Chương 154. Mười tám tầng địa ngục
Nội dung lược thuật trọng điểm:
Cảm ơn các ngươi vẫn là đem Sư Bạch Ngọc mang đến
••••••••
Nơi đây là một mảnh thế giới hoàn toàn trắng xóa, không có tranh đấu, không có tiếng ồn ào, chỉ cần đứng ở nơi này, tâm trạng con người bỗng chốc trở nên bình yên, không gợn sóng.
Người xây dựng nên thế giới này mang một tâm cảnh bình thản, nội tâm không bao giờ xuất hiện một tia dao động.
Tư Vũ Phi từ trên sàn nhà ngồi dậy, nhìn thấy Ổ Thanh Ảnh đang đứng trước Thần thụ, khẽ mỉm cười với hắn.
"Như vậy sao." Tư Vũ Phi hơi ngẩng đầu với vẻ ngây ngô, tựa như không hiểu khái niệm sinh tử, chỉ chăm chú nhìn Ổ Thanh Ảnh, người mà trong lòng hắn luôn cho rằng không gì là không thể làm được.
Ổ Thanh Ảnh nhìn phản ứng của hắn, bật cười vui vẻ.
Một kẻ vô tâm, cùng một vị thần không có chủ.
"Thật ra, nói ra cũng hơi mất mặt. Ban đầu ta định một mình đến đây giải quyết mọi vấn đề, sau đó trở về khoe với các ngươi là ta lợi hại thế nào." Ổ Thanh Ảnh vừa nói, vừa cười tự giễu. Nhưng với tính cách mặt dày của nàng, dù kế hoạch thất bại, nàng vẫn có thể dõng dạc khoe khoang trước mặt Tư Vũ Phi, "Không ngờ, cuối cùng vẫn là thiếu một chút nữa."
Nàng vốn đoán trước rằng mình không thể toàn thân thoát khỏi cuộc tấn công của Khổng Quỳnh Ngọc, nên đã chuẩn bị tinh thần đồng quy vu tận với hắn. Nhưng đáng tiếc, chỉ thiếu một chút, ý chí của nàng vượt xa thân thể, nhưng thân thể lại không theo kịp, khiến nàng bại trận.
Nghĩ đến đây, Ổ Thanh Ảnh không khỏi đưa tay lên, khẽ vỗ trán mình.
Không hổ là người đã dạy dỗ nên Tư Vũ Phi, ngay cả những hành động nhỏ nhặt của hai người cũng giống nhau y đúc.
"Thật ra, ta nghĩ rằng ta và hắn cùng chết có lẽ là kết cục tốt nhất." Ổ Thanh Ảnh khi tái kiến Khổng Quỳnh Ngọc, tựa như đã qua mấy đời. Nàng sớm hiểu rằng Khổng Quỳnh Ngọc không còn là người mà nàng từng quen biết. Tâm hồn hắn đã bị yêu quái nuốt chửng, hiện tại hắn không khác gì một kẻ nửa người nửa quỷ.
"Ngươi còn yêu hắn sao?" Tư Vũ Phi nhẹ giọng hỏi.
Ổ Thanh Ảnh nghe vậy, khẽ mỉm cười. Trong nụ cười ấy không hề có chút vương vấn nào. Nàng nói: "Ta yêu tất cả những điều tốt đẹp của thế gian này."
Bao gồm cả Khổng Quỳnh Ngọc đã từng tốt đẹp.
Nàng không hề né tránh quá khứ giữa mình và Khổng Quỳnh Ngọc.
"Sư phụ, có vẻ như ngươi đã thực sự buông bỏ." Tư Vũ Phi chỉ đang thử thăm dò trạng thái hiện tại của nàng.
Ổ Thanh Ảnh lắc ngón tay, biểu cảm đầy ẩn ý. Trong mắt nàng, Tư Vũ Phi chẳng khác gì một đứa trẻ thông minh nhưng lại thích suy nghĩ quá nhiều.
"Những người khác phi thăng gặp vấn đề là vì bọn họ không đi theo con đường chính đạo để thành tiên." Lúc này, đầu óc Tư Vũ Phi bình tĩnh đến mức đáng sợ. Hắn đặt hai chân lên mặt đất, phân tích tình trạng của Ổ Thanh Ảnh: "Nếu đã như vậy, với năng lực của sư phụ, trước khi chết rời khỏi thân thể, trực tiếp thoát khỏi thế giới này, hẳn không phải điều khó khăn. Sư phụ không rời đi, có phải vì trên đường gặp chuyện gì đó cần ta giúp đỡ không?"
