Chương 48: Nam nhân vô dụng
Nội dung lược thuật trọng điểm:
Ngươi thích người như thế nào?
----------------------
Thiên Bất Văn nhìn qua có vẻ thô bạo l* m*ng, nhưng thực tế lại là người đa nghi và cẩn trọng. Sau khi nghe Hiểu Mộc Vân nhắc đến sự việc liên quan đến Chủ Thần Đàn, hắn không lập tức tin tưởng mà chờ đến đêm hôm sau, mang theo Hiểu Thanh Li đến hoa viên. Bọn họ đào xuống lớp bùn đất, sâu đến 3 mét.
Hiểu Thanh Li đứng dưới hố sâu, ngẩng đầu nhìn Thiên Bất Văn, sau đó lắc đầu.
Hoàn toàn không có thứ gọi là "da người" như lời Hiểu Mộc Vân nói.
"Ừmm." Thiên Bất Văn ngồi xổm bên cạnh hố, trầm tư suy nghĩ.
"Có thể da người đã bị chuyển đi rồi." Suy nghĩ của Hiểu Thanh Li rất đơn giản.
Thiên Bất Văn nhìn Hiểu Thanh Li, không khỏi cảm thán. Rõ ràng đều xuất thân từ cùng một nơi, tại sao Hiểu Mộc Vân lại gian xảo như hồ ly, còn Hiểu Thanh Li thì ngây thơ đến như vậy? Chẳng lẽ là vì Hiểu Thanh Li được bảo vệ quá tốt?
"Ngươi chưa từng hoài nghi sao? Có lẽ là do Hiểu Mộc Vân nói dối?" Thiên Bất Văn nói thẳng. Hắn cần có người đứng về phía mình để cùng đối phó với những kẻ bên trong. Dù Phạm Đan đứng chung phe với bọn họ, nhưng qua một khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng nhau hôm nay, hắn đã nhận ra Phạm Đan thuộc phe của Hiểu Mộc Vân. Còn Lục Lan Khê, tuy không khó thuyết phục, nhưng tác dụng của hắn lại chẳng đáng kể. Người hữu dụng nhất lúc này là Hiểu Thanh Li, kẻ dễ dàng bị kích động. Nghe nói Hiểu Thanh Li và Hiểu Mộc Vân đều là những kẻ có tài bói toán lợi hại nhất hiện nay của Kỳ Lân Sơn. Vì thế, chắc chắn giữa họ ít nhiều tồn tại sự cạnh tranh. Điều này khiến Thiên Bất Văn thấy cơ hội để khích bác.
"Tịnh Vân Quân không đến mức làm ra chuyện như vậy." Hiểu Thanh Li đáp, giọng chắc nịch.
"Nga, nhưng ít nhất ta dám khẳng định, Hiểu Mộc Vân ít nhiều biết chuyện Tư Vũ Phi mất tích." Thiên Bất Văn lấy từ trong ngực ra một tấm phong ấn phù, lắc lư trước mặt hắn đầy vẻ đắc ý.
Hiểu Thanh Li nhìn hắn một cái.
"Ngươi không tin?" Thiên Bất Văn nhíu mày, cảm thấy khó xử.
"Không, ta cũng nghĩ như vậy." Hiểu Thanh Li ngắt lời.
Thiên Bất Văn có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.
"Bởi vì ta rất tin tưởng chính mình." Hiểu Thanh Li nói, giọng đầy kiêu hãnh.
Thiên Bất Văn nghe thế, không khỏi phấn khích, hỏi hắn: "Ngươi có thể tính ra Tư Vũ Phi cụ thể đang ở đâu không?"
"Không thể, nhưng chắc chắn là vẫn ở quanh đây." Hiểu Thanh Li trả lời.
"Vậy ngươi có thể tính ra liệu chúng ta có bắt được hắn không?" Thiên Bất Văn càng tò mò về năng lực bói toán của Kỳ Lân Sơn.
"Không phải chuyện gì cũng có thể tính ra. Chưởng môn trước đây từng dạy chúng ta rằng không nên quá ỷ lại vào bói toán, cũng không được tự cao tự đại, nghĩ rằng mình không bao giờ sai. Nếu cái gì cũng tính được, rất dễ vô tình biết những điều không nên biết. Đến lúc đó, chính mình sẽ phải gánh chịu hậu quả."
