy?” Thư ký ngọt ngào gọi.
Ngô Sở Úy đỡ trán: “Không sao.”
Kết quả, càng ám thị bản thân đừng nhìn, thì càng đưa mắt liếc lên mông thư ký, càng liếc quả trứng càng rung lợi hại hơn, càng lợi hại Ngô Sở Úy càng muốn liếc, thế là…
Mặt đỏ tai hồng, mồ hôi đầm đìa, hơi thở nặng nề, rất quẫn bách và lúng túng.
“Này… cô đi làm công việc của mình đi, tôi… tôi tự lo là được.” Ngô Sở Úy khá cố sức rặn ra câu này, mấy chữ phía sau đã biến điệu rồi.
Thư ký vẫn mang vẻ quan tâm sáp lại gần Ngô Sở Úy: “Tổng giám đốc, có phải anh khó chịu ở đâu không?”
Tôi nhìn thấy cô nên mới khó chịu đó… Ngô Sở Úy thầm nói.
“Có cần tôi bắt mạch cho anh không? Tôi từng học trung y.”
“Đừng!!” Ngô Sở Úy vội ngăn cản: “Tôi chỉ đổ mồ hôi trộm thôi.”
“Đổ mồ hôi trộm là chứng chỉ gặp lúc ngủ, bây giờ anh đang thức mà!” Mắt hoa đào của thư ký không ngừng chớp, “Tổng giám đốc, có phải anh bị hư thận không?”
Ngô Sở Úy cảm thấy tiểu quái thú đang ngẩng đầu, vội kẹp chặt chân, mài răng ken két.
“Này… như vậy là được rồi đó, cô ra ngoài trước đi…”
Thư ký xác nhận một câu cuối cùng: “Thật sự không sao?”
“Không sao!”
Hai chữ này Ngô Sở Úy gầm ra, không phải y muốn gầm cho ra vẻ, mà thật sự muốn “kêu”.
Cuối cùng thư ký cũng ra ngoài, chỗ đũng quần Ngô Sở Úy đã nhô cao, vội chạy vào phòng vệ sinh giải quyết.

Kết quả tay vừa chạm vào mặt sau, phía sau liền rung, Ngô Sở Úy vừa sướng vừa khó chịu cả buổi, mới miễn cưỡng bãi bình được quả trứng nhỏ đó.
Ra khỏi nhà vệ sinh, như quả bóng xì hơi ngã lên sô pha, phía dưới tuy đã sóng yên gió lặng, nhưng Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng.


Đại khái là vì trước kia khi có hứng, đều có Trì Sính tiếp tục cho, lần này không có, đột nhiên mới cảm thấy không thích ứng.
Chưa từng nhớ Trì Sính như vậy lúc ở công ty.
Máy cảm ứng bên phía Trì Sính cũng vẫn luôn sáng đèn đỏ.
Lâm Ngạn Duệ gõ cửa phòng, thông báo với Ngô Sở Úy.
“Tổng giám đốc, người phụ trách các bộ môn đã đến phòng họp rồi, có phải chúng ta nên xuất phát rồi không?”
Ngô Sở Úy nghe xong liền đổ mồ hôi toàn thân, vì bình thường sở thích lớn nhất của y lúc họp, chính là nhìn trộm phần ngực của nhân viên nữ.

Hiện tại với tình trạng như vậy, nếu thật sự bước vào phòng họp, còn chịu nổi sao?
“Được, cậu ở bên ngoài đợi một lát, tôi xong ngay.”
Nói xong, Ngô Sở Úy vào nhà vệ sinh, lén lút lấy trứng ra.
Chỉ một lúc, chắc sẽ không bị phát hiện đúng không?
Máy cảm ứng bên phía Trì Sính tắt, kìm hổ nhẹ gõ vài cái lên bàn, lấy di động lên.
Ngô Sở Úy vừa định ra ngoài, đã nghe Lâm Ngạn Duệ nói: “Tổng giám đốc, vừa rồi Trì thiếu gọi điện cho tôi, bảo tôi nhắc anh, thứ nên mang thì đừng quên mang.”
Má… Ngô Sở Úy thầm chửi một tiếng, nghiêng đầu trở vào nhà vệ sinh.
Chuyện càng đòi mạng hơn đang ở phía sau.
Ngô Sở Úy bước vào phòng họp, hận không thể tự chọt hai mắt, vì gần như tất cả nhân viên nữ đều mặc áo trễ ngực.
Tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai thế này, ai không muốn quyến rũ?
Ngô Sở Úy cực kỳ thấp thỏm ngồi ở vị trí chính giữa, còn chưa nói gì, tiểu Thanh của bộ hậu cần cúi người rót một ly nước cho Ngô Sở Úy, hai gò sóng lớn trước ngực ập vào khóe mắt Ngô Sở Úy, cúc hoa của Ngô Sở Úy căng chặt, quả trứng lại bắt đầu ác ý “nhắc nhở”.
Cuộc họp này, có thể nói là đã liều cả mạng già của Ngô Sở Úy.
Khi kết thúc, tất cả nhân viên đều vỗ tay cho Ngô Sở Úy.
Lâm Ngạn Duệ đại biểu tất cả nhân viên khen gợi Ngô Sở Úy: “Tổng giám đốc, hôm nay anh nói chuyện rất đặc sắc, bình thường âm điệu của anh không có nhấp nhô gì, chúng tôi nghe chỉ muốn ngủ.