Nếu thật sự là như vậy, Tư Vũ Phi sẵn sàng giúp nàng một phen.
Ổ Thanh Ảnh nghe vậy, dù đã mất đi phần lớn cảm xúc, vẫn bị sự quan tâm của Tư Vũ Phi làm cho chấn động. Nàng không ngờ rằng sau khi biết nàng đã chết, suy nghĩ đầu tiên của hắn lại là như vậy.
Nên khen ngươi quá ngoan ngoãn? Hay là quá kỳ quặc đây?
Ổ Thanh Ảnh cười khổ, nói: "Ta vẫn còn chút việc phải làm."
Tư Vũ Phi chăm chú nhìn nàng, hỏi một vấn đề khác: "Sư phụ, ngươi đến nơi này... cũng là vì ta sao?"
Ổ Thanh Ảnh không thấy cần phải nói dối, liền gật đầu.
"Vì ta là Thí Thần Trảm Ma Giả như lời đồn đại?" Tư Vũ Phi không kiềm chế được biểu cảm, khuôn mặt méo xệch.
Hắn cảm thấy có chút oan ức.
"Ừ." Ổ Thanh Ảnh từ lâu đã biết Tư Vũ Phi luôn đeo mặt nạ là vì một lý do chính: khuôn mặt hắn không thể che giấu cảm xúc.
"Vậy kết luận của ngươi là gì?" Thật ra, từ trước đến nay, Tư Vũ Phi không quan tâm mình có phải là Thí Thần Trảm Ma Giả hay không, nhưng lúc này, hắn lại sợ hãi khi nghe câu trả lời từ miệng Ổ Thanh Ảnh.
Ổ Thanh Ảnh mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự chắc chắn, không chút nghi ngờ: "Ngươi đương nhiên là Thí Thần Trảm Ma Giả. Không cần nghi ngờ."
"Vậy sao."
Khi hai thầy trò đang nói chuyện phiếm với vẻ bình thản, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Bên ngoài, mọi thứ đã loạn thành một nồi cháo. Vô Thượng Pháp Môn bỗng xuất hiện vô số yêu ma với diện mạo quái dị. Nhưng kỳ lạ thay, trên người chúng không có chút hơi thở của yêu ma. Chúng săn lùng những người tu tiên, không chút khoan nhượng. Bắt được tay thì xé tay, bắt được cổ thì cắn đứt. Điều khiến những người bị hại không thể chấp nhận là, gương mặt của đám yêu ma này lại chính là gương mặt quen thuộc của họ.
Những kẻ bị giết, linh khí trong cơ thể bay ra, tụ lại trong một Thần Điện.
Những người tu tiên mông muội cuối cùng cũng nhận ra: chính Vô Thượng Pháp Môn là nơi có vấn đề.
Không có manh mối rõ ràng, nhóm người tu tiên chỉ có thể phản ứng nhanh nhất bằng cách đối đầu với thực tại trước mắt: tiêu diệt yêu ma.
Các đệ tử cùng môn phái nhanh chóng tập hợp, thi triển pháp thuật để tự vệ.
Trên không trung, dưới mặt đất, khắp nơi đều xuất hiện những sinh vật quái dị. Khung cảnh nơi này chẳng khác gì một bức tranh điên loạn, tựa như được vẽ nên bởi một kẻ mất trí, đầy những hình ảnh kinh dị. Những xúc tua bò lổm ngổm, cánh không xương vỗ loạn, móng vuốt giống tay người nhưng lại cong gập ở những góc độ không tưởng. Có những sinh vật với hai cơ thể dính liền vào nhau, những con mắt lăn lóc khắp nơi, được tách ra từ những yêu ma vừa bị tiêu diệt. Những kẻ mất cả chân lẫn tay lại giống như những bàn tay người, bò lổm ngổm trên mình các quái vật khác, đang trong quá trình biến dạng.
Không khí nơi đây dường như xảy ra biến đổi kỳ lạ. Những người đã quen tồn tại lâu dài trong không gian này, lại thêm phần lớn sự chú ý đều tập trung vào quái vật, đã để cho nhận thức thường tình bị bào mòn dần, quên mất một điều.
Nơi này rực rỡ huy hoàng, nhưng không khí lại không hề mang sắc thái.
Người đầu tiên nhận ra điều này là Hiểu Mộc Vân, bởi vì tình huống trước mắt khiến hắn cảm giác như đã từng quen thuộc.
Ma Vực?
"Ách ~" Khổng Quỳnh Ngọc phát ra một tiếng tán thưởng đầy hứng thú, ánh mắt nhìn về phía bóng dáng Hiểu Mộc Vân.
