Lâm Hinh Phúc là Thế nữ đương triều, lễ thành hôn cũng ấn định theo quy chế của hoàng gia mà cử hành.
Từ Thi Ảnh lại là thiên kim phủ Thừa tướng, ngoại tổ là Thượng thư gia, tự khắc lần gả đi này phi thường rầm rộ.
Cơ hồ bách tính đều sôi sục bàn luận, lụa hoa mười dặm hay sính lễ mười cỗ xe ngựa đều truyền tai nhau ồn ào.
Lúc thiếp mời hồng sắc đến Đông cung, Lâm Duẫn Nhi lại bị Vu hậu gọi đi, chỉ còn Từ Châu Hiền nhận thiếp.
Nàng cũng không nhìn đến trong đó vẽ vời, tiếp tục tỉa bỏ lá sâu cho chậu cẩm tú cầu của Lâm Duẫn Nhi, động tác thong dong mà ưu nhã.
Lâm Duẫn Nhi luôn đặc thù yêu thích với mấy loại hoa cỏ này.
Mỗi ngày đều nhìn ngó vài lần mới thôi, mà lâu dần Từ Châu Hiền cũng bị lây nhiễm thói quen của đối phương.
Rảnh rỗi liền chăm bón cho mấy chậu hoa của nàng ấy, lâu ngày cũng bắt đầu sinh ra yêu thích.
Bạch Hạ đưa cho Từ Châu Hiền chậu đồng đựng nước trong vắt, bên trong còn có một gáo nhỏ.
Từ Châu Hiền nhận lấy, từ tốn tưới nước.
Bạch Hạ lại tri kỉ hỏi: "Trữ phi, canh giờ không sớm, người có muốn dùng ngọ thiện chưa?".
Từ Châu Hiền nhấc mắt nhìn Bạch Hạ, thản nhiên nói: "Bản cung muốn đợi điện hạ về rồi cùng dùng.
Chút nữa ngươi đun nước để bản cung pha chén trà cho người, phòng khi người về lại thấy khát".
Bạch Hạ quy củ lĩnh lệnh, tiếp tục đứng hầu.
Từ Châu Hiền thấy vậy hiếm khi cười khẽ: "Nha đầu ngươi, có phải đói rồi không?".
Bạch Hạ lúng túng lắc đầu, sáng đến giờ nàng cứ nhắc chuyện dùng thiện, không khéo Trữ phi lại hiểu lầm nàng tham muốn tục vật.
Chủ tử chưa dùng thiện, nào có chuyện thị tỳ được dùng.
Vậy nên vội cúi đầu: "Nô tỳ không dám".
Từ Châu Hiền cũng chỉ định trêu Bạch Hạ, nàng phất tay: "Được rồi, canh giờ không sớm, hẳn điện hạ sắp về, ngươi cũng lui xuống chuẩn bị thiện đi".
Bạch Hạ nhận lệnh thối lui.
Lúc nàng đi xa mới thấy Từ Châu Hiền rời mắt khỏi chậu hoa, sâu kín nhìn nàng.
Cuối cùng lại cong môi cười lạnh.
Diễn rất khá, bất quá Bạch Hạ đã theo chân nàng hai kiếp, nàng còn không rõ bản tính nha hoàn mình hay sao.
Tơ tưởng giả trang Bạch Hạ thì có thể bày kế với nàng? Đúng là nằm mộng.
Kẻ này không rõ nguồn căn từ đâu ra, nhưng từ sáng nay "Bạch Hạ" đã bị tráo đổi.
Từ Châu Hiền cũng phải mất nửa ngày mới nhận ra được.
Bạch Hạ thật sẽ biết rõ nàng rất ít khi đùa giỡn, càng không nói đến trêu ghẹo như vậy.
Kẻ giả mạo diễn đúng với biểu hiện vốn có của Bạch Hạ khi bị trêu ghẹo.
Bất quá, hắn ta lại không biết, Bạch Hạ lúc lúng túng sẽ không lảng tránh tầm mắt mà sẽ ủy khuất nhìn thẳng.
Đây là thói quen ít người biết được, chỉ có Từ Châu Hiền đã sống cùng Bạch Hạ cả hai kiếp mới tinh tế nhận ra.
Bạch Hạ trung thành lại thẳng tính, nha hoàn này dù bị hàm oan hay lúc lúng túng, đều sẽ ngay ngắn nhìn thẳng, không bao giờ trốn tránh.
Đây cũng là điểm Từ Châu Hiền yêu thích nhất ở Bạch Hạ.
Từ Châu Hiền hạ mi mắt, tiếp tục động tác trên tay, nhẹ nhàng tháo bỏ lá sâu xuống.