Hệt như Hiểu Mộc Vân, bói ra Thiên Đạo nhưng lại bị Thiên Đạo đánh bại.
Thiên Bất Văn nghe vậy, suy tư gì đó.
Lúc này, trong phòng.
Hiểu Mộc Vân vẫn đang lặp đi lặp lại việc gieo đồng tiền, thực hiện bói toán.
Người ta thường nói, kẻ không nghe lời người lớn tuổi, chính là người như hắn.
Tư Vũ Phi ngồi xổm trước mặt hắn, hỏi: "Ngươi rốt cuộc có tính được sư tỷ của ta đang ở đâu không?"
Hiểu Mộc Vân nhắm mắt, bóp ngón tay, làm ra dáng vẻ cao nhân thế ngoại. Sau đó, hắn mở mắt, quyết đoán trả lời: "Chỉ có thể tính được nàng vẫn còn ở Thương Dịch Thành. Những điều khác thì không rõ."
Tư Vũ Phi nhìn hắn, ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Nói gì đi chứ." Hiểu Mộc Vân bực bội, "Ngươi có thuật đọc tâm, nhưng ta thì không."
Tư Vũ Phi không thể nhịn được nữa, nói thẳng: "Thật là vô dụng."
"Ngươi thật sự làm ta thương tâm." Hiểu Mộc Vân thường xuyên bị người khác chê bai, nhưng lần này là lần khiến hắn đau lòng nhất.
"Xem ra ta phải nhanh chóng đến Thương Dịch Thành." Tư Vũ Phi nói, giọng đầy chắc chắn.
"Ngươi thật sự quá hấp tấp." Trong mắt Hiểu Mộc Vân, người Phục Hi Viện đều là những kẻ tinh ranh. Chỉ có Tư Vũ Phi là đơn thuần đến mức khiến hắn hơi sợ hãi.
Nếu hắn rời đi, sợ rằng Tư Vũ Phi sẽ bị người khác lừa. Nếu hắn quay lưng, lại sợ Tư Vũ Phi bị người ta hãm hại.
Tư Vũ Phi lại nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, sau đó nói: "Một người ra ngoài tìm người, không lý nào lại đứng yên một chỗ bất động."
Nếu không di chuyển, chắc chắn là vì có lý do không thể rời đi.
"Nếu Thương Dịch Thành thật sự có chuyện gì, ngươi một mình đi thì có ích lợi gì?" Hiểu Mộc Vân nhíu mày.
"Một mình ta, nhưng có thể là sức mạnh của thiên quân vạn mã."
Nghe câu nói đầy kiêu ngạo này, Hiểu Mộc Vân ngạc nhiên, ngước mắt nhìn Tư Vũ Phi.
"Ngươi nhìn cái gì?" Tư Vũ Phi không thích bị người khác nhìn chằm chằm.
"Không ngờ ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy." Trong mắt Hiểu Mộc Vân, Tư Vũ Phi dường như không phải kiểu người thích khoe khoang.
"Ừ, lúc còn ở Phục Hi Viện, ta cũng không nghĩ bên ngoài lại có những kẻ như thế này." Khoảng thời gian trải nghiệm bên ngoài đã mang lại cho Tư Vũ Phi một chút ảo giác tự tin.
Hiểu Mộc Vân tò mò hỏi: "Vậy thực lực của ngươi hiện tại ra sao?"
"Không rõ lắm. Ở Phục Hi Viện không có ai giám sát việc tu hành của ta." Ở đó, biết diễn kịch còn được yêu thích hơn là giỏi tu hành.
Hai người nằm xuống, ghé sát đầu lại, nói chuyện với nhau.
"Ngươi thật sự không thích ai sao?"
"Không có."
"Vậy ngươi thích kiểu người nào?"
"Kiểu người không đào bới đến tận cùng."
Nghe vậy, Hiểu Mộc Vân im lặng một lúc rồi tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"
"Người không hay hỏi ta 'còn gì nữa'."
"Trừ câu hỏi đó thì sao?"
"Người biết dừng lại ngay khi ta không muốn nói chuyện nữa." Lời của Tư Vũ Phi mang ý sâu xa.
Hiểu Mộc Vân cười, nói: "Ngươi rõ ràng là kiểu người rất biết cách nói chuyện."
Trong lòng Tư Vũ Phi nghĩ: Nhưng ngươi lại không có mắt nhìn.
