5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 49

Chương 49: Biến Thành Mèo

 

Nội dung lược thuật trọng điểm:

 

Mèo ngôn ngữ tứ chi: Lăn

 

----------------------

 

Đối mặt với vài con quái vật đã đủ đáng sợ, nhưng đối mặt với cả một đàn quái vật thì cảm giác lại hoàn toàn khác.

 

Ngay từ đầu, ba người giao chiến đã lập tức rơi vào tình trạng rối loạn.

 

"Quả nhiên, có yêu ma đoạt xá!" Lục Lan Khê đồng tình với suy đoán của Thiên Bất Văn.

 

Thiên Bất Văn cầm kiếm chắn trước người, nhưng vẻ mặt vẫn đầy do dự.

 

Chỉ trong chớp mắt, khi họ còn đang thất thần, đám yêu ma đã lao thẳng tới trước mặt họ.

 

Một sợi xiềng xích từ dưới sàn nhà bất ngờ vọt lên, lập tức trói chặt chân một con yêu ma, sau đó mạnh mẽ giật xuống.

 

Hiểu Mộc Vân ra tay, nhưng ngay từ đầu hắn chỉ định đánh ngã đám yêu ma. Lục Lan Khê lớn tiếng cảnh báo rằng nên cẩn thận vì các đệ tử của Chủ Thần Đàn có thể đang bị đoạt xá. Vì lo lắng không rõ tình hình, Hiểu Mộc Vân không muốn làm tổn thương cơ thể các đệ tử. Ý định ban đầu của hắn là thiện chí, nhưng không ngờ cú giật mạnh đó đã khiến chân yêu ma bị đứt lìa. Những con yêu ma lập tức ngã xuống, bò lổm ngổm trên mặt đất.

 

Ánh mắt của bọn Lục Lan Khê đều đổ dồn xuống.

 

Ban đầu, họ tưởng rằng Hiểu Mộc Vân đã giật đứt chân những kẻ đó, nhưng nhìn kỹ lại, đám yêu ma thực chất đã tự thoát khỏi xiềng xích, đồng thời lột bỏ lớp da người, để lộ hình dạng thật sự.

 

Chúng giống như những con thủy tức, nằm bò trên mặt đất, cơ thể vừa mấp máy vừa ghê rợn. Đầu của chúng hoàn toàn trong suốt, còn phần thân thể thì trong mờ. Note: https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BB%A7y_t%E1%BB%A9c

 

Khi mọi người còn tưởng rằng chúng chỉ là những sinh vật hèn mọn, đám thủy tức bất ngờ mở ra vô số cái miệng. Mỗi chiếc miệng đều chi chít những chiếc răng như những sợi chỉ dài, sắp hàng rậm rạp.

 

Ghê tởm, xấu xí, quỷ dị.

 

"Vì sao các người lại ở đây?" Một đệ tử của Chủ Thần Đàn nghe tiếng động liền chạy tới. Khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, hắn vội vàng lao lên, dường như muốn xua đuổi đám thủy tức. Nhưng vừa đến gần, những con thủy tức đã lập tức bổ nhào lên người hắn.

 

Mấy người thấy vậy liền chạy tới cứu.

 

Đáng tiếc, bọn họ đã chậm một bước. Đám thủy tức nhanh chóng bám chặt lên người đệ tử kia.

 

Thiên Bất Văn và Lục Lan Khê cố kéo người đó ra, nhưng đám thủy tức đã hòa làm một với cơ thể hắn, không cách nào tách rời.

 

Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đám thủy tức mở miệng, rồi cắn xé cơ thể của tên đệ tử.

 

"A a a a!" Ban đầu, đệ tử còn phát ra tiếng kêu đau đớn, nhưng chỉ một lúc sau, khi yết hầu bị cắn nát, hắn hoàn toàn không thể phát ra tiếng nào nữa. Phần đầu đã bị ăn mất hơn một nửa, không còn cách nào cứu vãn, cứ thế mà chết thảm.

 

Thuỷ tức sau khi cắn xé xong, cơ thể tên đệ tử vẫn chưa bị ăn sạch hoàn toàn. Những phần còn lại như bị gặm nham nhở – chỗ này mất một khối, chỗ kia thiếu một nửa.

 

Máu tuôn ra, chảy xuống thấm đỏ mặt đất.

