Yêu Thầm Lặng

Chương 2.1

Mạc Nhược Nhi được ở trong một biệt thự rộng lớn, vô cùng lộng lẫy.

Cô từng nghe ba nói qua, nhà họ rất lớn, nhưng lớn khủng khiếp như thế này lần đầu cô mới được nhìn thấy. Thật không biết một tháng ba phải trả bao nhiêu tiền điện, chắc là rất mắc a.

Cô được người quản gia dẫn tới đại sảnh, woa, nơi đây có phải là thiên đường không?

Ba cô đang bận xử lý một số việc, liền dặn dò quản gia chăm sóc con gái cẩn thận. Trước khi đi ông cũng không quên mặt lạnh cảnh cáo, Nhi Nhi bị mất một sợi tóc nào, ông nhất định không tha cho bọn họ.

Mạc Nhược Nhi tò mò đi khắp nơi xem xét, đây là lần đầu tiên cô đến một nơi lớn như vậy. Tuy lúc đầu bản thân không mong đợi có một người ba tài phiệt, nhưng mà, được ở nơi đây, cô cũng rất rất thích nha.

Đôi mắt to tròn nhìn khắp xung quanh rồi bất chợt dừng lại trước ảnh của ba.

Trong hình, Lý Uy cười hiền lành, trong mắt chứa đầy ôn nhu. Tấm ảnh được treo rộng trên tường chiếm diện tích khá lớn như đại diện cho người chủ gia đình.

"Cô là ai?" Bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên ngay sau lưng.

Mạc Nhược Nhi nhanh chóng xoay người lại, trước mắt cô, một người phụ nữ sang trọng từ từ xuất hiện. Bà ấy nhìn rất sang trọng, nhưng đôi mắt sâu đó, nó làm cô cảm thấy sợ hãi.

Quản gia thấy cô bối rối liền cúi đầu trả lời" Thưa bà, đây là tiểu thư Mạc Nhược Nhi."

Đôi mắt sắc bén của bà từ từ nhìn khắp người cô.

"Thì ra con gái của hắn" Triệu Tử Như tỏ ra căm ghét, liếc xéo cô nói.

Mạc Nhược Nhi đột nhiên có một cảm nhận, đây là mẹ kế của cô sao, vậy sao này chắc chắn cô sẽ bị ức hiếp không nhẹ. Không sao, chỉ cần sau này cô chính thức có một nơi gọi là nhà, bao nhiêu khổ sở, cô cũng không hề sợ hãi.

"Xin lỗi, bà là vợ của ba?" Mặc dù trong đầu đã biết sẵn câu trả lời nhưng cô vẫn theo thói quen hỏi lại. Mạc Nhược Nhi cảm nhận được bà ấy không hề thích mình, cũng không sao, cô chỉ hi vọng được ở gần ba.

"Đúng, haha, nhưng đến giờ không biết Lý Uy có thật sự xem ta là vợ không." Trong mắt chứa rõ nét tâm trạng của bà, tuyệt vọng, đau khổ? Thêm vào đó, hình như cũng cảm nhận có một chút bất lực.

Đứa nhỏ này, là con gái riêng của chồng bà. Cuộc đời thật buồn cười, trước đây có rất nhiều nam nhân theo đuổi bà, nhưng Triệu Tử Như một người cũng không để lọt vào mắt. Trái tim chẳng biết từ lúc nào âm thầm trao cho người đàn ông đó, dù biết trước khổ sở, dù biết trước tương lai, nhưng mà yêu chính là như vậy. Bà cố chấp dùng tất cả biện pháp để ông thuộc về mình, thậm chí uy hiếp ba mẹ bằng cách tự tử. Gia đình bà vốn rất thân với nhà của Lý Uy, họ cũng hi vọng sau này có thể thành công kết thông gia. Nào ngờ Lí Uy bỗng nhiên dẫn về một cô gái khác, nói cái gì không phải cô ấy thì không lấy vợ. Sau đó không lâu, mà nghe được tin cô ấy bỏ đi, còn ông thì đau khổ trốn một mình trong phòng. Triệu Tử Như nghĩ mọi biện pháp làm cho ông được vui vẻ, nhưng rốt cuộc chỉ là công dã tràng. Ba mẹ bà vì lo sợ con gái sẽ đau khổ, cấm không cho nó tiếp xúc với người đàn ông kia. Thử hỏi một người từng tình yêu hết sức sâu đậm, nếu con gái trở thành bạn gái mới của anh ta, nó cũng chỉ là kẻ thế thân. Điều kiện của Lí Uy rất tốt, nhưng mà, họ vẫn là không yên tâm cho được.

Mạc Nhược Nhi, cái tên rất đẹp, nhưng cũng làm cho người ta gợi nhớ một cái tên khác. Mạc Nhược Bình, Mạc Nhược Bình, đúng người phụ nữ đó đã cướp trái tim chồng của bà. Nhưng mà, cô gái này, bà không thể nào ghét cho được. Nó quá đơn thuần, lại có một chút dễ thương, bà không nhẫn tâm hận cô ấy được.

