5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 27

Chương 27. Thuỷ triều xuống

 

Nội dung lược thuật trọng điểm:

 

Thần cũng không thể tùy tiện lập hạ lời hứa

 

••••••••

 

Trăng đỏ chiếu rọi, bào mòn lý trí con người.

 

Ma Vực rình xem bi kịch nơi đây, thê thảm hơn cả những lần trước, hận không thể chỉ trích tên đồ tể Tư Vũ Phi, cất lên tiếng cười sắc lạnh.

 

"Ha ha ha ha."

 

Tiếng cười vang vọng nơi âm u kinh dị này, Tư Vũ Phi nhất thời hoang mang giữa thực tại và cơn ác mộng đeo bám hắn mấy chục năm qua. Hắn giết Hiểu Mộc Vân, như trong mộng tự giết chính mình, hoặc giết bất kỳ con quái vật nào.

 

Giữa cái chết và tái sinh, Hiểu Mộc Vân có khoảnh khắc ngắn ngủi hoàn toàn mất ý thức. Tư Vũ Phi nắm lấy cơ hội này, giải phóng bản tính tàn bạo. Hắn ngồi trên người Hiểu Mộc Vân, ôm bụng cười vang, đôi mắt rực sáng, đánh mất tâm tính loài người.

 

Ma Vực không cần gánh trách nhiệm cho sự dị thường của hắn, bởi nơi này chưa từng ảnh hưởng đến hắn.

 

Hiểu Mộc Vân đã chết, y phục xám trắng thấm đẫm máu đỏ, đồng tử nâu vô hồn đờ đẫn, tứ chi buông thõng vô lực.

 

Tư Vũ Phi vui sướng ôm hắn, hân hoan ngắm nhìn gương mặt nghiêng của hắn.

 

Động tác ôm của hắn, như trẻ nhỏ ôm món đồ chơi.

 

Thật vậy, lúc này Hiểu Mộc Vân đem lại niềm vui cho hắn, tựa như món đồ chơi mang lại niềm vui cho trẻ nhỏ.

 

Khi cả không gian chỉ còn lại mình Tư Vũ Phi, hắn có thể đắm chìm trong bất cứ cảm xúc nào.

 

Người cá phá hoại con thuyền, biển cả gào thét ầm ĩ.

 

Căn phòng này so với bên ngoài, yên tĩnh đến rợn người.

 

Tư Vũ Phi thực ra rất muốn dùng nhiều cách để giết hắn, rất muốn tra tấn hắn đau đớn, chỉ là lý trí luôn cảnh tỉnh hắn rằng đây không phải mộng mà là thực tại, người bị giết trước mắt không phải ảo ảnh mà là thật. Như vậy, hắn lại nghĩ, giá như Hiểu Mộc Vân kêu thảm thiết vài tiếng cũng tốt. Hắn tàn ác đến mức mong muốn dùng nỗi đau của sinh vật khác để khẳng định tính người của mình. Nhưng Hiểu Mộc Vân ngoài vài tiếng rên khi bị đâm, không phát ra âm thanh nào khác, rồi im lặng mà chết.

 

Tư Vũ Phi khẽ nhếch môi, cảm thấy hơi nhàm chán.

 

Hắn cảm thấy như thế, nhưng Hiểu Mộc Vân lại không hề thấy chán nản. Hắn đang cố gắng khống chế bản thân để không phát điên. Đã rất nhiều lần cận kề tuyệt cảnh, đôi mắt hắn trở nên trống rỗng, khóe miệng rỉ ra thứ gì đó, có thể là máu, cũng có thể là nước dãi.

 

Rõ ràng, đôi mắt hắn đã vì sự hành hạ của tử vong mà trở nên mờ mịt, nhưng hắn vẫn không nỡ chớp mắt lấy một lần, chỉ chăm chăm nhìn người đã tự tay đâm mình.