 

Đám thủy tức rời khỏi thi thể, sau đó quay sang nhắm vào những người còn lại.

 

Thiên Bất Văn hoảng hốt lùi lại. Lục Lan Khê vì mải cứu người nên phản ứng chậm hơn một chút.

 

Khi đám thủy tức chuẩn bị lao tới người hắn, bất ngờ một sợi dây xích quấn lấy cổ chân Lục Lan Khê, kéo hắn ngã sang một bên.

 

Lục Lan Khê sửng sốt, sau đó, hắn bị kéo đi, người ngã xuống sang bên cạnh.

 

Đám thủy tức lao hụt.

 

"Oa oa... A a a..." Cơ thể Lục Lan Khê bị kéo đi, lưng hắn cọ mạnh trên sàn nhà, ban đầu còn kêu đau đớn, nhưng dần dần hắn không còn đủ sức để mở miệng.

 

Con thuỷ tức này vồ hụt, con khác lập tức đuổi theo Lục Lan Khê.

 

Một thanh kiếm bay qua, chém đôi con thủy tức. Kiếm sau đó trở về tay Phạm Đan.

 

Dù đã bị chém làm đôi, đám thủy tức vẫn tiếp tục mấp máy.

 

Cuối cùng, năm người tập hợp lại một chỗ. Nhưng khi họ vừa hội hợp, mới phát hiện ra rằng số lượng thủy tức không phải chỉ một hay hai, mà đã tăng lên đến hơn mười con.

 

Hiểu Mộc Vân cầm dây xích trong tay, vung qua vung lại tìm cách ứng phó. Những người khác cũng rút vũ khí, chuẩn bị chiến đấu.

 

Tư Vũ Phi đứng một bên quan sát. Trảm Ma Kiếm được lấy ra từ túi Càn Khôn, giắt phía sau lưng sẵn sàng rút ra bất cứ lúc nào.

 

Khi mọi người nghĩ rằng sắp phải đánh nhau, một giọng nói uy nghiêm vang lên: "Người nào dám nháo sự ở thần đàn?"

 

Giọng nói vừa dứt, một ngọn lửa từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào đám thủy tức.

 

Ngọn lửa bùng lên chói lòa, sức nóng cuộn trào như sóng, lan ra khắp xung quanh.

 

Năm người vội dùng pháp lực lui ra sau.

 

Bọn họ chạy khỏi cái sân, khi cảm giác đã thoát khỏi phạm vi công kích, mới dừng lại.

 

Lúc này, đám thủy tức bị lửa thiêu cháy sạch.

 

"Ngươi là ai?" Giọng nói kia lại vang lên, lần này xuất hiện ngay sau lưng họ.

 

Lục Lan Khê và những người khác theo bản năng né tránh. Hiểu Mộc Vân thì lập tức quay đầu, vung dây xích về phía giọng nói.

 

Kẻ kia dùng một tay bắt lấy dây xích của Hiểu Mộc Vân.

 

Dây xích nhanh chóng trói chặt tay người đó. Hiểu Mộc Vân dùng sức kéo, nhưng đối phương cũng không hề yếu thế. Không thể sánh được sức lực của kẻ kia, Hiểu Mộc Vân bị kéo lê trên sàn nhà nửa thước. Cuối cùng, hắn buộc phải cắt đứt dây xích để thoát thân, rồi bật lui, tránh rơi vào tay địch.

 

"Tịnh Vân Quân?" Người kia gọi thẳng tên Hiểu Mộc Vân.

 

"Đàn chủ." Hiểu Mộc Vân ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

 

Đàn chủ bế quan của Chủ Thần Đàn cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn là một trung niên oai nghiêm, mặc đạo bào giản dị, tóc búi cao, râu đen dài phiêu dật.

 

"Chậc." Tư Vũ Phi trốn trên nóc nhà tỏ vẻ không vui, cảm giác nơi này không cần tới hắn nữa.

 

Đàn chủ xuất hiện, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.

 

Bọn họ không quen biết rõ vị đại diện đàn chủ, cũng không nắm rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì. Tất cả như bị bao phủ bởi một tầng sương mù mịt mờ, khiến ai nấy đều thấp thỏm lo âu.

 

Mà vị đàn chủ này lại là người mà bọn họ đều biết rõ, cũng là người có phẩm đức đáng để tín nhiệm.

