Trọng điểm nội dung:
Chiêu nào cũng chí mạng.
----------------------
Trong lúc mọi người đang trò chuyện, Phạm Đan chạy vào, thông báo với họ rằng đại diện đàn chủ đã trở về. Vì vậy, cả nhóm nhanh chóng kết thúc chủ đề đang bàn luận.
Hiểu Mộc Vân thấy thế, cảm thấy có chút phiền toái. Nơi này dường như toàn là những kẻ tinh ranh.
Khi đại diện đàn chủ trở về, không khí trong phòng trở nên gượng gạo, đầy sự giả tạo và những lời nịnh hót, đẩy bầu không khí lên đến cao trào.
Cuối cùng, nhóm của Hiểu Thanh Li cũng nhớ ra mục đích chính của mình khi đến đây là để tìm người, nên khéo léo đề xuất với đại diện đàn chủ về việc điều tra tại nơi này.
Nghe vậy, khuôn mặt vốn thân thiện của đại diện đàn chủ đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Hiểu Mộc Vân ngồi một bên, giữ thái độ thờ ơ, như thể mọi chuyện không liên quan đến mình.
Nhóm người này vẫn còn quá non nớt. Đột nhiên đến địa phận của người khác, lại yêu cầu được tuần tra khắp nơi vì lý do tìm người, làm sao có môn phái nào chấp nhận? Dù bọn họ đến từ một môn phái vang danh, nhưng không phải là nhân vật quan trọng đại diện. Hơn nữa, đàn chủ thật sự của Chủ Thần Đàn đang bế quan, đại diện đàn chủ lại càng không có khả năng để người ngoài làm loạn.
Hiểu Mộc Vân vốn đợi để xem bọn họ biết khó mà lui, nên hoàn toàn không lên tiếng.
"Ta luôn tiếp đãi chư vị bằng sự chân thành, bởi vì môn phái chúng ta nhiều năm qua vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp. Hơn nữa, các vị đều là những nhân tài hiếm có. Nhưng hiện tại, các ngươi lại muốn lợi dụng lúc đàn chủ đang bế quan để đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy. Nếu ta thật sự cho phép các ngươi tùy tiện tuần tra nơi này, sau khi đàn chủ xuất quan, ta phải giải thích thế nào với ngài ấy?" đại diện đàn chủ tức giận đến mức cả người run rẩy.
Hiểu Mộc Vân liếc nhìn hắn, cảm thấy phản ứng này có phần vượt ngoài dự đoán. Tuy rằng nếu có thể điều tra nơi này, việc tìm ra chân tướng về thi thể trong hoa viên sẽ dễ dàng hơn, nhưng điều đó cũng có khả năng khiến Tư Vũ Phi gặp rắc rối.
Hắn suy nghĩ trước sau, cuối cùng làm ra quyết định. Dùng ánh mắt cổ vũ nhìn đại diện đàn chủ, sau đó đập bàn đứng dậy, lớn tiếng khen: "Khí phách như vậy, quả thật khiến người ta phải kính phục!"
Âm thanh của hắn còn lớn hơn đại diện đàn chủ.
Người hiểu rõ tính cách của Hiểu Mộc Vân như Phạm Đan chỉ biết cười khổ.
Thiếu chủ của hắn, lại đang cố ý gây khó dễ cho người ta.
"Thì ra là vậy! Là chúng ta đường đột!" Một giọng nói còn lớn hơn cả Hiểu Mộc Vân vang lên.
Phạm Đan không nhịn được che tai, Hiểu Thanh Li lùi lại theo bản năng, nhưng vì giữ lễ, hắn không thể như Phạm Đan mà che tai, chỉ đành nhíu mày. Lục Lan Khê ngồi xa nhất, nhưng cũng bị hành động đột ngột của Thiên Bất Văn dọa sợ.
Thiên Bất Văn lập tức nhảy lên, hướng về phía đại lý đàn chủ ôm quyền, chân thành tha thiết nói: "Chúng ta chỉ vì sự an toàn của tất cả nên có chút nóng vội, không ngờ hành vi này lại vô ý mạo phạm tiền bối, thật lòng xin lỗi!"
