5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 26

Chương 26. Một trăm lần tử vong

 

Nội dung lược thuật trọng điểm:

 

Khiến ta hưng phấn không thôi.

 

•••••••

 

"Tịnh Vân Quân, ngươi còn nhớ không? Ngươi trước kia đã từng ở Ma Vực đi nhầm đường, khiến mọi người chịu hại thê thảm."

 

"Chẳng lẽ lần này ngươi cũng muốn giẫm lên vết xe đổ?"

 

"Ngươi muốn vứt bỏ chúng ta sao?"

 

"Giống như ngươi đã vứt bỏ những người kia trước đây?"

 

"Ngươi sẽ không làm vậy chứ."

 

"Mau vào đây!!! Hoặc là... Để chúng ta vào!!!"

 

Tư Vũ Phi nghi hoặc nhìn Hiểu Mộc Vân, những lời này có ý gì.

 

Hiểu Mộc Vân búng ngón tay, ý bảo Tư Vũ Phi đi xem vách tường hành lang.

 

Trên hành lang, trước mỗi căn phòng đều dán một lá bùa, Hiểu Mộc Vân đã thiết lập một kết giới ở đây, tách biệt hành lang với các khu vực khác. Vì thế những kẻ kia không thể đến được khu vực này, đó cũng là lý do chúng bắt đầu gào thét.

 

"Ta không hề đi nhầm đường ở Ma Vực." Hiểu Mộc Vân tự tin không chút nghi ngờ, "Ta cũng không đoán sai quẻ, nếu các ngươi muốn dùng chuyện đó để lay động tâm thần ta, e rằng các ngươi đã chọn sai rồi."

 

Lời vừa dứt, những âm thanh chói tai kia lập tức im bặt.

 

Hiểu Mộc Vân đứng yên tại chỗ, không bị mê hoặc.

 

"Vậy còn quẻ năm ngươi bảy tuổi thì sao? Thiên Đạo sủng nhi."

 

Hiểu Mộc Vân nghe xong, nhanh chóng liếc nhìn Tư Vũ Phi bên cạnh, tiếc nuối nói: "Ta tin tưởng vào bản thân, ta cũng không làm sai."

 

Hắn vẫn không bị ảnh hưởng.

 

"Ưm." Tư Vũ Phi đưa tay lên, đặt lên miệng mặt nạ, sau đó ngẩng đầu.

 

Hiểu Mộc Vân thấy động tác của hắn, hiểu ý liền cúi đầu ghé tai lại gần.

 

"Vì sao bọn họ chỉ nói bậy với ngươi, mà không nói ta?" Tư Vũ Phi cảm thấy mình bị bỏ qua.

 

"Ngươi muốn nghe nói bậy về ngươi sao?" Hiểu Mộc Vân thỏa mãn hắn nguyện vọng, "Ngươi là chỉ heo con."

 

Tư Vũ Phi lập tức đấm một quyền qua.

 

Lần này Hiểu Mộc Vân đã có chuẩn bị, lách người tránh đi.

 

"Thật nguy hiểm a." Hiểu Mộc Vân vuốt mặt mình, đắc ý cười.

 

Trong lúc bọn họ đối thoại, những âm thanh xung quanh lại ngừng bặt.

 

Hiểu Mộc Vân tưởng bọn họ đã từ bỏ, bèn nói với Tư Vũ Phi: "Ngươi xem đấy? Chúng ta có nên tiếp tục tìm con thuyền kia không?"

 

Hắn nói con thuyền kia, chính là con thuyền bọn họ vốn đang ngồi. Hai người bọn họ trao đổi với nhau, tính ra một điều bí ẩn. Đi về hướng không có mặt trăng đỏ sẽ tìm được lối ra, nhưng ở đây đi hướng nào cũng gặp được mặt trăng đỏ. Vậy thì, đáp án chính là đứng yên tại chỗ, đó chính là hướng không có mặt trăng đỏ.

 

Con thuyền này đã trôi quá xa, chỉ có con thuyền bị nước bao phủ kia mới là địa điểm xác định chính xác, hai người bọn họ cần tìm được vị trí con thuyền chìm đó.

 

Tư Vũ Phi định nói chuyện với hắn, vừa mở miệng, con thuyền này đột nhiên lay động dữ dội. Hắn định dựa vào thân thể ưu việt để đứng vững, nhưng Hiểu Mộc Vân lo lắng vô cớ, đã đỡ lấy hắn.

 

"Rầm!"

 

"Rầm Rầm!"

 

"Rầm!"

 

Xung quanh bên bọn họ, từ hai bên phòng vang lên âm thanh phá cửa. Các ma vật ra sức tấn công, nhưng lá bùa dán trên vách tường vẫn không chút sứt mẻ.

