5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 155

Chương 155: Đối phương là Hiểu Mộc Vân

 

Trọng điểm nội dung:

 

Chuyện xưa về thần, nhân, ma từ thuở viễn cổ

 

••••••••

 

Thần thụ cao cao tại thượng, tỏa ra ánh sáng vô biên.

 

Đó là cây thần quý giá nhất thế gian, bởi nó chứa đựng linh khí của Đại địa Thần Châu. Càng được linh khí bồi bổ, nó càng thêm to lớn và hùng vĩ.

 

Một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây khẽ rơi xuống, nhưng không chạm đất mà bay lơ lửng trên không, hướng về phía bậc thang mà trôi đi.

 

Phong cảnh nơi đây vẫn bình thường như mọi khi. Ánh trăng cong cong treo trên bầu trời đen nhánh, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Những ngôi sao lẻ loi không hề lay động. Vô Thượng Pháp Môn lúc này đáng lẽ phải có rất nhiều khách nhân, nhưng nơi đây lại tĩnh lặng như tờ, đến mức ngay cả âm thanh cọ xát của những chiếc lá cũng rõ ràng đến lạ.

 

Những chiếc lá lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng lay động như đang khiêu vũ theo gió.

 

Rồi đột nhiên, chúng biến mất trong không khí.

 

Tấm chắn vô hình dao động nhẹ. Vài chiếc lá phiêu lạc lọt vào bên trong. Ngay khi chúng vừa xuất hiện, ánh trăng trên không trung đột ngột hóa thành trăng đỏ. Không khí tràn ngập những ánh sáng rực rỡ và dị thường. Khắp không gian, yêu ma với đủ hình dạng gào thét chạy loạn. Từ xa xa, biển cả dậy sóng, những sinh vật ẩn sâu dưới đáy biển ngước nhìn những gì đang diễn ra trên mặt đất, phát ra tiếng cười khoái chí.

 

Âm thanh quái dị ấy khiến tất cả trở nên điên loạn.

 

Những chiếc lá theo làn gió biển tanh hôi rơi xuống, đáp trên một đống thịt thối rữa.

 

Khổng Quỳnh Ngọc hấp thụ linh khí mới, thân thể dần được tái tạo.

 

Kể từ khi biến thành bộ dạng này, hắn không ngừng triệu hồi linh khí từ bên ngoài kết giới để bổ sung cho thân thể, mong sớm ngày khôi phục nguyên dạng.

 

Trên mỗi mảnh thịt thối, từng con ngươi lần lượt xuất hiện. Những con mắt ấy đảo qua đảo lại trên mặt đất, như đang chờ một điều gì đó.

 

Ý thức và nhận thức vốn dĩ có thể tùy ý kết hợp, chỉ là người đời không hiểu.

 

Ánh trăng đỏ như máu treo cao trên bầu trời. Một con ngươi quay lên, nhìn chăm chú vào vầng nguyệt, nơi một đứa trẻ nhỏ đang treo lơ lửng.

 

Một cánh cửa khổng lồ hiện lên trên mặt biển, cánh cửa từ từ mở ra. Toàn bộ thế giới bỗng chốc tràn ngập ma vật. Chúng mặc dù chỉ đơn thuần tồn tại, nhưng bất cứ ai dám xâm nhập sẽ chết dưới sức mạnh áp đảo của chúng.

 

Những ma vật bắt đầu tuần tra. Chúng ngửi thấy mùi của những sinh vật không thuộc về nơi này và lập tức chuẩn bị tiêu diệt.

 

"Ha ha ha ha." Khổng Quỳnh Ngọc cười đầy phấn khích, không thể chờ đợi thêm để mở rộng Ma Vực ra toàn thế giới.

 

"Ở đây."

 

Một giọng nói khủng khiếp vang lên. Khổng Quỳnh Ngọc nghe rõ từng lời.

 

Hắn vừa định đáp lại thì một bàn chân khổng lồ giáng thẳng xuống.

 

Yêu ma quả thật rất tàn nhẫn.

 

"Các hạ thật vô lễ." Khổng Quỳnh Ngọc nhanh chóng tập hợp những mảnh thịt lại với nhau. Không mất quá lâu, một khối thịt khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn ma vật, xuất hiện.

 

Khổng Quỳnh Ngọc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Sức mạnh từ Thí Thần Kiếm đối với hắn là khắc tinh chí mạng. Việc hắn có thể sống sót sau đòn tấn công trực diện ấy đã là điều may mắn.

 

"Ta khó khăn lắm mới mở được cánh cửa Ma Vực, ít nhất hãy để ta nói hết lời." Khổng Quỳnh Ngọc hạ ánh mắt xuống nhìn ma vật vừa định giẫm nát hắn.

 

Trong thế giới của phi nhân, kẻ có sức mạnh thì mới có tư cách lên tiếng.

 

Yêu ma im lặng.

 

Chúng đứng thẳng đối diện nhau, trao đổi. Nhưng với phàm nhân, âm thanh ấy chỉ là những tiếng rít gớm ghiếc, khiến người ta phát ốm.