Đại diện đàn chủ đứng giữa Hiểu Mộc Vân và Thiên Bất Văn, bị âm thanh tấn công từ hai phía. Cả người hắn loạng choạng, suýt nữa không đứng vững. Sau khi ổn định lại, hắn lấy lại thái độ ban đầu, nói: "Không sao, nhưng nơi này thật sự không thể để các vị kiểm tra."
"Chúng ta sẽ không nhắc lại đề nghị mạo phạm như vậy." Hiểu Thanh Li kịp thời lên tiếng, "Nhưng nếu được, có thể cho chúng ta lưu lại đây tạm thời hai ngày không? Bên ngoài trời sắp mưa."
Hắn bịa ra cớ giống với kiểu của Hiểu Mộc Vân, chỉ cần ở lại thêm một thời gian, sẽ tìm cách khác.
đại diện đàn chủ đã bình tĩnh trở lại, dưới tình huống đối phương tỏ ý hòa hoãn, liền đồng ý yêu cầu đơn giản này.
"Nhưng gần đây trong viện đang tu sửa, chỉ có một sân Tịnh Vân Quân là còn phòng trống. Ta sẽ cho đệ tử chuẩn bị những phòng còn lại trong viện. Tuy nhiên, số phòng không đủ, nên có lẽ hai người trong nhóm các vị phải ở chung một phòng." đại diện đàn chủ nói với vẻ áy náy.
Thiên Bất Văn nhìn mọi người, nói: "Chỉ có bốn gian phòng?"
"Năm gian phòng." đại diện đàn chủ đáp.
"Chúng ta vừa vặn năm người." Hắn tính cả Hiểu Mộc Vân, "Nơi này còn có khách nhân nào nữa sao?"
"Là khách nhân đi cùng Tịnh Vân Quân." đại diện đàn chủ trả lời.
Hiểu Mộc Vân đứng một bên, mặt quay sang hướng khác, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Góc độ này chỉ có Phạm Đan nhìn thấy.
Mọi người đều đưa ánh mắt về phía Hiểu Mộc Vân, bởi từ khi gặp nhau tới giờ, hắn chưa từng nhắc tới việc bên cạnh mình còn có ai khác.
"Chỉ là một người bạn đồng hành trên đường, hắn hình như đã đi rồi, nói rằng sẽ chờ ta ở thị trấn." Hiểu Mộc Vân ngẩng đầu lên, nở một nụ cười sáng sủa.
"Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể mỗi người một gian phòng." Thiên Bất Văn nói. Bọn họ với nhau không quá thân thiết, nếu ở chung một phòng, khó tránh khỏi cảm giác gượng gạo.
đại diện đàn chủ nghe vậy, thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. Hắn không rõ Tư Vũ Phi đã rời đi từ khi nào. Nhưng hiện tại công việc bận rộn, hắn không tiện truy cứu, chỉ dẫn mọi người đi tới sân và sắp xếp phòng.
Hiểu Mộc Vân vào phòng mình, thu dọn quần áo, sau đó nói với Phạm Đan: "Ngươi ngủ ở đây, ta sẽ qua phòng bạn ta nghỉ."
"Tại sao?" Phạm Đan khó hiểu. "Chạy tới chạy lui chẳng phải phiền phức sao?"
Hiểu Mộc Vân đáp: "Phòng này gió lùa, ta không thích, muốn đổi."
Phạm Đan trầm mặc, không nói gì thêm.
Hiểu Mộc Vân ôm tay nải, đứng trước cửa phòng của Tư Vũ Phi.
Mọi người không kìm được mà đưa mắt nhìn theo.
Hắn tùy ý đẩy cửa ra, nhưng không mở rộng, chỉ vừa đủ để nhìn lướt qua bên trong. Sau đó, hắn quay lại nhìn bọn họ: "Các ngươi đang nhìn cái gì?"
"Không có gì." Mọi người đồng thanh.
Hiểu Mộc Vân bước vào, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Ta lấy được giấy phép xong liền rời đi, việc khác các ngươi tự mà lo. Cái gì mà Thí Thần Trảm Ma Giả, ta thấy chắc cũng không ở... đây."
Câu nói đột ngột dừng lại. Bởi vì khi bước vào, hắn phát hiện Tư Vũ Phi đang ngồi xổm ở một góc gần cửa, vị trí vừa khéo khuất tầm nhìn của những người bên ngoài. Nhưng khi hắn tiến vào, ánh mắt hai người liền chạm nhau.
