Từ Châu Hiền đến, chúng yến hội vốn ồn ào lại trở nên yên ắng.
Bốn bề không dám lớn tiếng, sợ trêu chọc đến nàng.
Có thể nói, thanh danh độc đoán chuyên quyền của Từ Châu Hiền, hẳn đã được phóng đại rất tốt, người người kinh hãi.
Bất quá Từ Châu Hiền không bận tâm lắm, nàng vuốt tay áo, bình thản nói: "Chúng khách khứa mau bình thân.
Bản cung đến để uống rượu mừng, làm sao nhận nổi đại lễ này đây?".
Nhất tề tất cả lập tức đứng dậy, rối rít tạ ân.
Từ Châu Hiền lại có điểm hài lòng, đám quý tộc này không phải thích cười nhạo xuất thân con thứ lắm hay sao? Để bọn chúng hiểu cảm giác quỳ dưới chân thứ nữ cũng không tồi.
Tương vương tiến ra tiếp đón Từ Châu Hiền, nàng lại cười vô hại, nói: "Vương gia không cần đa lễ, bản cung đến thay mặt hoàng thất chúc mừng hôn lễ quý phủ.
Điện hạ bận bịu sự vụ, không thể đến, mong rằng vương gia không vì đó mà khó chịu trong lòng".
Tương vương nghe nhắc đến Lâm Duẫn Nhi thì làm sao không khó chịu.
Đôi phu thê này phút chốc phá hoại mọi dự tính của hắn ta.
Hôm nay là đại hôn nhi nữ hắn, hắn còn phải uốn gối cong lưng hầu Trữ phi này.
Nói không bất mãn là nói dối.
"Trữ phi đại giá quang lâm là may mắn lớn cho nhi nữ, huống hồ Trữ quân là bận bịu quốc gia đại sự, bản vương làm sao dám phiền nhiễu đây"- Tương vương ôm quyền, chính khí hùng hồn nói.
Từ Châu Hiền lại cười khẽ, lớp yên chi hồng nhuận gợn nhẹ: "Đã vậy thì được.
Bản cung còn đang muốn chờ lễ bái đường đâu, thật háo hức, phải không vương gia?".
Lời của Từ Châu Hiền mang theo ý vị thâm trường.
Có Từ Thi Ảnh, không phải là có ủng hộ của Từ gia cùng Lưu gia sao? Nàng chính là đánh tiếng với Tương vương.
Quả nhiên hắn ta sắc mặt không tốt lắm, nhưng lại miễn cưỡng cười phụ họa theo Từ Châu Hiền.
Vừa hay có hạ nhân chạy vào báo, kiệu hoa đón dâu sắp về đến cổng.
Lập tức trong phủ ồn ào, náo nhiệt đợi tân lang tân nương đến làm lễ bái đường.
Vì Từ Châu Hiền thân phận tôn quý, không thể ngồi ngang hàng cùng đám quan khách khác, cũng không thể để nàng ngồi tọa vị cao đường xem bái lễ.
Vậy nên Tương vương đành để hạ nhân đem ghế bành hoàng dương đến, bày ngang cao đường để Từ Châu Hiền ngồi.
Lúc Lâm Hinh Phúc dẫn theo tân nương tiến vào chính sảnh, đầu tiên nhìn thấy chính là Từ Châu Hiền cung trang cao quý.
Nàng ta ngắn ngủi thất thần, nhưng rất nhanh thì khôi phục thường lệ, theo đúng lễ nghi mà bái đường.
Suốt lễ bái đường, tầm mắt Từ Châu Hiền đều lạnh nhạt vô cùng, chỉ có khóe môi nhất quán cong nhẹ, nhìn không ra tâm tình.
Bạch Hạ tiến đến gần nàng, thấp giọng: "Trữ phi, có cần nô tỳ đem trà nước đến không?".
Người học trà đạo, vị giác cùng khướu giác sẽ tinh tường hơn người.
Từ trên người Bạch Hạ lúc đến gần, Từ Châu Hiền nhạy bén ngửi được vị đạo rất lạ.
Đáy mắt khẽ cử động, tên giả mạo này ẩn nhẫn lâu như vậy, tới hôm nay đã bắt đầu ra tay rồi.
Nàng đoán không hề sai, hắn ta nhất định là do Lâm Hinh Phúc phái đến, cũng là muốn chọn ngay ngày đại hôn này mà hạ thủ.
Phỏng chừng hai người bọn họ còn vừa ra thủ thế cho nhau.
Bất quá, như vậy lại rất hợp ý nàng.
Vậy nên nàng nhẹ nín thở, sắc mặt không biến đổi.
