Chương 40: Kẻ dối trá khéo miệng
Nội dung chính:
Bị thu mua.
—
Từ góc nhìn của người khác, thật dễ dàng để cho rằng câu nói của Tư Vũ Phi: "Ta lớn lên kỳ quái, dễ dàng làm người khác sợ hãi" là một sự hiểu lầm, hơn nữa, khi lọt vào tai một số người, nó còn mang theo ý vị tự mãn, khoe khoang.
Nhưng Tư Vũ Phi không phải vô duyên vô cớ mà thốt ra những lời này.
Hắn mang mặt nạ là để tránh làm người khác kinh sợ.
Bởi vì hắn...
Trong mộng, vừa mở mắt ra, quái vật đã hoành hành.
Vật tụ theo loài, người phân theo nhóm.
Tư Vũ Phi ở đây, đương nhiên là bởi vì hắn cũng thuộc về một phần của đám quái vật ấy.
Hắn giữa một bầy quái vật khổng lồ, nhỏ bé như con kiến lang thang trên bờ cát. Những con quái vật ấy chỉ cần bước đi một cách tùy ý cũng đủ để giẫm nát hắn dưới chân.
Nếu hắn ngoan ngoãn chết đi, thì hắn chẳng khác gì một con kiến bình thường.
Nhưng ngay khi con quái vật nhấc chân lên, Tư Vũ Phi lại bò ra ngoài. Ban đầu khuôn mặt hắn vẫn còn bình thường, nhưng dần dần, vô số cánh tay từ trên mặt hắn trồi lên. Hắn chính là một con quái vật với khuôn mặt mọc đầy những bàn tay máu, những cánh tay ấy đau đớn giãy giụa, cố gắng vươn lên, muốn thoát khỏi cơ thể hắn. Nhưng vì không đủ sức mạnh, chúng bị bẻ gãy, rơi xuống, máu chảy đầm đìa. Những ngón tay tựa như xúc tua, không ngừng rung động.
Thân thể Tư Vũ Phi cũng dần to lớn hơn, sức mạnh khổng lồ khiến hắn phình lên.
Để che giấu dị trạng của mình, hắn chỉ còn cách khoác lên mình một chiếc trường bào, đeo chiếc mặt nạ, rồi cùng những con quái vật khác bước đi chậm rãi dưới bầu trời sao vô tận.
"Ngươi nhất định phải nhớ, ngươi là con người."
Nếu để thần trí bị cướp mất, giấc mơ này sẽ lập tức đào thải hắn ra ngoài.
Tư Vũ Phi mở mắt ra trong bóng tối, tiếng nước nhỏ giọt quanh quẩn, gió lạnh thổi từng cơn.
Hắn ngồi thẳng dậy trên giường, con mắt phải đen ngòm vô tình bắt gặp bóng mình trong gương.
Tư Vũ Phi vội vàng che lấy mắt phải.
Bởi vì quá quen thuộc với sự gần gũi của mình với quái vật, hắn muốn che giấu những điểm giống quái vật của bản thân, ví dụ như khuôn mặt có thể mọc ra những bàn tay đầy máu và xúc tua ấy.
Không rõ là do cái lạnh se sắt của mùa xuân, hay do cơn ác mộng vừa qua khiến cơ thể hắn mệt mỏi, Tư Vũ Phi đột nhiên nhận ra căn nhà này lạnh lẽo đến kỳ lạ. Không cần tìm hiểu, hắn cũng biết nơi đây tràn đầy quỷ khí. Cô dâu âm hôn vẫn còn ở thị trấn này.
Hắn và Hiểu Mộc Vân đều nghĩ như vậy, nên cả hai đã bỏ qua một điều:
Quỷ khí mà họ ngửi thấy không phải theo gió đưa tới, mà chính là ngay gần họ.
Sau khi tỉnh dậy, Tư Vũ Phi ôm chăn, mờ mịt ngồi trong bóng tối.
Cơn ác mộng khiến hắn kinh hãi, hơn nữa khi tỉnh lại, hắn càng nhận thức rõ rằng bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Chính mình, ngay cả sự bảo vệ từ Phục Hi Viện cũng không có, khiến hắn càng thêm đau lòng.