Tư Vũ Phi đeo mặt nạ, chống cằm bằng hai tay, đôi mắt chớp chớp nhìn hắn.
"Ta đi thu dọn hành lý trước, các ngươi nghỉ ngơi một chút." Hiểu Mộc Vân nói xong, xoay người đóng cửa lại.
Cánh cửa ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài. Hiểu Mộc Vân cúi đầu nhìn Tư Vũ Phi, sự im lặng lan tràn giữa hai người.
Hiểu Mộc Vân chưa định nói gì thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân đang tới gần. Nhanh như chớp, hắn cúi người, hai tay luồn qua tay Tư Vũ Phi, bế bổng hắn lên. Trong lúc Tư Vũ Phi chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm người kia vào phòng, dùng thân mình che chắn, rồi đặt Tư Vũ Phi lên giường.
Tiếng bước chân đến gần, sau đó dừng lại trước cửa một lúc, rồi tiếp tục rời đi.
"Phù, nguy hiểm thật." Hiểu Mộc Vân lau mồ hôi trên trán.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Tư Vũ Phi hỏi.
"Suỵt." Hiểu Mộc Vân ra hiệu im lặng, đưa ngón tay đặt lên phần miệng của chiếc mặt nạ.
Tư Vũ Phi ngậm miệng.
Hiểu Mộc Vân lắng nghe âm thanh bên ngoài, rồi quay lại.
"Bọn họ đi rồi. Nhưng hình như đang bàn tán ngươi rất kỳ quái." Tư Vũ Phi nói.
"Ngươi làm sao mà nghe được bọn họ nói gì?" Hiểu Mộc Vân hoàn toàn không nghe thấy gì.
"Bọn họ không nói, mà đang nghĩ trong lòng. Hơn nữa, cả bốn người đều có suy nghĩ tương tự, rằng ngươi có lẽ đã ăn nhầm thứ gì đó." Tư Vũ Phi thuật lại tiếng lòng của họ.
"Ồ?" Hiểu Mộc Vân cảm thấy càng kỳ lạ.
"Ta biết thuật đọc tâm." Tư Vũ Phi nói.
Hiểu Mộc Vân bỗng ngẩn người.
"Nhưng chỉ khi cảm xúc của họ dao động mạnh mẽ, ta mới nghe được tiếng lòng. Khoảng cách xa thì không rõ, giống như người thường nghe kém khi người khác nói nhỏ." Tư Vũ Phi giải thích thêm.
Hiểu Mộc Vân lùi lại hai bước, rồi biểu cảm thay đổi.
"Lạ thật, chỉ có tiếng lòng của ngươi là ta nghe không được." Tư Vũ Phi nghiêng đầu, vẻ mặt đầy tò mò, dường như muốn biến nghi vấn trong đầu thành thực thể.
Hiểu Mộc Vân thở phào nhẹ nhõm, bước tới trước mặt Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi ngẩng đầu nhìn hắn, sự tò mò vẫn chưa tan biến. Sau đó, hắn đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì, nói: "Đây là lần đầu tiên ta kể chuyện này cho người khác."
"Ngươi nói ngươi biết thuật đọc tâm?" Hiểu Mộc Vân hỏi.
"Ừ?" Tư Vũ Phi gật đầu.
Khóe miệng Hiểu Mộc Vân nhếch lên, cố ý hỏi: "Vì sao chỉ nói cho ta?"
Tư Vũ Phi trả lời một cách thẳng thắn: "Vì ta không nghĩ tới việc kể chuyện này cho ai khác."
Không ai hỏi hắn có biết đọc tâm hay không. Nếu có người hỏi, hắn sẽ nói. Chỉ là trước giờ không ai hỏi, nên hắn chưa từng kể. Giờ đây, hắn chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.
Hiểu Mộc Vân đưa tay lên trán, hoàn toàn thất vọng.
Chẳng ai có thể mơ tưởng rằng bản thân mình có vị trí đặc biệt trong lòng Tư Vũ Phi.