Thản nhiên: "Không cần, chuyện đó sẽ có hạ nhân Tương vương phủ lo".
Bạch Hạ không rời đi, trái lại vẫn tiến gần Từ Châu Hiền, hỏi tiếp: "Trữ phi có cảm thấy đau đầu hay không?".
Từ Châu Hiền đương nhiên hiểu được ý đồ của đối phương.
Muốn nàng hít phải dị hương này mà ám hại sao.
Thủ đoạn tầm thường như thế cũng có thể nghĩ ra, đúng là coi thường nàng quá rồi.
Nàng phất tay, vờ trấn an Bạch Hạ: "Bản cung vô ngại, ngươi xem giá y hôm nay của nhị tỷ, có phải quá cao quý rồi không?".
Quả nhiên Bạch Hạ liền bị dời đi lực chú ý.
Từ Châu Hiền vờ nâng tay chỉnh lại trâm ngọc trên tóc.
Đồng thời nương theo động tác, không dấu vết nhét một viên thuốc vào miệng mình, động tác lưu loát không chút dư thừa.
Lúc Bạch Hạ quay lại đã không nhìn ra gì nữa, nàng ta ổn trọng đáp: "Hồi Trữ phi, đúng thật giá y của nhị tiểu thư thêu rất nhiều mẫu đơn hoa, rất hoa lệ".
Từ Châu Hiền nghe xong lại vô thức cong môi, nhị tiểu thư? Từ lúc vào cung, Bạch Hạ lẫn Bạch Thúy đều cải biến xưng hô, lúc nhắc đến Từ Thi Ảnh đều thêm dùng Từ nhị tiểu thư để gọi.
Đây chính là ý tứ ngầm của các nàng, tên giả mạo này không biết, cũng là dễ hiểu.
Lễ bái đường kết thúc, tân nương được đưa về phòng hoa chúc.
Lúc đi ngang chỗ Từ Châu Hiền, nha hoàn Ngân Đào, là nha hoàn thiếp thân của Từ Thi Ảnh, cước bộ hơi chậm, không tiếng động nhìn nàng.
Chỉ thấy Từ Châu Hiền lại đang nâng tay ưu nhã chỉnh khuyên tai chuỗi ngọc, ngón tay giấu góc khuất ra thủ thế.
Ngân Đào thấy vậy sắc mặt không biến đổi, tiếp tục theo tân nương về phòng hoa chúc.
Yến tiệc nhanh chóng bày ra, đại diện hoàng thất chỉ có Từ Châu Hiền đến.
Vậy nên người đầu tiên Lâm Hinh Phúc mời rượu, chính là nàng.
"Trữ phi đến dự đại hôn của ta, ta cảm thấy rất vui.
Hi vọng chén rượu này, Trữ phi không chê"- Lâm Hinh Phúc vận giá y đỏ thẫm, ôm chén rượu, sắc mặt ôn hòa nhìn Từ Châu Hiền.
Từ Châu Hiền vẫn cao cao tại thượng ngồi đó, nàng cười khẽ, tiếu ý rất cạn nhưng phảng phất một cỗ khí phái hoàng tộc.
Nàng phất tay, hạ nhân hiểu ý bưng trản rượu đến, nàng dùng một tay cầm chén rượu, nhìn Lâm Hinh Phúc, tiếu ý nhàn nhạt:
"Thế nữ vốn là tước quý mà khuê các kinh thành đều ôm mộng, nay lại yên bề gia thất hẳn không ít kẻ đau lòng đến chết.
Bất quá, bản cung hi vọng, sau chén rượu này, cũng là phó thác nhị tỷ cho Thế nữ chiếu cố, tương thân tương ái, răng long đầu bạc.
Nếu có nạp thiếp, cũng là nạp thiếp thất các vị khuê các trong kinh, như vậy hậu viện Thế nữ mới sớm ngày đông đủ".
Ngữ khí Từ Châu Hiền trong bông giấu kim.
Ẩn ý nghe ra đang trào phúng Lâm Hinh Phúc chỉ giỏi mượn hơi quân quý để thâu tóm thế lực.
Lâm Hinh Phúc thầm cắn răng, chỉ cần nhẫn thêm chút nữa, Từ Châu Hiền sẽ không có cơ hội châm chọc nàng như vậy.
Thế nên cũng miễn cưỡng cười, uống cạn chén rượu cùng Từ Châu Hiền.
Thoạt nhìn rất có hòa khí của thân nhân, nào ai biết được trong lời nói đều là trùng trùng gai nhọn.
Bạch Hạ chờ Từ Châu Hiền uống xong chén rượu mới tiến gần đến.
