Xe ngựa lộc cộc dừng lại trước cửa Tử Khánh Hầu phủ.
Gia chủ đương thời của Tức Mặc gia là Tức Mặc Ly, cũng tức là Tư Không tiền nhiệm. Tuổi thọ của ông ta không quá năm mươi, nhưng lấy lý do sức khỏe không tốt thỉnh cầu Hoàng đế bệ hạ cho phép từ quan, tiến cử con trai thứ thuộc dòng chính của gia tộc là Tức Mặc Tú lên kế nhiệm chức vụ Tư Không. Bởi vì thời gian Tức Mặc Ly còn làm quan, vận mệnh của Hoàng Nhiễm Thiên triều hưng thịnh, tiền lời trong quốc khố hằng năm đều tăng trưởng, công lao hiển hách. Đương nhiên ai cũng không thể phủ nhận, nguyên nhân chính là do phu nhân chính thất của Tức Mặc Ly, tức tỷ tỷ của Hoàng đế Tử Anh Công chúa giúp đỡ. Cho nên khi ông ta rút lui ở ẩn, Hoàng đế bệ hạ đặc biệt phong cho ông ta làm Nhất Phẩm Tử Khánh Hầu, cũng ban tặng Tử Khánh Hầu phủ.
Tức Mặc Ly cảm động ơn đức của Hoàng đế, liền quyết định ở ẩn tại đây. Khi nào có chuyện quan trọng mới trở về Tổ Trạch của bổn gia, chủ trì đại cục. Tức Mặc Ly nói cho cùng thì tuổi tác đã cao, chạy qua chạy lại lo lắng hai bên cũng không đủ thể lực, cho nên trong một hai năm trở lại đây mới từ trong số các con cháu lựa chọn ra một người kế nhiệm vị trí Gia chủ. Bởi vì Tức Mặc Tú lấy thân phận con thứ thay phụ thân nhận chức Tư Không rồi, cho nên mọi người ào ào phỏng đoán, người nhận vị trí Gia chủ rất có thể sẽ là con trai lớn của Tức Mặc Ly, Tức Mặc Thu.
Vào Tử Khánh phủ, Tức Mặc Tú liền dẫn hai người Hương Hương đi bái kiến Tức Mặc Ly. Tức Mặc Ly đang đau ốm nằm trên giường, chỉ có thể cách màn lên tiếng chào hỏi bọn Hương Hương, sau đó mời Luyện yêu sư ở lại, để cho nữ quan dẫn Hương Hương lui xuống đến chỗ nghỉ ngơi trước. Xem ra là muốn bọn họ ở lại đây một thời gian dài. Hương Hương nghĩ cũng tốt, bản thân vừa vặn có thể nhân thời gian này nghĩ cách đi tìm Vụ Nguyệt.
Hương Hương được an bài ở tại một tiểu viện yên tĩnh, có đình đài lầu các, núi giả Tế Thủy, phong cảnh hài hòa. Hương Hương ngồi trên giường mềm, được đối đãi tốt bực này có thể nói là rất hài lòng. Trên đường tới đây, nữ quan cũng đã dẫn Hương Hương đi dạo quanh tham quan gần hồ rồi. Phải biết rằng mấy Đại Quý Tộc gì đó, các thị nữ trong phủ đều là người có cấp bậc, phẩm chất trong triều, hơn nữa còn là xuất thân gia đình giàu có, học vấn kiến thức này nọ, một người so với một người càng giỏi hơn.
“Bảo Huyên tỷ tỷ, ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?” Có việc muốn nhờ, cái miệng của Hương Hương hiển nhiên vô cùng ngọt rồi.
Bảo Huyên cười mỉm: “Hương Hương cô nương quá khách khí, có chuyện gì cứ việc hỏi đi”.
“Dạ! Ta chỉ muốn biết, Liên gia ở chỗ nào trong Kinh Thành, cách đây có xa không, làm thế nào đến được đó?”
“Hương Hương cô nương muốn đến Liên gia nào?”
Hương Hương giật mình: “Chính là cái được xưng một trong tứ Đại Sĩ Tộc, Liên gia”.
Bảo Huyên cười nói: “Ta biết. Liên gia là Đại Sĩ Tộc, có rất nhiều người đang làm quan trong triều. Theo quy định của Thiên triều, quan viên trên Tam Phẩm sẽ được ban dinh phủ. Tựa như Tức Mặc gia có trạch phủ của bổn gia, Tử Khánh Hầu phủ, Tư Không phủ, Liên gia cũng có trạch phủ của bổn gia, Quốc Sư phủ, Tư Đồ phủ. Cho nên ta mới hỏi là muốn đến Liên gia nào”.
