Nội dung lược thuật trọng điểm:
Giày đạp chết ngươi
••••••••
Tư Vũ Phi là lần đầu tiên nhìn đến minh hôn hiện trường, bước chân nhịn không được dừng lại, vẫn luôn quan sát.
Hiểu Mộc Vân nhìn hắn cười, ôn tồn nhưng mang theo chút đe dọa:
"Nhìn thấy hiện trường minh hôn, tốt nhất nên tránh xa, hơn nữa không cần nhìn lâu."
"Vì sao?" Tư Vũ Phi tỏ ra khó hiểu.
"Bởi vì minh hôn và âm thân vốn là những thứ đi ngược lại cương thường luân lý, tự mang theo tà khí. Nếu nhìn phải, dễ gặp xui xẻo trong thời gian tới." Hiểu Mộc Vân khẽ vuốt chiếc mặt nạ của hắn, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt của Tư Vũ Phi, "Cho nên, không cần xem."
"Ta gần đây vốn đã rất xui xẻo rồi." Tư Vũ Phi nghiêm túc nói.
"Phải không? Cụ thể là thế nào?" Hiểu Mộc Vân khẽ nhướn mày, hỏi.
"Không biết. Cảm giác từ lúc xuống núi đã bắt đầu gặp xui xẻo. Sau khi gặp ngươi thì đặc biệt xui xẻo." Tư Vũ Phi cố ý đáp lại, như đang trêu chọc.
"Không có khả năng đâu." Hiểu Mộc Vân không tin.
"Chắc chắn là vậy." Tư Vũ Phi khẳng định, không chút nghi ngờ.
"Để ta tính thử xem." Hiểu Mộc Vân nghiêm túc đưa tay trái ra.
Tư Vũ Phi nhìn tay hắn.
"Làm phiền ngươi đặt tay lên tay ta." Hiểu Mộc Vân nghiêm túc nhìn hắn, vẻ mặt không chút đùa cợt.
Tư Vũ Phi dù trong lòng có phần tò mò về bói toán của Kỳ Lân Sơn, nhưng cũng không cưỡng lại được sự nghiêm nghị của Hiểu Mộc Vân. Cuối cùng, hắn nghe lời, mở tay mình ra, để lộ đường chỉ tay và đặt lên tay Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân có bàn tay lớn hơn tay Tư Vũ Phi một chút. Hắn nâng tay Tư Vũ Phi lên, liếc mắt ngắm một lúc rồi khẽ nhíu mày. Hôm nay Tư Vũ Phi không đeo bao cổ tay, tay áo rộng thùng thình, khiến khi cử động, cổ tay hắn lộ rõ những vết thương. Đáng nói hơn, những dấu vết này không giống bị người khác gây ra, mà như tự mình làm hại chính mình. Nhìn từ góc độ vết thương, rõ ràng những tổn thương này đã xuất hiện từ vài tháng trước, không mới cũng không cũ.
Tư Vũ Phi nhìn tay mình, rồi lại quan sát biểu cảm của Hiểu Mộc Vân. Cuối cùng, hắn cúi đầu, cùng Hiểu Mộc Vân nghiên cứu các đường chỉ tay như thể đây là một trò tiêu khiển thú vị.
Người ta vẫn nói, đừng dại mà để hắn xem chỉ tay, bởi lẽ hắn có thể phán cho ngươi đủ loại danh hiệu kinh hãi: từ ác nhân, sát thần, đến kẻ điên thích giết người.
Hiểu Mộc Vân đang ngẩn người, thì Tư Vũ Phi lại chăm chú nghiên cứu chỉ tay của mình, thậm chí còn hăng hái hơn cả hắn.
Bầu trời lúc này đã dần tối sẫm.
Hiểu Mộc Vân thu tay lại, rồi nhẹ nhàng thả tay Tư Vũ Phi ra.
Tư Vũ Phi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ta xem rồi, không thấy ngươi gặp ta sẽ xui xẻo. Ngược lại, ta nghĩ chúng ta là duyên trời định." Hiểu Mộc Vân cười nói.
Khoé miệng dưới mặt nạ của Tư Vũ Phi khẽ co giật. Hắn lập tức rút tay về với lực mạnh hơn.
Thấy hắn cố gắng rút tay, Hiểu Mộc Vân cũng buông ra, để mặc cho Tư Vũ Phi tránh xa.