 

Hiểu Mộc Vân chăm chú quan sát tình hình kết giới, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Hơi thở còn chưa kịp trọn vẹn, đáy và đỉnh khoang thuyền bỗng vang lên tiếng rạn nứt.

 

Tư Vũ Phi đảo mắt, nhắc nhở Hiểu Mộc Vân: "Đến rồi."

 

Vách tường bị phá, ngay sau đó, hơn mười con quái vật mình cá đầu người từ trong phòng bò ra. Trên người chúng nhỏ giọt thứ chất lỏng sền sệt, tanh hôi và trong suốt, hai bên đầu mang không ngừng rung động.

 

Người cá, Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân không phải lần đầu nhìn thấy, vốn chẳng còn gì lạ lẫm. Nhưng những con người cá này lại càng dữ tợn hơn, thân thể méo mó đến rợn người. Có con đã mất đi đôi chân, chỉ có thể dùng thân thể và đôi tay bò sát trên mặt đất. Có con mọc thêm một hoặc hai cánh tay, màng cá dính chặt trên sàn, chất lỏng không ngừng nhỏ xuống, tí tách.

 

Tại nơi này, cái chết chính là lối thoát, nhưng cũng là cạm bẫy lớn nhất. Người có thể thoát khỏi đây, nhưng khi ra đi lại mang theo sự tổn thương tàn bạo đối với người khác, hoặc chính mình bị hành hạ đến chết trong đau đớn. Những kẻ như vậy không thể giữ được tâm tính con người, lâu dần sẽ bị đồng hóa thành quái vật của Ma Vực.

 

Sau khi xuất hiện, đám quái vật ngay lập tức tập trung ánh mắt vào Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân.

 

Kẻ đến hung ác dữ tợn, khí thế hừng hực.

 

Chúng lao tới với tốc độ nhanh như sấm sét, khiến người ta trở tay không kịp. Hiểu Mộc Vân phản ứng cực nhanh, lập tức ném ra Tiêu Hồn Đề Hồn liên.

 

Xiềng xích xé gió, với tốc độ mà thường nhân không thể nào phản ứng kịp, trực tiếp đâm xuyên qua những con người cá phía trước. Trong lúc bọn quái vật còn chưa kịp hiểu Hiểu Mộc Vân đang làm gì, xiềng xích đã nhanh chóng chuyển động.

 

"Phanh, phanh, phanh." Xiềng xích xuyên qua sàn nhà, trần nhà, thậm chí cả cửa sổ, đan chéo phức tạp, hình thành từng tầng mạng lưới, chặn đứng đường tiến công của chúng.

 

"Hô." Hiểu Mộc Vân đưa tay lau giọt mồ hôi vừa lăn xuống trán.

 

May mà hắn phản ứng kịp thời.

 

Nhưng chưa kịp định thần, biến cố bất ngờ xảy ra. Những con người cá túm chặt lấy dây xích, sau đó đồng loạt dùng sức giật mạnh.

 

Ban đầu, dây xích vẫn vững chắc không hề hấn gì, nhưng chúng không hề có ý định từ bỏ. Sức mạnh của đám quái vật này vượt xa người thường, lại còn phối hợp kéo đồng loạt, khiến dây xích bắt đầu xuất hiện dấu hiệu lỏng lẻo.

 

Xích của người Hiểu Mộc Vân chỉ có một vòng quấn lên, khi phần trên được nới lỏng, rất nhanh, xiềng xích từ eo trở lên liền rơi xuống. Chỉ là phần dưới vẫn khó kéo ra, bọn người cá không thể không từ bỏ việc tháo bỏ hoàn toàn. Ngay sau đó, bọn chúng lập tức leo lên xiềng xích, tiến quân thần tốc, nhanh chóng bò về phía bọn họ.

 

Bọn quái vật liền lao tới trước mặt, Tư Vũ Phi lập tức ra tay.

 

Hắn từ trong túi Càn Khôn rút ra thanh Trảm Ma Kiếm, sau đó hai chân nhún mạnh, nhảy lên dây xích.

 

Tư Vũ Phi đáp chân lên dây xích, hạ thấp nửa thân, kiếm trong tay dễ dàng rút khỏi vỏ, rồi lập tức lao vút đi. Hắn cầm chắc trường kiếm, mũi kiếm hướng về hai phía trái phải.

 

Mọi việc diễn ra trong cùng một thời điểm.

 

Lũ người cá bò lên dây xích, Tư Vũ Phi cầm kiếm nhảy lên lưới xích kim loại.

 

Hắn dùng gót giày giẫm chặt dây xích để giữ thăng bằng, tay vung kiếm ngang một vòng, chém thẳng vào lũ người cá phía trước.