"Bọn họ tới bắt ta." Tư Vũ Phi đột nhiên nói, "Người có chút giống ngươi kia đã chịu lệnh từ phụ thân hắn, lần theo dấu vết của ta mà đến. Giờ tiếng động đã ngừng, xem ra mọi người đã bình tĩnh lại."
Hiểu Mộc Vân nghẹn họng nhìn trân trối.
Một người như Tư Vũ Phi, rốt cuộc là do ông trời đưa tới để làm gì đây?
Tư Vũ Phi nhìn Hiểu Mộc Vân, ánh mắt đầy nghiêm túc, hỏi: "Ngươi muốn giao ta ra sao?"
Nghe ngữ khí của hắn, lòng Hiểu Mộc Vân bỗng trào dâng thương cảm. Hắn đưa tay, chạm nhẹ lên chiếc mặt nạ, ôn tồn nói: "Ta sao có thể làm chuyện như vậy."
May mà hắn nói vậy, nếu không, e rằng lúc này Tư Vũ Phi đã rút ma đao ra kề vào cổ hắn rồi.
Hiểu Mộc Vân hoàn toàn không thể ngờ rằng, chỉ trong một giây ngắn ngủi tại đây, bản thân lại đối mặt với nguy cơ sinh tử. Hắn nhìn Tư Vũ Phi, chỉ cảm thán nói: "Thật đáng yêu, ngươi sợ ta bỏ ngươi lại sao?"
"Đúng vậy, ta vừa thấy được một vài thứ." Tư Vũ Phi nhận thấy quan hệ hợp tác giữa hai người vẫn còn, nên liền kể lại toàn bộ cảnh tượng vừa nhìn thấy.
Nghe xong lời thuật lại của Tư Vũ Phi, Hiểu Mộc Vân trầm ngâm suy nghĩ.
"Ngươi đang nghĩ gì?" Tư Vũ Phi rất thích hỏi hắn câu này, bởi vì bản thân không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vậy nên càng tò mò muốn biết hắn đang nghĩ điều gì.
"Ta nghĩ, có lẽ chúng ta có thể giao việc điều tra nơi này cho Hiểu Thanh Li và những người khác. Thứ nhất, chuyện này có thể khiến bọn họ phân tán sự chú ý, quên truy tìm ngươi. Thứ hai, chúng ta tranh thủ thời gian rời đi. Nếu có người tiếp nhận công việc này rồi, chúng ta chỉ cần lấy được giấy phép thông hành là có thể chạy thoát. Ngươi thấy thế nào?" Đây chính là ý tưởng của Hiểu Mộc Vân.
Tư Vũ Phi gật đầu, cảm thấy kế hoạch không có gì sai sót.
"Vậy thì làm thế đi. Ta sẽ chia sẻ những tin tức này với bọn họ. Còn ngươi, tạm thời ở cùng phòng với ta." Hiểu Mộc Vân tuy đang hỏi ý kiến, nhưng trong lòng biết Tư Vũ Phi sẽ không từ chối. Quả nhiên, Tư Vũ Phi không phản đối việc ở cùng phòng với hắn. "May mà chúng ta đều là nam tử, nếu ngươi là nữ hài tử, ta liền phải chịu trách nhiệm cưới ngươi."
Nghe Hiểu Mộc Vân nói, Tư Vũ Phi thoáng chột dạ, lặng lẽ quay đầu.
"Nhưng cũng không khác biệt lắm đâu." Hiểu Mộc Vân nhớ đến chuyện xảy ra ở Quỷ Vực, cố ý trêu đùa hắn, "Tướng công."
Tư Vũ Phi nghẹn lời, không nhịn được nghiêm túc đáp lại: "Người khác nghe được sẽ hiểu lầm."
Hiểu Mộc Vân ha ha cười.
Tư Vũ Phi sờ mặt nạ của mình.
Tiếng cười của Hiểu Mộc Vân dần nhỏ lại, bởi hắn chợt nhớ đến một chuyện: "Ngươi có quen Lục Lan Khê không?"
"Lục Lan Khê." Tư Vũ Phi dùng giọng nói trầm thấp, dễ nghe nhưng rất nhỏ gọi tên này, "Ta nhớ rõ."
"Tránh xa hắn một chút." Hiểu Mộc Vân dặn dò.