 

"Ngươi không sao chứ?" Người của Thiên Đạo Viện lo lắng ngồi xuống bên cạnh Hiểu Mộc Vân.

 

"Yên tâm, trước khi ta và Phi Phi thành thân, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Không thể để nương tử xinh đẹp như hoa của ta, tuổi còn trẻ đã phải sống cô đơn được." Hiểu Mộc Vân nhấc tay, bình thản lau đi máu nơi khóe miệng.

 

Người của Thiên Đạo Viện lập tức dựng lên một kết giới. Những ai kịp chạy vào đều sống sót.

 

Phục Hi Viện cùng Hiểu Mộc Vân định xông lên trời cứu Sư Bạch Ngọc. Nhưng ngay trước khi chạm được vào hắn, mây đen đột nhiên tan đi, để lộ ánh trăng đỏ như máu.

 

Lấy Sư Bạch Ngọc làm môi giới, Ma Vực đại môn đã mở, ma khí nhiều vô kể trào ra.

 

Đối với thần tiên mà nói, khoảnh khắc nguy hiểm nhất chính là giây phút họ phi thăng thành tiên.

 

Yêu ma đồng dạng, nhất là khi đại môn Ma Vực đột nhiên mở rộng, vô số ma khí tràn vào, xâm nhập cả thể xác lẫn tinh thần của phàm nhân.

 

Năm người bọn họ đều là những người tu tiên thượng thừa, tự nhiên hiểu rằng nếu lao vào lúc này, cho dù kịp thời cứu được Sư Bạch Ngọc, cũng sẽ cùng hắn bị ma khí xâm nhập, sinh tử khó lường.

 

Ý thức được điều này, năm người đồng lòng dựng nên một kết giới, rồi lập tức trở về mặt đất.

 

Người Thiên Đạo Viện, ngay sau khi Sư Bạch Ngọc bị bắt đi, đã nhanh chóng tụ tập lại, dựng lên một kết giới lớn để bảo vệ những người chưa gặp biến cố, chỉ huy họ tiến vào trong phạm vi an toàn.

 

Trong số đó, có người luôn chú ý đến Hiểu Mộc Vân và những người đồng hành. Khi họ vừa hạ xuống, kết giới tạm thời được mở ra để bảo vệ họ vào trong.

 

Tình cảnh nguy cấp, mọi người chỉ có thể ứng phó với tình hình trước mắt, không còn thời gian để cân nhắc tương lai lâu dài.

 

Người của Thiên Đạo Viện chỉ hy vọng có thể tránh được làn sóng ma khí này. Song, họ không thể ngăn cản không gian nơi đây dần dung hợp với Ma Vực. Càng lúc càng nhiều yêu ma khổng lồ xuất hiện.

 

Nơi họ đứng giờ đây đã là Ma Vực. Mà yêu ma, chỉ cần tồn tại thôi, cũng đủ đe dọa tính mạng của tất cả.

 

Công Tôn Minh Nhật, ngay khoảnh khắc vừa hạ xuống, đã che chắn sau lưng mọi người, trực diện chịu lấy ma khí ăn mòn. Hắn ngã xuống đất, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi.

 

Thương tổn trên thân thể hắn so ra vẫn không đáng sợ bằng đả kích tinh thần hắn phải gánh chịu.

 

Ánh mắt hắn trống rỗng, cho dù cắn chặt môi cũng không sao ngăn được nỗi tuyệt vọng tràn ngập.

 

Công Tôn Minh Nhật luôn cho rằng sự tồn tại của mình là để chăm sóc tốt các sư đệ, sư muội, sớm ngày kế thừa trọng trách của Ổ Thanh Ảnh, để vị sư phụ già nua đã sớm lui về nhàn rỗi kia có thể an tâm uống trà, hưởng trọn những tháng ngày bình yên và nhàn nhã.

 

Nhưng tất cả... đều đã không còn.

 

Hắn chẳng làm được gì.

 

"Phụt..." Nghĩ đến đây, Công Tôn Minh Nhật lại phun ra một ngụm máu.

 

"Minh Nhật!" Trọng Tư Hành thấy thế, vội vã chạy đến đỡ lấy hắn, định truyền pháp lực giúp hắn.

 

Công Tôn Minh Nhật lập tức xua tay. Hắn không muốn vì mình mà khiến Trọng Tư Hành lãng phí sức lực ở nơi nguy hiểm thế này.

 

Ánh mắt hắn mờ mịt, đầy ắp sự tự trách và nỗi thống khổ bất lực.

 

Trọng Tư Hành nhìn hắn như vậy, môi mím chặt, ôm hắn càng chặt hơn.

 

"Đại sư huynh." Hiểu Mộc Vân là người được Công Tôn Minh Nhật bảo vệ chu toàn nhất. Hắn vội nắm lấy tay Công Tôn Minh Nhật, muốn truyền linh khí cho hắn. "Ta sẽ chữa thương cho ngươi."