"Ngươi nói chuyện đúng là... thật sự quá vớ vẩn." Đây là lời nói thật từ đáy lòng của Tư Vũ Phi. Hắn nhận ra Hiểu Mộc Vân chẳng hề xem chỉ tay, mà chỉ đang đùa giỡn chính mình.
"Sao lại thế được? Ngươi và ta, ta không cần xem tay cũng hiểu rõ ngươi." Hiểu Mộc Vân cười, tiếp tục nói: "Ngươi biết không? Có một thời gian, bất kể ta tính toán điều gì, đều tính ra liên quan đến ngươi. Thật sự kỳ lạ."
Điều này với Hiểu Mộc Vân là một bí ẩn không cách nào lý giải.
Một mặt, Thiên Đạo khiến hắn truy đuổi Tư Vũ Phi, xúi giục hắn thực hiện âm mưu sát hại một đứa trẻ.
Mặt khác, lại có một lực lượng khác cũng thúc đẩy hắn liên tục truy đuổi Tư Vũ Phi, nhưng tựa hồ không có mục đích rõ ràng.
Sự quen thuộc mà Hiểu Mộc Vân dành cho Tư Vũ Phi không phải không có nguyên nhân. Đích thực, trong một khoảng thời gian, ngày hắn cũng tính ra Tư Vũ Phi, đêm cũng mơ thấy hắn.
Tư Vũ Phi có lẽ cảm thấy, người này vừa gặp không bao lâu đã luôn cười với ta, có phải là giả tạo hay không.
Nhưng với Hiểu Mộc Vân, mỗi động tác và lời nói của Tư Vũ Phi đều khiến hắn tò mò, muốn kiểm chứng xem những gì mình đã tính toán có chính xác hay không.
Mỗi lần Tư Vũ Phi hành động đúng theo dự đoán, Hiểu Mộc Vân đều có một cảm giác kỳ lạ như đang đạt được thành tựu.
Tư Vũ Phi vốn không nhạy cảm với việc tiếp xúc cơ thể, nhưng với những lời nói của người khác, hắn lại cực kỳ tinh ý.
Dù biết Hiểu Mộc Vân không có ý gì khác, hắn vẫn không nhịn được mà lén nhìn người này vài lần.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện. Hiểu Mộc Vân nhận ra ánh mắt của Tư Vũ Phi, cố ý bước sang gần phía hắn hơn, ép Tư Vũ Phi phải dựa vào bức tường bên cạnh. Thấy mình bị dồn vào góc, Tư Vũ Phi định vòng qua lưng Hiểu Mộc Vân để đi tiếp, nhưng đúng lúc này, Hiểu Mộc Vân giơ tay ra, chắn ngay đường đi của hắn.
"Vì sao lại lén nhìn ta?" Hiểu Mộc Vân cố ý làm ra vẻ tức giận, rồi ngay sau đó tỏ ra đắc ý: "Chẳng lẽ vì ta đẹp?"
Tư Vũ Phi vốn không thích nói dối, nên thành thật trả lời: "Chỉ là cảm thấy, ngươi chắc chắn rất được các cô gái yêu thích."
Hiểu Mộc Vân hỏi: "Ngươi có ghen tị không? Có muốn ta chỉ bí quyết cho không?"
"Không cần." Tư Vũ Phi đáp lại. Hắn vốn không có ý gì với các cô gái.
"Ngươi muốn được nữ nhân yêu thích, cũng không cần kỹ xảo gì cả." Hiểu Mộc Vân đưa tay chạm lên mặt nạ của hắn, như muốn kéo xuống, "Ngươi chỉ cần tháo mặt nạ ra, làm bộ đáng thương như vừa rồi, chẳng phải là được sao?"
Thấy mặt nạ sắp bị kéo xuống, Tư Vũ Phi lập tức cúi đầu, không chút do dự cắn lên tay Hiểu Mộc Vân.
"A!" Hiểu Mộc Vân rụt tay lại, ngạc nhiên nhìn bàn tay mình.
Trên tay hắn thấp thoáng hiện rõ dấu răng.
Tư Vũ Phi mím môi, thu răng nanh lại, rồi dùng tay chỉnh lại chiếc mặt nạ về vị trí cũ.
"Đáng đời." Tư Vũ Phi nói.
"Ngươi rốt cuộc vì sao luôn mang mặt nạ? Ta biết ngươi chính là Tư Vũ Phi rồi." Hiểu Mộc Vân cho rằng việc mang mặt nạ là để tránh bị nhận ra.