Cố tình chỉnh góc độ để cản bớt không khí quanh chỗ Từ Châu Hiền, buộc lòng nàng hít phải dị hương.
Lại quy củ hỏi: "Trữ phi, điện hạ có nhắc người nên hồi cung sớm.
Hiện tại bái đường đã qua, người có muốn quay về?".
Từ Châu Hiền nghĩ ngợi một lúc, không rõ chén rượu làm nàng ngà say hay sao, sắc mặt chợt ửng hồng.
Cơn đau đầu quen thuộc kéo đến, trước mắt Từ Châu Hiền liền tối sầm.
Nàng chống một tay nhu nhu minh tâm.
Bạch Hạ thấy vậy càng diễn tốt vai nô tỳ tận trung, cấp thiết hỏi: "Trữ phi, người làm sao vậy?".
Từ Châu Hiền tại góc khuất cười lạnh, nàng đau đầu là thật, nhưng cũng sẽ không để bọn người này đắc ý quá lâu đâu.
Nàng vờ suy yếu nói: "Bản cung thấy đau đầu, hẳn nên hồi cung sớm thôi.
Ngươi ra xa giá xem Bạch Thúy đã chuyển lễ vật vào hết hay chưa?".
Bạch Hạ lĩnh lệnh đi, đợi nàng đi xa mới trông thấy Bạch Thúy lẫn lộn trong đám người xuất hiện.
Nàng không tiếng động tiếp cận Từ Châu Hiền từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Trữ phi, đã thông tri bên Từ Thi Ảnh rồi".
Từ Châu Hiền sắc mặt không biến động, hạ rèm mi, Bạch Thúy liền hiểu ý lui xuống.
Từ Châu Hiền vẫn một tay chống đầu, tiếu ý hàn băng, muốn dùng rượu cùng dị hương làm thúc tình dược với nàng? Trò này quá thấp kém rồi, nàng còn tưởng Lâm Hinh Phúc sẽ nghĩ ra gì đó thú vị hơn.
Quả là đánh giá quá cao nàng ta.
Một khắc sau, Bạch Hạ quay lại.
Nhìn ngó Từ Châu Hiền một lúc lâu, thấy nàng đã thập phần suy yếu liền biết dược lực đã phát huy.
Nàng ta đến gần, hỏi: "Trữ phi? Người làm sao rồi?".
Từ Châu Hiền cố tình hành sự chậm vài nhịp, mất một lúc mới mơ hồ nhìn Bạch Hạ, mệt mỏi nói: "Bản cung hoa mắt, không nhìn rõ nữa, không cần cáo từ, hồi cung thôi".
Bạch Hạ xưng vâng liền tiến đến đỡ nàng.
Từ Châu Hiền thuận thế đứng dậy.
Xung quanh rượu trà vẫn tưng bừng, hơi men nồng đậm, không ai để tâm đến cử động của các nàng.
Bạch Hạ thế nhưng không dẫn Từ Châu Hiền rời Tương vương phủ, trái lại còn mượn lối tắt dẫn nàng vào sâu trong hậu viện.
Từ Châu Hiền suốt đường đều đóng vai người mù, thập phần tín nhiệm để Bạch Hạ đỡ mình.
Được một lúc, Từ Châu Hiền mơ hồ hỏi: "Đã ra đến xa giá?".
Bạch Hạ vẫn tiếp tục dìu nàng đi, quy củ nói: "Hồi Trữ phi, vẫn chưa, người chịu khó một chút".
Từ Châu Hiền gật đầu đã biết, thoạt nhìn thập phần suy yếu.
Quả thật, lúc nàng tái phát đau đầu, bộ dáng cũng là như vậy.
Thế nên có giả trang, cũng là ngựa quen lối mòn, hoàn mỹ không dấu vết.
Cuối cùng, Bạch Hạ lại đẩy cửa, dẫn Từ Châu Hiền vào thư phòng của Lâm Hinh Phúc, đặt nàng nằm lên trường kỉ.
Lúc này Từ Châu Hiền đã vờ hôn mê, mặc nàng bày bố.
Bạch Hạ xong việc liền phủi tay áo ly khai, trước khi rời khỏi còn đóng cửa cẩn thận, lưu loát không chút dư thừa.
Từ Châu Hiền đợi tiếng bước chân đi xa mới chậm rãi mở mắt, nhanh chóng đứng dậy.
Chỗ của Lâm Hinh Phúc, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm, muốn nàng nằm đợi nàng ta, thật sự quá khó!!
...!
Lâm Hinh Phúc vốn đang tiếp rượu khách khứa.