 

"Không, không cần. Để ta nghỉ một chút." Công Tôn Minh Nhật cố tìm cớ, ngăn cản họ làm gì thêm vì mình.

 

Nếu mọi chuyện đã đến mức tệ hại thế này, hắn đã tính sẵn sẽ hy sinh chính mình, chỉ cần có thể đổi lấy sự an toàn cho họ.

 

"Đại sư huynh, Phi Phi không chết." Hiểu Mộc Vân dứt khoát nói, ánh mắt kiên định khác hẳn vẻ cà lơ phất phơ thường ngày. Trong đôi mắt nâu của hắn, giờ đây tràn ngập sự cuồng nhiệt không gì lay chuyển.

 

Trọng Tư Hành nhìn thấy dáng vẻ đó, hiểu rằng cảm tình của hắn đối với Tư Vũ Phi không khác gì Công Tôn Minh Nhật, chỉ là biểu hiện theo hai cách cực đoan mà thôi.

 

"Sáng nay ta đã tính qua. Vận mệnh của ta và Phi Phi là gắn bó với nhau. Nếu hắn chết, ta cũng chết. Nếu ta còn sống, hắn nhất định sẽ không sao."

 

"Làm gì có kẻ đầu óc bất thường nào đi tính toán như thế..." Công Tôn Minh Nhật không tin.

 

"Vì sao không thể? Ta khó khăn lắm mới gặp được người nguyện ý phó thác cả đời, vì sao không thể tính đi tính lại cho đến khi chắc chắn hắn mãi mãi thuộc về ta?" Hiểu Mộc Vân thật sự không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

 

Bói toán, kỵ nhất là mang theo ý chí cá nhân mà giải toán. Nhưng khi đối diện với nhân duyên giữa mình và Tư Vũ Phi, Hiểu Mộc Vân trước sau vẫn không thể thoát khỏi chính mình.

 

"Ta chưa từng bói sai. Đại sư huynh, ngươi phải tin ta. Chúng ta cần nghĩ cách rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể. Dù Phi Phi còn sống, Khổng Quỳnh Ngọc cũng sẽ không đối xử tử tế với hắn. Chúng ta nhất định phải ra ngoài cứu hắn. Vì vậy, Đại sư huynh, chúng ta nhất định phải rời khỏi đây." Hiểu Mộc Vân vừa thuyết phục Công Tôn Minh Nhật, vừa củng cố ý chí của chính mình.

 

Mệnh của ngươi, cùng mệnh của ta, là gắn bó với nhau.

 

Trên đời này không có điều gì gọi là ngoài ý muốn, có thể khiến ngươi và ta chết ở hai nơi khác nhau.

 

Sự kiên định của hắn khiến Công Tôn Minh Nhật nhen nhóm một tia hy vọng.

 

"Tiểu Triều và Tiểu Quả đâu?" Công Tôn Minh Nhật cố gắng ngồi dậy từ vòng tay của Trọng Tư Hành.

 

"Đại sư huynh, chúng ta ở đây, vị đại sư này đã bảo vệ chúng ta." Giọng nói của Phi Khấp Triều vang lên.

 

Ba người quay đầu theo hướng âm thanh, thấy Vô Hoa đang ngồi cạnh Phi Khấp Triều và Thi Quả. Nhìn thấy ánh mắt của họ, Vô Hoa chắp tay trước ngực, khẽ cúi người.

 

"Thiên Đạo Viện, rốt cuộc chuyện này là sao?" Cuối cùng, mọi người cũng nhận ra rằng Thiên Đạo Viện không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây.

 

Người của Thiên Đạo Viện khẽ thở dài.

 

"Đây là những gì chúng ta phát hiện sau nhiều năm điều tra." Người của Thiên Đạo Viện nói thẳng kết luận: "Khổng Quỳnh Ngọc đang tìm cách chiếm đoạt linh khí của đất trời và toàn bộ linh khí của người tu tiên, để một mình hắn thành thần."

 

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho dị nghị.

 

"Các ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Linh khí của đại địa há có thể thuộc về một cá nhân? Nếu đại địa mất đi linh khí, hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ: hoa cỏ cây cối sẽ khô héo, đất đai biến thành phế thổ, sông ngòi cạn kiệt, con người và muông thú sẽ vì mất nguồn sống mà toàn bộ chết sạch. Đại địa nếu không còn linh khí, thì không chỉ một hai người tử vong, cũng chẳng phải một ngàn hay một vạn người, mà là toàn bộ nhân loại sẽ diệt vong." Linh khí giống như nước, đại địa giống như cây. Một cái cây mất đi nước, ắt sẽ chết khô. "Hơn nữa, mỗi người tu luyện linh khí đều chỉ sở hữu phần linh khí của riêng mình. Khi một người chết đi, linh khí sẽ trở lại với đại địa, để những người mới tu luyện tiếp tục hấp thụ và sử dụng phần linh khí đó. Chính vì quy luật này mà thế giới vận hành, đây là quy luật bất biến. Thế mà ngươi lại nói rằng Khổng Quỳnh Ngọc có thể biến linh khí mà chúng ta tu luyện thành của riêng hắn? Quả thực là chuyện hoang đường."

