Yêu Phải Tình Địch

Chương 173


“Sao anh lại chạy đến đây?” Ngô Sở Úy hỏi Uông Thạc.
Uông Thạc khoác vai Khương Tiểu Soái nói: “Tìm cậu ta.”
“Tìm anh ta?” Ngô Sở Úy càng khó hiểu, “Anh tìm anh ta làm gì?”
Uông Thạc nhếch môi cười: “Cậu còn không biết sao? Bây giờ quan hệ của tôi và cậu ta rất tốt.”
Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn Uông Thạc: “Ai quan hệ tốt với anh hả? Tôi quen biết anh sao?”
“Đều đã ngủ chung trong một ổ chăn, còn không tính là tốt sao?” Uông Thạc gác cằm lên vai Khương Tiểu Soái, cố ý nháy mắt với Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy lập tức dựng lông: “Sư phụ, anh được lắm, nhanh như vậy đã đứng núi này trông núi nọ rồi?”
Khương Tiểu Soái còn chưa kịp mở miệng, Uông Thạc đã nói thay hắn: “Sau này cậu phải để ý một chút, đừng cái gì cũng nói với tiểu Soái, nói không chừng lúc nào đó cậu ta sẽ bán cậu luôn.”
“…” Ngô Sở Úy phá cửa ra về.
Trước khi đi còn ném cho Khương Tiểu Soái một ánh mắt đầy thâm ý, ám thị hắn cố gắng moi được tin tức từ miệng Uông Thạc, tăng nhanh tiến trình của vụ này.
Thế là, Khương Tiểu Soái rất phối hợp đuổi theo hai bước, vội vã gọi lại.
“Đại Úy, cậu trở về cho tôi!”
Ngô Sở Úy không thèm quay đầu đi thẳng đến sân đánh bóng rổ.
Khương Tiểu Soái vẻ mặt xoắn xuýt lầm bầm: “Người này, thận quá nhỏ nhen.”
“Được rồi, đừng diễn nữa, tôi đã nhìn ra rồi.” Uông Thạc lười biếng nói.
Khương Tiểu Soái dại ra, nghiêng đầu cười với Uông Thạc.
“Mắt sắc thật.”
Uông Thạc nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái một lúc, đột nhiên đưa tay nhéo mặt hắn.
“Tôi biết tại sao Quách tử thích cậu rồi.”
Khương Tiểu Soái hỏi: “Tại sao?”
“Cậu quản làm gì!” Uông Thạc hừ lạnh.

Khương Tiểu Soái tức giận: “Chuyện của tôi sao tôi không thể quản được?”
Uông Thạc đặt mông ngồi xuống sô pha, hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mù mờ và muốn phát điên của Khương Tiểu Soái, tự ngồi ăn nho mà Khương Tiểu Soái vừa rửa sạch.
Khương Tiểu Soái oán thầm: Khó trách có thể chơi chung với động vật, căn bản không có cùng một tư duy với nhân loại.
Ngô Sở Úy tức giận bừng bừng chạy ra ngoài, một mặt là vì cho Uông Thạc và Khương Tiểu Soái chỗ để “giao lưu”, mặt khác chính là vì thần tượng của y đang ở bên ngoài.
Trong ngực ôm trái bóng, lại gần Uông Trẫm, ngửa cổ hỏi: “Anh biết úp rổ không?”
Câu này hoàn toàn là phí lời, nếu ngay cả úp rổ cũng không biết, thì uổng cho chiều cao một mét chín mươi mấy.
Cho nên Uông Trẫm căn bản không có ý muốn trả lời.
Thế là Ngô Sở Úy ôm trái bóng sang sân bóng rổ đối diện, không bao lâu, trên sân bóng vang lên tiếng bóng đập bình bịch xuống đất.

Ánh mắt Uông Trẫm nhìn chằm chằm về hướng đó, bóng người điển trai của Ngô Sở Úy đang nhảy nhót vui vẻ trên sân bóng, thần kinh hoạt động vô cùng nhiệt huyết.
Nghe tiếng bước chân sau lưng, Ngô Sở Úy bắt đầu tung chiêu bài trước mặt Quan Công, một cú ném rổ tiêu sái.
Sau đó, giao bóng cho Uông Trẫm, hất cằm khiêu khích.
Uông Trẫm trực tiếp bước qua cạnh y, đứng dưới rổ bóng, nhảy lên úp rổ tại chỗ, trên khung rổ vang lên tiếng kêu răng rắc, vòng thép trực tiếp bị Uông Trẫm kéo xuống.
Sau đó, tròng lên cổ tay Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bị động tác úp rổ ngầu muốn chết của Uông Trẫm kích thích cho cúc hoa co chặt, sau đó liền không thể xử lý được nữa.