 

Thanh kiếm này dùng để trảm yêu trừ ma, đúng như tên gọi, vô dụng đối với người thường, nhưng lại cực kỳ hiệu quả với yêu ma quỷ quái.

 

Lũ người cá leo lên mạng lưới dây xích đan chéo, một số thậm chí chưa kịp đứng vững đã trượt chân rơi xuống, bị kẹt vào giữa các mắt xích, không thể nhúc nhích.

 

"Ha." Không ngờ lũ người cá lại vụng về đến vậy, Tư Vũ Phi dưới mặt nạ l**m nhẹ khóe miệng, hưng phấn bật cười.

 

Dù có vài con vụng về, nhưng phần lớn vẫn rất nhanh nhẹn. Chúng nhắm chuẩn vào Tư Vũ Phi, lao tới tấn công.

 

Tư Vũ Phi đổi cách cầm kiếm từ phủ nắm sang chính nắm, một kiếm đâm xuyên đầu một con người cá. Sau đó, hắn chống tay lên một đoạn dây xích, dồn sức nhảy bật lên, một chân đá vào mấy con người cá khác.

 

Hắn chuyên đá vào mặt khi tấn công người.

 

Khi tấn công, Tư Vũ Phi rất thích kết hợp pháp lực và niệm lực, vì vậy trong mắt người ngoài, động tác của hắn nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.

 

Lúc thì đá bay người cá, lúc lại dùng trường kiếm kết liễu chúng.

 

Ngay khi Tư Vũ Phi đang đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cổ chân hắn bị một con người cá tóm chặt.

 

Tư Vũ Phi sửng sốt.

 

Người cá chuẩn bị bẻ gãy chân hắn. Tư Vũ Phi đặt hai tay lên xiềng xích, chân còn lại dùng sức đá mạnh về phía người cá đang đứng trên mặt đá.

 

"Phanh." Lần này, Tư Vũ Phi thậm chí còn dùng cả pháp thuật trong cú đá. Người cá bị đá văng ra sau, kéo theo một nhóm người cá khác rơi vào trong lưới.

 

Tư Vũ Phi thu chân lại, nhìn thấy tất cả người cá đều đã rơi vào trong lưới, liền nhanh nhẹn khôi phục tư thế hai chân đạp trên xiềng xích. Hai tay hắn bám chặt lấy một sợi xiềng xích, giữ vững thăng bằng. Sau đó, hắn dùng sức đu đưa trên xiềng xích, tựa như đang chơi một trò vận động. Bất ngờ, hắn lật người và hạ xuống sàn một cách vững vàng.

 

Hiểu Mộc Vân lần đầu tiên được chứng kiến Tư Vũ Phi ra tay, chỉ biết kinh ngạc đến sững sờ.

 

Sau khi tiếp đất, Tư Vũ Phi lập tức lấy ra một lá hỏa phù. Hai tay kết ấn, hắn thúc giục pháp thuật về phía tấm lưới kim loại trước mặt.

 

Trong nháy mắt, tấm lưới bốc lên ngọn lửa dữ dội. Tất cả người cá bị nhốt bên trong lưới đều sống sờ sờ bị thiêu chết, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt.

 

Tư Vũ Phi không dừng lại ở đó. Hắn cầm kiếm bằng tay phải, tay trái vuốt nhẹ lên thân kiếm một cái. Sau đó, hắn buông tay ra, để thanh Trảm Ma Kiếm lơ lửng trước mặt.

 

Những quái vật này sẽ tái sinh trong Ma Vực. Nếu muốn giảm thiểu nguy hiểm, phải tiêu diệt chúng hoàn toàn.

 

Tư Vũ Phi duỗi thẳng ngón giữa và ngón trỏ, các ngón còn lại cong lại. Hắn hướng về phía trước, chỉ ngón tay vào đám quái vật đang chuẩn bị tái sinh trong ngọn lửa, ánh mắt lạnh lùng.

 

"Đi." Pháp quyết thúc giục, Trảm Ma Kiếm lao vút đi.

 

Ngay khoảnh khắc chúng tái sinh, Tư Vũ Phi một lần nữa chém giết toàn bộ.

 

Những yêu ma chết dưới Trảm Ma Kiếm, tuyệt đối không có khả năng sống lại.

 

Hoàn thành trận chiến, Tư Vũ Phi thuận tay tháo vỏ kiếm đeo trên thân, xoay một vòng, gọi Trảm Ma Kiếm trở về. Thanh kiếm được thu lại gọn gàng vào vỏ.

 

Tư Vũ Phi thu tay ra sau lưng, thu hồi Trảm Ma Kiếm.