 

"Không chỉ có thế." Một người tu tiên khác lên tiếng, bày tỏ sự nghi ngờ: "Thiên Đạo Viện từ trước đến nay vốn không đáng tin cậy. Người tu luyện có thể phi thăng thành tiên, nhưng thành thần lại là chuyện khác. Con người không thể trở thành thần."

 

"Không thể sao?" Người của Thiên Đạo Viện vẫn giữ giọng điệu bình thản, không kiêu ngạo, không nóng nảy.

 

"Đương nhiên là không thể! Thần sinh ra đã là thần. Con người dù tu luyện đến đâu cũng chỉ có thể phi thăng thành tiên!" Đây là đạo lý mà tất cả những người tu tiên đều hiểu rõ.

 

"Vậy ngươi nói xem, sự khác biệt lớn nhất giữa thần và tiên là gì?" Người của Thiên Đạo Viện đặt câu hỏi.

 

Người bị hỏi thoáng khựng lại, muốn mở miệng trả lời, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn nghẹn lời.

 

Trước nay, chưa từng có ai có thể chính xác lý giải được sự khác biệt giữa thần và tiên. Người khi phi thăng thành tiên sẽ bước vào một cảnh giới khác, trong khi thần lại sinh sống ở Thần giới. Dẫu thỉnh thoảng thần tiên cũng qua lại với phàm nhân bằng nhiều cách khác nhau, nhưng những vấn đề như thế này gần như không bao giờ được bàn đến.

 

"Là sự chênh lệch khổng lồ về linh khí." Hiểu Mộc Vân nhắm mắt, trả lời.

 

"Thần là những thực thể đầu tiên được sinh ra từ thiên địa." Người của Thiên Đạo Viện nghe thấy câu trả lời chính xác, liền tiếp tục: "Khi ấy, linh khí trong thiên địa dồi dào vô tận, lấy không hết, dùng không cạn. Vì thế, thần được sinh ra đã là thần. Về sau, linh khí bắt đầu suy giảm. Ở giai đoạn này, những thực thể ra đời chính là tiên. Theo thời gian, linh khí trong thiên địa không còn đủ để sinh ra thần hoặc tiên có linh khí sung túc như trước, con người mới xuất hiện. Còn yêu ma, chính là một dạng chuyển hóa khác của linh khí từ đại địa."

 

Trọng Tư Hành hiểu ra: "Vậy nên, nếu một người có thể thu thập toàn bộ linh khí của đại địa, giống như thần lúc ban đầu, thì kẻ đó có thể trở thành thần."

 

"Đúng vậy." Người của Thiên Đạo Viện nói, "Chúng ta đã nhờ người của Kỳ Lân Sơn tính toán, kết luận rằng nếu tập hợp toàn bộ linh khí hiện tại của đại địa, chỉ có thể đủ để một người trở thành thần."

 

Một lời giải thích đưa người nghe trở lại thời kỳ thượng cổ, nơi quy luật linh khí của đại địa được đọc hiểu. Mục đích của Khổng Quỳnh Ngọc, bỗng chốc trở nên rõ ràng.

 

"Nhưng điều đó không thể nào! Linh khí mà con người tu luyện chỉ thuộc về chính mình!" Một người sợ hãi lắc đầu.

 

"Linh khí do tu luyện phương pháp khác nhau nên cũng phân thành nhiều loại, trong tình huống bình thường, linh khí khác biệt quả thật rất khó dung hợp." Người của Thiên Đạo Viện nhắc nhở họ, "Thế nhưng ở môn phái này, tám chín phần mười đều từng nhận qua lễ vật tương tự như của Khổng Quỳnh Ngọc."

 

Lời vừa dứt, những người xung quanh không còn giữ được vẻ lạnh lùng, cũng không dám truy vấn thêm.

 

Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ những lễ vật đó có ý nghĩa gì.

 

Hầu như tất cả các môn phái đều trồng một cây Thần thụ mà Vô Thượng Pháp Môn ban tặng. Ban đầu, họ vui mừng khôn xiết, mang ơn Khổng Quỳnh Ngọc, vì nhờ cây Thần thụ ấy, tốc độ tu hành của họ tăng lên vượt bậc. Trong vòng vài chục năm ngắn ngủi, số người phi thăng đã vượt xa bình thường.

 

"Những kẻ lợi dụng Thần Thụ để tu hành, linh khí đi vào Thần Thụ, sau đó lại truyền trở về cơ thể, linh khí trên người các ngươi sớm đã trở thành cùng một loại. Còn vì sao tu luyện thông qua Thần Thụ lại đơn giản đến vậy, là bởi vì Thần Thụ không chỉ lọc linh khí trong cơ thể các ngươi, mà còn đồng thời đoạt lấy linh khí từ đại địa. Phần linh khí từ Thần Thụ truyền lại cho các ngươi, đã pha trộn thêm linh khí của đại địa, dĩ nhiên sẽ giúp phi thăng thành tiên nhanh hơn."