Hắn phản ứng thật nhanh. Nếu Hiểu Mộc Vân chịu để hắn sử dụng, hắn thật sự sẵn lòng chia sẻ một chút linh khí của mình cho y.
Dù sao, làm một người, có đôi khi cũng quá mức cô quạnh.
"Ma Vực đã dung hợp với nơi này." Hiểu Mộc Vân đưa ra phán đoán. "Chúng ta cần mau chóng rời khỏi. Nếu không, dù cho Vô Thượng Pháp Môn xung quanh có trận pháp, chúng ta cũng không thể thoát thân."
Một khi đã bước vào Ma Vực, đó chính là một thế giới khác.
Nghe hắn nói vậy, một số người tự nhiên muốn nhanh chóng chạy thoát.
Khi sinh tử cận kề, quy củ trở thành thứ vô dụng nhất. Phần lớn người rút ra bội kiếm của mình, đạp kiếm mà bay thẳng lên trời cao, muốn thoát thân.
"Hừ." Khổng Quỳnh Ngọc nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên bên mép, sau đó mỉm cười, đưa ngón tay vẽ ra một đường.
Tức thì, trên bầu trời xuất hiện một sinh vật khổng lồ, há to miệng như chậu máu, lao thẳng về phía những người đang bay đi.
Những tu sĩ hấp tấp chạy trốn kia, không kịp dừng bước, hoảng sợ hét lên, liền bị nuốt chửng vào trong miệng quái vật.
Những tu sĩ vừa chết, linh khí của bọn họ lập tức trôi dạt về phía một Thần Điện.
Khổng Quỳnh Ngọc hài lòng nở nụ cười.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Một tu sĩ cầm kiếm, vừa chất vấn người mà trước đó hắn từng hết mực tin tưởng, vừa không chút do dự ra tay quyết liệt.
"Ta?" Khổng Quỳnh Ngọc cười nhạt. Một xúc tu rũ xuống bên người hắn bỗng vung lên, chuẩn xác bắt lấy thanh kiếm. "Người tu tiên, đương nhiên là để tu tiên, ha ha ha ha."
Sắc mặt người kia nghiêm trọng, cố sức rút kiếm ra, nhưng phát hiện thân kiếm không hề nhúc nhích. Hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Khổng Quỳnh Ngọc.
"Không đúng, 'tiên' gì đó thật quá tầm thường." Khổng Quỳnh Ngọc đột nhiên nhận ra một sự bất hợp lý trong cách diễn đạt, liền sửa lại. "Ta là muốn thành thần."
"Ngươi đang nói mê sảng cái gì!" Người kia cố tình lớn tiếng, ý đồ thu hút sự chú ý của hắn.
Phía sau Khổng Quỳnh Ngọc, một người cầm khảm đao lặng lẽ xuất hiện, chuẩn bị tập kích.
Ngay khi kẻ đó ra tay, ánh sáng từ thanh đao phản chiếu vào đôi mắt người đang đứng đối diện Khổng Quỳnh Ngọc, khiến đồng tử hắn giật mình co lại.
Khổng Quỳnh Ngọc khẽ cười.
Ngay khi lưỡi đao lạnh lẽo sắp chạm vào da thịt của Khổng Quỳnh Ngọc, một xúc tu thứ hai bất ngờ vung ra từ phía sau, chuẩn xác bóp chặt cổ kẻ tập kích, rồi mạnh mẽ ném hắn đi xa.
"Ngươi muốn thành thần? Vậy ngươi sẽ thành loại thần gì?" Mười mấy người của Thiên Điểu Cung xuất hiện hai bên hắn, đồng loạt b*n r* ngàn mũi tên.
"A, các ngươi không thể hiểu được." Khổng Quỳnh Ngọc vung xúc tu thứ ba, quét sạch toàn bộ mũi tên.
Sắc mặt đám người Thiên Điểu Cung trở nên lạnh lùng.
"Không thể hiểu được..." Khổng Quỳnh Ngọc lặp lại câu nói ấy một lần nữa, giọng nói mang theo cảm giác khép lại đầy mịt mờ. Loại cảm xúc này, người khác đều không thể phát giác, nhưng đối với hắn, đó chính là nguồn cơn của nỗi cô độc sâu sắc.
"Ầm!" Quá nhiều người cùng tấn công, cuối cùng vẫn có một người tu sĩ thành công. Một thanh kiếm chém thẳng vào đầu Khổng Quỳnh Ngọc.
