Hương Hương vốn nghĩ cùng đi chung bằng đường lộ với mấy người này không khí sẽ náo nhiệt hơn một chút, nhưng cùng đi chung một ngày đường rồi, mới phát giác tốc độ xe ngựa có bao nhiêu chậm, hơn nữa còn xóc nảy điên cuồng đến mức buồn nôn. Ngày hôm sau, liền viện cớ, cáo từ bọn Kha Tuấn Vĩ, tha Luyện yêu sư đi cưỡi Đại Bạch Hổ lên Kinh trước.
Tại cổng thành Đông của Nhiễm Kinh, cũng giống như Thái Hưng thành có ba cổng vào, bất quá luận về khí thế cùng quy mô thì Thái Hưng thành không thể nào so sánh được. Hương Hương đi theo sau Luyện yêu sư, oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang đi vào bằng cổng bên phải. Không ngờ lúc vào cổng thành, lại bị một vị dáng vẻ đạo sĩ nâng tay ngăn lại, lễ phép bước tới bên cạnh chỉ chỉ, nói: “Cô nương tuy là đi cùng Luyện yêu sư tới đây, nhưng vẫn phải theo lệ thường, mời qua cổng bên kia ghi danh lại”.
“Ôi chao, ghi danh lại?” Hương Hương tò mò nghiêng mắt xem xét, quay đầu nhìn Luyện yêu sư, thấy hắn không nói gì, đành phải đi theo đạo sĩ kia quay trở lại. Bên bàn ghi danh có vài vị cũng mặc trang phục đạo sĩ giống người kia, trước mặt mỗi người đặt mấy quyển sách này nọ, một vài người đang cúi đầu điền danh sách. Chờ một người trong đó điền tên xong, đạo sĩ liền dẫn Hương Hương đi qua.
Hương Hương nâng vở lên xem, tất cả đều là những chữ nàng không biết, đầu không khỏi lại muốn nổ tung. Chẳng lẽ lại là yêu văn? Quay đầu nhìn Luyện yêu sư với ánh mắt cầu cứu. Luyện yêu sư nâng tay phất qua, chữ trên quyển sách chợt lóe, các chữ trên đó lập tức biến thành những chữ Hương Hương đọc hiểu. Ánh mắt mấy người ghi danh ào ào nhìn qua với vẻ kinh dị, Hương Hương vô cùng hưởng thụ, dưới loại ánh mắt kia nâng quyển sách đứng dậy.
Còn tưởng là cái gì ghê gớm, hóa ra là biểu đơn xuất nhập dân cư. Nhìn biểu mẫu khuôn sáo, giống hệt mấy loại đơn đăng ký vào trường học, tỷ như tên họ, giới tính, chủng tộc, vào Kinh để làm việc gì… bắt buộc phải điền, ngoài ra còn có mấy mục như sư môn, vào Kinh tiếp ứng cho ai, người bảo lãnh linh tinh, điền hay không điền cũng được.
Hương Hương nhìn nhìn người đang điền phía trước, đều là mèo yêu, chó yêu gì đó, thế mới biết đơn này chỉ dành cho yêu quái. Trong lòng bất mãn hừ hừ, thật sự là đối đãi bất bình đẳng. Yêu quái thì sao, vào Thành còn phải bắt điền biểu đơn, giống như đề phòng trộm cắp đạo tặc vậy, thật khiến người ta khó chịu. Nhưng khó chịu thì khó chịu chứ còn cách nào đâu, vẫn phải ngoan ngoãn điền vào.