 

Đồng thời, hiệu lực hỏa phù tan biến, ngọn lửa tắt, hành lang đen xám, xác người cá cháy xém treo trên lưới kim loại, tạo thành hình dạng quái dị. Có kẻ đã mất đầu, có kẻ mặt còn nguyên biểu cảm hoảng sợ, có kẻ mắt trợn trừng, có kẻ bị lưới siết chặt, đầu cúi gằm, tay quấn vô lực không thể thoát ra.

 

Trảm ma xong, Tư Vũ Phi không dừng bước tiến thẳng vào phòng, rồi mở cửa.

 

Hắn đã giết sạch hơn mười người cá quái vật, nhưng chữ trên tường vẫn như cũ: Thỉnh vì ta dâng ra một trăm lần tử vong.

 

Quả nhiên như tên điên kia nói, khi người biến thành quái vật, cái chết chẳng còn ý nghĩa gì.

 

"Một, hai, ba, bốn..." Tư Vũ Phi giơ tay đếm xác người cá, "Tổng cộng mười lăm người cá, phải chăng còn những kẻ khác?"

 

Hắn có hy vọng đó, Hiểu Mộc Vân sao không hy vọng có người sống sót?

 

Hy vọng của bọn họ nhanh chóng tan vỡ.

 

Vì thân tàu vỡ nát, mái khoang bị xốc lên một phần, người cá lục tục bò vào. Chúng từng con một treo trên mái ván gỗ hành lang gần đó, nhìn xuống Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân, nở nụ cười âm trầm.

 

Hiểu Mộc Vân tiện tay ném vài lá bùa.

 

"Bang!" Chúng phun nước từ tay, làm ướt lá bùa rồi đánh rơi.

 

Người cá cứ thế bò vào từng con, số lượng dần vượt quá 30.

 

Không chỉ phàm nhân biến thành người cá, người cá vùng biển này cũng bị triệu tập đến, số lượng không ngừng tăng, chỉ là rõ ràng đám trước mắt không phải phàm nhân dễ bắt nạt, nên đang quy tụ tất cả người cá lân cận.

 

"Ầm!" Thân tàu bỗng chìm xuống vì sức nặng.

 

Tim Tư Vũ Phi tâm đột nhiên nhảy thót, liền dùng niệm lực đánh bay một ô cửa sổ.

 

Hai người nhờ đó nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.

 

Người cá từ biển bơi lên, số lượng vô kể, chúng bò lên thân tàu từ mọi hướng, tiến về phía này.

 

Nếu ai nhìn con tàu từ xa hẳn sẽ nổi da gà, toát mồ hôi lạnh không ngừng, thậm chí có thể tim đập nhanh mà ngất xỉu.

 

Con tàu phủ kín người cá nhúc nhích, như quả táo thối rữa bị giòi bọ vô số quấn quanh gặm nhấm.

 

Rợn cả tóc gáy.

 

Dù Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân có thể đối phó đám ma vật này, cũng không thể ngăn con tàu chìm xuống đáy biển.

 

Hiểu Mộc Vân biến sắc.

 

Người cá thấy bọn họ dao động liền nhanh chóng bò xuống từ nóc tàu.

 

Tư Vũ Phi ôm Hiểu Mộc Vân lao vào căn phòng cuối cùng trong khoang tàu. Vừa đóng cửa, hắn lập tức bày kết giới.

 

"Bang!" Đám người cá đuổi theo nhưng bị kết giới chặn lại, không thể vào được, chỉ còn cuồng nộ vô lực, vỗ đập căn phòng cuối cùng may mắn còn sót lại.

 

Hiểu Mộc Vân bị Tư Vũ Phi xô ngã lăn vào trong phòng, đập đầu xuống sàn, ho sặc sụa.

 

Hắn năm nay quả thật vận số bất hạnh.

 

Tư Vũ Phi giữ nguyên tư thế, ngồi dậy trên eo Hiểu Mộc Vân, rồi đột ngột rút ra một con dao găm.

 

Ánh trăng đỏ chiếu sáng nửa căn phòng, nửa còn lại chìm trong bóng tối, Tư Vũ Phi ngẩng mặt, mặt nạ quỷ dữ kẹp giữa ánh sáng và bóng tối, nửa máu me kh*ng b*, nửa âm u đen tối.

 

Cảnh tượng trước mắt y như trong mộng.

 

Hiểu Mộc Vân lúc này mới hoàn toàn xác định, hóa ra giấc mộng tiên tri ấy chính là về hắn và gã.

 

Ngay sau đó, hắn biến sắc mặt.

 

"Thuyền đã rò rỉ, sớm muộn sẽ chìm, chúng ta phải thoát đi trước khi thuyền chìm." Tư Vũ Phi vội vàng nói với Hiểu Mộc Vân, thời gian không còn nhiều, hắn đành phải chọn cách thoát thân cuối cùng.