Không biết là do đơn giản sợ hãi, hay vì thân thể Khổng Quỳnh Ngọc đã khác thường, người kia không thể chặt đứt hoàn toàn đầu của hắn. Thanh kiếm kim loại cắm sâu vào cổ hắn, khiến đầu hắn nửa lìa, nửa còn dính liền với thân thể.
Nửa bên vẫn chưa đủ để chống đỡ, đầu Khổng Quỳnh Ngọc rũ xuống. Thanh kiếm kim loại lấp lánh hiện rõ trước mắt mọi người.
"Tiếp tục đi!" Có người hét lên thúc giục.
Bọn họ không rõ tình hình, nhưng đã biết rõ Khổng Quỳnh Ngọc không phải đồng đội, mà là kẻ địch.
"Khoan đã, có gì đó không ổn." Một tu sĩ lên tiếng. "Không có máu."
Phát hiện này bị bỏ qua. Những người khác chỉ mải thúc giục: "Nhanh lên, chặt đầu hắn!"
"Ta cũng muốn..." Người kia tay run rẩy, cổ họng sợ hãi đến mức gần như mất giọng. "Nhưng kiếm không vào được."
Đó chính là cực hạn của nhát chém này.
Nghe thấy giọng nói run rẩy, khuôn mặt trắng bệch của Khổng Quỳnh Ngọc bỗng nở một nụ cười nham hiểm.
Một cái đầu đã lìa nửa, người bình thường làm sao có thể cười?
Xúc tu thứ tư của Khổng Quỳnh Ngọc chầm chậm bò lên từ chân kẻ đánh lén, đè chặt lấy gáy hắn, rồi mạnh mẽ ép mặt hắn sát vào đầu mình.
Người đánh lén không thể chống cự, bị xúc tu đè nghiến, nửa cái đầu bị chém đứt dính liền với phần cổ còn lại.
Đôi mắt to lớn đến đáng sợ của Khổng Quỳnh Ngọc đang nhìn chằm chằm vào hắn, không hề chớp mắt, đối diện trực tiếp.
"A a a a!" Kẻ tập kích gào lên, thần trí hoàn toàn hỗn loạn.
Khi tinh thần sụp đổ trong thế giới đầy khí độc quái dị này, cơ thể sẽ nhanh chóng rơi vào dị biến.
Khổng Quỳnh Ngọc khinh bỉ liếc nhìn hắn, sau đó thẳng tay ném xuống.
Kẻ tập kích lăn khỏi mái nhà, rơi thẳng xuống sàn.
"Ngươi không sao chứ?" Một người lo lắng lật hắn lại, định cứu hắn rời khỏi.
Nhưng khi cơ thể kẻ tập kích hiện ra, khuôn mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là vô số lưỡi dao nhọn mọc lên. Người tu sĩ hoảng hốt ném hắn ra xa, bỏ chạy không nhìn đường. Kẻ tập kích không muốn bị bỏ rơi, sốt sắng vươn tay ra ôm lấy người kia. Nhưng bàn tay hắn cũng đã hóa thành những lưỡi dao, chỉ một cái ôm đã khiến người tu sĩ bị xé xác.
"A a a a!!!"
Khổng Quỳnh Ngọc nhìn cảnh tượng trước mắt, nơi cổ bị đứt gãy, chất lỏng sền sệt chảy ra, nhưng nửa bên cổ gãy đã được dính liền trở lại.
Nơi đây tràn ngập sự kỳ bí, sợ hãi, mịt mờ không rõ nguyên do, xen lẫn bi thương.
Khổng Quỳnh Ngọc nhếch môi cười, vui vẻ vươn tay, tận hưởng linh khí vô tận đang bay về phía một Thần Điện.
"Người phải trải nghiệm đủ mười tám tầng địa ngục trước đã."
"Thiên Đạo Viện!" Kỳ Lân Sơn, Phục Hi Viện, Thiên Đạo Viện, ba môn phái cuối cùng đã hội tụ tại đây.
"Đội thứ hai của chúng ta đã đến." Người của Thiên Đạo Viện cảm nhận được đồng bạn đang tiến gần, liền lên tiếng, "Chúng ta có thể phối hợp trong ngoài, phá kết giới, rời khỏi nơi này."
"Chẳng phải đang đợi bọn họ sao!" Công Tôn Minh Nhật gằn giọng, không che giấu vẻ bực tức.
Ba môn phái nhìn nhau một lượt, sau khi nhận được cái gật đầu ra hiệu từ người của Thiên Đạo Viện, lập tức chia thành ba hướng, lao đi như bay.
"Sao trời phá trận." Người của Kỳ Lân Sơn kích hoạt trận pháp bí mật của môn phái.