"Đương nhiên phải tránh xa hắn, chẳng phải hắn đến để bắt ta sao?" Chuyện này, không cần Hiểu Mộc Vân nhắc nhở, hắn cũng hiểu rõ.
Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân yên tâm không ít.
Tư Vũ Phi nhìn phản ứng của hắn, chỉ cảm thấy buồn cười.
Sau khi thống nhất đối sách, Hiểu Mộc Vân liền dự định đi ra ngoài, chia sẻ những tin tức này với bốn người khác, dẫn dắt họ giải quyết vấn đề liên quan đến Chủ Thần Đàn.
Nghe Hiểu Mộc Vân thuật lại, người phản ứng nhanh nhất vẫn là Thiên Bất Văn. Tuy nhiên, khi cả năm người đang ở trong phòng, hắn không vội phát biểu ý kiến, mà bình tĩnh suy nghĩ một lúc. Hắn dùng ngón trỏ xoa cằm, chậm rãi nói: "Xem ra, những người của Chủ Thần Đàn có khả năng đã bị quái vật đoạt xá."
"Thật sao?" Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
"Ta chỉ đưa ra một khả năng thôi." Thiên Bất Văn không thể xác định suy đoán của mình, bởi hắn chưa tự mình chứng kiến, "Bởi trước đây ta từng gặp tình huống tương tự, yêu quái xâm chiếm thân thể con người."
"Nói tóm lại, mọi người phải cẩn thận." Hiểu Mộc Vân nhắc nhở.
"Chúng ta đương nhiên sẽ cẩn thận." Thiên Bất Văn cười, nhìn về phía Hiểu Mộc Vân, "Nhưng ta vừa có một vấn đề muốn hỏi Tịnh Vân Quân, chỉ là không biết có nên nói hay không."
Hiểu Mộc Vân thấy hắn do dự, liền nói: "Thiên huynh không muốn nói thì không cần nói."
Cao thủ giao đấu, chiêu nào cũng chí mạng.
Thiên Bất Văn nở nụ cười hiền lành, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Tịnh Vân Quân, trời quang trăng sáng, ta có gì mà không thể nói? Ta chỉ muốn biết, tại sao vừa rồi ở đại sảnh, ngươi lại đứng về phía Chủ Thần Đàn?"
Mỗi người tại đây đều là nhân tinh, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Nơi này tình huống chưa rõ, nếu tùy tiện điều tra, ta sợ các vị sẽ gặp họa sát thân." Tấm lòng của Hiểu Mộc Vân giống như ánh sáng mặt trời, sáng rõ mà minh bạch.
Thiên Bất Văn rốt cuộc nhận ra bản thân không phải đối thủ của người này trong khoản tranh luận, nên chỉ đành cười, im lặng không nói thêm.
"Việc hỗ trợ Chủ Thần Đàn rất quan trọng." Hiểu Thanh Li ở bên cạnh chen vào, "Nhưng mục đích chuyến đi này của chúng ta cũng không thể quên."
"Tìm Tư Vũ Phi?" Hiểu Mộc Vân hỏi.
Hiểu Thanh Li gật đầu. Tính cách hắn cứng nhắc, không biết linh hoạt, đã nhận nhiệm vụ thì nhất định phải hoàn thành mục tiêu trước tiên.
"Ngươi nghĩ Tư Vũ Phi ở đây sao?" Giọng điệu của Hiểu Mộc Vân thoáng mang ý cười.
Hiểu Thanh Li nghiêm túc gật đầu.
"Ta không nghĩ như vậy." Hiểu Mộc Vân biết cách nào để lừa những người thật thà như hắn.
Thân thể Hiểu Thanh Li cứng lại.
Giờ đây, ở Kỳ Lân Sơn, tuy rằng hắn là thiên chi kiêu tử đầy triển vọng, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị Hiểu Mộc Vân áp chế. Ngay cả khi Hiểu Mộc Vân không nghiêm túc, chỉ cần hắn ra tay, không có chuyện gì là không đoán trúng.
Giờ Hiểu Mộc Vân bảo rằng hắn không tin Tư Vũ Phi ở đây, hắn có nên tin không?
Lục Lan Khê, từ nãy đến giờ im lặng, cuối cùng lên tiếng trấn an: "Đã đến thì cứ yên tâm ở lại."