"Ta vốn dĩ luôn mang mặt nạ. Đây chính là khuôn mặt của ta." Tư Vũ Phi nâng tay, khẽ chạm vào chiếc mặt nạ của mình.
"Không buồn sao?" Hiểu Mộc Vân vẫn đang xoa xoa bàn tay mình, đau quá. Vừa rồi Tư Vũ Phi thực sự đã cắn rất mạnh.
"Hoàn toàn không buồn."
Hiểu Mộc Vân vung vẩy tay mấy cái, rồi đưa đề tài trở lại: "Vậy ngươi vì sao lúc nào cũng mang mặt nạ?"
"Dễ làm người khác sợ."
"Hả?" Hiểu Mộc Vân nghe mà không hiểu.
Việc hắn có làm người khác sợ hay không, Hiểu Mộc Vân không rõ lắm. Nhưng chàng lại phát hiện, mang mặt nạ thì không có duyên với nữ nhân. Có khi, đó chính là vận đen của Tư Vũ Phi.
Hai người tiếp tục lên đường, từ vùng xa xôi hẻo lánh hướng về trung tâm phồn hoa. Người qua lại dần đông đúc hơn. Vì khách ngày một nhiều, một số khách đ**m đã không còn phòng trống. Khi Hiểu Mộc Vân đang tìm hiểu tình hình, Tư Vũ Phi đứng đợi bên ngoài. Sau khi hỏi han ba khách đ**m, cuối cùng cũng tìm được hai phòng trống liền kề. Hiểu Mộc Vân trả tiền, tiện thể nhờ tiểu nhị dắt ngựa đi cho ăn và nghỉ ngơi. Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Hiểu Mộc Vân xoay người ra ngoài tìm Tư Vũ Phi.
Vừa bước ra, chàng đã thấy mấy nữ nhân trang điểm lộng lẫy đang vây quanh Tư Vũ Phi.
"Tiểu khách quan, ngươi từ đâu tới?" Các nàng cười ánh mắt long lanh, tay cầm khăn tay thơm ngát, cố ý trêu chọc Tư Vũ Phi.
"Hàn Túc Châu." Phục Hi Viện nằm gần Hàn Túc Châu, nên Tư Vũ Phi nói thật.
"Xa quá nhỉ!" Các nàng che miệng làm ra vẻ kinh ngạc.
Đối với những phàm nhân không biết ngự kiếm, có lẽ cả đời họ cũng không thể đi từ đây đến Hàn Túc Châu.
"Ngươi đến đây làm gì?" Các nàng tò mò thực sự.
"Tìm người."
"Ai ~" Nói đến đây, các nàng thuận thế hỏi: "Tiểu khách quan, ngươi tìm nam nhân hay nữ nhân vậy?"
Tư Vũ Phi nhíu mày, cảm thấy câu hỏi của các nàng kỳ quái vô lý, nhưng vẫn trả lời: "Có nam nhân, cũng có nữ nhân."
"Trùng hợp quá ~ trong lâu của chúng ta có rất nhiều nữ nhân. Ngươi có muốn đến chơi cùng chúng ta không?" Một nàng cố tình chạm nhẹ vào Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi đứng yên, hoàn toàn không hiểu sự "trùng hợp" mà các nàng nói là gì. Cách nói chuyện lộn xộn, không hợp lý.
"Ta không quen các ngươi. Vì sao phải chơi cùng các ngươi?" Tư Vũ Phi luôn có ranh giới rõ ràng giữa người quen và người không quen.
"Lạ thì làm quen, hai ba lần là thân thiết ngay thôi. Đến đi, đến đi! Ngươi nói chuyện nghe dễ thương quá, ta thích." Một người ôm lấy cánh tay Tư Vũ Phi, muốn kéo hắn đi.
"Các cô nương, xin dừng bước." Hiểu Mộc Vân từ trong khách đ**m bước ra, cất lời.
Những người kia liền sáng mắt.
Nếu như nói Tư Vũ Phi ăn mặc có vẻ giàu có nhưng đơn giản, thì Hiểu Mộc Vân lại là một hình ảnh hoàn toàn khác. Chàng khoác cẩm y, đi giày thêu, bên hông đeo ngọc bội, trên đầu cài trâm ngọc. Chỉ cần nhìn thôi cũng biết toàn thân đều là vật xa xỉ. Đã giàu có lại còn cao ráo tuấn tú, đúng là khó gặp.