Ngón tay khinh khinh đẹp đẽ.
Nàng thật sự hiếu kì, là kẻ nào muốn thám thính chỗ nàng đây? Lại dám mò mẫn đến tận cách tráo đổi này, hay lắm, nàng thật muốn xem kẻ này là ai đây.
Chợt đỉnh đầu nàng hôn ám, Từ Châu Hiền đột nhiên bị vây vào ấm áp.
Nguyên lai là vóc người cao ráo của Lâm Duẫn Nhi đã cản mất ánh sáng.
Đồng thời vừa đến cũng ôm trọn Từ Châu Hiền.
Nàng mềm mại tựa vào lòng đối phương, nhẹ giọng: "Điện hạ, người về rồi".
Lâm Duẫn Nhi cúi đầu bên tai Từ Châu Hiền, dùng chóp mũi cọ cọ, Từ Châu Hiền có điểm ngứa ngáy nên tránh đi.
Lại nghe nàng ấy cười khẽ: "Ái phi còn đau đầu hay không? Làm sao lại không nghỉ ngơi thêm, cực nhọc với đám hoa cỏ này làm gì?".
Từ Châu Hiền thản nhiên đáp: "Hoa cỏ này mà không được chiếu cố đàng hoàng, không phải lại để điện hạ đau lòng hay sao?".
Lâm Duẫn Nhi lại không cho là vậy, nàng ôm sát Từ Châu Hiền vào lòng, ôn nhu che chở: "Đau lòng chúng làm sao bằng đau lòng ái phi của cô?".
Từ Châu Hiền có điểm ngẩn người.
Dường như sau đêm hỏa hoạn đó, Lâm Duẫn Nhi có biến hóa rất lớn.
Mọi cử động hay đối đãi với nàng đều mơ hồ biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Nhưng sự biến hóa này, cụ thể là thế nào, nàng lại không hiểu được, cũng không dò đoán được.
Lâm Duẫn Nhi trước kia cũng từng ngon ngọt dỗ dành nàng, nàng biết đó là vì nàng ấy xem nàng là con cờ, muốn thao túng nên mới dỗ dành như vậy.
Hiện tại nàng ấy cũng thân mật như vậy, nhưng nàng biết nó không hề giống trước...!Mọi thứ đều đã thay đổi...!
Từ Châu Hiền xác thực không quá quen với sự thân thiết của Lâm Duẫn Nhi.
Nàng nói sang chuyện khác: "Điện hạ đến chỗ mẫu hậu, chuyện thế nào rồi?".
Lâm Duẫn Nhi lại không quá hứng thú với chỗ Vu hậu, nàng nâng mặt Từ Châu Hiền lên, dùng đầu ngón tay thon dài nhu nhu mi tâm đối phương.
Ôn giọng nói: "Mẫu hậu trần giải với cô cả canh giờ, huyên thuyên xong lại muốn cô phế chính phi.
Ý nói chính phi cô quá hung tàn, quá độc đoán, không hợp với thể thống hoàng thất".
Từ Châu Hiền nghe xong không giận còn cười, mi tâm nàng được đối phương nhu nhu dần trở nên mềm mại.
Lâm Duẫn Nhi thấy nàng bình thản như vậy lại hứng thú: "Ái phi không muốn biết quyết định của cô sao?".
Từ Châu Hiền cười nhẹ, nhất quán nhạt nhẽo.
Nàng nói: "Nếu điện hạ muốn phế thần thiếp, thần thiếp làm sao còn đứng ở đây được".
Lâm Duẫn Nhi lại rất thích bộ dáng này của Từ Châu Hiền.
Cao quý mà bản lĩnh, không sợ hãi cũng không biến động.
Nàng điểm nhẹ lên chóp mũi Từ Châu Hiền: "Ái phi thật không hiểu phong tình, ít nhất phải để cô thể hiện chút phong độ chứ?".
Từ Châu Hiền chỉ cười không đáp, nàng nhón chân, kề sát vào tai Lâm Duẫn Nhi, nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Lâm Duẫn Nhi nghe xong lại động nhẹ mày phượng, cười ý tứ không rõ, nàng nói: "Không ngờ còn dám động tay vào người Đông cung như vậy".
Từ Châu Hiền cười như thể chẳng đáng, ngữ khí mềm mỏng: "Điện hạ, Bạch Hạ là thị tỳ của thần thiếp...".
Lâm Duẫn Nhi đương nhiên hiểu Từ Châu Hiền muốn nói gì.