 

"Ta biết tình thế rất gấp." Hiểu Mộc Vân nói, "Nhưng sao ngươi lại dùng dao chỉ vào ta?"

 

"Quy tắc của căn phòng là thật, giờ chỉ cần dâng lên một trăm cái chết cho Ma Vực, chúng ta có thể rời khỏi nơi này." Tư Vũ Phi bình tĩnh nói, "Không còn cách nào, không còn ai khác, nên chúng ta chỉ có thể..."

 

Hiểu Mộc Vân hiểu ra, hắn tưởng ý Tư Vũ Phi là: "Ngươi giết ta 50 lần, ta giết ngươi 50 lần?"

 

Dù những người khác điên dại sau khoảng 30 lần chết, nhưng Hiểu Mộc Vân nghĩ hai người bọn họ cố gắng, có lẽ thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ.

 

Tư Vũ Phi lắc đầu, tàn nhẫn nói với hắn: "Ngươi phải chết, một trăm lần."

 

Hiểu Mộc Vân xoay người định chạy trốn.

 

Tư Vũ Phi thấy vậy lập tức kéo Hiểu Mộc Vân lại, rồi nhét dao vào tay hắn.

 

Hiểu Mộc Vân chưa kịp hiểu chuyện gì, Tư Vũ Phi đã nắm tay hắn đang cầm dao, hung hăng đâm vào đầu mình.

 

Lưỡi dao xuyên qua mặt nạ vào đầu Tư Vũ Phi, động tác hung bạo đến nỗi Hiểu Mộc Vân không thể xác định mình có nghe thấy tiếng kim loại xuyên thủng thân thể không. Hiểu Mộc Vân chỉ biết sững sờ, tay run rẩy.

 

Tư Vũ Phi chết rồi, tay buông thõng, thân thể ngã ngửa ra sau.

 

Mặt nạ của hắn nứt ra, lộ kẽ hở nhỏ, thấy làn da trắng bệch như xác chết. Tư Vũ Phi ngã xuống sàn, máu từ đầu chảy ra, nhuộm đỏ tấm ván. Mắt hắn vô hồn, thân thể bất động như con rối đứt dây.

 

"Phi Phi!" Hiểu Mộc Vân ném dao, không tin nổi chuyện xảy ra trong tích tắc, hắn hoảng loạn chạy đến trước mặt Tư Vũ Phi, định tháo mặt nạ xem vết thương.

 

Vừa chạm vào cánh tay Tư Vũ Phi, đôi mắt vô hồn kia lập tức hồi sinh, rồi ngồi bật dậy.

 

Hiểu Mộc Vân bị doạ đến ngửa ra sau.

 

Tư Vũ Phi cổ cứng đờ quay lại, đối diện Hiểu Mộc Vân, rồi nói: "Ngươi hiểu chưa?"

 

"Ta minh bạch điều gì?" Hiểu Mộc Vân nóng ruột như lửa đốt, đỡ vai hắn và lắc mạnh thân thể Tư Vũ Phi, mong hắn tỉnh táo lại, "Ngươi có bệnh không? Vô cớ phát điên cái gì!"

 

Tư Vũ Phi chỉ về phía vách tường, bảo hắn nhìn.

 

Hắn đã chết một lần, nhưng dòng chữ trên tường vẫn không thay đổi: Thỉnh vì ta dâng lên một trăm lần tử vong.

 

Con số không hề thay đổi dù hắn đã chết.

 

"Phải cảm nhận được nỗi sợ cái chết thì mới có ý nghĩa." Tư Vũ Phi chỉnh lại mặt nạ đã bị xô lệch do vừa tự hại mình, "Ta sẽ không vì cái chết mà sợ hãi, cho nên giết ta là vô nghĩa."

 

Đó là lý do Tư Vũ Phi lặp lại thử thách.

 

Bọn họ ở Ma Vực, vốn không có phương hướng, muốn tìm được thuyền thoát đi, cách duy nhất là thỏa mãn quy tắc nơi này. Hắn hiểu rõ, nếu cuối cùng thật bất hạnh chỉ còn lại hắn và Hiểu Mộc Vân, vậy Hiểu Mộc Vân sẽ phải gánh chịu tất cả cái chết.

 

Hiện tại, chính là lúc điều tệ nhất hắn dự đoán đã thành sự thật.

 

"Ngươi không tin, vậy ta thử lại cho ngươi xem nhé?" Tư Vũ Phi hoàn toàn không có cảm giác gì với cái chết, hắn nhặt dao dưới đất, s* s**ng ngực mình, chuẩn bị đâm xuống.

 

Động tác hắn dứt khoát, nhưng rất nhanh đã bị một bàn tay ngăn lại.

 

Hiểu Mộc Vân trực tiếp túm lấy lưỡi dao, không cho Tư Vũ Phi đâm xuống.