"Tiếng tim đập phá trận." Người của Thiên Đạo Viện ngay sau đó triển khai trận pháp của mình.
"Kiếm mang phá trận." Công Tôn Minh Nhật dẫn theo các sư đệ, sư muội, cùng nhau tạo thành trận pháp.
Ba loại trận pháp khác nhau cùng phối hợp, kết hợp với pháp thuật từ đệ tử Thiên Đạo Viện, nhằm phá vỡ kết giới.
"Cửu Long phá trận!"
Khổng Quỳnh Ngọc khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Nơi đây chẳng mấy chốc sẽ trở thành Ma Vực hoàn toàn. Trăng đỏ... sắp xuất hiện.
Không khí rực rỡ sắc màu bị mây đen che phủ, để lộ một nửa vầng trăng đỏ. Màn đêm tối đen đến mức quỷ dị. Tầng mây dày đặc trên bầu trời như thể sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
Điềm báo chẳng lành bao trùm cả khu vực này. Bỗng nhiên, tiếng rồng gầm vang vọng.
Một luồng kim quang xé toạc màn đêm.
"Phanh!" Kết giới bị phá một lỗ lớn. Hơn mười người mặc y phục đen, trang phục không khác gì đệ tử Thiên Đạo Viện, xuất hiện từ trong bóng tối.
"Từ đây mà đi!" Đệ tử Thiên Đạo Viện ở bên ngoài nhắc nhở những người khác.
Lời vừa dứt, họ đồng loạt hướng về phía Khổng Quỳnh Ngọc, cùng nhau kết ấn để vây khốn hắn.
"Cửu Long vây trận!"
Trận chiến lập tức bắt đầu.
Trong số những người đến, có một người chạy về phía Hiểu Mộc Vân. Hắn quỳ trên mặt đất, rút từ lòng ngực một bức thư trao cho Hiểu Mộc Vân.
"Tịnh Vân Quân, đây là thư tín từ Kỳ Lân Sơn gửi cho ngươi."
Hiện tại không phải lúc để đọc thư. Hiểu Mộc Vân nói lời cảm tạ, nhận lấy bức thư rồi cất vào ngực áo.
"Đi trước!"
Khi kết giới xuất hiện lỗ hổng, được đệ tử Thiên Đạo Viện nhắc nhở, nhóm tu tiên phía sau lập tức nối tiếp nhau đào thoát.
"Các ngươi mang tiểu quỷ đi trước." Công Tôn Minh Nhật nói với Trọng Tư Hành. "Phi Phi vẫn chưa có tung tích. Ta sẽ ở lại đây. Đợi tìm được Phi Phi rồi, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi."
Sư Bạch Ngọc gắt gao bám sát bọn họ, khuôn mặt tái nhợt, thần sắc sợ hãi.
Dẫu kiến thức rộng rãi, nhưng cảnh tượng trước mắt thực sự quá kinh hoàng.
"Mau lên!" Công Tôn Minh Nhật rút Sương Mai Kiếm, lao tới tiếp ứng người của Thiên Đạo Viện.
"Ba người các ngươi hãy đi trước." Trọng Tư Hành không chút do dự đáp lời. "Ta sẽ ở lại đây cùng Minh Nhật."
Nghe vậy, Công Tôn Minh Nhật sốt ruột lắc đầu.
"Ta khuyên các ngươi tốt nhất đừng đi." Giọng nói của Khổng Quỳnh Ngọc vang lên từ giữa vòng vây của đệ tử Thiên Đạo Viện.
Không ai để ý đến lời hắn. Những người của các môn phái khác, sau khi thoát khỏi quái vật đang vây hãm, lập tức chạy trốn khỏi nơi quỷ quái này.
Đệ tử Thiên Đạo Viện vây khốn Khổng Quỳnh Ngọc. Đột nhiên, trận pháp họ bày ra biến thành đá tảng. Một chiếc xúc tu vung tới, đập nát những tảng đá.
"Tản ra!" Người của Thiên Đạo Viện nhận ra có điều bất ổn.
Nghe lệnh, họ đồng loạt tản ra bốn hướng.
Tro bụi phủ kín mặt đất. Trong kết giới, một con quái vật hiện thân. Khổng Quỳnh Ngọc đã hoàn toàn lột bỏ thân xác cũ. Thịt khối trên người hắn sinh sôi nhanh chóng, cơ thể trở nên khổng lồ, sừng sững giữa không trung, ngửa mặt rống dài.