Muốn che giấu cũng không che giấu được, muốn khống chế cũng không khống chế được, chỉ có thể nhe răng múa vuốt, dậm chân đấm tay.
Uông Trẫm nhìn ra sự khác thường của Ngô Sở Úy, cầm tay y hỏi: “Cậu sao vậy?”
Ngô Sở Úy cảm nhận được hơi nóng từ lòng bàn tay Uông Trẫm, quả trứng càng chấn động mãnh liệt, chịu không nổi rồi… thực sự chịu không nổi nữa rồi… Ngô Sở Úy gấp đến mức xoay mòng mòng.
Cuối cùng nghĩ ra một cách – đánh bóng rổ, chỉ có vận động mới có thể giải phóng căng thẳng, che giấu “lúng túng” bên dưới.
Thế là, Ngô Sở Úy bắt đầu liều mạng chơi trên sân bóng.

Cuối cùng, chim nhỏ dựng thẳng dần tê đi trong vòng vận động điên cuồng, Ngô Sở Úy tràn đầy hưng phấn, giành quả bóng khỏi tay Uông Trẫm, ném một cú từ xa thật đẹp, quả bóng chuẩn xác vào rổ, lúc bóng chạm đất y còn huýt một tiếng đầy đắc ý.
Sau đó, xui xẻo đến.
Biên độ động tác vừa rồi của Ngô Sở Úy quá lớn, lập tức khiến quả trứng bị đẩy ra.
Đợi khi y ý thức được, quả trứng đã trượt ra khỏi ống quần, trực tiếp lăn ra đất, hơn nữa còn vang rồ rồ.

Khi nhét trong người không cảm thấy âm thanh này quá chói tai, đợi khi rớt ra rồi, động tĩnh đó đủ nướng chín mặt Ngô Sở Úy.
Ánh mắt Uông Trẫm tự nhiên cũng chuyển xuống đất.
“Đó là cái gì?” Cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy thấy Uông Trẫm bước qua, liền không thể chần chờ nữa, trực tiếp dẫm bẹp luôn.
“Không có gì, chỉ là côn trùng thôi, luôn bay bên chân tôi.”
Uông Trẫm thấp giọng nói: “Con này to thật.”
“Cái này… anh đã rất lâu không về nước, không rõ tình trạng bên này.

Mấy năm nay tình trạng ô nhiễm ở Bắc Kinh chúng ta khá nghiêm trọng, rất nhiều côn trùng đều biến dị, lúc trước chuột chỉ dài bằng một cái thẻ, bây giờ ngay cả bồn rửa mặt cũng không đựng nổi.”
Uông Trẫm búng một cái lên trán Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy sợ Uông Trẫm truy hỏi tận gốc, liền duỗi tay trước mặt hắn, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
“Sao vậy?” Uông Trẫm hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Mỗi lần chúng ta gặp mặt, anh đều tặng đồ cho tôi, lần này tôi cũng muốn.”
Uông Trẫm nói thẳng: “Không có.”
“Vậy không được!” Ngô Sở Úy vung tay: “Mỗi lần đều có, lần này sao có thể không có chứ? Mau lấy ra một thứ gì đó đi!”
Vừa dứt lời, trái bóng đang ở trong tay Uông Trẫm đột nhiên nổ, Ngô Sở Úy giật bắn, còn chưa kịp hoàn hồn, Uông Trẫm đột nhiên cầm quả bóng rổ bỏ túi đưa cho Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn không dám tin tưởng hỏi Uông Trẫm: “Thật sự cho tôi?”
Uông Trẫm gật đầu.
Ngô Sở Úy yêu thích không buông tay cầm chơi đùa thật lâu, may mà quả trứng đã rớt ra ngoài rồi, nếu nó còn ở bên trong, cho dù không bị y dẫm bẹp, nó cũng sẽ bị cúc hoa của y ép bẹp.
Sau khi Trì Sính tan ca liền đến phòng khám tìm Ngô Sở Úy, nửa đường máy cảm ứng lại tắt.
Xe dừng ở con đường đối diện, Trì Sính đưa mắt nhìn qua cửa kính sang sân bóng rổ.
Hai bóng người đập vào mắt hắn.
Điệu bộ giở mánh của Ngô Sở Úy đã biến mất khỏi mắt hắn rất lâu rồi, hiện tại, lại xuất hiện trong mắt người khác.
Trì Sính bóp vô lăng méo mó, con ngươi sâu không thấy đáy, vừa mới xuống xe, Túi Dấm Nhỏ đột nhiên giày vò đòi mạng trên vai hắn.