 

"Ta quả thực đang bế quan. Vị đại diện đàn chủ này là sư đệ của ta, nhưng ta không ngờ rằng trong Thần Đàn của ta lại xuất hiện loại quái vật cướp đoạt thân thể đệ tử như thế này." Đàn chủ nghe Lục Lan Khê cùng bọn họ thuật lại những gì đã thấy và nghe được, không khỏi kinh ngạc, "Việc lạ xảy ra nơi đây, có khả năng liên quan đến những khách nhân xa lạ xuất hiện tại đây vài ngày trước."

 

Năm người đưa mắt nhìn nhau, không giấu được vẻ khó hiểu.

 

Đàn chủ hơi khép mắt lại, sau đó dùng pháp thuật dập tắt ngọn lửa lớn đang cháy trong sân.

 

Ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả, chỉ còn lại khung nhà đổ nát và mặt đất cháy đen loang lổ.

 

Đứng trước sân, đàn chủ kể lại với bọn họ một chuyện.

 

Vài ngày trước, có một người đàn ông trung niên thất vọng, mang theo một bé gái ăn mặc kỳ lạ đến xin vào Chủ Thần Đàn. Họ nói muốn tìm đọc một cuốn sách, bên trong đó chứa đựng các bí quyết như trường sinh bất lão, quay ngược thời gian, người chết sống lại, trí tuệ toàn năng, thăng thiên ngay tại chỗ. Ban đầu, đàn chủ đương nhiên không tin. Nhưng khi ông tiến gần cuốn sách đó, lập tức cảm nhận được một loại cảm giác kỳ lạ, như thể lý trí của chính mình đang dần rời xa.

 

Vì vậy, hắn đã đuổi hai cha con kia đi.

 

Nhưng họ không rời đi ngay, mà còn trò chuyện với vài vị đệ tử.

 

Đàn chủ không quá bận tâm, tiếp tục bế quan tu luyện.

 

Thực ra, hôm nay vốn không phải là thời điểm hắn xuất quan. Nhưng vì cảm nhận được những luồng pháp lực khác thường đang giao thoa tại nơi này, hắn mới tạm ngừng tu hành để ra ngoài xem tình hình.

 

"Hóa ra là vậy. Rất có khả năng chính người đàn ông trung niên quái dị kia đã làm ra chuyện gì đó. Ta sẽ bảo sư đệ của mình kiểm tra tình trạng của các đệ tử, đồng thời giúp các ngươi tìm xem tại đây có xuất hiện người xa lạ nào đeo mặt nạ hay không." Đàn chủ nói xong liền định quay lại bế quan, nhưng trước khi đi, hắn lấy ra một khối lệnh bài từ trong ngực, giao cho Hiểu Mộc Vân. "Thời gian gần đây hỗn loạn, có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn so với trước kia. Nếu Tịnh Vân Quân cần nhanh chóng lên đường, hãy cầm lệnh bài này của ta mà đi."

 

"Cảm tạ, đàn chủ." Hiểu Mộc Vân nhận lấy lệnh bài, vui vẻ ôm quyền cảm tạ.

 

Rốt cuộc họ cũng có thể rời đi.

 

Bọn họ rất tin tưởng vị đàn chủ này. Hắn đã tại vị nhiều thập niên, luôn luôn cương trực, tao nhã, giữ lễ, danh tiếng tốt đẹp mà không phải ngày một ngày hai có thể đạt được.

 

Nếu hắn đã nói sẽ giải quyết việc này, mọi người cảm thấy an tâm hơn nhiều.

 

"Thời gian cũng đã muộn, các ngươi cứ nghỉ ngơi trước. Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói tiếp." Đàn chủ áy náy nói tiếp, "Khách nhân lần này đến đây mà khiến các ngươi có trải nghiệm không tốt, đó là lỗi của ta."

 

"Không hề gì."

 

Mọi người khách sáo vài câu rồi mới giải tán.

 

Năm người trở về phòng, còn vị đàn chủ thì hướng về tháp lâu nơi bế quan mà đi.

 

Tư Vũ Phi nấp sau nhà, nhìn đám người đã tản ra hai bên, nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đuổi theo vị đàn chủ.

 

Hương thơm đồ ăn, tràn ngập khắp nơi.