Các nàng lập tức vội chỉnh lại trâm hoa trên đầu, nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt nhìn về phía chàng đầy ngưỡng mộ.
Hiểu Mộc Vân chỉ vào Tư Vũ Phi, dùng giọng tiếc nuối mà nói với các nàng: "Người này không một xu dính túi. Ta khuyên các cô nương đừng phí công vô ích. Người này dù không có tiền, cũng dám vào đây ăn cơm, ngủ lại."
"Các nàng đâu có bảo ta ăn cơm ngủ lại, là bảo ta đi chơi." Tư Vũ Phi nghiêm túc sửa lời.
"Có gì hay ho mà chơi chứ? Chúng ta vào ăn cơm thôi." Hiểu Mộc Vân nói.
Tư Vũ Phi đưa tay gỡ bàn tay đang ôm lấy cánh tay mình xuống, sau đó nói một tiếng xin lỗi, rồi bước nhanh đến bên Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân nở một nụ cười quen thuộc, hướng về các nàng khẽ gật đầu, sau đó dẫn Tư Vũ Phi vào trong khách đ**m.
Các cô nương lúc này mới nhận ra mình đã bị phá đám, liền nghiến răng nghiến lợi.
Trong số đó, có một người hình như không cam lòng. Khi nàng định bước tới lần nữa, đột nhiên, từ trong bóng tối thổi đến một cơn gió lạnh lẽo. Cơn gió ấy quét qua người nàng, khiến bước chân khựng lại. Gió lạnh thấu xương, hơn nữa khi thổi tới nàng, như mang theo ngàn cân nặng, làm người không thể cử động.
Trong khoảnh khắc bị cơn gió chặn lại, bóng dáng Tư Vũ Phi đã biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Để tiện cho Tư Vũ Phi ăn cơm, Hiểu Mộc Vân bảo người mang cơm đến phòng hắn, rồi cùng hắn dùng bữa.
Nghe lời Trọng Tư Hành, Tư Vũ Phi ngoan ngoãn tháo mặt nạ khi ăn cơm.
Hắn tuy ăn nhiều, nhưng động tác thong thả, có thể miễn cưỡng coi là văn nhã.
Hiểu Mộc Vân hôm nay không có tâm trạng ăn uống, chỉ tùy tiện ăn qua loa rồi ngồi tựa lưng trên ghế, nhìn Tư Vũ Phi đang dùng bữa.
Tư Vũ Phi cầm đũa, gắp một miếng thịt, cắn một miếng.
Nhìn thấy răng nanh của hắn, Hiểu Mộc Vân cuối cùng cũng hiểu vì sao tay mình lại đau như thế.
"Nói." Tư Vũ Phi đột nhiên cất lời.
"Ân?" Hiểu Mộc Vân chống cằm, nhàn nhã ngắm nhìn khuôn mặt hắn.
"Các nàng rốt cuộc muốn chơi với ta trò chơi gì?" Tư Vũ Phi hỏi.
Tay Hiểu Mộc Vân mềm nhũn, suýt nữa không đỡ nổi đầu mình, chàng nghe câu hỏi của Tư Vũ Phi, đầu tiên là sững sờ, sau đó ngẩng lên, nở một nụ cười đầy ác ý, rồi trả lời: "Là trò chơi tốn sức lực."
"Kiểu chạy tới chạy lui sao?"
"Có, kiểu như ngươi đuổi ta, ta bắt ngươi. Mà nếu bắt được thì phải hôn một cái. Đại khái sẽ là loại trò chơi như vậy." Hiểu Mộc Vân đoán chắc là như thế, thường thì mấy trò đó đều phải chạy tới chạy lui.
"Đúng là tốn sức." Tư Vũ Phi gật đầu đồng tình.
Nhìn bộ dạng bừng tỉnh của hắn, Hiểu Mộc Vân càng hứng thú, tiếp tục nói: "Không chỉ có thế, còn muốn hai người cùng ở trên giường, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi. Đó mới là bước tốn sức nhất. Chúng ta còn phải lên đường, nên ta mới bảo ngươi đừng đi."
"Ngươi quả thật rất hiểu biết." Tư Vũ Phi khen hắn.
Hiểu Mộc Vân cười đến híp mắt, nói: "Cảm ơn Vũ Hiết Quân đã khen."
Nhưng vì hắn biết nhiều như vậy, Tư Vũ Phi liền có một vấn đề muốn hỏi: "Tiểu quan quán, đó có phải là nơi ta có thể đến kiếm tiền không?"