Thi thoảng lại nhìn sang chỗ Từ Châu Hiền, thấy nàng biến mất thì đinh ninh sự đã thành.
Quả nhiên, Bạch Hạ giả mạo rất nhanh truyền tin tốt cho nàng ta.
Lâm Hinh Phúc kích động đến tay cầm chén rượu đều run rẩy.
Nói vài câu liền ly khai yến tiệc, nhằm hướng hậu viện mà đi.
Không khó khăn liền tìm đến thư phòng của mình, một tay đẩy cửa tiến vào trong.
Từ Châu Hiền lại đang ngồi trên ghế bành sau thư án, một tay chống cằm, khép mắt dưỡng thần.
Vóc người tiêm nhược giấu sau phượng bào lộng lẫy, hoa văn phượng hoàng giương cánh vờn mây bạc.
Lâm Hinh Phúc nhìn ra được sắc mặt Từ Châu Hiền ửng hồng, nàng ta khẽ nhấp nhô yết hầu.
Bước hai bước định đến.
Bất quá, Từ Châu Hiền lại đột nhiên lên tiếng: "Thế nữ, người dường như đã đến lầm chỗ, đây không phải là phòng hoa chúc".
Lâm Hinh Phúc cứ nghĩ Từ Châu Hiền đã hôn mê, vậy nên tránh không được mà giật mình.
Lại nhận ra bản thân đã không kiềm chế mà phóng xuất tin tức tố, có chút xấu hổ.
Bất quá, vẫn cười khảy châm chọc Từ Châu Hiền: "Trữ phi, đây cũng không phải Đông cung, người ở đây nghỉ ngơi cũng là không phải đâu?".
Từ Châu Hiền lúc này mới mở mắt, một đôi đồng tử trơn bóng như gương đồng cổ kính, nàng nhìn Lâm Hinh Phúc, tựa tiếu phi tiếu: "Còn không phải Thế nữ muốn mang bản cung đến đây?".
Da mặt đã rách không sợ thủng, Lâm Hinh Phúc cũng chẳng cần đánh thái cực tiếp làm gì.
Nàng vòng qua thư án, từng bước tiếp cận Từ Châu Hiền, thâm trầm nói: "Từ Châu Hiền, nàng nên biết, thứ ta muốn, trước giờ ta chưa từng nghĩ không có được".
Từ Châu Hiền vẫn ung dung ngồi đó, phảng phất nàng mới là kẻ nắm quyền chủ động, không có gì phải sợ.
Nàng nói: "Một Từ Thi Ảnh vẫn chưa đáp ứng đủ cho ngươi? Còn muốn làm bẩn bản cung? Bản cung không nghĩ ngươi là loại thèm muốn nhục dục như vậy".
Lời này khỏi nói có bao nhiêu sắc lạnh.
Tức khắc sắc mặt Lâm Hinh Phúc thập phần khó coi.
Nàng chống hai tay bên tay vịn ghế bành, gắt gao vây kín Từ Châu Hiền.
Từng chữ rít qua kẽ răng: "Từ Châu Hiền!! Nàng đừng nghĩ ta xem trọng nàng thì có thể ở đây khiêu chiến với ta!! Giết nàng, ta còn chẳng cần phí lực!!".
Lâm Hinh Phúc có thể giết chết Từ Châu Hiền.
Đây là sự thật.
Làm sao một quân quý nhu nhược có thể chống cự với tước quý trời sinh cường hãn được.
Bất quá, cỗ ngạo khí từ trong xương cốt của Từ Châu Hiền lại làm Lâm Hinh Phúc vô thức khiếp sợ, khí thế suy yếu đi một nửa.
Chỉ thấy Từ Châu Hiền lạnh lùng đứng dậy, chỉ động tác đơn giản đã bức lui được Lâm Hinh Phúc mấy bước.
Nàng lạnh lùng thốt: "Giết bản cung đương nhiên rất dễ.
Nhưng có sống sót được với điện hạ hay không, thì rất khó.
Lâm Hinh Phúc, ngươi nghĩ trượng phu của bản cung sẽ bỏ qua cho ngươi? Hửm?".
Trào phúng như vậy nhanh chóng chọc giận Lâm Hinh Phúc.
Tước quý trước giờ luôn có tôn nghiêm, Từ Châu Hiền đã khiêu chiến đến giới hạn.
Huống hồ, còn so sánh Lâm Hinh Phúc với tên ngốc, kẻ tự mãn như nàng ta làm sao chịu được.
Vậy nên Lâm Hinh Phúc thập phần nộ khí, chẳng khó khăn đã chế trụ Từ Châu Hiền nằm ngã ra trên thư án..