 

Tư Vũ Phi ngẩng mắt nhìn, sắc mặt Hiểu Mộc Vân có thể nói là chưa từng thấy bi thương như vậy, hắn tức thì kiệt sức, rồi đau đớn, cuối cùng thất thần.

 

"Được, ta hiểu rồi, để ta tự sát vậy." Hiểu Mộc Vân cảm thấy nếu để Tư Vũ Phi tiếp tục náo loạn, không cần Ma Vực này làm gì, hắn cũng có thể bị dọa điên tại chỗ.

 

"Đều được cả, nếu ngươi không xuống tay được, ta có thể thay thế." Tư Vũ Phi không thể hiểu rõ về cái chết, nên lúc này, hắn không thể cảm thông nỗi thống khổ người trước mặt sắp phải chịu đựng, thậm chí trong lòng hắn không gợn sóng, chỉ xoay cổ tay, thuận theo ý Hiểu Mộc Vân mà đưa dao cho hắn.

 

Hiểu Mộc Vân cầm lấy chủy thủ, ngồi xuống sàn, nhìn lưỡi dao ngẩn ngơ.

 

Không phải chứ? Thật sự phải tự sát sao? Hắn chỉ nói đùa thôi mà.

 

"Động tác nhanh lên." Tư Vũ Phi lạnh lùng báo cho hắn biết, "Kết giới không thể duy trì lâu, thuyền cũng sắp vỡ."

 

Hiểu Mộc Vân nhìn về phía chàng trai đeo mặt nạ, bất lực thở dài.

 

Hắn cầm dao, đâm vào người mình.

 

Lưỡi dao vào trắng, ra đỏ.

 

Ngay từ đầu, Hiểu Mộc Vân vẫn còn giữ được lý trí để tiếp tục tự kết liễu.

 

Mỗi lần hắn ngã xuống, máu tươi thấm đẫm xiêm y, khiến cả căn phòng nồng nặc mùi tử khí.

 

Số trên vách tường bắt đầu đếm ngược một cách hiệu quả, từng lần một, cho đến: Thỉnh vì ta dâng lên 60 thứ tử vong.

 

Hiểu Mộc Vân đã chết 40 lần.

 

Những người còn lại, khi chết gần 30 lần đã phát điên, còn Hiểu Mộc Vân đến lúc này đột nhiên không cầm nổi chủy thủ, nằm phịch xuống đất, nhìn vầng trăng đỏ, thở hổn hển.

 

Trong lòng hắn, quả thật đã bắt đầu bị nỗi sợ chiếm lĩnh.

 

"Ta chợt... nhớ ra một việc..." Hiểu Mộc Vân run rẩy cả giọng nói, "Nếu ta mất đi lý trí giữa chừng, biến thành quái vật, thì phải làm sao?"

 

Tư Vũ Phi vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng lúc này giọng hắn với Hiểu Mộc Vân tựa như vọng từ chân trời xa xăm.

 

"Vậy ngươi hãy chịu đựng, đừng biến thành quái vật."

 

"Thật là qua loa." Hiểu Mộc Vân thấy phương án của hắn quá đỗi thô thiển.

 

Một đôi tay ấm áp bỗng duỗi ra, đỡ lấy đầu Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân ngẩn ra, Tư Vũ Phi đỡ hắn đặt lên đùi mình, rồi cúi đầu nhìn hắn.

 

Hiểu Mộc Vân mệt mỏi trong lòng, hắn nói: "Ta sắp bị mặt nạ của ngươi dọa chết."

 

"Ừm..." Tư Vũ Phi chống cằm, trầm ngâm một lát rồi hỏi hắn, "Ta có một chiếc mặt nạ hình dê con, rất đáng yêu."

 

Hiểu Mộc Vân xua tay, như muốn từ chối.

 

"Đợi chút." Tư Vũ Phi đột nhiên quay đầu, cố ý đưa lưng về phía Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân ước gì hắn có việc gì đó làm, đừng ở bên cạnh giám sát và thúc giục mình tự sát.

 

Hắn cũng sắp phát điên mất.

 

Tư Vũ Phi đổi xong mặt nạ, quay đầu lại.

 

Giờ hắn đang đeo chiếc mặt nạ da thuộc lúc mới lên thuyền, nói là mặt nạ nhưng thật ra giống một loại mặt nạ bảo hộ hơn, vì có thể để lộ đôi mắt.

 

Tư Vũ Phi đeo chiếc mặt nạ này, đôi mắt sáng ngời hiện ra trước mặt Hiểu Mộc Vân, tóc rối và đuôi ngựa buông xuống, lặng lẽ nhìn Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân sững sờ.