Trong nỗi sợ hãi và mờ mịt, Tư Vũ Phi đưa tay ra.
Chỉ có đau đớn mới giúp hắn thoát khỏi nỗi sợ ấy.
Hiện tại không có dao, Tư Vũ Phi chỉ có thể cắn mạnh vào cánh tay mình. Hắn cắn đến mức máu chảy ra, rồi l**m lấy máu tươi của mình, cảm thấy một sự thỏa mãn kỳ lạ.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Hắn đưa tay, mò mẫm khắp cơ thể, tìm kiếm một chỗ thích hợp để ra tay.
Đến khi ý thức được mình đang nghĩ gì, bàn tay hắn khựng lại.
"Ta phải nhớ lời của sư huynh sư tỷ, không thể làm những chuyện thế này nữa, không được tự làm hại bản thân. Bình tĩnh, phải bình tĩnh, ta có thể tự bình tĩnh lại."
Dù nói như vậy, nhưng màn đêm tựa dòng nước ăn mòn lý trí, Tư Vũ Phi ôm đầu gối, lặng lẽ phát điên. Chân hắn khẽ động, vô tình đá trúng chiếc mặt nạ đặt trên giường. Tư Vũ Phi liền nhặt lên, lặng lẽ đeo vào.
Người tu tiên nhạy cảm hơn người thường rất nhiều, dù đang ngủ, Hiểu Mộc Vân vẫn cảm nhận được có kẻ đang nhìn mình chằm chằm.Hành tẩu trên thế gian này, nơi xấu xa thì có yêu ma quỷ quái, tà thần khó lường; nơi không nguy hiểm thì lại có kẻ xấu rình trộm tài sản.
Hiểu Mộc Vân lập tức mở mắt, gần như muốn cầm lấy vũ khí trong tay và bật dậy.
"Ngươi cứ nằm đó, không cần dậy đâu." Một giọng nói quen thuộc vang lên. Ngay sau đó, một bàn tay lạnh như băng khẽ đặt lên ngực hắn, mạnh mẽ đẩy hắn nằm xuống giường.
Hiểu Mộc Vân: "...."
"À, buổi tối ngủ ngon không?" Tư Vũ Phi hỏi.
Hiểu Mộc Vân niệm một chút pháp thuật phong hệ, mở hé cửa sổ để ánh trăng chiếu vào, giúp hắn nhìn rõ tình hình trong phòng. Nhưng vừa nhìn, Hiểu Mộc Vân cảm thấy thà mình không nhìn còn hơn.
Tư Vũ Phi đang đeo một chiếc mặt nạ hình đầu lâu với khóe miệng kéo xuống dưới, ngồi xổm bên giường, nhìn hắn bằng ánh mắt sâu thẳm.
Hiểu Mộc Vân suýt nữa giật mình bật dậy.
"Ngươi làm gì vậy?" Hắn hỏi, giọng yếu ớt.
"Phòng kia, có con gián." Tư Vũ Phi tìm cớ.
"Thế sao? Ngày mai ta sẽ báo với chủ quán trọ."
"Ừ." Tư Vũ Phi gật đầu.
Hiểu Mộc Vân nhắm mắt lại, chờ một hồi lâu, vẫn cảm nhận được Tư Vũ Phi ngồi xổm bên cạnh, không chịu rời đi. Hắn bất đắc dĩ thở dài, mở mắt, ngồi dậy, nói: "Ta giúp ngươi đi đập chết nó."
Chỉ mong có thể nhanh chóng làm xong để quay lại ngủ.
"Ta đã đập chết rồi." Tư Vũ Phi ấn hắn nằm xuống, giọng nói bình thản, "Nhưng câu nói cửa miệng rất đúng, khi ngươi thấy một con gián, trong phòng có lẽ đã có cả ổ."
"Vậy ngươi ngủ ở phòng này, ta qua phòng ngươi." Hiểu Mộc Vân đã tỉnh táo hẳn.
"Lỡ như ngươi bị gián dọa thì làm thế nào?" Tư Vũ Phi chân thành nói, "Ta không muốn vì ta mà khiến ngươi và gián cùng nhau đấu trí."
Hiểu Mộc Vân trợn mắt, tay đặt trên trán, ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà.