"Ha ha." Thần côn Hiểu Mộc Vân lấy ra một chiếc quạt, cố ý xòe ra che trước mặt.
Chiếc quạt này hắn tùy tiện mua bên đường, trên đó lại viết dòng chữ: "Thiên tính không bằng người tính."
Sau khi lừa gạt xong, Hiểu Mộc Vân không muốn nán lại lâu, nói một câu cáo từ, rồi rời đi.
Hắn vừa đi, Thiên Bất Văn nhìn cánh cửa đóng lại, như thể đang suy nghĩ điều gì, nói: "Tịnh Vân Quân có chút vấn đề."
Phạm Đan thản nhiên: "Hắn chỉ muốn gây rối thôi."
Sự hiểu biết của hắn về Hiểu Mộc Vân, đơn giản là như vậy.
Thiên Bất Văn trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi Hiểu Thanh Li: "Lần này truy bắt Tư Vũ Phi, là Vô Thượng Pháp Môn trực tiếp truyền lệnh đến Kỳ Lân Sơn sao?"
"Đúng vậy." Hiểu Thanh Li trong chuyện này, không giấu giếm điều gì.
"Bắt được Tư Vũ Phi, Vô Thượng Pháp Môn sẽ ban thưởng hậu hĩnh?"
"Đúng vậy."
Thiên Bất Văn vươn tay về phía hắn, như muốn xin một món đồ: "Lúc trước trên đường, ngươi nói Vô Thượng Pháp Môn đã chuẩn bị đồ vật đặc biệt cho ngươi để đối phó Tư Vũ Phi."
Hiểu Thanh Li lấy từ trong túi Càn Khôn ra một xấp hoàng phù nhỏ, đưa cho Thiên Bất Văn, đồng thời kể lại tin tức mà mình thu thập được để chia sẻ với mọi người. Dù sao hiện tại bọn họ cũng là một đội ngũ. "Người của Vô Thượng Pháp Môn nói rằng Phục Hi Viện tu luyện một loại công pháp đặc thù, hơn nữa Tư Vũ Phi có thiên phú dị bẩm, người tu hành bình thường không thể thắng nổi hắn. Nhưng nếu dùng những lá hoàng phù này, dán lên các huyệt vị như ấn đường, dương bạch, tứ bạch, đại nghênh, nghênh hương và mà thương, thì có thể áp chế được hắn."
Thiên Bất Văn nhận lấy xấp hoàng phù, mỉm cười rồi nói: "Thưởng cho ta thì không cần. Nhưng nếu ta giúp Thanh Li Quân việc này, mong sau này ngươi hỗ trợ kết nối giữa Thiên Điểu Cung và Vô Thượng Pháp Môn. Dù sao chúng ta gia nhập Tiên Linh Đại Hội quá muộn, quan hệ với mọi người dường như không được tốt lắm."
"Đó là điều đương nhiên."
"Ai." Nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, Phạm Đan không khỏi hoài niệm khoảng thời gian bên cạnh Hiểu Mộc Vân. Hiểu Mộc Vân tuy có hơi gian xảo, nhưng ít nhất tâm tư không hề hiểm độc.
Nhìn xấp hoàng phù trong tay, Thiên Bất Văn cảm thấy như có linh cảm, rằng Tư Vũ Phi chính là ở nơi này.
Khi giao hết mọi việc lại cho Hiểu Thanh Li và những người còn lại, Hiểu Mộc Vân trở về phòng, gác chân lên, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Tư Vũ Phi đang ngồi ở góc giường đọc sách. Đây là góc chết, dù có người bên ngoài lỡ xông vào cũng không thể lập tức nhìn thấy hắn.
Sau khi trở về, Hiểu Mộc Vân vốn định trò chuyện với Tư Vũ Phi, nhưng khi thấy hắn chuyên chú đọc sách thì cũng không tiện quấy rầy. Không chịu nổi cảm giác cô đơn, Hiểu Mộc Vân cởi giày, trèo lên giường, cố ý vươn đầu đến trước mặt Tư Vũ Phi.
Lúc này, Tư Vũ Phi mới chú ý đến hắn, đặt sách xuống.
