Yêu Thầm Lặng

Chương 2.2

Mạc Nhược Nhi về nhà liền bị Lý Uy gọi vào phòng. Vừa mở cửa, ông đang làm việc trên chiếc bàn dài, hình như là nghiên cứu gì đó, thấy cô bước vào, ông mới chậm rãi gấp công việc lại.

"Ba." Kì thực tiếng ba này cô có chút không quen miệng, từ trước đến giờ, chữ này chưa từng được cô thốt ra.

"Ở đây có quen không?" Lý Uy nghe được tiếng "ba" phát ra từ miệng con gái, tâm trạng đột nhiên chuyển biến. Ông cười hiền lành nhìn cô.

"Rất tốt." Cô gật nhẹ đầu.

“Công việc của con như thế nào?” Ông thực sự rất muốn dành thời gian nhiều hơn với con, nhưng cũng trách ông vô tâm. Từ lúc con gái đến đây, ông chưa một lần nào thẳng thắn nói chuyện với nó.

Nói muốn bù đắp, chỉ tiếc là có lòng mà không có sức.

“À, con vẫn làm việc bình thường mà.” Cô khó hiểu nói.

"Ngày mai con thôi việc đi, ba muốn con vào công ty phụ giúp" Ông thẳng thừng quyết định. Lý thị rất tốt, con gái ông cũng có thể tự do phát triển theo ý thích của nó. Chỉ cần con muốn, chuyện gì cũng có thể giải quyết cả.

“Chuyện này...”

“Con không muốn sao?” Công ty nhỏ như vậy làm sao đủ mạnh để phát triển, Nhi Nhi phải làm trong môi trường tốt nhất. Nó là tiểu thư, không thể nào có một cuộc sống thiếu thốn như trước kia nữa.

"Có thể cho con suy nghĩ không, chuyện này, con chưa từng nghĩ đến." Cô biết ba rất yêu thương cô, có lẽ ông không muốn cô ở ngoài làm việc vất vả. Cô tất nhiên là rất cảm động, nhưng mà chuyện này thật sự đến bất ngờ, cô muốn suy nghĩ lại.

"Được, Nhi Nhi, ba chờ tin tốt của con" Ông kì thực rất muốn đưa con gái này vào công ty giúp mình, dù sao ông vẫn là tin tưởng người thân hơn.

“Vâng.” Mạc Nhược Nhi đáp nhẹ.

Lý Uy dường như định nói thêm gì đó, đột nhiên lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Cô thấy ba bận như vậy, cũng không muốn tiếp tục làm phiền, đành chào ông rồi quay đi.

“Chuyện gì? Lại là chuyện của thằng nhóc kia à? Công ty của nó thiếu nợ chúng ta, cậu phải bằng mọi cách moi tiền về. Cái gì An Thâm đó, cậu phải mau chóng hành động, nếu hắn bỏ trốn, coi như chúng ta lỗ số tiền cũng không nhỏ.”

Mạc Nhược Nhi vừa đi đến cửa, nghe tên An Thâm xuất hiện từ trong miệng ba, cô nhanh chóng ngừng lại.

Không phải chứ, chẳng lẽ anh mượn tiền ba cô, ba là chủ nợ của Mục An Thâm. Nhưng chẳng phải anh mượn của ngân hàng sao, tại sao ba cũng liên quan.

“Được rồi. Mau chóng giải quyết đi.” Ông cúp máy, chợt phát hiện đứa con gái vẫn còn đứng bất động trước cánh cửa, ông hơi ngạc nhiên.

“Con sao còn ở đây?”

“Ba..” Cô bước về phía ông, lo lắng nói. Nếu như đúng thật là Mục An Thâm, cô muốn giúp đỡ anh. Có lẽ cô nợ bọn họ quá nhiều, nếu như không phải nữ phụ ngu ngốc này, nữ chính của anh đâu cần phải nằm bất đông trên giường bệnh lạnh lẽo. Cũng là do cô cả.

“Có chuyện gì sao?” Ông để điện thoại sang một bên, chăm chú nhìn cô.

“Người ba nói lúc nãy, có phải tên là Mục An Thâm” Cô ngại ngùng dò hỏi.

Trong lòng Mạc Nhược Nhi âm thầm cầu nguyện, hi vọng người đó sẽ là anh ấy. Nếu như ba là chủ nợ của công ty Mục An Thâm, như vậy thì rất tốt.

Ít nhất cơ hội cứu vãn công ty vẫn còn.