Những người tu tiên vốn đang rời khỏi kết giới, vừa nghe tiếng rống, linh khí trong cơ thể lập tức tan loạn. Không thể khống chế được thân thể, họ lần lượt như những con diều đứt dây, rơi xuống từ không trung.
Tiếng xích sắt vang lên. Một tấm lưới khổng lồ bung ra, đỡ lấy từng người đang rơi.
"Thủ đoạn không tồi, Hiểu Mộc Vân." Giọng nói của Khổng Quỳnh Ngọc vang lên từ trong lớp thịt khối.
Sau khi đưa những người tu tiên xuống đất an toàn, Hiểu Mộc Vân thu hồi dây xích, khuôn mặt đầy cảnh giác, chăm chú nhìn quái vật trước mắt.
Không phải người, không phải quỷ, không phải tiên, cũng không phải thần.
Không có bất kỳ từ ngữ nào có thể định nghĩa hình dạng hiện tại của Khổng Quỳnh Ngọc.
Khổng Quỳnh Ngọc muốn cùng bọn họ hảo hảo nói chuyện, chỉ có thể lại ủy khuất bản thân, biến trở lại hình dạng nửa người nửa quái.
"Ghê tởm." Công Tôn Minh Nhật nghiến răng, mắng, "Ngươi muốn làm người thì hãy hoàn toàn làm người. Muốn làm quái vật thì hãy làm quái vật. Cái bộ dạng kỳ quái này, ngươi muốn khiến ai buồn nôn?"
"Đám Phục Hi Viện ngươi." Khóe miệng Khổng Quỳnh Ngọc nhếch lên, nở nụ cười đắc ý. "Ta biến thành bộ dạng hiện tại, đều nhờ vào tiểu sư đệ của các ngươi. Phải công nhận, Tư Vũ Phi quả thực có chút bản lĩnh. Không hổ danh là... Thí Thần Trảm Ma Giả a."
"Phi Phi." Nghe thấy hắn nhắc đến Tư Vũ Phi, Công Tôn Minh Nhật nhíu mày.
"Phi Phi đâu?" Hiểu Mộc Vân hỏi thẳng.
"Ở đằng trước kia, nhưng không bằng hỏi Ổ Thanh Ảnh trước đi, rồi ta sẽ nói theo trình tự." Khổng Quỳnh Ngọc cố ý trêu chọc bọn họ.
Hắn muốn đập tan phòng tuyến tâm lý của họ càng nhanh, thì việc chế ngự bọn họ càng dễ dàng hơn.
"Sư phụ ta... Ngươi có biết đang ở đâu không?" Công Tôn Minh Nhật mặt mày u ám.
"Các ngươi thật sự cái gì cũng không biết a." Khổng Quỳnh Ngọc nhướng mày, miệng toàn lời ba hoa, "Sư phụ các ngươi lần trước ra ngoài, chính là đặc biệt đến tìm ta đó. Nàng thật sự là nhớ ta không quên a, không chỉ tự mình đến, còn mang cho ta một phần đại lễ."
Công Tôn Minh Nhật siết chặt chuôi kiếm trong tay, không muốn đôi co thêm nữa, chỉ nghiêm giọng truy vấn: "Hiện tại, ta chỉ hỏi ngươi, sư phụ ta đâu?"
Ổ Thanh Ảnh.
Người ấy là người đã thay đổi cả cuộc đời hắn, là vị sư phụ quan trọng nhất.
"Ha ha ha." Khổng Quỳnh Ngọc bật cười lớn. Sau khi cười đủ, hắn nghiêng người về phía trước, những xúc tua của hắn vung lên đầy hứng khởi: "Đã chết rồi."
Người của Phục Hi Viện nghe vậy, ai nấy đều trợn tròn mắt. Bọn họ dường như không thể hiểu nổi ý nghĩa ẩn sau những lời Khổng Quỳnh Ngọc vừa nói. Sắc mặt họ lập tức tái nhợt, máu dường như ngừng chảy, âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn lại những lời đó vang vọng trong đầu họ.
Hắn vừa nói gì?
Ổ Thanh Ảnh... Làm sao có thể liên quan đến hai chữ "tử vong"?
"Phi Phi đâu?" Hiểu Mộc Vân mặt không còn chút máu, tiếp tục hỏi.
"Phi Phi ư." Khổng Quỳnh Ngọc lại cười, nụ cười càng thêm phần khoái trá.
"Đừng dùng cái miệng bẩn thỉu của ngươi mà gọi hắn." Hiểu Mộc Vân buông sợi xích xuống sàn, môi mím chặt, mỗi lời hắn nói ra đều ngập tràn sự ghê tởm.