 

Dựa vào tướng mạo, Hiểu Mộc Vân luôn cảm thấy thanh niên cổ quái trước mắt này chắc chắn là người trời sinh lệ chất. Nhưng giờ nhìn lại, hắn lại có một nhận định mới: có lẽ đối phương không chỉ đơn thuần là đẹp.

 

Ý nghĩ hoang đường này khiến Hiểu Mộc Vân tạm thời quên đi nỗi sợ hãi vô tận mà tử vong mang đến.

 

Tư Vũ Phi nhìn hắn ngây ngốc dõi theo mình, đôi mắt hơi nheo lại, mỉm cười.

 

Hiểu Mộc Vân định nói vài lời chính nhân quân tử để che giấu những ý nghĩ bất ngờ vừa nảy lên trong đầu, nhưng chưa kịp mở miệng, hắn đã thấy Tư Vũ Phi nhặt lên con dao găm bên cạnh, không chút do dự đâm thẳng vào ngực hắn.

 

Hiểu Mộc Vân: "..."

 

Sống thêm được một chút, hơi thở Hiểu Mộc Vân đã mong manh, nhưng vẫn cố gắng hỏi Tư Vũ Phi: "Ngươi... đang làm gì?"

 

"Tốc độ của ngươi chậm quá." Tư Vũ Phi đáp.

 

"Vậy tại sao ngươi thay mặt nạ?"

 

"Mặt nạ kia hỏng rồi. Hơn nữa nó hơi che tầm nhìn, ta sợ ta không thể nhắm chuẩn ngay lập tức. Nếu không đâm trúng ngươi ngay từ đầu mà phải đến nhát thứ hai hoặc thứ ba, ta e rằng ngươi thật sự sẽ phát điên." Tư Vũ Phi nói với vẻ vô cùng lý trí.

 

Hiểu Mộc Vân dồn hết sức lực quát lớn: "Ta bây giờ đã điên rồi!"

 

"Vậy thì ta phải nhanh tay trước khi ngươi điên thật." Tư Vũ Phi phán đoán, "Tranh thủ lúc ngươi chưa hoàn toàn mất trí."

 

"Ta sợ trước khi điên thì ta sẽ bị tức chết trước." Hiểu Mộc Vân nói thật.

 

"Tư thế này không ổn, không tiện lắm." Tư Vũ Phi nâng đầu Hiểu Mộc Vân lên, cẩn thận đặt hắn xuống sàn nhà.

 

Ánh mắt Hiểu Mộc Vân dõi theo từng bước đi của hắn.

 

Có lẽ vì hoàn cảnh đặc biệt, Hiểu Mộc Vân cảm thấy ở nơi này, Tư Vũ Phi chính là niềm an ủi tâm linh cuối cùng của hắn.

 

Chủ yếu cũng bởi, hắn không còn gì khác để an ủi.

 

Tư Vũ Phi đi quanh Hiểu Mộc Vân một vòng, cuối cùng cũng tìm được một tư thế thích hợp. Hắn ngồi lên eo Hiểu Mộc Vân, vừa có thể khống chế được những giãy giụa của hắn, vừa dễ dàng nhắm chuẩn vào đầu hoặc trái tim.

 

Hiểu Mộc Vân nức nở một tiếng.

 

Hắn liền biết, giấc mộng của mình chưa bao giờ là sai lầm.

 

Tư Vũ Phi điều chỉnh tư thế, hung ác giơ cao chủy thủ. Trong ánh mắt của Hiểu Mộc Vân, kẻ đang chăm chú nhìn mình, hắn đâm thẳng dao xuống trái tim.

 

Lưỡi dao nhỏ, nằm trong tay Tư Vũ Phi, kết liễu Hiểu Mộc Vân.

 

Tim Tư Vũ Phi đập thình thịch.

 

Hắn không dám kể điều này cho ai, nhưng bất kể là tự giết chính mình hay giết người khác, hắn đều cảm thấy...

 

Thật sự...

 

Thật sự khiến hắn vô cùng sung sướng!

 

Đôi mắt Tư Vũ Phi càng lúc càng sáng ngời, thậm chí lộ ra một nét yêu dị khó tả. Con ngươi đen tuyền của hắn bị ánh trăng đỏ chiếu rọi, tựa hồ như một sinh vật sống trong Ma Vực u tối.

 

Hiểu Mộc Vân nhìn hắn, rồi lại một lần nữa bị g**t ch*t.

 

Không ổn.

 

Hiểu Mộc Vân muốn nhắc nhở Tư Vũ Phi một điều.

 

Hắn muốn nói: Ta nhìn ra được ngươi rất hưng phấn, nhưng nhất định phải nhớ kỹ. Nếu con số về linh cạn kiệt, ngươi lại giết ta thêm lần nữa, ta sẽ không thể sống lại được.