 

Đôi mắt của Tư Vũ Phi lấp lánh, sáng hơn bất kỳ một ngôi sao nào trong Ma Vực.

 

Nếu nói cho Hiểu Mộc Vân biết sự thật, rằng hắn đổi mặt nạ chỉ để thưởng thức rõ hơn tử trạng của mình, thì nhất định Hiểu Mộc Vân sẽ lao mình xuống sàn, lặp đi lặp lại việc tự g**t ch*t bản thân.

 

Nơi này, quả thực quá dễ dàng làm người ta hóa điên.

 

Tuy nhiên, nếu bị giết cũng có chút thú vị.

 

Tư Vũ Phi cúi đầu, mái tóc dài của hắn chạm vào gương mặt của Hiểu Mộc Vân, tựa như đang v**t v* y.

 

Ngay sau đó, hắn giơ đao lên vô số lần.

 

Dưới sự hành hạ kéo dài, cả tinh thần lẫn thể xác của Hiểu Mộc Vân đều đã đạt đến giới hạn. Đến giai đoạn sau, bị giết đối với hắn đã không còn quan trọng. Có lần, hắn thậm chí lười cảm nhận bất cứ điều gì. Tuy rằng thoạt nhìn hắn như sắp phát điên, nhưng thực tế, hắn lại làm một việc đầy kinh động.

 

Đếm số lần mình tử vong.

 

Một, hai... 40, 41... 67, 68

 

Mỗi lần chết đi, ngón trỏ của Hiểu Mộc Vân lại khẽ gõ nhẹ xuống sàn nhà, như để tự nhắc nhở bản thân rằng mình đang dần đến gần mục tiêu.

 

98, 99... 100.

 

Ngón tay cuối cùng rơi xuống sàn. Lẽ ra tâm trí Hiểu Mộc Vân nên được nhẹ nhõm, nhưng khi hắn nhìn thấy Tư Vũ Phi một lần nữa giơ đao lên, động tác không hề có ý định dừng lại, đồng tử của hắn khẽ chấn động.

 

Hiểu Mộc Vân muốn nói, nhưng yết hầu của hắn vẫn chưa hồi phục. Hắn mở miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Thậm chí, cơ thể hắn, đang trong quá trình hồi phục, cũng chỉ có thể bất lực nằm trên sàn nhà.

 

Đây là cách Ma Vực đùa bỡn con người.

 

Sau khi nhận ra điều này, dưới ánh trăng đỏ rực, Hiểu Mộc Vân chăm chú nhìn Tư Vũ Phi.

 

Khi Tư Vũ Phi chuẩn bị hạ đao, con thuyền đột nhiên rung lên dữ dội.

 

Con thuyền này sắp chìm. Vì sự biến cố bất ngờ đó, Tư Vũ Phi mới giật mình lấy lại tinh thần, chậm rãi quay đầu nhìn về phía vách tường phía sau.

 

Dòng chữ trên tường đã không còn.

 

Tư Vũ Phi chớp mắt, cuối cùng đã hiểu rằng bọn họ đã thỏa mãn yêu cầu của Ma Vực.

 

"Chúng ta đi thôi." Tư Vũ Phi quay đầu, định chia sẻ tin vui này với Hiểu Mộc Vân, nhưng thấy hắn đang nằm trên sàn, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn.

 

Tư Vũ Phi tay cầm đao đẫm máu, vẫn giữ tư thế ngồi trên eo Hiểu Mộc Vân, từ từ cúi người, áp mặt sát bên má Hiểu Mộc Vân, mũi khẽ động, ngửi mùi hương trên người hắn.

 

Không có mùi tử thi.

 

Sau khi xác định mùi, Tư Vũ Phi mới cẩn thận kiểm tra hơi thở của Hiểu Mộc Vân.

 

Trong lúc hắn ghé sát người Hiểu Mộc Vân ngửi đi ngửi lại, kết giới trong phòng bị phá vỡ, mái nhà lập tức bị xốc lên.