Tư Vũ Phi nhìn hắn.
"Làm sao vậy? Minh hôn hôm nay dọa ngươi rồi sao?" Tư Vũ Phi nghiêng đầu hỏi. Hiểu Mộc Vân đã tỉnh, não bộ cũng bắt đầu hoạt động. Tư Vũ Phi chẳng những không sợ quỷ thần, mà còn chẳng coi gián ra gì. Hắn đến tìm mình, chắc chắn là có chuyện khác. Nhưng loại chuyện phiền phức này, Tư Vũ Phi không nói thẳng, lại cứ lòng vòng đổi chủ đề. Điều này khiến Hiểu Mộc Vân sinh ra một dự cảm chẳng lành: chẳng lẽ hắn định làm phiền mình cả đêm, khiến mình không ngủ được sao?
Hy vọng không phải vậy. Ngày mai hắn còn phải cưỡi ngựa dẫn người đi, đêm nay mà không ngủ thì làm sao chịu nổi.
"Trước đây ta gặp ác mộng, sư tỷ của ta sẽ ở lại bầu bạn." Tư Vũ Phi thản nhiên kể.
"À, thì ra là gặp ác mộng?" Hiểu Mộc Vân yếu ớt đáp.
Tư Vũ Phi gật đầu.
"Nhưng nam nữ có khác. Ngươi và sư tỷ ngủ cùng nhau không tiện đâu."
"Ta từ bảy tuổi đã không còn ngủ cùng nàng. Nhưng thỉnh thoảng gặp ác mộng vẫn sẽ đi tìm."
"Vậy ngủ cùng sư huynh đi." Hiểu Mộc Vân bắt đầu mơ màng, miệng lẩm bẩm những lời chẳng mấy rõ ràng.
"Trước đây từng như vậy, nhưng sau này thấy không ổn."
"Vậy giờ phải làm sao? Ngươi định ngủ ở đây sao?" Hiểu Mộc Vân dịch người vào phía trong giường, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Tư Vũ Phi nhìn Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân nhắm mắt, trông như sắp ngủ lại.
"Vậy thì..." Tư Vũ Phi cởi giày, dứt khoát trèo lên giường, nằm xuống phía bên kia. Dù hắn và Hiểu Mộc Vân không thân thiết, nhưng bản năng sinh tồn đã vượt qua sự ngại ngùng. Hắn nằm cạnh Hiểu Mộc Vân, cựa mình một chút, định nhìn về phía cửa, nhưng lại sợ làm vậy sẽ khiến mình gặp ác mộng. Cuối cùng, hắn thuận theo ý mình, xoay người đối diện Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân không mở mắt, chỉ đưa tay, kéo chút chăn, đắp lên người Tư Vũ Phi.
Nếu Hiểu Mộc Vân cho rằng như vậy là có thể xử lý vấn đề, là sai hoàn toàn.
Tư Vũ Phi yên lặng một lúc, đột nhiên ôm lấy cánh tay hắn.
Hiểu Mộc Vân: "..."
Tư Vũ Phi ôm một hồi, cảm giác hành động này vẫn chưa đủ an toàn, liền kéo tay Hiểu Mộc Vân đặt phía sau đầu mình, muốn khoanh lại ôm lấy bản thân. Nhưng làm vậy với người đang ngủ thật không dễ, nên hắn đành từ bỏ, tiếp tục ôm cánh tay Hiểu Mộc Vân, áp sát lại, trong bóng tối nhìn khuôn mặt hắn.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Hiểu Mộc Vân chịu thua, cất tiếng. Hắn biết rõ, trong tình huống này, mở mắt và đáp lời là hành vi dại dột nhất, nhưng vẫn không nhịn được phá vỡ sự im lặng.
"Không biết." Tư Vũ Phi nhìn hắn, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Người này chỉ cần nằm xuống là có thể ngủ, lại không gặp ác mộng, không thấy những thứ quái dị, cũng chẳng phải bận tâm phiền não.
Hiểu Mộc Vân thở dài, đột nhiên nói: "Ta không phải đoạn tụ."
Tư Vũ Phi sửng sốt. Người này đúng là bản lĩnh, cư nhiên biết mình là đoạn tụ, còn tự mình đa tình từ chối nữa sao?