 

Nhưng tại sao, sau khi một người trong môn phái phi thăng, các đệ tử còn lại lại mắc phải triệu chứng cạn kiệt linh khí? Chính vì cây Thần thụ đôi khi không trả lại phần linh khí tương ứng cho người phi thăng, mà lại tích tụ toàn bộ linh khí ấy cho một người duy nhất.

 

Đây là phương pháp của Khổng Quỳnh Ngọc. Thần thụ có thể hấp thụ linh khí của mọi người, sau đó phân phối lại, toàn bộ đều thuộc về hắn.

 

"Kia..." Vô Hoa chợt nghĩ đến một vấn đề đáng sợ: "Người phi thăng, thật sự đã phi thăng sao?"

 

Con người, khi phi thăng, sẽ mang theo toàn bộ linh khí đã tu luyện của mình, linh khí ấy sẽ không trở về với đại địa.

 

"Thân thể con người không thể giam giữ linh khí mãi mãi. Khi phi thăng, linh khí sẽ nhập vào hồn phách." Người của Thiên Đạo Viện, dù đã biết chân tướng, nhưng khi nói ra điều này, vẫn không khỏi xót xa. "Tuy nhiên, nếu tu luyện nhờ Thần thụ, linh khí và hồn phách cuối cùng sẽ quay trở lại nơi mà Thần thụ thuộc về."

 

Chính là một trong những cây đại thụ ở Thần Điện.

 

Linh khí và hồn phách của những người phi thăng vốn là một thể. Vì thế, những người đó mãi mãi bị giam cầm trong cây Thần thụ, tưởng rằng mình đã siêu thoát khỏi nhân thế, tự do tự tại, nhưng thực chất lại bị nhốt trong một thân cây, không thể rời đi, cũng không thể phản kháng.

 

Nghe đến đây, toàn bộ những người có mặt đều run rẩy.

 

Quả đúng như lời người của Thiên Đạo Viện, ở đây, gần như tất cả mọi người đều từng sử dụng Thần thụ để tu luyện. Điều này có nghĩa là, kết cục của họ có khả năng giống hệt những người phi thăng trước đó, trở thành chất dinh dưỡng cho Khổng Quỳnh Ngọc.

 

"Không thể phi thăng." Thi Quả nhớ lại một sự việc, "Người vừa chết ban nãy, linh khí của hắn đã bay thẳng về phía Thần Điện." Nàng đã thấy rất rõ.

 

Lời này vừa nói ra, mọi người hầu như không thể giữ bình tĩnh. Có người hét lên, có kẻ ngã quỵ xuống đất, cũng có kẻ tuyệt vọng không nói nên lời.

 

"Khổng Quỳnh Ngọc... dù sao hắn cũng chỉ là người, làm sao có thể sở hữu năng lực nghịch thiên như vậy!" Có người cố gắng phản bác Thiên Đạo Viện.

 

"Vô Thượng Pháp Môn trước đây vốn được gọi là Vạn Thần Đạo Viện." Người của Thiên Đạo Viện tiếp lời, giọng điệu chắc chắn, không chút sơ hở. "Họ thờ phụng một vị thần được gọi là Đại Hắc Thiên Ngũ Thông, kẻ sở hữu tri thức vượt xa phàm nhân. Chính vị thần này đứng sau, âm thầm thao túng Khổng Quỳnh Ngọc."

 

"Thần vì cớ gì phải làm loại chuyện này?" Người nơi đây hoàn toàn suy sụp. Thần minh vốn dĩ nên từ bi, giúp đỡ phàm nhân, dẫn lối kẻ mê mờ.

 

"Thần... vốn dĩ chính là loại tồn tại như vậy." Người của Thiên Đạo Viện sau khi điều tra ra được nhiều chân tướng, tâm trí đã không ngừng lay động, bao nhận thức lâu nay đều bị đảo lộn. Bọn họ hiện giờ có thể giữ được bình tĩnh, chẳng qua là vì đã sớm trải qua cơn cuồng loạn. "Thần và ma, sở dĩ vẫn duy trì mối quan hệ xem như hữu hảo với con người, là bởi giữa Thần, Nhân, Ma vốn tồn tại một khế ước không thể thay đổi."

 

"Là chuyện gì?" Việc đã đến nước này, mọi người chỉ cần nghe hết câu chuyện, dù có thái quá cũng chẳng sao.

 

Người của Thiên Đạo Viện đưa mắt nhìn về phía Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, cảm giác bất an dâng lên. Một lát sau, hắn lục lọi trong ngực, lấy ra một phong thư.

 

Đây là bức thư từ Kỳ Lân Sơn gửi đến, bên trong hẳn có viết rõ chuyện Hiểu Tinh Trú cần điều tra.

 

"Trong phong thư này."

 

Hiểu Mộc Vân mở phong thư, trải tờ giấy ra.

 

Bức thư này sẽ khơi lên một trận sóng gió kinh thiên động địa.