Để ngăn cản Hiểu Mộc Vân tiếp tục hỏi mấy chuyện không đâu, Tư Vũ Phi chủ động nói rằng mình mệt và muốn ngủ.
"Ngươi ngủ ở bên trong đi." Hiểu Mộc Vân nói, "Nếu có người xông vào, ngươi chỉ cần dùng chăn che mặt là được."
Tư Vũ Phi lập tức cởi giày, nằm xuống phía trong giường.
"Vì không muốn để người khác chú ý, tạm thời ngươi phải chịu chút thiệt thòi." Hiểu Mộc Vân nằm xuống bên ngoài.
"Ta không cảm thấy thiệt thòi." Nằm xuống, Tư Vũ Phi kéo mặt nạ xuống, quay mặt về phía Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân cảm thấy đầu óc thoáng chao đảo.
Tư Vũ Phi khẽ mỉm cười với hắn.
"Ngươi lớn lên thật sự rất đẹp." Hiểu Mộc Vân phải thừa nhận lời của các sư huynh, sư tỷ. "Nếu ta muốn kiếm tiền bất chính, nhất định sẽ đem ngươi bán vào kỹ viện."
"Ta đẹp sao?" Tư Vũ Phi nhẹ giọng hỏi.
Hiểu Mộc Vân đương nhiên gật đầu.
Tư Vũ Phi cười, bất ngờ kéo chăn lên, trùm kín cả hai người.
"Oa a a!" Chỉ chốc lát, tiếng kêu thảm thiết dù đã bị ngăn lại vẫn truyền ra ngoài.
Chăn bị một đôi tay hoảng loạn lột ra. Hiểu Mộc Vân giật mình ngồi bật dậy, cây trâm rơi xuống giường, tóc tai rối bời. Hắn bất đắc dĩ cúi đầu nhìn.
Tư Vũ Phi nằm trên giường, không tiếng động mà cười.
Khóe miệng Hiểu Mộc Vân khẽ run.
Tư Vũ Phi lại dùng chăn che cả hai người, sau đó lập tức thi triển ảo thuật. Khi ánh sáng mờ mờ xuyên qua lớp chăn, Hiểu Mộc Vân nhìn thấy trên mặt Tư Vũ Phi xuất hiện vài chiếc xúc tu. Một xúc tu thậm chí còn chạm vào mặt hắn. Cảm giác sền sệt, trơn trượt lướt qua khiến hắn rùng mình. Nhìn theo xúc tu, hắn thấy chúng không ngừng uốn lượn trên mặt Tư Vũ Phi. Cảnh tượng này khiến Hiểu Mộc Vân không thể chấp nhận nổi, nên mới hét lên. Tư Vũ Phi dường như đã đoán trước hành động đó, dùng chăn để giảm bớt âm thanh.
Sau khi dọa người xong, Tư Vũ Phi ôm bụng nằm trên giường, lăn qua lăn lại mà cười.
"Ha ha ha."
Hiểu Mộc Vân với mái tóc rối bù, không còn chút kiên nhẫn nào.
Tư Vũ Phi vỗ nhẹ lên giường bên cạnh mình, ý bảo Hiểu Mộc Vân nằm xuống.
Hiểu Mộc Vân nhìn hắn đầy cảnh giác, nhưng cuối cùng cũng nằm xuống.
"Đợi khi ta trở về Phục Hi Viện, sẽ mời ngươi đến làm khách." Tư Vũ Phi bất chợt nói.
Hiểu Mộc Vân ngạc nhiên, ánh mắt lộ rõ thần sắc không tin.
"Ngủ đi, ta mệt rồi." Hôm nay Tư Vũ Phi đã đi lại quá nhiều, thân thể rã rời.
"Được."
Tư Vũ Phi mỉm cười với hắn. Trong ánh mắt Hiểu Mộc Vân lại lần nữa chìm sâu, Tư Vũ Phi duỗi tay kéo chăn che mặt mình, chuẩn bị ngủ.
"Ngươi đang làm gì?" Hiểu Mộc Vân, sau một ngày bị trêu chọc đủ kiểu, không khỏi dở khóc dở cười.
"Phòng khi có ai vào sẽ không nhận ra ta." Tư Vũ Phi nhớ lời dặn dò của Hiểu Mộc Vân.