Mạc Nhược Nhi được quản gia dẫn vào một căn phòng khá to. Kì thực đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào một ngôi nhà lớn như vậy, nếu như cô suy đoán đúng, phòng này chắc chắn là của mình rồi.

Căn phòng rất rộng sơn màu hồng phấn nhưng chỉ có một chiếc giường nhỏ, mộ cái tủ quần áo và một cái bàn viết. Không sao, sau này nơi đây chính là nhà của cô, Mạc Nhược Nhi sẽ thay đổi toàn bộ căn phòng này, hay quá, bây giờ cô đã có một phòng riêng rồi.

Mạc Nhược Nhi lấy quần áo từ trong balô ra, ngồi gấp từng cái một bỏ vào tủ.

Quần áo của cô vốn ít ỏi, rất nhanh sau đó công việc hoàn tất. Nằm dài trên giường, bây giờ không biết nên làm cái gì, cô đột nhiên suy nghĩ đến Mục An Thâm, anh có khỏe không? Có vì Noãn Nguyệt mà mất ngủ không? Hàng ngàn câu hỏi từ từ xuất hiện trong đầu cô, bỗng nhiên tim cô co thắt lại, một cảm giác bất an nhẹ nhàng len vào tim, tại sao lại như vậy. Càng nghĩ càng không an tâm, cô bò xuống giường, vớ lấy túi xách nhanh chóng bước ra ngoài.

***

"Tổng giám đốc, công ty thật sự đã không còn có thể cứu vãn." Trợ lý riêng hết lòng khuyên nhủ anh, bao nhiêu công sức, tiền của đều đầu tư vào dự án này. Không ngờ nó gặp bất trắc, công ty của Mục An Thâm lại rất nhỏ, cơ hội vực dậy là rất khó. Nhưng mà anh nhất quyết không buông tay, luôn luôn tìm mọi cách xoay chuyển tình huống. Dù sao đó cũng là mồ hôi, công sức của mình, nhìn nó bị đóng cửa, làm sao anh có thể cam lòng được.

"Dù bất cứ cách nào, tôi cũng mong có thể cứu được công ty, tôi không thể mất nó được." Anh ôm chặt đầu, khó khăn nói. Một tháng nay, vừa làm việc, vừa chăm sóc Nguyệt nhi, anh thật sự là chịu không nổi nữa. Tại sao ông trời lại đẩy anh tới bước này, chẳng lẽ kiếp trước anh có tội hay sao?

"Tổng giám đốc, nợ của chúng ta, bên ngân hàng thúc giục rồi." Vì muốn dự án lần này thắng lợi hoàn toàn, anh mượn ngân hàng một số tiền không nhỏ. Hết cách rồi, tiền còn chưa trả xong lấy gì khôi phục lại công ty. Có lẽ, phải phá sản.

"Cậu về trước đi, tôi sẽ nghĩ cách." Mục An Thâm mệt mỏi nói.

"Tổng Giám Đốc, bảo trọng" Trợ lí nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh, bước nhanh ra ngoài. Công ty sắp bị phá sản, không được, hắn phải nhanh chóng tìm một công việc khác, không thể cứ ngồi chờ chết được.

Mục An Thâm đi tới giường bệnh, từ từ ngồi xuống. Người con gái anh yêu đang ở đây, đang rất gần anh nhưng tại sao, một hơi ấm anh cũng không cảm nhận. Từ nhỏ đến lớn, anh đều tỏ mặt lạnh với mọi người, duy nhất chỉ có Nguyệt nhi khiến anh nở nụ cười. Nhưng giờ thì sao, lúc anh cần một bờ vai để dựa vào, cô ấy đã không thể bên cạnh rồi.

"Nguyệt nhi, em có cảm thấy anh vô dụng không?" Đáp lại lời anh chỉ là tiếng không khí xào xạt trong đêm tối. Mục An Thâm nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, tiếp tục nói:

"Em biết không? Công ty rất quan trọng với anh, nó là cả tính mạng của anh. Nhìn thấy nó biến mất, tim anh, đau lắm. Nếu có em ở bên cạnh anh lúc này, chắc chắn anh sẽ không cô đơn nữa. Nguyệt nhi, tỉnh lại đi, xin em." Ôn Noãn Nguyệt đã hôn mê hơn một tháng mà vẫn chưa có động tĩnh gì, anh thực sự cảm thấy mình bất lực. Không còn gì cả, Mục An Thâm anh mất tất cả rồi.

Mạc Nhược Nhi âm thầm đứng nhìn "nhất cử nhất động" của anh, trong kí ức của cô, hình dạng Mục An Thâm bây giờ có phần xa lạ. Anh không phải là con người tự tin, mạnh mẽ như lúc trước. Cô biết anh đang mất phương hướng, không biết tiếp theo nên làm cái gì. Hơn bất cứ ai, cô muốn ôm anh, muốn chia sẻ cho anh lúc này. Nhưng mà, cô biết dù mình có xuất hiện hay không, với anh, nó quan trọng sao?
Bình Luận (0)
Comment