 

Trong đầu Tư Vũ Phi thoáng hiện lên suy nghĩ như vậy, rồi tự nhắc mình: không thể ăn bậy.

 

Đàn chủ đi vào một tòa tháp cao ba tầng để tiếp tục bế quan tu luyện, sau đó đóng chặt cửa.

 

Tư Vũ Phi bay l*n đ*nh tháp.

 

Muốn lẻn vào tòa tháp này rõ ràng khó khăn hơn so với ban ngày.

 

Tư Vũ Phi bám lấy mái hiên, suy nghĩ một chút, rồi lấy ra từ trong ngực một tờ giấy cắt.

 

Hắn buông tay, tờ giấy lập tức biến thành một con bướm phát sáng, chậm rãi bay xuống chân tháp. Khi nó đến chân tháp, liền phát ra một luồng yêu khí.

 

Ngay khi hơi thở của con bướm lan tỏa, lập tức từ trong tháp b*n r* một luồng công kích.

 

Con bướm vội vàng bay lên, tránh thoát được.

 

Nó tưởng rằng mình đã an toàn, nhưng cửa tháp đột ngột mở ra, một bóng người lao ra và ngay lập tức bắt lấy con bướm. Đàn chủ không cần biết con bướm này là gì, vừa bắt được liền dùng một ngọn lửa thiêu rụi.

 

Trong khoảnh khắc hắn phóng hỏa, Tư Vũ Phi lập tức mở cửa sổ tháp rồi lẻn vào trong.

 

May mắn bên trong có nhiều phòng, Tư Vũ Phi tùy tiện chọn một gian để trốn, sau đó lặng lẽ hé cửa sổ, nhìn xuống.

 

Đàn chủ từ bên ngoài trở về, sau khi đến nơi, liền ngồi xếp bằng ở tầng dưới cùng của tòa tháp, ngay giữa lầu một.

 

Hắn bắt đầu tu luyện.

 

Tư Vũ Phi chớp mắt, quan sát một hồi lâu.

 

Tu luyện là việc rất nhàm chán. Nhìn lâu rồi, hắn không khỏi mất kiên nhẫn.

 

Chán quá, sớm biết thế này đã không lẻn vào.

 

Tư Vũ Phi nghĩ như vậy, nhưng lại không thể rời đi ngay. Bởi lẽ, người đang tu luyện tuy tập trung cao độ, không bị phân tâm, nhưng đồng thời ý thức lại rất nhạy bén với động tĩnh bên ngoài.

 

Vào thì dễ, ra thì khó.

 

Tư Vũ Phi lấy từ bên hông ra một tờ giấy khác, định dùng lại chiêu cũ, dụ đàn chủ ra ngoài rồi nhân cơ hội trốn thoát. Nhưng khi hắn vừa biến tờ giấy thành con bướm, một luồng pháp lực đột ngột bao trùm lấy hắn.

 

Hắn sững sờ.

 

Đây là hơi thở của một trận pháp vừa được kích hoạt. Người thi pháp không phải phát hiện ra Tư Vũ Phi nên mới bày trận, mà vốn dĩ đã định khởi động trận pháp này. Hơn nữa, trận pháp này rất lớn, bao trùm toàn bộ tháp cao.

 

Không, phải nói rằng nó muốn vượt ra khỏi tháp, may thay tòa tháp này tự thân cũng là một trận pháp, ngăn không cho pháp lực lan tỏa ra ngoài.

 

Tư Vũ Phi thu kẹp giấy trong tay, nhìn xuống phía dưới.

 

Vốn dĩ đang ngồi xếp bằng, đàn chủ đột nhiên ngã gục xuống sàn.

 

Tư Vũ Phi không lập tức lao lên cứu người, bởi tuy rằng tên đàn chủ đã ngã xuống, nhưng tay hắn vẫn giữ một thủ thế pháp quyết, chân không hề vô lực buông thõng mà vẫn duy trì tư thế nằm hỗn loạn, bất động.

 

Thân thể của đàn chủ đột nhiên xuất hiện dị trạng.

 

Không gió mà áo tung bay.

 

Quần áo trên người đàn chủ rách toạc, một con yêu ma bất ngờ lao ra.

 

Ánh mắt Tư Vũ Phi đầy kinh ngạc.