"Cái này à..." Hiểu Mộc Vân cảm thấy vấn đề này thật khó trả lời, "Có thể, nhưng ta không khuyên ngươi nên đi."
"Khi còn nhỏ, sư huynh sư tỷ của ta thường nói muốn bán ta vào tiểu quan quán để đổi tiền." Tư Vũ Phi nói.
Hiểu Mộc Vân bật cười, sau đó gật đầu, đáp lại: "Cha ta cũng thường nói muốn bán ta làm c* li."
"Ta từng hỏi bọn họ tiểu quan quán là nơi nào, nhưng bọn họ không nói." Tư Vũ Phi tiếp lời, "Ta đi tìm sách, bọn họ liền cố ý giấu hết những tài liệu liên quan, còn nói với người quản lý Tàng Thư Các không được để ta xem những quyển đó. Vì thế, đến giờ ta vẫn không biết đó là nơi làm gì."
Hắn từng thử tìm sách nhiều lần, nhưng nếu người quản lý Tàng Thư Các không quen thuộc để lộ tài liệu, Tư Vũ Phi cũng đành chịu, không còn cách nào khác.
"Nếu ta muốn kiếm tiền, rốt cuộc ta nên làm gì?" Tư Vũ Phi hiện tại thực sự gần như không có đồng nào. Cái gọi là "gần như" là bởi vì hôm nay Hiểu Mộc Vân đã dúi cho hắn một bao lì xì, trong đó có một thỏi bạc – tài sản hiện tại duy nhất của Tư Vũ Phi.
"Ngươi chỉ cần tháo mặt nạ xuống và cười một cái là được." Hiểu Mộc Vân nói rất nghiêm túc.
"Ừ." Tư Vũ Phi buông đũa, trầm ngâm không nói.
Hiểu Mộc Vân sợ hắn thật sự chạy tới tiểu quan quán, vội vàng định mở miệng giải thích. Nếu chẳng may Phục Hi Viện phát hiện hắn xúi giục Tư Vũ Phi đi tiểu quan quán, hắn sợ dù có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát khỏi sự truy sát.
"Chỗ đó không thể đi." Tư Vũ Phi nghiêm túc nói.
"Vì sao?" Hiểu Mộc Vân có chút tò mò về suy nghĩ của hắn.
Tư Vũ Phi giải thích: "Tiền đến quá dễ dàng thường có vấn đề, dễ làm con người sinh lòng tham, rồi bước vào những cái bẫy không lường trước được."
Nếu nơi đó yêu cầu bỏ ra chút sức lực hay trí tuệ, thì còn dễ hiểu. Nhưng chỉ cười một cái mà có tiền, thật sự rất đáng nghi.
Nghe hắn nói vậy, Hiểu Mộc Vân nhịn không được muốn bật cười, nhưng cũng không nói ra sự thật rằng nơi đó, thật ra, yêu cầu rất nhiều sức lực.
"Ta ăn no rồi." Tư Vũ Phi bỗng nhiên nói.
Hiểu Mộc Vân nghe vậy, cười gõ nhẹ vào chén bằng đôi đũa, hỏi hắn: "Vậy ngươi ăn của ta, uống của ta, không trả tiền, ngươi không thấy áy náy sao?"
Tư Vũ Phi không hiểu mà nhìn hắn, sau đó nghiêm túc đáp: "Ta chẳng phải đã đưa ngươi thù lao rồi sao?"
Đúng vậy, hắn đã đưa tiền cho Hiểu Mộc Vân. Sau đó, Hiểu Mộc Vân dùng chính số tiền ấy để mua đồ ăn, trả tiền trọ. Không những vậy, số tiền đó sắp hết sạch.
Nghe câu hỏi của Hiểu Mộc Vân, Tư Vũ Phi có chút áy náy. Nhưng hắn biết bản thân tuyệt đối không thể để Hiểu Mộc Vân nhận ra mình đang lợi dụng hắn. Vì vậy, hắn bày ra vẻ mặt ngay thẳng, tròn mắt nhìn, mím môi, hận không thể hát một khúc ca ca ngợi liêm chính mà các sư huynh ở Phục Hi Viện hay ngâm nga, khiến chính mình càng thêm phần chính khí lẫm liệt.
Hiểu Mộc Vân bất đắc dĩ lắc đầu cười, không muốn truy cứu thêm.