“Con biết hắn?” Ông nghi hoặc hỏi. Từ khi nào Nhi Nhi quen biết với tên kia. Kì thực hắn cũng coi như có chút tiền đồ, chỉ do bản tính khá chủ quan, lại tin người. Trong thương trường, làm ăn không bao giờ xen lẫn tình cảm. Chỉ trách hắn ngu ngốc mà thôi.

“Anh ấy là chủ của Vạn Thiên?” Nếu đúng như vậy, có lẽ ông trời quá tốt với cô đi.

“Đúng. Nhưng con vẫn chưa nói với ba con có quan hệ gì với hắn?” Lý Uy nghiêm nghị hỏi, ánh mắt ông chăm chú nhìn vào Mạc Nhược Nhi, đột nhiên cô có cảm giác rét lạnh.

“Anh ấy là bạn của con. Chúng con từ nhỏ đã rất thân với nhau ở viện mồ côi. Anh ấy giúp con rất nhiều, ba, con hiểu anh ấy thiếu nợ công ty rất nhiều, nhưng mà....ba có thể giúp con không?”

“Hả?” Ông chóang váng. Đứa nhỏ này muốn ông giúp sao? Từ chối cũng không được, giúp đỡ cũng không muốn. Vậy thì làm thế nào.

“Ba, con biết là rất khó. Nhưng xin ba, xin ba....Cứu công ty của anh ấy...”Ba, con biết làm như vậy là trái với nguyên tắc thương trường, nhưng con nhất định phải làm vậy. Xin ba.

“Con yêu cậu ta?” Kinh nghiệm nhìn người bấy lâu của ông đều rất tốt. Con gái mới vừa nhận lại ông, nó tiếp xúc với người ba này cũng không nhiều, nhưng để khiến nó cầu xin như vậy, người kia chắc chắn rất quan trọng.

Có lẽ con gái ông có tình cảm với cậu ta, nhưng có lẽ người kia không nhận ra, bằng không bạn trai của con gái, người ba này làm sao không biết.

“Không. Anh ấy đã có bạn gái rồi.” Lòng cô hơi nhói. Mỗi lần nghĩ đến tội lỗi cô đã làm, trái tim cô làm sao yên ổn chịu được.

Nếu như Noãn Nguyệt mất, vậy cô chính là kẻ giết người.

Haha, đáng xấu hổ. Cô đáng bị trừng phạt mà, nhưng làm sao Noãn Nguyệt mới có thể tỉnh lại.

Hằng ngày nhìn thấy Mục An Thâm đau khổ như vậy, những hình ảnh đó cứ như vết dao cứa sâu vào tim cô, đau lắm..

“Vậy con chính là người đơn phương.” Ông cố dò hỏi. Đứa bé này rất kín miệng, chắc không dễ dàng biết được thông tin gì rồi.

“Không phải. Anh ấy chỉ là bạn con. Con không có tư cách.” Cả cách nói chuyện với cô cũng lạnh nhạt, cầu mong tình yêu xấu xa đó, chắc là do ảo tưởng. Ngay cả mơ cô cũng không dám.

“Cái gì? Không có tư cách. Con là con gái ba, là con gái của Lý Uy này, chủ tịch tập đoàn Lý thị lớn như thế nào. Cậu ta mới là không đủ tư cách.” Ông tức giận nói. Xem ra Nhi Nhi chịu không ít khổ cực rồi.

“Không cần. Con không muốn tư cách gì cả. Ba, con xin ba, giúp đỡ anh ấy. Nếu như công ty đó phá sản, lòng con không thể nào ngủ yên được.” Cô bối rối giải thích. Làm sao đây? Có cách nào cứu anh không?

“Cho ba lý do hợp lí đi.” Ông sẽ cứu, nhưng vẫn thắc mắc hỏi.

“Ba, xin ba đừng hỏi con. Là con có lỗi với bọn họ, là con sai. Xin ba, mặc kệ như thế nào, chỉ cần ba đồng ý, tương lai con chuyện gì cũng nghe lời ba.”

“Được. Ta đồng ý.” Thật ra chỉ cần con gái muốn, ông cái gì cũng bằng lòng. Tuy số tiền kia cũng xem là lớn, nhưng chẳng phải cũng là tiền thôi sao, có thể kiếm được.

Còn con thì kiếm thực rất khó a.

Chắc là cậu ta cũng rất quan trọng đi, nếu không Nhi Nhi cũng không cần cầu xin nhiều như vậy.
Bình Luận (0)
Comment