 

Ánh trăng đỏ rực còn mãnh liệt hơn cả sóng biển ùa vào, lũ người cá bám trên mái nhà với gương mặt dữ tợn, nhìn hai người bên dưới với vẻ hung ác.

 

Tư Vũ Phi thấy vậy, định vực Hiểu Mộc Vân dậy để chạy trốn trước.

 

Nhưng tình thế hiện tại không thể thoát được, từng con người cá lần lượt tiến đến gần. Làn da xanh lục của chúng dưới ánh trăng đỏ càng thêm nhờn nhụa ghê tởm, bề mặt óng ánh phủ đầy chất nhầy.

 

Tư Vũ Phi vốn đã đỡ được Hiểu Mộc Vân, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn đành phải đặt Hiểu Mộc Vân xuống, rồi tháo mặt nạ ra.

 

Dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn của hắn càng thêm sáng rỡ.

 

Tư Vũ Phi vẽ bùa hộ mệnh lên một mặt của mặt nạ, rồi đặt vào tay Hiểu Mộc Vân.

 

Sóng biển ập vào, phía xa xa, dường như có thứ gì đó từ đáy biển sắp trỗi dậy.

 

Là hiểm nguy, hay là kẻ địch mạnh mẽ hơn?

 

Đám người cá không đợi thêm, ba con dẫn đầu lập tức nhảy xuống từ mái ván, tấn công Tư Vũ Phi.

 

Những con khác đứng chờ trên boong thuyền, ngay khi chúng định xông lên thì ba bóng xanh lục từ dưới bị ném văng lên, đập mạnh xuống trước mặt chúng.

 

Tất cả người cá theo bản năng lùi lại.

 

Gió mạnh gào thét giữa không gian tĩnh mịch, thanh Trảm Ma Kiếm tỏa ánh sáng đỏ thẫm, chém xé vầng trăng máu.

 

Tư Vũ Phi bay khỏi cửa động, lơ lửng dừng trên đỉnh cột buồm.

 

Vầng trăng phía sau hắn to lớn hùng vĩ, thoạt nhìn xa vời không thể chạm tới, rồi bỗng trong chớp mắt áp sát gần, phản chiếu trong đôi mắt người cá như muốn nuốt chửng bọn chúng.

 

Vầng trăng ấy đáng ra phải khiến kẻ ngoại lai kinh hãi, nhưng khi nó tô điểm sau lưng Tư Vũ Phi, chiếu rọi đôi mắt rực rỡ đang tỏa ánh sáng sát phạt khủng khiếp của hắn, tất cả người cá ngược lại vì thế mà sợ hãi vầng trăng, lùi về sau một bước.

 

Tư Vũ Phi một tay cầm Trảm Ma Kiếm, một tay đặt sau lưng.

 

Hắn khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra liền lộ nụ cười điên đảo chúng sinh.

 

"Chơi đùa với các ngươi cũng được, dù ta không mấy hứng thú." Bởi hắn chơi đủ rồi.

 

Tư Vũ Phi buông tay sau lưng xuống.

 

Sau khoảnh khắc kinh hãi ngắn ngủi, tất cả người cá lập tức lao vút về phía hắn.

 

Khả năng nhảy cao của người cá vượt xa người thường, nhưng dù vậy, Tư Vũ Phi vẫn đứng quá cao. Bọn chúng chỉ có thể nhảy lên, rồi để người cá phía sau đạp lên lưng mình mà nhảy tiếp. Cứ thế lặp lại, từ boong thuyền lên đến đỉnh cột buồm, tạo thành một cầu thang xanh biếc, nhắm thẳng đến Tư Vũ Phi.

 

Người cá phía sau giẫm lên cầu thang xương thịt mà tiến lên, vươn móng vuốt cường tráng, muốn xé nát mặt Tư Vũ Phi, rồi quật hắn xuống sàn mà đánh chết.