"Ngươi đang xem gì vậy?" Hiểu Mộc Vân đứng dậy, tò mò nhìn Tư Vũ Phi.
"Là sách ta viết." Tư Vũ Phi đáp.
"Ngươi cũng biết viết sách sao?" Hiểu Mộc Vân cảm thấy hiếm lạ. "Chuyện xưa về thư sinh gặp yêu tinh mỹ miều, hay là câu chuyện lạc đường trong rừng rậm đáng sợ?"
"Không phải cái nào cả." Tư Vũ Phi nói. "Trước đây sư huynh từng hỏi ta, một người nhanh nhất cần bao lâu để thành tiên. Sau khi tính ra đáp án, bọn họ không tin, nên ta quyết định miêu tả toàn bộ quá trình thật chi tiết. Trong quá trình này, ta còn phát hiện thời gian để thành tiên có thể rút ngắn hơn nữa, nên ta tiếp tục tính toán."
"Ha, vậy ra việc chúng ta làm cả ngày cũng có chút tương tự." Hiểu Mộc Vân đưa tay bấm ngón, "Ta cũng suốt ngày tính toán."
"Thần côn." Tư Vũ Phi gấp thư lại, mắng hắn một câu.
Hắn không muốn đọc sách nữa, trò chuyện với tên này cũng có chút thú vị.
Hiểu Mộc Vân cười, sau đó hỏi: "Vậy ngươi nghiên cứu lâu như vậy, nhanh nhất thành tiên cần bao nhiêu thời gian?"
Trời xanh chứng giám, câu hỏi này của Hiểu Mộc Vân hoàn toàn chỉ là thuận miệng tiếp lời, không hề ngờ rằng câu trả lời tiếp theo của Tư Vũ Phi sẽ khiến chính mình phải suy ngẫm sâu sắc.
Tư Vũ Phi liếc mắt nhìn Hiểu Mộc Vân một cái, đã chuẩn bị tinh thần bị cười nhạo, rồi trả lời: "5 năm."
Hiểu Mộc Vân lập tức im lặng.
"Hừ." Tư Vũ Phi hừ lạnh một tiếng.
"Nếu 5 năm có thể thành tiên," Hiểu Mộc Vân trước hết tò mò về điều này, "Vậy tại sao ngươi còn ở Nhân gian?"
"5 năm để thành tiên, dĩ nhiên không phải là cách thông thường." Sư huynh của hắn chỉ hỏi về thời gian nhanh nhất để thành tiên, chứ không yêu cầu phương pháp phải chính thống hay hợp quy. "Phương pháp này đòi hỏi phải từ bỏ nhân tâm, chịu đựng thống khổ vô biên, gánh chịu tra tấn tinh thần. Khi ngươi sẵn sàng từ bỏ tất cả, ngươi liền có thể làm được."
Ban đầu, Hiểu Mộc Vân không tin, nhưng rất nhanh, hắn lại nhớ đến lời của vị đàn chủ kia: Những kẻ không thấy bóng dáng đâu, đều đã thành tiên.
"Ha ha." Nhìn thấy sắc mặt của Hiểu Mộc Vân thay đổi đột ngột, Tư Vũ Phi cảm thấy buồn cười, liền bật cười.
Hiểu Mộc Vân há miệng, như muốn nói điều gì, nhưng lại không biết nói gì.
"Ngươi muốn biết không?" Tư Vũ Phi hỏi hắn.
"Biết cái gì?" Hiểu Mộc Vân vẫn chưa hoàn hồn.
Tư Vũ Phi nghiêng người về phía hắn, giọng điệu vô tội nhưng đầy ý xấu: "Phương pháp 5 năm thành tiên."
"Khụ khụ, cảm ơn, nhưng cách ngươi miêu tả nghe có vẻ đáng sợ, nên ta thôi. Hiện tại sống thế này cũng khá ổn rồi." Hiểu Mộc Vân tỏ vẻ như vậy.
Tư Vũ Phi giấu sau mặt nạ đã cười đến mức không thể kiểm soát.
Hắn thật sự rất thích hù dọa người khác.
----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Hiểu Mộc Vân: Ngoại trừ ta, bên ngoài đều là người xấu, ngươi không cần để ý đến bọn họ.
Tư Vũ Phi: Ờm...