Ban đầu là lăn lộn giãy dụa, sau đó thì bắt dầu dùng răng cắn áo.
Nhiều năm như thế rồi, Túi Dấm Nhỏ thỉnh thoảng sẽ làm nũng chơi xấu, nhưng chưa từng có hành động nóng nảy như bây giờ.
Trì Sính chỉ có thể đứng yên, kiểm tra trên người Túi Dấm Nhỏ có bị thương hay không.
Trong quá trình kiểm tra, Túi Dấm Nhỏ đột nhiên bò khỏi lòng Trì Sính, lao thẳng vào trong phòng khám.
Mấy giây sau, Uông Thạc ôm Túi Dấm Nhỏ ra ngoài, Túi Dấm Nhỏ đã rất ngoan ngoãn nằm trong lòng y, dáng vẻ lười biếng giống hệt như vẻ mặt Uông Thạc.
Trì Sính dùng giọng điệu không cho phép kháng cự ra lệnh cho Uông Thạc.
“Đưa tôi.”
Uông Thạc trả Túi Dấm Nhỏ về, sau đó vuốt lên mông nó một cái, Túi Dấm Nhỏ không biết bị trúng tà gì, đầu rắn đã thò vào trong cổ Trì Sính, nửa thân rắn lại vẫn còn vòng quanh Uông Thạc.

Sau đó, Uông Thạc hơi nghiêng người tới trước, Túi Dấm Nhỏ lại cố sức quấn lấy, liền trói hai người lại với nhau.
Uông Thạc đưa ánh mắt sâu thẳng nhìn lên, đúng lúc đụng phải con ngươi lạnh lùng của Trì Sính.
“Tôi thật hy vọng mình là Túi Dấm Nhỏ, có thể được cậu nuông chiều bảy năm.”
Trì Sính rất dứt khoát nói với Uông Thạc: “Là cậu phá hoại tình cảm giữa chúng ta, không thể trách ai.”
“Phải.” Uông Thạc cười lạnh, “Tôi thiếu đạo đức, tôi tiện, tôi vô liêm sỉ, tôi đáng đời… nói thế cậu thoải mái rồi chứ?”
“Cậu như thế nào đó là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi.”
“Cần gì phải nói lời tổn thương tình cảm như thế?” Uông Thạc vẫn không đau không ngứa: “Nói sao thì chúng ta cũng là bạn học, nói sao thì chúng ta đều từng có lỗi với nhau, nói sao thì Túi Dấm Nhỏ cũng là con của chúng ta… nhiều tình cảm như thế, cậu cũng không thể giữ thể diện cho tôi sao?”

Trì Sính muốn lột nửa đoạn dưới của Túi Dấm Nhỏ quấn trên người Uông Thạc xuống, lại bị tay Uông Thạc giữ chặt.
“Nếu con đã không vui khi chúng ta chia tay, vậy cậu liền thuận tiện mang tôi đến nhà rắn xem thử đi! Tôi nghe nói bên trong có rất nhiều rắn đều là mấy con tôi để lại lúc xưa, cốt nhục chia ly nhiều năm như thế, tôi cũng nên đến thăm chúng rồi.”
Ngô Sở Úy thấy xe Trì Sính đậu ở không xa, liền đi về bên này.
Lúc này, Túi Dấm Nhỏ đang thân mật gặm cắn mặt Uông Thạc, sự thân mật này khác với cách thân mật của nó với Ngô Sở Úy bình thường, không phải làm nũng đòi chim sẻ, không phải cố ý góp vui, mà là một sự thân mật mang tính ỷ lại, hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Sau đó, y nhìn thấy Uông Thạc và Trì Sính lên cùng một chiếc xe, rất nhanh, chiếc xe lao đi.
Xe đi được nửa đường, di động của Trì Sính vang lên, vừa thấy là số bác sĩ, trong lòng hắn liền căng chặt.
“Tình trạng bác gái không tốt lắm, nếu tiện thì qua một chuyến.”
Trì Sính nhanh chóng thắng lại.
Ném chìa khóa xe và cả chìa khóa nhà rắn cho Uông Thạc, một câu giải thích cũng không có, trực tiếp nhảy xuống xe, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Bên ngoài đã đổ mưa…
Uông Thạc vuốt ve Túi Dấm Nhỏ, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Khương Tiểu Soái cho rằng Ngô Sở Úy đã về với Trì Sính, liền khóa cửa phòng khám.
Thật ra Ngô Sở Úy không đi, y ngồi khoanh chân dưới rổ bóng, để mặc nước mưa thấm ướt đẫm thân thể.
Uông Trẫm đi một lát, lại trở về.
Bước vững vàng lại trước mặt Ngô Sở Úy, đưa tay ra cho y.
Ngô Sở Úy không đón lấy.
“Tại sao muốn dầm mưa?” Uông Trẫm hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Tôi vẫn luôn ngồi đây, là mưa tự đổ xuống, không phải do tôi.”
“Vậy tại sao cậu không đi?”
“Chỗ nào cũng là mưa, đi đâu bây giờ?”
Uông Trẫm không nói gì, trực tiếp kéo Ngô Sở Úy dậy, xách y lên xe mình.
Ngô Sở Úy chậm rãi nói: “Em trai tôi bị em trai anh dụ đi rồi.”
“Tôi dẫn cậu đi tìm về.”.

Bình Luận (0)
Comment