 

Tư Vũ Phi không động đến Trảm Ma Kiếm, bởi tất cả người cá đều đang chăm chú nhìn kiếm của hắn, đề phòng hắn tấn công. Hắn dùng một chiêu ảo thuật đánh lừa, giơ tay trái lên.

 

Người cá ngây người nhìn bàn tay trắng như ngọc của hắn.

 

"Keng!"

 

Xiềng xích kim loại từ tay áo Tư Vũ Phi bay vút ra, lập tức xuyên thủng đầu người cá.

 

Đó chính là ngân liên mê hồn của Hiểu Mộc Vân.

 

Bọn chúng nối liền thành chuỗi đúng như ý Tư Vũ Phi, sợi xiềng xích theo ý hắn uốn lượn như rắn độc, điều chỉnh phương hướng rồi xuyên thấu thân thể tất cả người cá trên đường đi.

 

"Ha ha ha." Kim loại luôn phát ra tiếng vang.

 

Xuyên thấu sinh vật trong Ma Vực không phải chuyện dễ, đôi khi xiềng xích cũng bị kẹt lại, nhưng vì người sử dụng không có ý dừng lại, nó đành phải tiếp tục tiến lên. Máu trên xiềng xích càng lúc càng nhiều, nhuộm đỏ ánh kim lạnh lẽo.

 

"Ca." Khi đầu xiềng xích rơi xuống sàn, cả đội người cá đều bị xuyên thủng đầu hoặc thân thể, thân hình buông thõng, treo lơ lửng giữa không trung.

 

Tất cả người cá lần đầu chứng kiến cảnh tượng như vậy, ngây người nhìn trân trối, quên mất phải lập tức xông lên giết địch.

 

Bọn chúng không ra tay, vậy đến lượt Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi tay cầm Trảm Ma Kiếm, bay xuống.

 

Tư Vũ Phi vốn chẳng phải đánh không lại đám người cá này, mà là trốn không thoát khỏi Ma Vực này. Hắn giết bọn người cá, như nắm con cá hung hăng đập xuống đất.

 

Cảnh tượng tàn nhẫn đến nỗi vầng mặt trăng đỏ cũng phải núp vào đám mây đen.

 

Trong lúc đại khai sát giới, quên hết tất cả, chiếc thuyền hư nát sắp chìm xuống đáy, nước tràn vào. Hiểu Mộc Vân nằm trên sàn, nước biển bắt đầu thấm ướt giày hắn, rồi mực nước dâng cao, nửa thân hắn ngâm trong nước.

 

Bùa hộ mệnh Tư Vũ Phi vẽ cho hắn bị nước bao phủ, phù chú tan biến, hiệu lực dần mất đi.

 

Khi con thuyền sắp chìm nghỉm, mây đen dạt sang một bên, mặt trăng đỏ chiếu rọi, bỗng nhiên một con thuyền từ đáy biển vọt lên, phá tan mặt nước, hiện ra trong chớp mắt, như thể nó vẫn luôn ở đó vậy.

 

Sóng gió động trời lập tức ập đến.

 

Thi thể người cá từng con một rơi xuống, chất đống trên thân tàu, lẫn vào giữa đám người cá.

 

Trên mặt thuyền, giờ đây không còn bóng dáng một người cá nào có thể đứng lên.

 

Tư Vũ Phi vừa nhìn thấy thuyền xuất hiện, hắn lập tức nhảy xuống từ cửa động bị phá vỡ.

 

Hiểu Mộc Vân lặng lẽ nằm đó, không hề hay biết tai họa vừa giáng xuống thân mình. Nước đã ngập đến bờ môi hắn, chỉ một cái chớp mắt nữa thôi sẽ tràn vào mũi, đến khi ấy hắn thực sự sẽ chết hoàn toàn ở Ma Vực, không khác gì những phàm nhân đã bị biến thành người cá kia. Tư Vũ Phi khom lưng, cố sức cõng Hiểu Mộc Vân lên. Hiểu Mộc Vân cao hơn hắn, với tư thế nửa kéo nửa cõng của Tư Vũ Phi, chân của Hiểu Mộc Vân trực tiếp lê trên sàn tàu. Tư Vũ Phi thầm mắng một tiếng, sau đó dùng pháp lực nâng hắn lên, rồi lại dùng tay giữ lấy chân hắn.