 

Hiểu Tinh Trú dựa theo thông tin từ Hiểu Mộc Vân, tra cứu cổ tịch, từ những mảnh tin tức nhỏ nhặt, chắp vá nên một câu chuyện về khoảnh khắc thần, nhân, ma tách rời.

 

Thần, nhân và ma, thuở xa xưa, quả thật từng sống chung, nhưng không phải ở Nhân gian. Thời ấy, cả ba tồn tại ở khắp mọi nơi: Thần giới, Nhân gian và Ma vực.

 

Ba cõi này khác biệt nhau: Thần giới tràn đầy linh khí, Nhân gian có đất đai rộng lớn, còn Ma vực thì sâu thẳm vô tận.

 

Thần, nhân, ma đều muốn đến Thần giới để hấp thụ linh khí, nhưng lại thích sống tại Nhân gian. Sau đó, họ thường đến Ma vực để phóng thích d*c v*ng. Sống lâu như vậy, ai cũng muốn chiếm lợi nhiều hơn kẻ khác, khiến xung đột ngày càng gay gắt.

 

Khi chiến tranh sắp bùng nổ, ba vị thần đã tụ họp để bàn bạc.

 

Thiên Thần, Nhân Thần và Ma Thần.

 

Họ đứng thẳng, cao hơn cả đỉnh núi.

 

"Xung đột của chúng ta không thể hòa giải, định mệnh đã an bài phải chia rẽ." Nhân Thần xuất hiện, dáng vẻ là một khối hư quang trắng mang hình người. Trong đôi mắt kẻ khác, hắn mờ ảo như sương mù, nhưng đôi đồng tử và gương mặt lại rõ ràng vô cùng. Tuy được hậu thế gọi là Nhân Thần, nhưng hắn không phải người, mà là một vị thần. "Thần giới là nơi tốt nhất. Sống tại Thần giới, có thể mãi mãi hấp thụ linh khí, bất lão bất tử, hưởng thụ ánh sáng, quản lý nhật nguyệt sao trời. Ma vực đứng thứ hai, cư ngụ tại Ma vực cũng có thể bất lão bất tử, hưởng sự sung túc giàu có. Tuy nhiên, Ma vực lại khó kết nối với hai giới còn lại, nên những kẻ sống ở Ma vực gần như chỉ có thể ở đó mãi mãi. Còn Nhân gian, dù đất đai rộng lớn, nhưng sống lâu tại đây, thọ mệnh sẽ có giới hạn. Phàm nhân sẽ chịu đói, chịu lạnh, trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông, chịu đựng chiến loạn, nghèo đói, vô số vấn đề khác. Dù vậy, chúng ta vẫn phải tách ra."

 

Nhân Thần là người phán xét, cũng là kẻ đại diện cho sự công bằng.

 

"Thần giới thuộc về chúng ta." Thiên Thần, kẻ mạnh nhất, tự nhiên giành lấy trước tiên.

 

Ma Thần biết mình không thể chống lại sức mạnh của Thiên Thần, nên chọn phía sau: "Chúng ta muốn Ma vực."

 

Bất lão bất tử, không còn sợ hãi.

 

"Được." Nhân Thần đồng ý, "Nhưng điều này không công bằng."

 

Không ai có thể thoát khỏi sự phán xét của Nhân Thần. Thiên Thần và Ma Thần cùng hỏi: "Ngươi muốn gì?"

 

"Nếu các ngươi để nhân loại sống tại nơi linh khí cằn cỗi nhất, vậy các ngươi phải đưa ra lời hứa tương ứng." Nhân Thần nói, "Kể từ khi chúng ta chia tách, ba giới thần, nhân, ma không được phép quấy nhiễu nhau. Thần phải ở trên trời, tiếp tục chiếu rọi mặt đất bằng ánh dương, soi sáng đêm tối bằng ánh trăng, chăm sóc phàm nhân. Thần phải chịu trách nhiệm xứng đáng, bởi các ngươi đã nhận được nhiều nhất. Còn ma, các ngươi luôn nuốt chửng hồn phách con người. Ta muốn các ngươi giao ra phương pháp để con người đối phó với yêu ma, giúp họ tự bảo vệ chính mình."

 

Thiên Thần và Ma Thần đối diện, dường như đang cân nhắc về giao kèo này.

 

"Còn ta, sẽ ở lại nơi đây. Thần nếu ở Nhân gian lâu dài, cũng sẽ trở thành phàm nhân. Ta sẽ sinh lão bệnh tử, khi chết, sẽ tùy tiện chọn một nơi để mai táng thân mình." Nhân Thần lấy sinh mệnh của chính mình đổi lấy giao kèo này. Con người quá yếu đuối, nếu chiến tranh thực sự bùng nổ, họ chỉ có thể chịu tổn thất nặng nề. Đây chính là lý do họ buộc phải thỏa hiệp chọn Nhân gian. "Nếu khế ước có hiệu lực, thần và ma không thể tùy tiện xâm phạm Nhân gian. Nếu các ngươi phá vỡ lời hứa, ý chí của ta sẽ tái hiện trên mảnh đất này, thí thần trảm ma."