 

Đó không phải con yêu ma mà Hiểu Mộc Vân và những người khác vừa gặp phải, cũng chẳng phải loại thủy tức bình thường. Con yêu ma này càng giống một loài thực vật: rễ cây mọc tua tủa, phần rễ bò loạn trên sàn nhà, có hai chiếc kìm tựa như cánh tay, trên đỉnh đầu mọc ba con mắt, liên tục xoay chuyển, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

 

Những con mắt ấy không ngừng đảo qua đảo lại.

 

Tư Vũ Phi vội thu hồi ánh mắt, lùi vào.

 

Hắn không cố ý tránh né, mà là phát hiện bản thân cũng bị trận pháp kia ảnh hưởng. Cả người hắn trở nên vô lực, hồn phách như sắp xuất khiếu.

 

Nhân lúc ý thức vẫn còn, Tư Vũ Phi lập tức bày ra một trận pháp quanh thân để bảo vệ chính mình.

 

"Meo." Trong bóng tối vang lên một âm thanh nhỏ.

 

Trước khi ý thức biến mất hoàn toàn, nhờ chút ánh sáng lờ mờ, Tư Vũ Phi nhìn về phía phát ra âm thanh. Hắn kinh ngạc phát hiện một con mèo đen không biết từ khi nào đã ẩn mình trong phòng.

 

"Meo." Mèo đen cất tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn Tư Vũ Phi từ trong bóng tối.

 

Hồn phách của Tư Vũ Phi rời khỏi thân thể, cả người ngã xuống.

 

Một màn đen tối ập tới. Tư Vũ Phi không rõ mình đã hôn mê bao lâu. Khi tỉnh lại, hắn bật dậy ngay lập tức.

 

May quá, hắn vẫn ổn, vẫn còn sống.

 

"Meo." Nhưng mọi chuyện thật kỳ lạ. Tên đàn chủ kia rốt cuộc đã sử dụng trận pháp gì? Hắn định làm gì đây?

 

"Meo." Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ lung tung. Việc quan trọng nhất là phải rời khỏi nơi này, còn chuyện tiếp theo sẽ tính sau.

 

"Meo." Có lẽ dùng bùa bướm giấy sẽ hiệu quả, thử thêm một lần nữa vậy.

 

Tư Vũ Phi không nhận ra giọng nói của mình có gì bất thường. Hắn giơ tay lên, định sờ vào ngực áo để lấy bùa. Nhưng vừa giơ tay, hắn cảm thấy rất kỳ lạ. Tay hắn ngắn cũn, chạm vào chỉ thấy một lớp lông mềm mại.

 

Ngực hắn có lông sao? Trước giờ hắn chưa từng biết chuyện này.

 

Tư Vũ Phi ngẩng đầu, vừa nhìn một cái, đồng tử lập tức co rút.

 

Trước mắt hắn là những kiến trúc khổng lồ. Mái nhà cao vút, cửa sổ cũng cao đến đáng sợ. Còn hắn... nhỏ bé đến lạ thường.

 

"Meo meo meo." Tư Vũ Phi cất tiếng, cuối cùng nhận ra bản thân chỉ có thể phát ra những âm thanh đơn điệu: "Meo!"

 

Không ngờ mèo lại có thể phát ra tiếng kêu kinh hãi đến vậy.

 

Tư Vũ Phi sở dĩ hoảng sợ vạn phần, bởi vì hắn thấy được thân thể mình.

 

Trên sàn nhà, thân thể hắn nằm bất động. Nhưng linh hồn của hắn lại đứng trước chính cơ thể ấy. Thân thể to lớn của hắn giờ đây như một người khổng lồ đối diện với hắn.

 

"Meo meo meo!" Tư Vũ Phi hoảng hốt nhìn đôi tay mình, hay chính xác hơn, là móng vuốt.

 

Đôi móng vuốt màu đen quen thuộc này chính là thứ hắn đã thấy ở con mèo đen trước đó.

 

Cuối cùng, Tư Vũ Phi hiểu ra trận pháp kia là gì. Đó là một trận pháp hoán đổi hồn phách. Hồn phách của hắn hiện đang ở trong thân thể con mèo đen kia. Vậy thì hồn phách của con mèo đen đã đi đâu?

 

Sợ hãi, Tư Vũ Phi ngồi bệt xuống sàn, lông mèo trên người hắn dựng đứng cả lên, đôi mắt vàng tròn xoe.

