1M54 Và 1M82

Chương 70



– Vậy là chuyến bay hoãn lại 30′ lận sao? – Nó vừa lau mồ hôi vừa hỏi, đôi mắt còn đỏ hoe.

– Ừ, may mà hoãn để anh gặp em lần cuối – Khang nói rồi vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai bết nước trên mặt nhỏ.

Cứ tưởng là sẽ không gặp nhau lần cuối, ai ngờ trời thương mà giúp đỡ. Còn lại 10 trước chuyến bay, Khang ngồi ngay ngắn, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó, hắn nhìn sâu vào đôi mắt của người mình yêu và nói từng câu chắc chắn:

– 4 năm sẽ trôi qua nhanh thôi! Lúc đấy, anh sẽ trở về và lấy em làm vợ.


– Thôi biết rồi, ông đùa hoài. – Ly cười, tôi mắt tít lại.

” Thông báo đến quý khách, chúng tôi chân thành gửi lời xin lỗi vì đã hoãn chuyến bay đến Paris hôm nay…. Bla Bla…”

Cả hai bỗng trầm mặc, thế là đến lúc hắn phải đi rồi. Nó hít một hơi thật sâu để nước mắt không rơi, đứng dậy mỉm cười thật tươi rồi nói:

– Em đưa anh đến chỗ làm thủ tục.

Con đường ngắn này bỗng trở nên thật khó khăn để bước đi, tay nắm lấy tay mà chẳng muốn buông nữa đâu, cứ thế cả hai không nói lấy lời nào. 4 năm… Nếu chỉ là thời gian ta không trông đợi điều gì thì nó sẽ ngắn biết bao, nhưng lần này ta gửi cả tình yêu đi theo, gửi cả ngàn lời hứa đến cùng… Bỗng chốc cảm giác 4 năm đó là một khoảng thời gian vô tận không có hồi kết. Lúc đấy gặp lại nhau không biết cả hai đã khác nhau như thế nào với hiện tại, Khang có bớt đẹp trai không nhỉ, hay Ly có cao lên xíu nào không ta? Và… Tình cảm của họ liệu có còn sự nặm nồng này hay không??

Gần đến nơi thì nó dừng lại đưa túi cho hắn, mắt cười tỏ ra vui vẻ lắm. Khang cũng mỉm môi, cả hai đang thật sự dấu đi sự đau đớn khi phải lìa xa trước mặt đối phương. Khoảnh khắc hắn dần rời bàn tay nó, bước chân tiến về phía trước là lúc mà nó muốn thốt lên rằng:

” Hãy ở lại… Đừng đi nữa ”

Nhưng lý trí của nó đã dằn vặt tình cảm yếu kém đó, tự an ủi rằng đó là cả tương lai rạng ngời cho cậu ấy, đừng vì tình cảm hiện tại mà ảnh hưởng đến sau này. Ấy vậy mà nó đâu biết rằng, Khang cầm hộ chiếu trên tay mà tim thắt nghẹn, hắn mong mình sẽ được câu:

” Đừng đi ” – Hắn sẽ đứng lại, chắc chắn vậy. Dừng lại tất cả và không đến Paris nữa. Nhưng khi quay lại, hắn chỉ thấy nó lén lau nước mắt, môi mỉm cười, tay vẫy chào tạm biệt.


Còn vài người nữa mới đến mình, khoảnh khắc chờ đợi này thật nặng nề quá, hai người, rồi một người nữa là đến lượt hắn. Ngay khi người đó bước đi, để chừa chỗ rống cho hắn tiến lên, Khang nắm chặt hộ chiếu, răng nghiến chặt, bất ngờ thả tay khỏi vali và quay đầu chạy ngược lại về phía nó. Hắn không nói không rằng, đưa tay giữ chặt hai má ướt đẫm của nó, nâng mặt nhỏ lên, hắn hạ người xuống. Một nụ hôn cuối trao nhau trước lần ra đi, nước mắt cả hai hòa vào nụ hôn mặn chát. Hắn nới lỏng môi, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ của nó, hắn khẽ nói:

truyện full

– Anh yêu em.

– Em cũng vậy. – Ly nói, tay đưa lên lau nước mắt hộ hắn, dặn – Đàn ông con trai không được khóc. Mau đi đi, không anh lại trễ.

Khang hôn nó thêm lần cuối nữa rồi mới buông tay ra quay về phía bàn giao dịch. Xong giấy tờ, hắn kéo vali đi còn tranh thủ vẫy tay về phía nó, Ly cũng đáp lại. Nó đứng trong nhà nhìn ra phía đường băng nhìn theo chiếc chuyến bay cất cánh, mãi cho đến khi con chim sắt khổng lồ đưa trở thành một dấu chấm nhỏ bé trên nền trời lớn kia thì nó mới quay lưng ra phía cửa, tay lau những hàng nước mắt còn đọng lại.

Hai con người giờ đây bị ngăn cản bởi khoảng cách, nhưng cả hai đều biết rằng dù nơi đâu trái tim họ cũng đập cùng một nhịp. Khang xòe bàn tay ra ngắm chiếc nhẫn ngọc bích của mình, tự hứa với bản thân sẽ không bao giờ tháo nó ra vì đây chính là hiện thân của em. Có chiếc nhẫn này, cùng như có em bên cạnh vậy.

Nó về đến nhà thì thấy mẹ với em gái ngồi đợi, vừa thấy chị gái đến cửa hai người đã liền chạy tới lo lắng hỏi:

– Sao rồi, nghe bao chuyến bay bị hoãn 30′ lận, con có gặp Khang chứ?

– Cậu ấy đi rồi ạ. – Ly nói mà mặt buồn rõ rệt. Nước mắt cứ thế lại chảy dài, nó ôm lấy bụng mẹ gục đầu khóc như một đứa trẻ lên ba.


Cô Tú vuốt nhẹ tóc con gái, Linh đứng cạnh vỗ vỗ lưng an ủi chị. Nỗi khổ đó, niềm đau đó dù chưa trải qua nhưng cả hai dường như cũng thấu hộ. Mẹ vỗ về an ủi:

– Ngoan nào, không khóc nữa. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

….

Phải mất vài tuần sau thì nó mới dần bình tĩnh lại được, bây giờ nhỏ đã đưa ra một mục đích của mình:

” Phải thành công…. ”

Giờ rảnh thì đi làm, không thì ở nhà phụ mẹ hoặc ôn lại bài. Đến lúc có điểm, nó vui mừng khôn xiết khi đậu truờng đại học ngoại ngữ tại Sài Gòn, lại còn xếp lớp loại tốt, công sức bỏ ra cày bừa bao lâu qủa là xứng đáng. Đến tối lại nhốt trên phòng call video cho hắn, khoe này khoe nọ. Nói mãi không hết được chuyện.




Bình Luận (0)
Comment