 

Thí thần trảm ma.

 

Phần năng lực này có thể phát huy hiệu quả, chính là bởi vì đó là khế ước.

 

"Làm bằng chứng, ta muốn các ngươi giao cho ta vũ khí có thể g**t ch*t chính các ngươi."

 

Kết quả là, Thiên Thần đưa cho Nhân Thần một thanh kiếm, gọi là Thí Thần Kiếm.

 

Ma Thần cũng đưa cho Nhân Thần một thanh kiếm khác, gọi là Trảm Ma Kiếm.

 

Nhân Thần vốn đã sở hữu một thanh Nhân Gian Kiếm, dùng để bảo vệ mình khi đi lại nơi trần thế. Ở Nhân gian, pháp lực và linh khí của hắn sẽ nhanh chóng cạn kiệt. Đến phút cuối cùng, hắn chỉ có thể dựa vào vũ khí phòng thân.

 

Vì vậy, Thí Thần Kiếm, Nhân Gian Kiếm và Trảm Ma Kiếm, ban đầu, đều thuộc về một người.

 

Đến cuối đời, Nhân Thần làm đúng như lời hứa. Hắn chọn một nơi hẻo lánh để mai táng bản thân. Dù linh khí trong cơ thể đã cạn kiệt, hắn vẫn là thần. Vì vậy, nơi chôn cất hài cốt của hắn tràn đầy linh khí.

 

Người đời sau phát hiện ra nơi đó, lập nên một môn phái.

 

Phục Hi Viện ra đời từ đó.

 

Thần lực, ý chí, tri thức và thân thể của Nhân Thần có thể tùy ý kết hợp.

 

Vì vậy, khi Đại Hắc Thiên Ngũ Thông giáng xuống thế gian, phá vỡ khế ước xưa.

 

Theo giao kèo hàng ngàn năm trước, ý chí của Nhân Thần lại tái sinh.

 

Hiểu Mộc Vân không hề sai. Tư Vũ Phi chính là kẻ hoàn toàn mang danh "Thí Thần Trảm Ma Giả".

 

Hắn giáng sinh để tiêu diệt những thần và ma phá vỡ lời thề thượng cổ.

 

Nhân thần giám sát thần ma, không cho phép bọn họ gây hại đến nhân gian. Mọi người nhận được sự trợ giúp từ thần liền cho rằng bọn họ vốn dĩ là thiện, nào ngờ sự thiện ấy chẳng qua chỉ xuất phát từ một lời hứa hẹn.

 

Thần và ma vốn dĩ giống nhau, không có đúng sai, không bàn nhân quả, chỉ đơn thuần sinh ra từ những ý niệm.

 

Bọn họ không biết vì sao thần ma lại muốn phá bỏ lời hứa, giáng xuống Nhân gian. Họ chỉ biết rằng, kẻ đến đây không hề mang ý tốt, hơn nữa còn mượn tay Khổng Quỳnh Ngọc để đạt được mục đích.

 

Bọn họ nhanh chóng chiếm đoạt linh khí của đại địa, thậm chí sử dụng cơ thể con người làm môi giới, càng đẩy nhanh tốc độ rút cạn linh khí.

 

Dương Minh trấn chính là nơi thực nghiệm đầu tiên của Khổng Quỳnh Ngọc và Đại Hắc Thiên Ngũ Thông.

 

Chưa kịp thành tiên sau năm năm tu luyện, người ta đã trở thành miếng mồi trên mâm kẻ khác.

 

"Ha ha ha ha." Một tràng cười âm trầm vang vọng quanh mọi người.

 

Bên trong kết giới, nhóm người tu tiên đứng ngây ra như tượng.

 

Bởi lẽ âm thanh kia không phát ra từ một hướng, mà vọng đến từ mọi phía, tựa như họ đang bị nhốt trong một viên ngọc nhỏ, còn kẻ bên ngoài cúi xuống nhìn viên ngọc ấy mà cười nhạo. Chính điều này khiến họ cảm thấy tiếng cười như đến từ khắp bốn phương tám hướng.

 

"Tìm được các ngươi rồi." Giọng nói của Khổng Quỳnh Ngọc vang lên, mang theo sự vui vẻ ngây thơ của một đứa trẻ, nhưng lại khiến người nghe lạnh sống lưng.

 

"Cẩn thận!" Một người của Thiên Đạo Viện phát hiện kết giới sắp bị phá vỡ.

 

"Rầm!" Kết giới thật sự tan biến. Hơi nóng hừng hực phả tới, họ ngẩng đầu theo luồng khí nóng và nhìn thấy một đám yêu ma khổng lồ đang vây quanh. Chỉ cần một bước chân của chúng giẫm xuống, tất cả người ở đây sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

 

"Thật tuyệt vời." Khổng Quỳnh Ngọc có vẻ rất hài lòng. "Đám yêu ma ở Ma Vực đã chán ngấy việc chờ đợi. Chúng thèm khát đại địa Nhân gian, chúng ta đã thỏa thuận xong. Ta lấy đi linh khí của đại địa, sau đó thả chúng lên đây để mặc sức tàn phá. Cuối cùng..."