 

Hiểu Mộc Vân được hắn cõng, mặt tựa lên vai hắn, yên ổn đến khó tin.

 

Thân tàu đã bị hư hại, nước biển tràn vào ngập hết khoang thuyền.

 

Tư Vũ Phi vận pháp thuật, cõng Hiểu Mộc Vân bay thẳng lên không.

 

Khi hai người đáp xuống một con thuyền khác, chiếc thuyền cũ kia đã chìm nghỉm, mang theo đám người cá còn lại, cùng với chiến trường tàn khốc vừa qua.

 

"Hô." Tư Vũ Phi bị sức nặng của Hiểu Mộc Vân đè ép đến mệt mỏi, nên vừa đặt chân an toàn lên thuyền, hắn lập tức buông tay, chẳng hề có chút ý thương hương tiếc ngọc nào, dứt khoát đặt Hiểu Mộc Vân lên boong tàu.

 

Đã lâu rồi hắn chưa phải vội vã đến như vậy. Tư Vũ Phi ngồi xuống trên boong thuyền, lặng lẽ lấy lại bình tĩnh, sau đó đưa mắt nhìn khắp xung quanh.

 

Trên con thuyền này, ánh trăng đỏ vẫn còn có thể nhìn thấy.

 

Nhưng điều đó không quan trọng, bọn họ chỉ cần yên ổn nghỉ ngơi một ngày tại đây, liền có thể rời khỏi.

 

Mặt biển giờ đây gió yên sóng lặng.

 

Tư Vũ Phi điều chỉnh hơi thở đều đặn, sau đó lại nhàn rỗi không có việc gì làm, bèn ngồi xuống bên cạnh Hiểu Mộc Vân, tay nghịch làn da trên mặt hắn.

 

Hiểu Mộc Vân trước mặt còn bày một quẻ tượng: "Nguyệt không vì tai, thủy làm hại." (tai họa tiềm ẩn có thể đến từ sự bất ổn hoặc biến động đột ngột trong hoàn cảnh yên bình. Nguyệt không: khi mặt trăng không hiện diện hoặc bị che khuất)

 

Biển cả vốn dĩ là thứ đáng sợ. Hiện tại yên tĩnh không gió, nhưng trong chớp mắt tiếp theo, sóng dữ có thể cuộn trào mãnh liệt.

 

Khi Tư Vũ Phi nằm nghiêng bên cạnh Hiểu Mộc Vân, vươn tay véo mũi hắn, mặt biển phẳng lặng bỗng khẽ dậy sóng. Một cảm giác kỳ dị tựa hồ đang trỗi dậy. Dường như có một thứ gì đó khổng lồ, khiến người ta ngỡ rằng chính biển cả là hiện thân của ma vật. Nó âm thầm xuất hiện, chỉ hé lộ đôi mắt từ lòng biển sâu, tựa như một quái vật độc nhãn, thân phủ đầy vảy.

 

Động tác của Tư Vũ Phi khựng lại. Hắn cảm nhận được điều gì đó, liền ngồi bật dậy, quay đầu nhìn.

 

Ánh mắt hắn chạm ngay vào đôi mắt kia.

 

Tư Vũ Phi cứ thế nhìn nó, mặc kệ đôi mắt kia lớn hơn thân hình hắn gấp nhiều lần.

 

Khi thấy Tư Vũ Phi dám đối diện thẳng thắn với mình, tinh thần lại không hề dao động, ma vật ấy liền bật ra tiếng cười đáng sợ. Tiếng cười của nó khiến mặt biển cuộn trào dữ dội. Sóng lớn dâng tận trời, cách không xa thuyền nhỏ, tựa như chỉ chực đợi một khắc liền đánh tan mọi thứ thành mảnh vụn.