Hương Hương cầm bút lên, ở chỗ tên họ gạch một đường, hai chữ ‘Hương Hương’ xiêu xiêu vẹo vẹo coi như điền xong. Còn họ, đều là mây bay, chỉ có các Đại Quý Tộc mới chú ý đến dòng họ, thuận tiện ở trong lòng hung hăng đem tên Liên Phong Nguyệt ra mắng chửi một chút. Chủng tộc, đương nhiên là Con thỏ nhỏ đáng yêu rồi. Kế tiếp đến giới tính, không hề nghi ngờ là nữ. Có điều liếc thấy người phía trước điền, không, là nhóm yêu quái ở phía trước, Hương Hương không khỏi cười thầm. Bọn họ điền chính là ‘Công’, có người điền ‘Gấu’, càng khôi hài, người thì điền ‘không rõ’. Hương Hương không khỏi cười đến cong lưng, thế nhưng còn có người điền là ‘nhân yêu’! Ha ha, đây không phải đồng nghĩa với gay hay sao?
“Cô nương xin nhanh chút, phía sau còn có người chờ”. Đạo sĩ ghi danh nhịn không được Hương Hương chậm chạp, liền thúc giục.
Hương Hương quay đầu nhìn thấy một bé trai đang xếp hàng phía sau mình, đáp lời “Ờ”, sau đó tuyệt bút phẩy một cái, ở chỗ giới tính tùy tiện viết lên hai chữ ‘mỹ nữ’. Viết xong, ngẫm lại cảm thấy còn chưa đủ kinh ngạc, ngay chỗ phía trước chữ mỹ nữ bỏ thêm chữ ‘Đại’ vào. Cộng lại muốn nói Hương Hương chính là Đại mỹ nữ! Ha ha!
Hương Hương rốt cục vừa lòng, tiếp tục điền vào mục công việc tại Kinh. Cắn đầu bút nghĩ nghĩ, ngoái đầu nhìn lại Luyện yêu sư vẻ mặt không biểu cảm bên cạnh, cười ‘hắc hắc’, viết lên: Hộ tống Luyện yêu sư Nhiên Hương vào Kinh. Sau đó ở chỗ sư môn viết lên Ỷ Thiên Tuyệt Bích, vào Kinh tiếp ứng tất nhiên là Tức Mặc Ly, người bảo lãnh… Hương Hương cân nhắc một chút, lại hắc hắc lần nữa, điền tên Liên Phong Nguyệt.
Trước biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Hương Hương nộp biểu đơn đăng ký, theo sau lưng Luyện yêu sư, nhảy nhót đi vào Thành. Để lại một đám người nơi đó liều mạng phỏng đoán, tiểu yêu quái này từ đâu tới, sao mà người hộ tống – người đi tiếp ứng – người bảo lãnh một người so với một người còn lợi hại hơn như vậy?! Nếu nói nàng chỉ là yêu quái bình thường, vậy khẳng định nàng đang điền bậy bạ thôi, nhưng, bên cạnh nàng quả thật có một Luyện yêu sư đi cùng?! Nếu đây là thật, vậy cũng quá khủng bố rồi!
Kinh Thành quả nhiên so với Thái Hưng to lớn hơn, phồn hoa hơn rất nhiều. Hương Hương ngay từ lúc bước vào đã quay đầu xoay tới xoay lui dòm ngó, trái nhìn, phải ngắm, một lúc sau mệt đến nỗi đầu óc choáng váng. Thật ra Tức Mặc gia này ở đâu vậy, đi cả ngày trời rồi còn chưa tới? Tiến lên túm túm ống tay áo Luyện yêu sư, đề nghị: “Sư huynh, Tức Mặc gia xa quá, không bằng để Đại Bạch Hổ ra, cho hắn chở chúng ta đi nhé?”
Luyện yêu sư cái gì cũng không nói, quay đầu nhìn một thanh niên mặc hoa phục đang dẫn theo con báo nhỏ đi lướt qua bên cạnh. Hương Hương giật mình, chẳng lẽ trong Kinh Thành này yêu thú chỉ có thể dắt đi, không thể cưỡi, chẳng lẽ trong Thành nghiêm cấm dùng tọa kỵ? Đang nghĩ ngợi, bên cạnh chợt có chiếc xe ngựa ngừng lại. Một cây quạt màu đỏ thắm nhẹ nhàng xốc màn xe lên, bên trong lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp: “Hai vị muốn đến phủ của Tức Mặc gia phải không?” Người trong xe nhìn quần áo của Luyện yêu sư xong, kinh dị kêu lên “Ôi chao”, nói: “Thì ra là Luyện yêu sư đại nhân tới, gia phụ chờ đã lâu. Mời lên xe”.