 

Kết cục chính là Đại Hắc Thiên Ngũ Thông hưởng thụ biển máu Nhân gian.

 

"Cáo từ, các vị." Khổng Quỳnh Ngọc nhường chỗ cho những yêu ma khác, dùng cái chết của những người ở đây làm khế ước khởi đầu.

 

Luồng gió tanh hôi.

 

Dưới gốc Thần thụ, Ổ Thanh Ảnh nói với Tư Vũ Phi: "Phi Phi, ngươi phải rời khỏi."

 

Nàng là một vị tiên thực thụ, tự nhiên có thể cảm nhận được những biến cố đang diễn ra ở nơi xa.

 

"Sư phụ đâu rồi?" Tư Vũ Phi hoàn toàn không hay biết gì, chỉ đứng dậy khỏi sàn nhà theo lời Ổ Thanh Ảnh.

 

"Hiểu Tinh Trú đã đưa ta một lời tiên đoán. Hắn nói, đến lúc, ta sẽ biết khi nào phải rời đi." Ổ Thanh Ảnh tuy phiền cách nói chuyện của người Kỳ Lân Sơn, nhưng không thể phủ nhận rằng thuật bói toán của họ rất chính xác. "Ta có linh cảm rằng, ta còn phải ở lại nơi này cùng với kiếm của mình."

 

"Hiểu Tinh Trú..." Tư Vũ Phi lẩm nhẩm cái tên này.

 

"Hiểu Tinh Trú chính là tên vô lại Hiểu Mộc Vân kia." Ổ Thanh Ảnh khẽ mỉm cười.

 

"À." Hắn đã hiểu.

 

"Phi Phi, ta cần ngươi mang đi một thứ." Ổ Thanh Ảnh chỉ tay về phía gốc cây. "Trước đây, Khổng Quỳnh Ngọc từng trộm một số vật từ Phục Hi Viện. Trong đó có thứ là hài cốt của Nhân Thần. Ta muốn ngươi lấy nó đi."

 

Tư Vũ Phi ngoan ngoãn gật đầu, rồi cũng ngoan ngoãn bắt đầu đào bùn đất.

 

Ổ Thanh Ảnh biết rằng Tư Vũ Phi sinh ra đã mang theo vận mệnh to lớn. Nàng khẽ thở dài, bất đắc dĩ nhìn bóng dáng hắn.

 

Nàng từng hy vọng rằng, việc chọn một người đến xử lý chuyện này sẽ giúp Tư Vũ Phi thoát khỏi số mệnh của mình.

 

Nhưng cuối cùng... vẫn không thể thay đổi.

 

Tư Vũ Phi dường như nhận ra điều gì đó. Hắn quay đầu nhìn Ổ Thanh Ảnh, tò mò hỏi: "Sư phụ, vì sao người lại buồn?"

 

"Sư phụ không buồn đâu." Ổ Thanh Ảnh trả lời. "Ta đã tu thành đạo vô tình. Trên đời này chẳng còn thứ gì có thể lay động được ta."

 

"À." Tư Vũ Phi tiếp tục đào bới, nhưng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhớ ra một việc nhất định phải nói ngay với Ổ Thanh Ảnh: "Ta rời Phục Hi Viện và đã tìm được người mình thích. Hắn nói muốn cưới ta."

 

Ổ Thanh Ảnh cảm giác như mình vừa nghe nhầm. Nàng không thể lý giải những gì Tư Vũ Phi đang nói.

 

"Ta không hiểu vì sao hắn cứ khăng khăng muốn thành thân. Rõ ràng ta đã nói rằng ta rất thích hắn rồi mà." Tư Vũ Phi lải nhải. Mỗi khi gặp Ổ Thanh Ảnh, hắn theo bản năng cảm thấy ỷ lại, liền đem hết nghi hoặc trong lòng nói ra.

 

"Phi Phi, ngươi muốn dọa sư phụ chết khiếp sao? Sư phụ đã chết rồi, đừng làm ta chết thêm lần nữa." Ổ Thanh Ảnh không nghĩ rằng ngay cả người đã thành hồn phách cũng có thể rơi vào trạng thái hoảng loạn tinh thần.

 

Tư Vũ Phi vẫn chưa nói điều quan trọng nhất: "Người đó là Hiểu Mộc Vân."

 

Ổ Thanh Ảnh: "..."

 

Thanh kiếm chứa hồn phách của Ổ Thanh Ảnh kịch liệt rung động trên cây.

 

-----------------------

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường

 

Tư Vũ Phi: Ta đã nói với sư phụ rồi, ngươi muốn cùng ta thành thân.

 

Hiểu Mộc Vân: Tướng công, ta thật cảm động, thật sự.

Bình Luận (0)
Comment