“Có nhiều nơi như vậy à?” Hương Hương phiền muộn, trong lòng thầm mắng, thổ hào địa chủ đáng chết, thế nhưng có nhiều bất động sản như vậy, bảo nàng đi đâu tìm. Nhưng ngẫm nghĩ Vụ Nguyệt hẳn sẽ ở chung với Liên Phong Nguyệt, liền hỏi: “Nếu ta muốn tìm Liên Phong Nguyệt, vậy phải đi đâu mới được?”
“Liên Thất công tử vẫn chưa nhậm chức trong triều, hẳn là còn ở trạch phủ của bổn gia”.
Ánh mắt Hương Hương sáng lên: “Vậy ta đây sẽ đến trạch phủ bổn gia của Liên gia tìm! Bảo Huyên tỷ tỷ nói cho ta biết phải đi như thế nào đi!”
“Hơi xa, khó nói rõ, ta sẽ vẽ sơ đồ cho ngươi”.
“Cảm tạ Bảo Huyên tỷ tỷ!” Hương Hương vui mừng quá đỗi, sau đó còn mặt dày nhờ vả thêm. “Nhân tiện tỷ tỷ cũng vẽ cho ta những nơi khác luôn nhé”.
Bảo Huyên cười đồng ý, sau khi vẽ xong thì giao cho Hương Hương, Hương Hương cắm đầu xuống bàn tỉ mỉ nghiên cứu mấy bận, chợt phát hiện: “Í, Quốc Sư phủ ở ngay bên cạnh đây sao?”
Bảo Huyên cười trả lời: “Đúng vậy. Gần đây người của Liên gia thường xuyên đến quốc Sư phủ nghị sự, cho nên nếu đến Quốc Sư phủ tìm, khả năng rất lớn sẽ tìm được Liên Thất công tử”.
“À”. Hương Hương ngoài miệng đáp lời, trong lòng lại cân nhắc suy nghĩ.
Thừa dịp Bảo Huyên tránh đi, không chú ý tới mình, Hương Hương lặng lẽ phủ Hoán Thiên Lăng lên người, mò mẫm đến góc tường, ‘hộc hộc hộc hộc’ bắt đầu trèo tường. Mất hết sức chín trâu hai hổ mới trèo được lên đầu tường, dè dặt cẩn trọng tìm chỗ ngồi cho tốt, bắt đầu rình coi Quốc Sư phủ bên cạnh.
Kết cấu của Quốc Sư phủ và Tử Khánh Hầu phủ không hề giống nhau, không có nhiều tiểu viện này nọ phiền phức, cũng ít đình đài lầu các linh tinh, nhìn qua vô cùng trống trải. Hương Hương liếc mắt trông qua, đầu tiên nhìn thấy tế đàn thật lớn ở giữa, đại khái cao khoảng vài mét, tế đàn cách rời mặt đất được kết nối bằng các bậc thềm đá. Trên tế đàn khắc hoa văn trông rất huyền ảo. Tám hướng đặt tám lư hương hình dạng khác nhau lượn lờ nhang khói.
Xa xa hơn, đại khái là góc tây nam của Quốc Sư phủ có một đài cao. Rất cao, ước chừng mấy tầng lầu, trên đó cái gì cũng không có. Hương Hương nghĩ chắc là dùng để buổi đêm lên xem chiêm tinh. Phòng ở trong Quốc Sư phủ tương đối giống cung điện, từng tòa nhà tách biệt ra chứ không liên tiếp ở cạnh nhau. Loại địa thế này, vừa vặn rất tiện lợi để Hương Hương rình xem. Nàng chỉ cần ngồi ở chỗ này là có thể nhìn thấy rất rõ ràng đám người trong Quốc Sư phủ lui tới.
Thế nhưng ngoài dự liệu là Hương Hương ngồi trên đầu tường nửa ngày trời, một Quốc Sư phủ to như vậy, lại không thấy bóng dáng ai đi lại, ngay cả nha hoàn thị nữ gì đó cũng không. Việc này quá là kỳ quái, chẳng lẽ Quốc Sư không có trong phủ? Không phải nói gần đây người của Liên gia thường xuyên đến Quốc Sư phủ nghị sự sao, chẳng lẽ hiện giờ mấy người lớn lớn nhỏ nhỏ trong phủ đều đang tụ họp tại đại điện? Ờ, vậy thì tiếp tục canh chừng.
Hương Hương bất chợt nghĩ đến, bản thân ngồi xổm ở đây canh chừng, cho dù có cơ hội thấy được Liên Phong Nguyệt thì thế nào, hắn khẳng định sẽ không cho nàng gặp Vụ Nguyệt. Phiền muộn! Ngẫm lại mắt Vụ Nguyệt không nhìn thấy đường, hành động không tiện, khả năng cao là vẫn ở tại trạch phủ của bổn gia hơn. Xem ra mình cần phải tìm cơ hội đến trạch phủ bổn gia của Liên gia nhìn xem, xem thử có cơ hội vào trong hay không.