 

Một chiếc thuyền nhỏ bé, lẻ loi giữa đại dương bao la.

 

"Ngươi trong tay chính là Trảm Ma Kiếm." Ma vật cất tiếng, giọng khàn đục, khó nghe, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng hiểu được ý tứ.

 

Tư Vũ Phi nhíu mày, từ tư thế ngồi chuyển thành nửa ngồi xổm, sẵn sàng chiến đấu. Trảm Ma Kiếm đã nằm gọn trong tay hắn.

 

Đối diện với quái vật như thế, hắn chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn bắt đầu suy tính đối sách trong lòng.

 

Xiềng xích trói chặt đầu hắn, kéo hắn lên cao, sau đó dùng Trảm Ma Kiếm từng chút một cắt lấy đầu hắn.

 

"Ha ha ha." Như thể cảm nhận được sát ý của Tư Vũ Phi, ma vật cười đầy mãn nguyện. "Nếu Trảm Ma Kiếm đã xuất hiện, vậy Thí Thần Kiếm đâu?"

 

Tư Vũ Phi không có ý định đối thoại với hắn.

 

"Ta sẽ không tấn công ngươi, ta cũng chẳng muốn bị Trảm Ma Kiếm làm tổn thương... Ta sẽ thả ngươi về. Ha ha ha, đã lâu rồi không náo nhiệt thế này, Thí Thần trảm ma, ha ha ha ha..." Ma vật cười lớn. Sau khi nghiệm chứng xong suy nghĩ của mình, hắn chậm rãi chìm xuống đáy biển. "Xem ra, ngay cả thần cũng không thể tùy tiện hứa hẹn. Thần phạt, nhân phạt... ha ha ha ha."

 

Hắn nhìn Tư Vũ Phi, nói một câu khó hiểu rồi biến mất khỏi vùng biển này.

 

Ma vật rời đi, mang theo những kẻ còn sót lại. Hiện tại, nơi đây thực sự đã trở nên yên tĩnh.

 

Trăng đỏ treo cao, con thuyền nhỏ chòng chành giữa sóng nước.

 

Một ngày trôi qua, con thuyền vẫn dừng yên một chỗ, tiễn ánh trăng đi, đón ánh mặt trời tới.

 

Khi Hiểu Mộc Vân dần hồi phục ý thức, hắn bị một giọng nói quen thuộc đánh thức.

 

"Thiếu chủ, thiếu chủ, tỉnh dậy đi." Một bàn tay khẽ lay bả vai hắn.

 

Hiểu Mộc Vân nhíu mày, rồi từ từ mở mắt.

 

Gương mặt Phạm Đan hiện rõ trước mắt hắn.

 

Vừa mới tỉnh lại, ký ức về những chuyện đã xảy ra ở Ma Vực lập tức ùa về.

 

"Khụ khụ." Hắn định nói, nhưng cổ họng chỉ toàn vị tanh của máu. "Phạm Đan..."

 

Hiểu Mộc Vân cảm thấy cơ thể như bị vật gì đó đè nặng, không thể cử động. Ban đầu, hắn còn nghĩ mình đã bị tê liệt, nhưng khi thị lực hoàn toàn khôi phục, hắn cuối cùng cũng hiểu ra lý do vì sao bản thân không thể nhúc nhích.

 

Một người mang mặt nạ đang tựa vào lòng hắn, đè chặt lên tay và nửa người hắn.

 

Phạm Đan đã sớm trông thấy cảnh tượng Hiểu Mộc Vân và Tư Vũ Phi ôm nhau, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp.

 

Nghe tiếng hai người trò chuyện, Tư Vũ Phi chậm rãi mở mắt, sau đó lập tức ngồi bật dậy.