"Vậy thì để ta nói thẳng cho ngươi biết." Khổng Quỳnh Ngọc không vòng vo nữa, dứt khoát đáp, "Hắn cũng đã chết."
Lời vừa dứt, một tiếng hét đầy căm phẫn vang lên, Hiểu Mộc Vân lao thẳng về phía Khổng Quỳnh Ngọc.
Cú tấn công của hắn nhanh và tàn nhẫn, không hề có động tác chuẩn bị, không để Khổng Quỳnh Ngọc kịp phản ứng, hắn trực tiếp đánh thẳng vào mặt đối phương.
"Ầm!"
"Miệng ngươi toàn nói dối!!!" Sắc mặt Hiểu Mộc Vân trắng bệch, nỗi đau biến thành cơn giận dữ. Hắn dùng dây xích siết chặt lấy cổ Khổng Quỳnh Ngọc, rồi kéo mạnh dây, khiến hắn bay lên.
"Mộc Vân!" Trọng Tư Hành là người đầu tiên lao đến can ngăn.
Công Tôn Minh Nhật đứng đó, ánh mắt vô hồn. Hắn cúi đầu, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Hắn là Đại sư huynh, là người phải chăm sóc tốt cho tất cả mọi người, bao gồm cả vị sư phụ già dặn nhưng không mấy nghiêm túc – Ổ Thanh Ảnh.
Đó chính là ý nghĩa cuộc đời hắn.
"Giết!" Công Tôn Minh Nhật ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu, khóe mắt như muốn rách toạc. Toàn thân hắn căng cứng, chỉ thốt ra một chữ đầy phẫn nộ và áp lực.
"Rõ, Đại sư huynh!" Phi Khấp Triều và Thi Quả đã chuẩn bị sẵn sàng. Nghe lệnh, họ lập tức rút vũ khí ra.
Trong lòng Trọng Tư Hành cũng ngập tràn bi phẫn và đau khổ. Hắn nhìn dáng vẻ của mọi người, hơi thở trở nên gấp gáp.
Chưa để hắn kịp khuyên giải, ba người đã lao về phía trước.
"Tiểu Bạch, tự mình tìm một chỗ trốn kỹ đi." Trọng Tư Hành rút kiếm ra, vội vàng đuổi theo.
Sư Bạch Ngọc quả thực muốn tìm một nơi để ẩn nấp, nhưng nơi này, khắp nơi đều đầy rẫy nguy hiểm. Hắn vò đầu bứt tai, sau cùng giấu mình sau một tảng đá.
Chỉ khi một mình, Sư Bạch Ngọc mới bắt đầu ngẫm lại lời nói của Khổng Quỳnh Ngọc.
Tư Vũ Phi... thực sự đã chết sao?
Sư Bạch Ngọc lặng lẽ rơi lệ.
Nhân thế gian, những cuộc chia ly, vì sao luôn đến bất ngờ như vậy? Vì sao luôn không để người ta tự mình nói lời từ biệt?
Hiểu Mộc Vân dùng sợi xích quấn chặt lấy Khổng Quỳnh Ngọc. Hành động của hắn cuồng loạn, như thể muốn phát tiết cơn giận, không ngừng vung dây xích, tra tấn kẻ địch.
"Khổn Tiên Thằng, dù là tài liệu gì đi nữa, cũng vô dụng với ta." Chỉ cần một chút lực, cơ thể Khổng Quỳnh Ngọc liền vỡ thành từng mảnh. Nhưng ngay sau đó, những mảnh đó lại tụ lại, tái tạo cơ thể hắn.
Thân thể Khổng Quỳnh Ngọc lần nữa xuất hiện, nhưng vừa hiện ra đã bị sấm sét giáng xuống.
Trọng Tư Hành dùng pháp thuật, đánh mạnh về phía hắn.
"Tiến lên." Phi Khấp Triều giơ lá cờ dẫn hồn gõ xuống sàn nhà. Vô số oan hồn chưa tan, mang theo ác ý chồng chất, lao về phía Khổng Quỳnh Ngọc.
Bị pháp thuật từ hai phía đánh trúng, để bảo vệ bản thân, Khổng Quỳnh Ngọc buộc phải hy sinh hai xúc tua của mình.
"Đi chết đi!" Khi bụi mù tan đi, một bàn tay túm lấy Khổng Quỳnh Ngọc, rồi trong làn khói mờ mịt, liên tiếp đấm đá vào hắn. Thi Quả tấn công nhanh, chuẩn xác, đầy tàn nhẫn. Mỗi bước chân của nàng giẫm xuống sàn nhà, mặt đất rung chuyển. Còn Khổng Quỳnh Ngọc, bị nàng đánh đến mức cơ thể biến dạng.