Nghe hắn nói đến ‘Gia phụ’, Hương Hương giật mình, hỏi: “Ngươi là người của Tức Mặc gia sao?”
Hương Hương vừa nói dứt lời, nam tử mặc bộ áo xanh đứng hầu bên cạnh xe lập tức lạnh lùng quát lớn: “Tiểu yêu to gan, dám nói năng với Tư Không đại nhân như thế?!”
Tư Không đại nhân?! Hương Hương liền phát hoảng, Tư Không hình như là đại quan Chính Nhị Phẩm, sao trẻ tuổi vậy? Thăng quan thật là nhanh!
“Không sao”. Người trong kiệu ngăn lại, nói. “Tại hạ Tức Mặc Tú, người gửi thiếp mời Luyện yêu sư đúng là Gia phụ. Tại hạ cũng đang muốn đến Tử Khánh phủ của Gia phụ, hai vị nếu không ngại, xin mời lên xe đi cùng”.
Hương Hương vốn đã không còn sức lực, có chiếc xe tiện lợi để dùng, hiển nhiên là trăm ngàn thuận ý. Quay đầu nhìn Luyện yêu sư, thấy hắn dường như cũng không phản đối, lúc này liền tay chân lanh lẹ bò lên xe, ngồi bên cạnh người đánh xe. Tư Không đại nhân là Đại Quý Tộc, bản thân là tiểu yêu nơi hoang dã, tôn ti có khác, vẫn là ngồi bên ngoài đi, miễn cho bị cười nhạo, xấu hổ mặt mũi.
Không ngờ Tức Mặc Tú lại nói: “Cô nương nếu không ngại, mời cùng Luyện yêu sư đại nhân vào chung đi. Một mỹ nhân như cô nương đây, thật sự không nên xuất đầu lộ diện”.
“Ừ”. Chủ nhân đã không để ý, Hương Hương đương nhiên cũng không muốn ngồi ở bên ngoài hứng gió. Xoay người tiến vào toa xe, ngẩng đầu, liền đối mặt với một gương mặt đang cười nhẹ, không khỏi trở nên thất thần.
Kỳ thực bàn về mĩ mạo, hắn không thể sánh được với Luyện yêu sư. Nhưng mái tóc dài uốn lượn tự nhiên, khóe mắt cười như không cười, áo bào tỉ mỉ tinh tế, chiếc quạt nhỏ đặt dưới cằm, tất cả đều lộ ra một vẻ cao quý tao nhã, tản mát ra một loại khí phách mê hoặc người.
Thấy Hương Hương nhìn đến ngây người, Tức Mặc Tú nhẹ nhàng cười, hỏi: “Đẹp mắt sao?”
Hương Hương lấy lại tinh thần, phút chốc đỏ mặt lên, ấp úng nói một tiếng: “Đẹp”.
((Xấu hổ quá đi, dại trai một cách lộ liễu thế kia))
Tức Mặc Tú nhẹ nhàng nở nụ cười, Hương Hương bị hắn cười đến lúng túng, vội vàng ngồi xuống cạnh Luyện yêu sư. Tức Mặc Tú cười cười nói: “Cô nương thật sự rất đáng yêu, xin hỏi có thể cho biết phương danh?”
“Ta là Hương Hương”.
“Hương Hương…” Ánh mắt Tức Mặc Tú hơi đổi thần thái một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ tự nhiên, tươi cười thân thiết gọi. “Hương Hương cô nương”.
“Tư Không đại nhân…” Trong lòng Hương Hương thầm than, vị Tư Không đại nhân này ăn nói thật sự rất lễ phép, đối với người khác vô cùng khách khí, giống hệt tên Liên Phong Nguyệt khắc nghiệt. Đều là con nhà giàu có, sao khác biệt lớn quá vậy?