Hôm nay anh vừa mở miệng, trầm bổng du dương, kích tình sôi sục, biểu cảm đặc biệt phong phú, chúng tôi nghe mà hứng thú vô cùng.”
Ngô Sở Úy chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui vào.
Sau khi tất cả nhân viên ra ngoài, Ngô Sở Úy lau mồ hôi trên trán, nói với Lâm Ngạn Duệ: “Tôi phái cậu đi làm một chuyện, cậu đưa yêu cầu sau đây vào trong chế độ quy định để gia nhập công ty, thông báo đến các bộ môn.

Chính là từ nay về sau, bất cứ nhân viên nữ nào đều không thể mặc áo hở hang đi làm, lúc họp thống nhất mặc đồng phục, vi phạm một lần trừ lương một tháng.”
Lâm Ngạn Duệ ngạc nhiên: “Không phải anh nói quy định này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở công ty chúng ta sao?”
“Thân bất do kỷ thôi!” Ngô Sở Úy vỗ vai Lâm Ngạn Duệ: “Cậu muốn trách thì trách giám đốc Lôi của các cậu đi, quy định thép này là do anh ta đưa ra.”
Nói xong, vẻ mặt nặng nề bước ra.
Gần tối, Ngô Sở Úy đi tìm Khương Tiểu Soái, kể lại cho hắn nghe thảm ngộ của mình, không chỉ không có được sự đồng tình của Khương Tiểu Soái, mà còn khiến Khương Tiểu Soái vỗ bàn cười điên dại.
“Anh không thể có một chút lương tâm được sao?” Ngô Sở Úy sụ mặt: “Thứ đó đặt trong người không dễ chịu đâu.”
Khương Tiểu Soái không chỉ không thương xót đồ đệ, còn trêu chọc y lợi hại hơn.

Vốn hai người đang ngồi bình thường, kết quả đợi Ngô Sở Úy kể khổ xong, tay của Khương Tiểu Soái liền bắt đầu không thành thật, liên tục quấy rối chỗ mẫn cảm của Ngô Sở Úy, khiến quả trứng vất vả cả ngày lại lên tinh thần, giày vò Ngô Sở Úy khổ không nói nổi.
“Đừng quậy nữa, đừng quậy nữa…” Ngô Sở Úy nhe răng múa vuốt.
Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng bỏ qua cho y, trên gương mặt tuấn tú mang nụ cười tà ác, càng nhìn Ngô Sở Úy càng cảm thấy đáng yêu.
“Tôi hiểu tại sao Trì Sính luôn thích ăn hiếp cậu rồi, dáng vẻ thèm muốn đó của cậu rất đáng yêu.”
“Cút sang một bên đi!” Ngô Sở Úy lại dựng lông.
Khương Tiểu Soái cười hề hề, hỏi: “Cậu đến tìm tôi là muốn khoe khoang kỹ thuật cao trong mông mình hả?”
“Cái gì chứ?” Mặt Ngô Sở Úy nghiêm túc trở lại: “Tôi tìm anh vì chuyện chính sự.”
Nói xong lấy trong túi ra một bản sao bệnh án, đây là Ngô Sở Úy lừa được từ chỗ chị họ của Trì Sính, hồ sơ bệnh án của Uông Thạc bảy năm trước, mở ra trước mặt Khương Tiểu Soái.
“Này, anh là bác sĩ, anh giúp tôi phân tích một chút về bệnh tình của Uông Thạc năm đó đi.”
Khương Tiểu Soái cầm những tờ bệnh án này xem vài lần, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, hắn quá quen thuộc với kết quả khám và điều trị của bác sĩ này.