 

Nếu hồn phách con mèo đã nhập vào thân thể của hắn, vậy thì nguy to.

 

Họa chưa hết, họa khác lại ập đến.

 

Người dưới lầu cuối cùng cũng nghe được tiếng động trên lầu. Tiếng bước chân đang tiến gần về phía này.

 

Tư Vũ Phi bất đắc dĩ, đành cố gắng đứng dậy.

 

Cả đời này hắn chưa từng thử đi bằng bốn chân.

 

Hắn thử nghiêng người, nhảy lò cò, trườn, dùng đủ mọi cách. Cuối cùng cũng đến được bên cạnh cửa chính. Hắn muốn mở cửa, nhưng hiện tại hắn chỉ là một con mèo, hơn nữa còn là một con mèo đi đứng khó khăn, làm sao có thể mở cửa?

 

"Meo meo meo!" Tư Vũ Phi vô vọng giơ móng vuốt cào vào cánh cửa.

 

Cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.

 

Đúng lúc Tư Vũ Phi đang luống cuống, một sức mạnh từ bên ngoài đẩy cánh cửa ra.

 

Thân hình mèo của Tư Vũ Phi bị đẩy ngã lăn ra đất. Sau một thoáng chóng mặt, hắn lập tức xoay người, đứng bằng bốn chân. Lông mèo trên người hắn dựng đứng, cái đuôi căng thẳng chỉa thẳng lên, móng vuốt nhọn hoắt lộ ra.

 

Đây là vũ khí duy nhất của hắn hiện tại.

 

"Meo?" Một âm thanh đáng sợ vang lên từ bóng tối.

 

"Meo meo meo!" Trong lúc nguy cấp, Tư Vũ Phi cuối cùng cũng nắm được kỹ năng của mèo, đứng vững vàng, chuẩn bị lao ra ngoài.

 

Hắn vừa chạy được hai bước đã bị một gọng kìm giữ chặt.

 

Tư Vũ Phi: "..."

 

Con yêu ma với đôi mắt nằm trên đỉnh đầu không hề chú ý đến thân thể của Tư Vũ Phi bị ngã trong bóng tối. Thay vào đó, nó bắt lấy con mèo rồi đóng cửa lại, quay người rời đi.

 

Bị chiếc kìm giữ chặt, Tư Vũ Phi cuối cùng có cơ hội quan sát con yêu ma này ở khoảng cách gần.

 

Với thân hình mèo, Tư Vũ Phi mất hết mọi năng lực. Hắn không thể nhận định được con yêu ma trước mắt là loại gì, chỉ biết rằng hắn đang run rẩy. Hắn ý thức rõ sự yếu đuối của bản thân hiện tại. Chỉ cần con yêu ma này ném mạnh một cái, hắn có thể mất mạng ngay lập tức.

 

"Meo ~" Biết thời biết thế mới là người khôn ngoan, Tư Vũ Phi phát ra tiếng kêu đầy yếu ớt, đáng thương, nghiêng đầu nhìn con yêu ma.

 

Con yêu ma không có chút phản ứng nào, chỉ giữ chặt hắn rồi tiếp tục di chuyển xuống lầu.

 

"Meo." Tư Vũ Phi thất vọng cúi đầu. Hắn vốn đi ra ngoài để tìm sư phụ, sư huynh và sư tỷ, nhưng chẳng những không tìm được ai, mà giờ đây chính mình còn rơi vào cảnh ngộ này.

 

Con yêu ma dùng giác hút bám vào sàn nhà, trườn xuống lầu.

 

Cuối cùng, Tư Vũ Phi thấy rõ tình trạng bên dưới, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc. Trên sàn nhà vẫn còn nằm đó thân thể của tên đàn chủ, trông như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

 

Con yêu ma mang theo hắn, di chuyển đến cửa lớn.

 

"Meo meo meo ~" Tư Vũ Phi cố gắng tỏ vẻ vô hại, dùng tất cả ngôn ngữ cơ thể, biểu cảm cùng tiếng kêu để giải thích với con yêu ma.

 

Hắn chỉ là một chú mèo nhỏ đơn thuần, xin hãy buông tha cho hắn.

 

Con yêu ma đưa hắn ra ngoài cửa, sau đó buông tay.