 

"A!" Hiểu Mộc Vân kêu khẽ, vì tay hắn bị đè nặng.

 

Theo lời Phạm Đan, con thuyền của bọn họ đã mất tích vài ngày. Không còn cách nào khác, họ đành cưỡi một con thuyền khách từ một trấn khác, đến đây để tìm hiểu tình hình.

 

Khi thuyền vừa đến gần khu vực này, họ trông thấy một con thuyền đứng im bất động, trông vô cùng quỷ dị. Vì vậy, nhóm người tu tiên lập tức bay lại kiểm tra. Nhưng khi tới nơi, họ chỉ thấy Tư Vũ Phi và Hiểu Mộc Vân ôm nhau, những người khác đều biến mất.

 

Nghĩ đến chuyện này, Hiểu Mộc Vân không khỏi cảm thán. Hắn kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra ở Ma Vực.

 

Những kẻ đã chết không thể cứu vãn, nhóm người tu tiên chỉ có thể lập kết giới để ngăn Ma Vực bất ngờ mở ra, tránh cho những kẻ qua đường bị nuốt chửng.

 

Hiểu Mộc Vân bị thương nghiêm trọng cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn làm ra vẻ uống tiên đan, rồi ra hiệu cho người bên cạnh băng bó cánh tay suýt bị Tư Vũ Phi bóp nát. Sau đó, hắn ngồi xuống ghế, một tay ôm ngực, một tay làm bộ than trời trách đất.

 

Nhưng chẳng ai buồn để ý đến hắn cả.

 

"Đúng rồi, thực ra chúng ta còn một nhiệm vụ khác, đó là truy tìm Tư Vũ Phi đã trốn khỏi Phục Hi Viện. Tịnh Vân Quân có thể giúp chúng ta tính toán một chút không?" Một người trong nhóm tu tiên lên tiếng.

 

"Ta hiện tại không tính được, bởi vì lòng ta đau quá." Hiểu Mộc Vân làm ra vẻ đau đớn, rồi quay mặt đi.

 

Mọi người lập tức giải tán.

 

Hiểu Mộc Vân đợi đến khi mọi người rời đi hết, cười mỉm, tay được băng bó kín mít liền xách lên một quả nho, nhét vào miệng.

 

Nhân lúc không ai chú ý tới mình, hắn mới có thể rời phòng, trong tình huống không bị bất kỳ ai để ý, đi tìm Tư Vũ Phi.

 

Lúc này, Tư Vũ Phi đang cầm một tấm bản đồ, ngồi bên mép thuyền, nhíu mày, không ngừng thay đổi hướng bản đồ qua lại.

 

"Không cần nhìn nữa, con thuyền này là khách thuyền, điểm dừng tiếp theo chính là trạm dịch Ngự Kiếm. Đến lúc đó ngươi chỉ cần rời thuyền, đi thẳng qua là được."

 

Nghe thấy giọng của Hiểu Mộc Vân, Tư Vũ Phi lập tức quay đầu lại.

 

Hắn lúc này đang đeo một chiếc mặt nạ hình thú, vẫn che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt.

 

"Phải không? Vậy tại sao lại đi theo hướng này, mà không phải hướng kia?" Tư Vũ Phi nhíu mày, vì phát hiện lộ trình không giống với bản đồ nên mới ngồi đó phiền lòng, đổi qua đổi lại.

 

"Bởi vì nếu đi hướng kia, ngươi sẽ gặp phải chuyện không hay. Nhưng nếu vòng sang hướng này, có thể tránh được tai họa đó." Hiểu Mộc Vân đắc ý nói, "Ta tính toán ra cả rồi."

 

"Thích." Tư Vũ Phi hừ khẽ, vẻ mặt khinh thường, sau đó thu tấm bản đồ lại, "Bói toán ở Kỳ Lân Sơn căn bản là không chính xác."