Chứng trầm cảm, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, phân liệt tinh thần độ nhẹ… những triệu chứng này đều từng có trên người hắn, nhìn thì có vẻ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, nhưng đau khổ mà bệnh nhân phải chịu là rất lớn.
Khương Tiểu Soái từng mắc những bệnh này, là sau lúc chia tay với Mạnh Thao, lúc đó tâm trạng của hắn tích tụ nhất thời, tiếp theo là mất ngủ nghiêm trọng, thậm chí xuất hiện ảo thính.

Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn mới bất đắc dĩ phải đi khám.


Sau đó điều tiết rất lâu, mới giảm bớt được.

Hiện tại nghĩ lại cuộc sống lúc đó, vẫn còn cảm thấy sợ.
Uông Thạc xuất hiện những chứng bệnh này là trước khi chia tay với Trì Sính, tuy thời gian hơi khác, chứng bệnh cũng có khác biệt lớn, nhưng trình độ đau đớn thì không khác mấy.
Cho nên Khương Tiểu Soái có thể cảm nhận được sự giày vò mà Uông Thạc phải chịu lúc đó.
“Anh nói xem, lúc trước tại sao Trì Sính lại nhẫn tâm như thế?” Ngô Sở Úy đột nhiên hỏi.
Khương Tiểu Soái nói khách quan: “Cái này không có bất cứ quan hệ nào với nhẫn tâm, mềm lòng, người có năng lực gánh chịu tâm lý mạnh, sóng to gió lớn gì cũng không hề sợ, giống cậu vậy.

Có người trời sinh đã mẫn cảm, một chút va chạm nhỏ cũng đòi mạng, giống như Uông Thạc.

Đối với người mười bảy mười tám tuổi mà nói, chưa cảm nhận được áp lực cuộc sống, trong đầu gần như không có khái niệm bệnh tâm thần.

Tôi nghĩ không phải Trì Sính không dao động, mà căn bản không ý thức được những việc này.”
“Tôi cảm thấy tâm tư Trì Sính rất tinh tế, một chút gió thổi cỏ lay hắn cũng có thể phát hiện được.”
Đối với điểm này Ngô Sở Úy cực kỳ tin tưởng, cứ lấy mấy chuyện gần đây ra mà nói, Trì Sính đã có thể khống chế trạng thái của Ngô Sở Úy đến mức độ làm người ta lộn ruột rồi.
“Đó là vì trải nghiệm cuộc sống của anh ta đã phong phú rồi.” Khương Tiểu Soái giải thích: “Nói cách khác, chính là do cậu tìm đến đúng lúc, Trì Sính trải qua nhiều năm mài giũa, đã biết làm sao quan tâm người yêu.”
Ngô Sở Úy suy ngẫm một lát, cẩn thận mở miệng: “Cũng có nghĩa là những chướng ngại tinh thần này có thể là nguyên nhân tạo nên việc Uông Thạc làm ra những hành vi mang tính cực đoan?”
Khương Tiểu Soái gật đầu, “Chắc tám chín phần.”
Ngô Sở Úy cầm bệnh án ra vẻ ngẫm nghĩ.
“Nhưng cậu vẫn không cách nào chứng minh anh ta và Quách tử có từng làm chuyện đó không.”
Khương Tiểu Soái một câu trúng đích, đây quả thật là điều khiến Ngô Sở Úy đau đầu nhất, cứ như tìm một thứ nhìn thì rất quan trọng, lại chẳng có liên quan gì.
Hai người đang thảo luận, bên ngoài truyền đến tiếng thắng xe.
Ngô Sở Úy nhìn thấy gương mặt quen thuộc của thần tượng, bất giác giật mình, sau đó quả trứng bắt đầu hoành hành.

Còn chưa kịp bình phục, Uông Thạc lại bước xuống xe, quả trứng hưng phấn đến mức suýt nữa đã chơi chò tàu lượn trong ruột Ngô Sở Úy.
“Mau, cất những thứ này đi.” Khương Tiểu Soái nhắc nhở.
Ngô Sở Úy hít thở hỗn loạn quơ mớ bệnh án nhét vào túi, sau đó nghiến răng nghiến răng rồi nghiến răng, cuối cùng cũng chịu được qua ải, lúc này Uông Thạc đã bước vào cửa..

Bình Luận (0)
Comment