Nàng cọ nhẹ chóp mũi lên đuôi mắt Từ Châu Hiền, trấn an nói: "Đừng lo, cô sẽ cho người đi tìm nàng ta, còn lại nàng cứ làm theo ý mình là được".
Từ Châu Hiền nhẹ gật đầu.
Sâu trong mắt phát ra hàn quang lạnh lẽo, dám động tay chân lên cả nha hoàn của nàng, kẻ này quá coi thường nàng rồi.
...!
Cận kề ngày thành hôn, Lâm Hinh Phúc lại nhận được tin tình báo quan trọng từ Đông cung.
Đêm canh hai, kinh thành náo nhiệt đèn đuốc.
Phủ Tương vương lại một mảnh yên ắng.
Lâm Hinh Phúc đứng quay lưng, nhìn trăng non chưa tàn, nghe thuộc hạ thông tri mà kích động đến run rẩy.
Nàng ta khó nén hưng phấn hỏi lại: "Ngươi nói, tới bây giờ Từ Châu Hiền vẫn chưa để Lâm Duẫn Nhi tiêu kí?".
Tên hạ nhân vẫn quỳ trên đất, cung kính hồi đáp: "Hồi chủ tử, đúng là như vậy.
Vũ Mị hằng ngày hầu hạ cho nàng ta đã báo lại.
Lúc trước, Lâm Duẫn Nhi si ngốc không bàn đến chuyện này, lúc thanh tỉnh thì thân thể Từ thị chấn thương, nữ quan cũng chưa tìm ra ngày tốt để viên phòng.
Vậy nên các nàng đến giờ vẫn chưa có nhục thể chi thân".
Lâm Hinh Phúc có điểm kích động, bàn tay giấu trong tay áo vì kích động mà run rẩy.
Thật sự, cỗ tin tức tố thơm ngọt lúc Từ Châu Hiền động tình, đến tận giờ nàng vẫn không quên được.
Hơn nữa, người dung mạo bình thường như Từ Châu Hiền, lúc động tình cư nhiên lại mê người như vậy, thật quá tao mị.
Hai năm qua, dù đặt Từ Thi Ảnh dưới thân, nàng vẫn luôn ảo tưởng đến Từ Châu Hiền.
Hôm nay, nghe tin như vậy, đúng là nhóm lên lửa nóng trong người.
Lâm Hinh Phúc thập phần hưng phấn, trước giờ quân quý luôn phải dựa dẫm vào tước quý, xảy ra tiêu kí, cũng càng trở nên nghe lời.
Nếu nàng có thể tiêu kí Từ Châu Hiền, còn sợ sau này đối phương có thể chống đối lại nàng hay sao.
Lâm Hinh Phúc cười khẽ, như thể đã thấy được lúc Từ Châu Hiền bị chế ngự dưới thân.
Nàng ta phất tay: "Ngươi lui về tiếp tục thám thính, bất kì tin tức gì từ Đông cung cũng không được bỏ qua".
Tên thuộc hạ lập tức lĩnh lệnh: "Tiểu nhân minh bạch".
Nói rồi phi thân mất hút.
Thư phòng còn sót lại Lâm Hinh Phúc, tứ bề hôn ám.
Chỉ nghe tiếng nàng ta cười khẽ: "Từ Châu Hiền...!Châu Hiền, ta không tin không bắt được ngựa hoang nhà ngươi thuần phục...".
...!
Tiết trời nhập xuân ấm áp, sinh cơ đâm chồi nảy lộc.
Chẳng mấy chốc, không khí chuyển oi bức, lại là nhập hạ.
Thời gian này Đông Yên chậm rãi biến chuyển lớn.
Thế cục trước kia vốn nghiêng về Lâm Hinh Phúc.
Nhưng giờ đây nguyên lão tam triều cùng đại gia quý tộc lâu đời đều đã đứng về phía Đông cung.
Lâm Duẫn Nhi chỉ mất nửa năm đã khuynh đảo triều chính, gây dựng thế lực, người người vừa nể phục vừa kinh sợ.
Lâm Hinh Phúc dù thập phần nan kham cũng không dám lên tiếng chỉ trích.
Phải biết, đây chính là quyền lực vốn có của Trữ quân, càng nói ra nói vào, càng gây hiềm nghi tạo phản.
Lâm đế lại không vừa mắt Lâm Duẫn Nhi, mấy lần muốn thu hồi lại trọng quyền.
Bất quá, đâu có dễ như vậy.
Từ Châu Hiền chỉ cần nói một câu, Lệ phi cùng quốc sư Thúc Uân sẽ dời lực chú ý của Lâm đế đi ngay.
Cơ hồ, phu thê các nàng, một tay che trời, một tay lũng đoạn triều chính.