 

Hiểu Mộc Vân tháo lớp vải băng trên tay, không đồng tình mà đáp: "Ta sao lại không chính xác?"

 

"Dù sao cũng là không chính xác." Tư Vũ Phi cứng đầu không chịu thừa nhận.

 

Thí dụ như tiên đoán hắn là người giết thần trảm ma, quả thực là chuyện quá hoang đường.

 

"Rác rưởi bói toán, tính bảy tính tám, sao không tự tính xem mình bao giờ đi tìm chết." Tư Vũ Phi, vì vừa rồi không tìm được đường, tính tình đã trở nên táo bạo.

 

Hiểu Mộc Vân nhìn dáng vẻ nóng nảy của Tư Vũ Phi, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

"Người tiên đoán Thí Thần Trảm Ma Giả kia tên là gì nhỉ?" Lúc này, Tư Vũ Phi mới nhớ đến chuyện ấy.

 

"Hiểu Mộc Vân." Hắn nhắc tên mình.

 

"Thật sao?" Tư Vũ Phi chẳng mảy may để tâm, "Tên rất giống ngươi, là thân thích của ngươi à?"

 

Hiểu Mộc Vân nghe vậy, ôm bụng cười cười to.

 

Tư Vũ Phi quay đầu, nhìn về phía Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân mặt đầy ý cười, nghênh đón ánh mắt hắn, đưa ngón trỏ chỉ vào chính mình, thong thả nói với Tư Vũ Phi: "Tịnh Vân Quân là cách người ngoài gọi ta, họ ta là Hiểu, tên đầy đủ là Hiểu Mộc Vân."

 

Tư Vũ Phi há hốc miệng.

 

Giờ phút này, hắn chỉ có thể thầm cảm thấy may mắn vì chiếc mặt nạ đã che đi vẻ mặt ngốc nghếch hiện tại của mình.

 

"Ngươi chính là cái tên rác rưởi thần côn đó?!" Lúc này, Tư Vũ Phi thật sự muốn giết người.

 

"Cái gì mà rác rưởi thần côn chứ, ta tính toán rất chuẩn đấy." Hiểu Mộc Vân giọng nói ôn hòa, mềm mại.

 

Tư Vũ Phi hiện tại chỉ biết hối hận vì đã không bổ cho hắn một đao ngay tại Ma Vực.

 

"Ngươi không tin?" Hiểu Mộc Vân mỉm cười, đưa ánh mắt trêu chọc sang hắn.

 

Không ngờ rằng Hiểu Mộc Vân, người được gọi là Hiểu Mộc Vân ấy, lại trẻ tuổi như vậy. Đây cũng chính là lý do mà ngay từ đầu Tư Vũ Phi không hề nghi ngờ hắn. Hiện tại, khi đã biết kẻ này chính là người khiến mình vừa mới sinh ra không lâu đã bị truy sát, Tư Vũ Phi chẳng muốn để ý đến hắn nữa.

 

"Ngươi thật sự không tin sao." Hiểu Mộc Vân cầm mảnh vải trên tay, lúc ẩn lúc hiện, sau đó đột nhiên mở miệng, "Phi Phi, Tư Vũ Phi."

 

Tư Vũ Phi ngồi ở mép thuyền, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, nhận ra Hiểu Mộc Vân vừa gọi lên một cái tên mà người ngoài không thể nào biết được. Hắn trợn to mắt, đưa tay chỉ thẳng vào Hiểu Mộc Vân.

 

"A a a!" Một tiếng thét chói tai vang lên trước khi Tư Vũ Phi kịp hét lên. Ngay sau đó, nơi đây bỗng xuất hiện một giọng nói thứ ba: "Cái gì! Ngươi chính là Tư Vũ Phi?! Kẻ trảm ma giết thần!!!"

 

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường

 

Tư Vũ Phi: Thần côn rác rưởi,

 

Hiểu Mộc Vân: Vâng, vâng, ta chính là.

Bình Luận (0)
Comment