Công Tôn Minh Nhật cầm kiếm, gương mặt dữ tợn. Khi Thi Quả ném hắn lên, hắn liền dùng chiêu kiếm pháp âm độc mà từ trước đến nay chưa từng sử dụng, trực tiếp phân thây kẻ địch.
Khổng Quỳnh Ngọc muốn phản kháng, nhưng những pháp thuật mà sư huynh đệ Phục Hi Viện học được vốn đã bổ trợ cho nhau. Khi tất cả đồng loạt ra tay, đối phương căn bản không có cơ hội chống trả.
"Roẹt!" Hiểu Mộc Vân ở một bên cũng rút ra Vũ Đả Lê Hoa kiếm.
Lại thêm một người chủ công, đây chính là đội hình mạnh mẽ nhất của Phục Hi Viện.
"A... Ha ha ha ha." Khổng Quỳnh Ngọc hóa thành một đống bùn lầy, linh khí tiêu tán dần. Dù đối mặt với tình cảnh nguy khốn, hắn vẫn bình tĩnh đến lạ lùng.
"Ta muốn ngươi chết trong đau khổ, một ngàn lần, một vạn lần, đau khổ mà chết đi!" Công Tôn Minh Nhật đã mất đi sự bình tĩnh, thần trí rơi vào hỗn loạn.
"Phi Phi rốt cuộc ở đâu?" Hiểu Mộc Vân đau đớn đến mức lòng ngực như bị xé toạc, hơi thở dồn dập, nỗi oán hận trào dâng.
Khổng Quỳnh Ngọc cười nhạt, lật người lại. Đôi mắt hắn nhìn lên nửa vầng trăng đỏ, rồi chậm rãi nói: "Các ngươi biết không? Từ rất lâu rất lâu trước, thần, người, ma vốn từng sống cùng nhau. Nhưng vào một ngày, bọn họ đã thỏa thuận một giao kèo, từ đó, thần ở Thiên giới, người ở trần gian, còn ma ở Ma giới."
"Ta không muốn nghe ngươi kể chuyện nhàm chán." Hiểu Mộc Vân nghiến răng, "Trả Phi Phi lại đây."
Khổng Quỳnh Ngọc cười khẽ, làm ngơ trước Hiểu Mộc Vân đang dần kiệt sức, tiếp tục kể câu chuyện: "Hiện tại, chính là lúc thần, người, ma gặp lại nhau, để ký kết khế ước lần nữa."
Thần, Nhân, Ma, lại gặp gỡ một lần nữa.
"Hoàn toàn mở ra Ma Vực, cần một chiếc chìa khóa." Khổng Quỳnh Ngọc nghiêng người, ánh mắt hướng về một phương nào đó, khẽ cười, "Tuy rằng Lưu Phi Quang từ chối ta, nhưng các ngươi vẫn mang hắn đến đây. Ta thật sự rất vui mừng! Đây chính là số mệnh!"
"Không hay rồi, là Tiểu Bạch." Trọng Tư Hành lập tức nhận ra thứ mà hắn gọi là chìa khóa.
"A."
"Đó là cái gì?!" Từ phía sau bọn họ truyền đến tiếng thét chói tai.
Mọi người vội ngẩng đầu nhìn.
Một xúc tua khổng lồ của loài bạch tuộc bỗng nhiên trồi lên từ lòng đất, quấn lấy Sư Bạch Ngọc, nhấc hắn lên cao, tiến sát về phía trăng đỏ.
"Yêu ma chi tử đã ở đây, Ma Vực chi môn có thể mở ra! Ha ha ha ha!" Khổng Quỳnh Ngọc cười lớn, sau đó ngã người ra sau, ho ra một búng máu, "Nhân thế gian sắp kết thúc, chẳng bao lâu nữa, toàn bộ linh khí trên đại địa này sẽ thuộc về ta."
Mọi người lập tức bay lên, cố gắng cứu lấy Sư Bạch Ngọc.
Họ không muốn thêm một người thân cận nào nữa rời xa mình.
Khổng Quỳnh Ngọc ngã quỵ trên mặt đất, máu tươi không ngừng trào ra.
Nhưng nhìn từ góc độ của những người khác, chỉ thấy những mảnh thịt thối nát đang co giật trên nền đất.
-----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Ổ Thanh Ảnh: Thế giới này đã không còn thứ gì lay động tâm ta.
Tư Vũ Phi: Ta và Hiểu Mộc Vân ở bên nhau.
Ổ Thanh Ảnh: !!!!!!!!!