"Nhưng ngươi như vậy liệu có ngủ được không?" Hiểu Mộc Vân lo lắng hắn sẽ ngạt thở.
"Chỉ cần ngươi không nói chuyện với ta, ta sẽ ngủ được." Tư Vũ Phi vẫn luôn chê hắn nói nhiều.
Hiểu Mộc Vân đành im lặng.
Nửa đêm, khi Hiểu Mộc Vân đang ngủ, tiếng đập cửa đột ngột vang lên khiến hắn tỉnh giấc. Hắn ngồi bật dậy, bản năng dùng thân thể che chắn Tư Vũ Phi.
Không thể không nói, hành động của Tư Vũ Phi trước đó rất đúng đắn. Quả nhiên có người xông vào phòng giữa đêm.
Hiểu Mộc Vân nhìn về phía cửa, thấy được người đến, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Là Phạm Đan.
Phạm Đan vẫy tay với Hiểu Mộc Vân.
Nếu không phải quá quen thuộc với tính cách của Phạm Đan, chỉ riêng hành động dọa người lúc nửa đêm thế này cũng đủ khiến Hiểu Mộc Vân nghi ngờ mục đích của y.
Nhân lúc mặc quần áo, Hiểu Mộc Vân khẽ lật chăn lên, liếc nhìn Tư Vũ Phi.
Dưới lớp chăn, Tư Vũ Phi mở to mắt nhìn chằm chằm hắn.
Hiểu Mộc Vân suýt chút nữa bị dọa chết, vội vàng vỗ lên chăn, ra hiệu cho Tư Vũ Phi đừng nóng vội, rồi cố ý kéo phần chăn bên mình đắp kín thêm, che khuất thân thể hắn.
"Có chuyện gì?" Hiểu Mộc Vân bước tới gần Phạm Đan.
"Thiếu chủ, chuyện ngươi nói ban ngày là thật. Quả nhiên có yêu ma lẻn vào, quấy nhiễu thân thể các đệ tử Chủ Thần Đàn. Vừa rồi Hiểu Thanh Li và Thiên Bất Văn lén đi thăm dò, thấy được một vài thứ. Ngươi mau tới xem." Phạm Đan đến để nhờ hắn giúp đỡ.
"Được." Hiểu Mộc Vân theo y ra ngoài, không quên đóng cửa lại sau lưng.
Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Tư Vũ Phi chờ bọn họ rời đi, liền xốc chăn, nhanh chóng mặc quần áo.
Hắn chỉnh đốn rất nhanh. Một thân áo đen kín đáo, đai lưng buộc chặt, bao cổ tay quấn gọn gàng, chỉ thiếu mặt nạ. Hắn dùng mảnh vải đen che nửa dưới khuôn mặt mình.
Đối với Thí Thần Trảm Ma Giả, mặt nạ mang ý nghĩa đặc biệt. Tư Vũ Phi ý thức được điều này, nên cố tình không mang theo mặt nạ.
Hắn nhảy lên nóc nhà, liếc mắt đã thấy Phạm Đan và Hiểu Mộc Vân đang chạy. Tư Vũ Phi cẩn thận nằm sấp, lặng lẽ bám theo.
Khi Phạm Đan và Hiểu Mộc Vân đến nơi, Hiểu Thanh Li, Thiên Bất Văn và Lục Lan Khê đã giao chiến với vài yêu ma. Những kẻ đó mặc y phục của Chủ Thần Đàn, nhưng đầu lại trở nên trong suốt, lộ ra xúc tu. Vừa nhìn thấy ba người đến, bọn chúng lập tức lao lên tấn công.
Ba người dùng kiếm đỡ đòn, sau đó mạnh mẽ tung một cú đá, hất bọn chúng văng ra xa.
Trong phòng lại xuất hiện thêm vài đệ tử của Chủ Thần Đàn. Thoạt nhìn, họ vẫn giữ dáng vẻ người thường. Nhưng ngay khi định lên tiếng, cơ thể họ đột nhiên run rẩy, đầu dần trở nên trong suốt.
Thân thể bị đoạt xá.
Chẳng lẽ thật sự giống như lời Thiên Bất Văn nói, những điều kỳ lạ xảy ra ở đây, đều do yêu ma gây rối sao?
----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Hiểu Mộc Vân: Ngươi thích kiểu người nào?
Tư Vũ Phi: Người không hỏi ta những câu như vậy.