Ngày kia chính là ngày hạ chí, cũng là ngày thành hôn của Lâm Hinh Phúc.
Từ Châu Hiền gần nhất cảm thấy thân thể rất dễ bạo động.
Dù đã qua kì động dục có vài lần, nhưng không rõ vì sao tin tức tố vẫn luôn rục rịch không ngớt.
Nữ quan chuẩn bệnh mới nói lại cho nàng.
Nàng tiếp xúc gần gũi cùng Lâm Duẫn Nhi, độ kết mùi tăng dần dẫn đến thân thể sinh ra thúc giục.
Nữ quan cũng hỏi ý nàng có cần viên phòng hay không.
Bất quá Từ Châu Hiền lại không trả lời, chỉ phất lui nàng ta.
Nàng lạnh nhạt phẩm trà, nước trà ấm nóng mà đắng nhạt.
Hiện tại thế cục chưa định, có hài tử quá sớm lại là ý không hay.
Vạn nhất, lại giẫm lại vết xe đổ trước kia, hài tử của nàng lại chết oan uổng.
Nghĩ đến đây, hận ý Từ Châu Hiền không kiềm lại được mà bừng lên lạnh lẽo.
Một ngày Từ Thi Ảnh còn sống vui vẻ, đại thù của nàng không thể trả được, hài tử của nàng cũng không thể nhắm mắt.
...!
Hạ chí, kinh thành lần nữa huyên náo, trên đường cái tấp nập người qua kẻ lại.
Náo nhiệt muốn xem hoàng thất thành hôn.
Tại Tương vương phủ, một mảnh đèn đuốc tưng bừng, hồng sắc trải dài rộng khắp, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ, lộng lẫy.
Tương vương năm nay đã lục tuần, nhiều năm cáo bệnh không vào triều.
Hắn ta hôm nay lại ra mặt vì hôn lễ của nhi nữ, trang trọng vận chế phục hoàng thất, ngồi tại chủ vị chờ Lâm Hinh Phúc đi đón dâu về làm lễ.
Chúng quan khách tề tựu tấp nập, nói cười huyên náo.
Hoàng tộc hay quý tộc gia môn đều góp mặt đông đủ.
Bất quá, lúc Từ Châu Hiền đến nhanh chóng làm không khí tưng bừng ngưng trọng lại.
Xét về máu mủ, hầu như cả tân lang tân nương, Từ Châu Hiền đều có dính líu.
Vì tân lang là biểu tỷ của trượng phu nàng, tân nương lại là tỷ tỷ của nàng.
Chẳng qua, nàng chọn thân phận Trữ phi mà đến, chứ không phải là muội muội tân nương, từ nhà mẹ đẻ đến dự.
Chỉ thấy phượng bào trên người nàng trước sau đều cao quý hơn người.
Trang dung chỉnh chu tỉ mỉ, mi mục như yên, môi mỏng phủ yên chi ướt át.
Dung mạo không khoa trương xuất chúng mà thập phần đoan trang quý khí.
Nàng vãn tóc đúng với quân quý đã xuất giá, trâm phượng bằng hắc ngọc thạch cao quý, mơ hồ còn thấy được hoa văn chạm khắc bằng vàng ròng.
Trên cổ Từ Châu Hiền đeo một khóa trường an cũng bằng vàng ròng đính hắc ngọc, trên khóa chạm khắc hoa văn phượng hoàng uốn lượn.
Đây chính là tượng trưng cho thân phận tôn quý của nàng, Trữ phi đương triều của Đông Yên quốc.
Từ Châu Hiền từng bước không dài không ngắn tiến vào chính sảnh phủ Tương vương.
Mỗi bước chân nàng đi đều lớp lớp người quỳ xuống thỉnh an.
Phảng phất sợ hãi trước nữ nhân quyền lực này, người đã làm khuynh đảo cả Đông Yên, từ hậu cung đến triều chính, tất cả chỉ trong hai năm ngắn ngủi.
Thiên hạ cười nhạo ô thước...!
Một bước ô thước bỗng trùng sinh...!
Quay đầu giai nhân hóa cánh phượng...!
Thiên hạ hết thảy quỳ dưới chân...!
...!
Tương vương không nghĩ Từ Châu Hiền sẽ đến, cũng càng không nghĩ nàng sẽ dùng thân phận cao quý này mà đến.
Thoạt đầu, hắn còn tưởng, Từ Châu Hiền sẽ không dám khoa trương mà nên mượn danh nhà mẹ đẻ đến chúc tụng.
Bất quá, người đời nói nàng lộng hành chuyên quyền, dám hưng sư động chúng đến như vậy, không phải là không thể....