Lúc này buông tha cho việc rình coi, vừa quay đầu nhảy xuống khỏi bờ tường, liền nhìn thấy Luyện yêu sư dẫn theo một tiểu chính thái ((thiếu niên trẻ tuổi)) đi đến. Trông dáng vẻ ước chừng mười một, mười hai tuổi, khuôn mặt tròn tròn, trắng trẻo mập mạp, giống như cái bánh bao mới ra lò. Áo ngắn màu xanh, sạch sẽ gọn gàng, sau lưng còn có thanh kiếm chuôi gỗ đào.
Hương Hương trốn vào phía sau gốc cây bên cạnh, kéo Hoán Thiên Lăng xuống, giấu trong tay áo. Vừa ló đầu nhìn ra, đã thấy Luyện yêu sư dừng bước lại, kêu: “Đi ra”.
“Á?” Hương Hương quay đầu nhìn chung quanh một chút, đoán chừng là đang gọi mình, liền lắc mình đi ra ngoài, cười tủm tỉm kêu. “Sư huynh, ngươi đã về rồi!” Đôi mắt thì nhìn chằm chằm tiểu chính thái kia, phỏng đoán lai lịch của hắn. Tiểu chính thái kia cũng mở to đôi mắt căng tròn, càng không ngừng đánh giá Hương Hương, xem vẻ rất lanh lợi cơ trí.
“Sư ca”. Luyện yêu sư còn chưa nói gì, tiểu chính thái đã cười khanh khách mở miệng trước rồi. “Vị tỷ tỷ này xinh đẹp như vậy, nhất định là Sư tẩu tẩu rồi!”
Nghe được nửa câu trước, Hương Hương còn đang khoa trương hưởng thụ, trong lòng ngây ngất, thình lình nghe đến nửa câu sau, khóe mắt không khỏi một trận xoay chuyển, nghiêm mặt lên nói: “Đừng nói bừa!”
Tiểu chính thái le lưỡi với Hương Hương, cũng không trả lời nàng, ngược lại kéo khuỷu tay Luyện yêu sư, lắc lư hỏi: “Sư ca, Sư ca, có phải Sư tẩu tẩu không, có phải không?”
“Sư tẩu tẩu…” Luyện yêu sư có vẻ mơ hồ không rõ. “Là cái gì?”
“Chính là nương tử của Sư ca đó!” Tiểu chính thái nháy mắt nói. “Giống như Đỗ sư ca và Lý gia tiểu thư thành thân với nhau, Lý gia tiểu thư chính là Sư tẩu tẩu của chúng ta!”
“Thành thân”. Luyện yêu sư rốt cục nghe được một danh từ quen thuộc, liền nghiêm trang gật gật đầu, trả lời. “Ừ, đúng vậy”.
Hương Hương quýnh lên, vội vàng chạy tới kéo ống tay áo của hắn, nói: “Đừng nói bừa, chúng ta thành thân hồi nào chứ? Chúng ta còn chưa thành thân đâu!”
“Thành thân rồi”. Luyện yêu sư lại nói rất kiên quyết.
“Chưa”.
“Rồi”.
Tiểu chính thái ở bên cạnh nghe được ‘phì’ cười ra tiếng: “Thì ra Sư tẩu tẩu thẹn thùng!”
Hương Hương trừng mắt tiểu chính thái kia nói: “Ai thẹn thùng, ngươi mới thẹn thùng! Không được gọi bậy!”
Tiểu chính thái nghịch ngợm thè lưỡi nói: “Ta cứ gọi, Sư tẩu tẩu, Sư tẩu tẩu!”
“Không được gọi!” Hương Hương một phén túm lấy cái mặt bánh bao của hắn, dùng sức nhéo.
“Đau…” Tiểu chính thái nước mắt lưng tròng nhìn về phía Luyện yêu sư. “Sư ca… Sư tẩu… tẩu, thật hung dữ…”
Hai người rối loạn thành một đoàn, Luyện yêu sư lại như không có chuyện gì, nhàn nhạt nói: “Thỏ nhỏ, và Sư đệ, về Tử Đài”.
“A?” Hương Hương kinh ngạc, vội vàng nới lỏng tay đang túm lấy tiểu chính thái, chuyển tới trước mắt Luyện yêu sư hỏi. “Vậy còn ngươi?”
Luyện yêu sư lạnh nhạt nói câu: “Có việc. Ngươi về trước”. Liền xoay người bỏ đi.
“Sư huynh!” Hương Hương muốn chạy theo, chợt thấy bên hông căng thẳng. Cúi đầu thì thấy mình đang bị tiểu chính thái kia kéo lại, cái mặt bánh bao ngẩng lên cười với nàng. Trên mặt còn in rõ ràng mấy dấu đỏ hồng, đúng là bị Hương Hương mới rồi nhào nặn thành.