 

Hiểu Mộc Vân muốn nói như thế, nhưng Tư Vũ Phi đã ngồi trên người hắn, điên cuồng rút dao đâm xuống. Hắn trôi lơ lửng giữa tử vong và trọng sinh, nhanh chóng luân hồi, thần trí gần như tan rã.

 

Khi con số cuối cùng biến thành con số không, Hiểu Mộc Vân cảm thấy bản thân không thể gắng gượng thêm được nữa.

 

Từ sâu trong Ma Vực, hoặc có lẽ là từ những kẻ sống trong đó, vọng ra tiếng cười sắc nhọn, đầy chế nhạo và khát máu, vang lên như muốn kéo hắn vào cơn cuồng loạn.

 

Hiểu Mộc Vân muốn ôm lấy sự điên cuồng. Nếu làm được điều đó, có lẽ hắn sẽ quên đi nỗi đau của tử vong.

 

Ý niệm đó vừa lóe lên trong tâm trí, đột nhiên, một thân hình ấm áp ôm lấy hắn.

 

Trước khi cuồng loạn có thể ôm hắn, kẻ điên nhỏ bé đã ôm lấy hắn trước.

 

Tư Vũ Phi ôm chặt lấy Hiểu Mộc Vân, trên người đầy mùi máu tanh. Hiểu Mộc Vân toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực, bị hắn giữ trong tay, cánh tay vô lực buông thõng xuống.

 

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì..." Hiểu Mộc Vân cảm thấy hành vi thất thường của Tư Vũ Phi còn đáng sợ hơn cả Ma Vực, dễ dàng khiến hắn rơi vào hố sâu điên cuồng.

 

"Trước đó không phải ngươi bảo ta ôm ngươi một cái sao?" Tư Vũ Phi nghiêm túc đáp.

 

Hắn nhớ rất rõ, Hiểu Mộc Vân từng nói, nếu muốn giúp hắn tỉnh táo lại, có thể ôm hắn một cái, hoặc hôn hắn một chút.

 

Hiện tại đúng lúc là thời điểm cần hắn tỉnh táo.

 

"Hôn thì không được, khi ta ra khỏi cửa, sư tỷ và sư huynh đã dặn dò rồi." Tư Vũ Phi ngồi trên người hắn, tay cầm chủy thủ, đầy máu. Hắn bực bội lau mặt, để lại vết máu loang lổ dưới mặt nạ bảo hộ. "Nhưng ôm một cái thì được."

 

Hiểu Mộc Vân trợn mắt, há hốc mồm.

 

"Thôi, giết ta đi." Hắn nghiêm giọng nói. Hành vi tàn nhẫn đẫm máu của Tư Vũ Phi đối lập hoàn toàn với giọng điệu ngây thơ hồn nhiên, sự mâu thuẫn này khiến người đối diện rơi vào mê loạn và tuyệt vọng. Hiểu Mộc Vân cảm thấy nếu chết một lần để bình tâm lại thì cũng không tệ, ít nhất sẽ không đánh mất bản ngã của mình.

 

Nghe hắn nói vậy, Tư Vũ Phi liền ra tay.

 

Khoảnh khắc cảm nhận cái chết đang cận kề, Hiểu Mộc Vân chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt hắn, đôi mắt đen thẳm như màn đêm, tựa như vực sâu nuốt chửng lấy ý thức của hắn.

 

Tư Vũ Phi một lòng thực hiện nhiệm vụ giết người của mình. Dù biết không nên, nhưng càng giết, hắn lại càng thấy vui sướng.

 

Con số trên vách tường dần tiến gần đến giới hạn.

 

Cuối cùng, khoảnh khắc thật sự chạm đến linh, Hiểu Mộc Vân nhìn thấy con số mà bản thân mong chờ. Thế nhưng, ngay khi hắn ngẩng đầu lên, Tư Vũ Phi đã quen với cơn say máu của mình, lại giơ chủy thủ lên hướng về phía hắn.

 

Nếu khi hoàn linh mà bị giết, sẽ không thể sống lại nữa.

 

Hiểu Mộc Vân muốn nhắc nhở Tư Vũ Phi, nhưng không thốt ra được lời nào. Hắn chỉ có thể trừng lớn mắt, chứng kiến tất cả đang xảy ra trước mắt mình.

 

Đôi mắt đen thẳm của Tư Vũ Phi chìm vào cơn ảo mộng hưng phấn không thôi của chính hắn.

 

••••••••

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường

 

Tư Vũ Phi: Đây là ngày vui nhất kể từ khi ta bước chân ra khỏi cửa.

 

Hiểu Mộc Vân: ...

 

Tư Vũ Phi: Bởi vì ta có thể giết ngươi.

Bình Luận (0)
Comment