 

"Bịch." Tư Vũ Phi ngã nhào xuống bãi cỏ, hắn vẫn chưa học được cách xoay người trên không trung để đứng vững.

 

Yêu ma thả hắn ra, sau đó đóng cửa lại.

 

"Meo meo meo." Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Tư Vũ Phi trải qua cú sốc lớn đến vậy. Hắn cố gắng đứng dậy trên mặt đất, sau đó thử điều chỉnh tư thế đi lại. Chân trái bước trước, chân phải bước sau.

 

Tốt, có thể rồi!

 

Tư Vũ Phi bắt chước cách đi của mèo, từ những bước chậm rãi ban đầu đến nhanh dần, cuối cùng hắn đã có thể nhảy lên thoăn thoắt.

 

Hắn vội vàng chạy đi tìm Hiểu Mộc Vân.

 

Đáng tiếc, tầm nhìn của mèo và con người không giống nhau, những gì nhìn thấy cũng khác biệt. Hơn nữa, Tư Vũ Phi dường như có chút kém trong việc định hướng. Hắn loanh quanh một hồi lâu ở nơi này, đến mức mệt lã người ra, cuối cùng mới tìm được sân nơi bọn họ đang ở.

 

Nhìn thấy mục tiêu, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện, Tư Vũ Phi lập tức lao tới, bốn chân nhanh chóng chuyển động.

 

Hiểu Mộc Vân, Hiểu Mộc Vân, cứu ta với!

 

Khi đã tiến đến sát cửa, ký ức về cảnh tượng bị đẩy ra ban nãy hiện lên trong đầu hắn. Tư Vũ Phi không biết làm thế nào để vào bên trong.

 

"Meo meo meo." Hắn cất lên tiếng kêu đầy uất ức, như muốn than trách số phận.

 

May mắn thay, hôm nay vận đen không theo hắn mãi.

 

Khi hắn vừa đến gần cánh cửa, nó bất ngờ mở ra.

 

Tư Vũ Phi ngẩng đầu lên, từ góc nhìn của hắn, Hiểu Mộc Vân lúc này trông thật lớn.

 

Kỳ thực, trước đây ở Quỷ Vực, hắn cũng từng đối mặt với những sinh vật có thân hình chênh lệch rất lớn. Nhưng khi đó, chỉ cần Tư Vũ Phi giữ vững tư thái của mình, hắn sẽ không sợ bất kỳ sinh vật nào. Nhưng bây giờ thì khác. Hiện tại, hắn chỉ là một con mèo con nhỏ bé, tùy ý để người khác sắp đặt. Con người to lớn trước mắt hắn, cư nhiên lại mang theo vài phần kh*ng b*.

 

"Meo meo meo! Meo meo meo!" Không kịp suy nghĩ gì thêm, Tư Vũ Phi lao thẳng về phía Hiểu Mộc Vân.

 

Hiểu Mộc Vân không thèm nhìn hắn lấy một cái, bước chân rời đi, ánh mắt đảo qua khắp nơi, dường như đang tìm người.

 

Người hắn tìm dĩ nhiên là Tư Vũ Phi. Sau khi trở về mà không thấy bóng dáng Tư Vũ Phi đâu, hắn đã chờ rất lâu, vậy mà vẫn không thấy ai quay lại.

 

Hiểu Mộc Vân vốn định ra ngoài tìm, nhưng sau những chuyện vừa xảy ra, lại lo lắng đám đệ tử của Chủ Thần Đàn đang canh giữ ngoài sân. Vừa thấy Hiểu Mộc Vân định bước ra, bọn họ đã vội hỏi xem hắn cần gì để giúp đỡ.

 

Hắn mơ hồ cảm thấy mình dường như đang bị giám sát, đành quay lại phòng.

 

"Phi Phi rốt cuộc đã đi đâu rồi?" Sau khi đóng cửa, Hiểu Mộc Vân không nhịn được mà thì thầm nghi hoặc.

 

"Meo!" Một tiếng kêu thê lương vang lên.

 

Cúi đầu nhìn, hắn phát hiện con mèo đen quen thuộc kia đã chạy vào phòng từ lúc nào.

 

"Ai." Hiểu Mộc Vân khẽ thở dài, "Ta cảm giác mỗi lần gặp ngươi, đều không phải chuyện tốt."

 

"Meo meo meo!" Con mèo dùng móng vuốt cào lên giày hắn.