Nói xong, Hiểu Mộc Vân lập tức dang tay ôm Tư Vũ Phi vào lòng.
Tư Vũ Phi sửng sốt.
Hiểu Mộc Vân ôm hắn, nhịp nhàng vỗ nhẹ phía sau lưng.
Hồi nhỏ, mẫu thân hắn cũng từng vỗ về hắn như vậy mỗi khi hắn gặp ác mộng. Cảm giác ấy, có lẽ vẫn hữu dụng.
Được người ôm, nhận thức này khiến Tư Vũ Phi dần xua tan nỗi sợ. Hắn thả lỏng, những ý nghĩ tiêu cực cũng tan biến.
Hiểu Mộc Vân vỗ một hồi lâu, cảm giác mỏi tay, liền nhẹ giọng hỏi: "Thế nào? Còn sợ không? Ngủ được chưa?"
Không có tiếng trả lời.
Hiểu Mộc Vân chờ một chốc, xác định Tư Vũ Phi đã ngủ, liền buông tay.
Hắn rút tay ra, nhưng Tư Vũ Phi lại tìm hơi ấm, áp sát vào người hắn.
Hiểu Mộc Vân tự thuyết phục mình rằng đang ôm một con mèo, vì vậy cứ an tâm mà ngủ tiếp.
Nửa đêm bị đánh thức, Hiểu Mộc Vân ngủ bù đến tận trưa mới dậy. Vốn định ở lại đây một hai ngày, nhưng sau một đêm, hắn quyết định nghỉ thêm một ngày, vì quá mệt mỏi và cần được hồi sức.
Ngay lúc Hiểu Mộc Vân định rời giường, ngoài cửa vang lên tiếng động, có người trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Hiểu Mộc Vân đoán được ai là người có thể tự tiện vào phòng hắn, liền nhắm mắt, xoay người, giả vờ mình vẫn đang ngủ, không muốn bị quấy rầy.
"Ngươi đều thay quần áo rồi, còn giả vờ ngủ làm gì?" Giọng khinh khỉnh của Tư Vũ Phi vang lên bên tai.
Hiểu Mộc Vân cười khổ, mở mắt, chống tay lên đầu, nhìn hắn, nói: "Giả vờ ngủ, để chờ ngươi phục vụ ta."
"Ngụy biện, là hành động của kẻ tiểu nhân." Tư Vũ Phi thẳng thừng.
Hiểu Mộc Vân thoáng ngạc nhiên. Tư Vũ Phi tháo mặt nạ, để nó sang một bên, lộ ra khuôn mặt của mình, rồi từng bước tiến đến gần hắn. Khi Hiểu Mộc Vân còn đang cảm thấy mọi chuyện có phần kỳ lạ, Tư Vũ Phi đã ngồi xuống mép giường, đưa một vật trong tay cho hắn.
"Cái gì thế?" Hiểu Mộc Vân, sau những chuyện xảy ra tại Ma Vực, không dám tùy tiện từ chối bất kỳ thứ gì Tư Vũ Phi đưa, nên vội vàng đưa tay nhận lấy gói giấy dầu, bên trong chứa một vật không rõ hình dạng.
"Ta xuống lầu nói với lão bản rằng trong phòng hắn có gián. Sau đó, để bồi tội, hắn mời ta ăn chút đồ. Ta thấy ngon, nên tiện thể ra ngoài mua một phần mang về cho ngươi." Tư Vũ Phi nói.
"Oa." Ngươi kiếm đâu ra tiền?
Tư Vũ Phi lấy từ túi Càn Khôn ra một bao lì xì, vung vẩy trước mặt Hiểu Mộc Vân như để trả lời câu hỏi.
Hiểu Mộc Vân im lặng.
Trong chốc lát, hắn không biết nên cảm thấy cảm động hay tỉnh táo tự nhắc nhở bản thân rằng, nếu dễ dàng bị chút ân huệ nhỏ này thu phục, thì những ngày sắp tới, liệu bản thân có chịu nổi không.
••••••••
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Hiểu Mộc Vân: Ta sẽ không bị những thứ nhỏ nhặt này làm lung lay... Ta sẽ không... Ta không... Ta...