"Ta phải về phòng mình." Tư Vũ Phi vội vàng nói, ý định nhanh chóng rút lui.
"Được." Hiểu Mộc Vân đáp.
Tư Vũ Phi vừa bước chân ra liền chạy.
Cửa phòng khép lại, trong gian phòng chỉ còn lại một mình Hiểu Mộc Vân. Hắn đứng dậy, chuẩn bị gọi người vào dọn dẹp bát đũa. Nhưng ngay khi hắn vừa động, một luồng gió lạnh thổi qua.
Quỷ khí.
Hiểu Mộc Vân nhíu mày, quay đầu nhìn.
Quỷ tân nương kia vẫn còn chưa rời khỏi thị trấn này. Cơn gió mang theo mùi của nàng, khiến quỷ khí xâm nhập vào nhà của người sống.
Nhắc đến quỷ tân nương, sắc mặt Hiểu Mộc Vân cũng chẳng tốt hơn. Hôm nay hắn đã nghe rất rõ ràng, bát tự vốn đã được định xong, đoàn rước dâu cũng đã khởi hành đúng giờ. Nhìn tình hình, cuộc hôn sự này vốn dĩ nên thành.
Hiểu Mộc Vân vốn ghét âm thân, nhưng không thể phủ nhận, so với một người sống kết hôn với một người chết, hai người chết lấy nhau vẫn tốt hơn nhiều.
Việc âm thân từ chối hôn nhân, trong hoàn cảnh bình thường, là do một bên thay đổi ý định. Nếu ban đầu không muốn kết hôn, thì không cần tính bát tự. Vì vậy, Hiểu Mộc Vân không nghĩ quỷ tân nương kia đột nhiên không muốn thành thân, mà giống như... đã để ý đến người khác.
Nếu là như vậy, tình huống sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Có lẽ bọn họ cần ở lại đây thêm một hai ngày để quan sát tình hình.
Hiểu Mộc Vân tính toán như vậy.
Một mình trong phòng, Tư Vũ Phi sau khi tắm rửa xong, ngồi trên giường đả tọa một lát, theo thói quen bắt đầu tu luyện.
Khi hắn tiến vào trạng thái minh tưởng, trên trần nhà bỗng nhiên nhỏ xuống một giọt nước.
"Tí tách."
Tư Vũ Phi khi tu luyện rất tập trung, hầu như không bị những âm thanh bên ngoài làm phân tâm.
Nhưng khi hắn vẫn không để ý, nước trên trần bắt đầu chảy xuống dữ dội hơn.
"Tí tách, tí tách, tí tách." Làn nước lạnh băng từng giọt rơi xuống, trên sàn nhà hình thành một vũng nước. Vũng nước ấy đen như mực, tỏa ra hơi thở bất tường. Nước từ từ chuyển động, hình thành một xoáy nước, như muốn nuốt trọn căn phòng.
"Hô..." Một luồng hơi lạnh phả ra. Ngay sau đó, một tân nương với mũ phượng hà khoác xuất hiện, thân hình cao lớn đến mức chạm nóc nhà. Dáng người của nàng khổng lồ đến mức phải hơi cúi lưng mới đứng thẳng được trong căn phòng này.
"Tí tách, tí tách." Giọt nước rơi xuống từ chính cơ thể nàng. Nàng là một quỷ chết chìm, nên toàn thân ướt đẫm, dường như hòa làm một với thứ đã g**t ch*t nàng. Dưới chân nàng, vệt nước đọng lại thành một mảng lớn.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên dưới chiếc mũ phượng. Trên mũ, rắn độc và bọ cạp bò qua bò lại, sinh động đến rợn người.
Bước chân chưa động, một cơn gió thổi qua, thân thể nàng trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt Tư Vũ Phi, sau đó vươn tay, muốn chạm vào hắn.
Trong khoảnh khắc linh cảm lóe lên, Tư Vũ Phi mở mắt.
"Tách."
Trước mắt hắn chẳng có gì, chỉ thấy một con bọ cạp đang hoảng loạn bò trên sàn nhà.
Tư Vũ Phi nhìn thấy, liền cầm lấy chiếc giày của mình, "bốp" một tiếng đập xuống.
"A, hình như không phải con gián."
—
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Hiểu Mộc Vân: Khách nhân, ta giúp ngươi xem tướng, ngươi với ta chính là duyên trời định.
Tư Vũ Phi: Nói hươu nói vượn.