 

Ngươi có ý gì! Có phải muốn chết không?

 

Nhìn đôi giày của mình sắp bị cào rách, Hiểu Mộc Vân vội cúi người bế con mèo lên.

 

Tư Vũ Phi trân trân nhìn mình bị nhấc khỏi mặt đất.

 

"Meo." Làm mèo, cảm giác bị nhấc bổng giữa không trung thật đáng sợ.

 

"Ngươi đói bụng sao?" Hiểu Mộc Vân mỉm cười dịu dàng.

 

Khoảng cách giữa hai người lập tức gần hơn. Trong đôi mắt màu vàng của mèo đen phản chiếu gương mặt con người.

 

"Meo." Thấy hắn tiến lại gần, Tư Vũ Phi vươn bàn chân mềm mại của mình, che lấy mặt hắn, rồi quay đầu sang hướng khác, đôi tai khẽ giật.

 

Đăng đồ tử, đừng có lại gần hắn như thế!

 

Hiểu Mộc Vân chỉ cười, bế hắn đặt lên mặt bàn.

 

"Meo meo meo! Meo meo meo!" Tư Vũ Phi ngồi trên bàn, cố gắng thăm dò, muốn nói chuyện với Hiểu Mộc Vân.

 

Vì đợi Tư Vũ Phi trở về, Hiểu Mộc Vân không lên giường mà chỉ ngồi bên cạnh bàn.

 

"Meo meo meo, meo meo meo meo." Hiểu Mộc Vân, nghe ta nói này.

 

Nhìn con mèo nhỏ cứ kêu lên bằng giọng non nớt, Hiểu Mộc Vân không nhịn được mà mỉm cười ôn hòa.

 

"Meo meo!" Ta là Tư Vũ Phi, ta đã bị một loại pháp thuật hoán đổi hình thể, hiện giờ linh hồn ta ở trong thân thể mèo.

 

"Meo! Meo! Meo!" Quan trọng là thân thể ta hiện giờ rất có thể gặp nguy hiểm, ngươi phải nhanh chóng mang nó về đây, sau đó chúng ta cùng tìm cách khôi phục lại.

 

"Meo ~ Meo meo ~" Trước đây ta hay hung dữ với ngươi là ta sai, giờ hãy mau cứu ta đi. Thân mèo này ta chịu không nổi, đôi chân ngắn cũn, đi đứng không thoải mái, lông thì nóng nực.

 

"Meo ô meo ô." Thân thể ta hiện ở chỗ tu luyện của Đàn Chủ, trên tầng ba, ngươi hiểu chưa?

 

"Meo ~" Hãy giúp ta, về sau ngươi muốn đến Phục Hi Viện chơi bao nhiêu lần cũng được.

 

"Meo ~" Làm mèo thật phiền.

 

Sau một tràng dài, đây là lần đầu tiên Tư Vũ Phi nói nhiều đến vậy. Hắn truyền đạt xong tâm ý, liền tràn đầy hy vọng nhìn Hiểu Mộc Vân.

 

Ngươi không phải giỏi lắm sao? Tính toán cái gì cũng được mà? Vậy mau hiểu ta đã biến thành một con mèo, tiện thể giải mã luôn tiếng mèo này đi!

 

Hiểu Mộc Vân nhìn con mèo vừa lăn lộn trên bàn vừa kêu meo meo không ngừng, nụ cười càng lúc càng tươi. Sau đó, hắn bất ngờ nói: "Thực ra từ nhỏ ta đã rất muốn nuôi mèo. Quả nhiên, mèo thật đáng yêu."

 

Nghe vậy, Tư Vũ Phi lập tức nằm sõng soài trên bàn, ngửa mặt lên trời đầy bất lực.

 

Ngươi tốt nhất nên đi chết đi, đồ nam nhân vô dụng.

 

Một bàn tay to chìa ra về phía mèo đen.

 

Hiểu Mộc Vân muốn v**t v* mèo.

 

Tư Vũ Phi lập tức giơ móng vuốt sắc nhọn ngăn lại.

 

Ý tứ mèo rất rõ ràng: Cút!

 

----------------------

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường

 

Tư Vũ Phi: Meo meo! Meo meo meo meo!

 

Hiểu Mộc Vân: Con mèo này chửi bậy giỏi thật.

Bình Luận (0)
Comment