Chương 60: Mọi người muốn ở bên nhau
Tóm tắt nội dung:
Người phong thôn.
-----------------------
Mấy người họ ngồi chờ tới đêm dài, nhưng chủ nhân căn phòng vẫn chưa trở về. Nơi này không có người gõ mõ báo canh, cũng không có công cụ xem giờ, không biết hiện tại là canh mấy.
Thời gian trôi chậm, người cần tìm mãi không đến. Theo lý, họ nên ra ngoài tìm. Nhưng nơi này quá mức quỷ dị. Từ lúc hoàng hôn đến khi trời tối, không một tiếng trò chuyện, không một tiếng bước chân, sự tĩnh lặng khiến lòng người bất an. Sau khi trời tối, nguồn sáng chẳng đủ, dù có biện pháp giải quyết rõ ràng, chẳng ai dám chủ động ra ngoài.
Họ quyết định chờ, cùng lắm thì chờ đến sáng mai sẽ đi tìm.
Khắp nơi đều toát lên vẻ kỳ dị.
Năm nam nhân chen chúc trong một căn phòng khách nhỏ hẹp, quả thật có chút bất tiện.
"Các ngươi đi ngủ đi." Phùng Yểu nói với Tư Vũ Phi và Lục Lan Khê, "A Lục và A Viên thay nhau gác đêm là được, họ quen rồi."
"Nếu có chuyện gì, nhớ gọi chúng ta." Lục Lan Khê đáp, muốn chấm dứt bầu không khí xấu hổ giữa năm người.
Phùng Yểu gật đầu.
Ban đầu, Lục Lan Khê không nhận ra điều gì khác thường. Nhưng khi ở chung phòng với Tư Vũ Phi, hắn mới cảm thấy có gì đó không ổn. Vẻ mặt hắn bối rối, thẹn thùng, đi qua đi lại trong phòng.
Tư Vũ Phi từ trong túi Càn Khôn rút ra một tấm vải, ném xuống sàn, rồi ngồi xuống.
"Hửm?" Lục Lan Khê vừa thấy động tác ấy liền tỉnh táo lại, "Vũ Hiết Quân, ngươi ngủ trên giường đi."
"Không cần." Tư Vũ Phi ngồi xếp bằng, "Đã lâu ta không vận hành hơi thở quanh thân. Đêm nay ta muốn tu luyện một chút, ngươi ngủ trước đi."
Nếu là tu luyện, vậy không cần quấy rầy nữa. Lục Lan Khê cười, sau đó nằm xuống giường.
Tư Vũ Phi kết ấn, đặt tay trên đùi, bắt đầu nhập định.
Tư Vũ Phi kỳ thực không phải người quá say mê tu hành. Hơn nữa, hắn đã hai ngày không ngủ, nên trong lúc đang minh tưởng, không cẩn thận liền ngủ thiếp đi.
Hắn phát hiện ra chuyện này khi đầu bất giác gục xuống, suýt chút nữa ngã khỏi chỗ ngồi.
Phản ứng của hắn rất nhanh. Ngay lúc sắp ngã, hắn kịp thời ngồi thẳng lại.
"Tê..." Tư Vũ Phi nuốt một chút nước miếng, ngượng ngùng đưa tay vuốt lại mái tóc rối.
Tỉnh dậy rồi, hắn lắng nghe trong đêm tối, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Hắn tiện tay lấy ra gậy đánh lửa, thổi nhẹ một hơi, thắp lên ánh sáng mờ nhạt. Dựa vào chút ánh sáng đó, hắn đưa mắt nhìn quanh bóng tối. Sau đó, hắn thấy Lục Lan Khê đang ngủ trên giường.
Tư Vũ Phi suy nghĩ một lát, cầm gậy đánh lửa, thật cẩn thận đứng dậy, bước đến bên mép giường của Lục Lan Khê.
Nếu lúc này Lục Lan Khê tỉnh dậy, mở mắt nhìn thấy hắn, có lẽ sẽ bị dọa đến chết khiếp.
Tư Vũ Phi đứng cách một khoảng, qua lớp mặt nạ mà nhìn hắn vài lần, sau đó lại nhìn về phía bên kia giường, nghiêng đầu như đang suy nghĩ điều gì.
Không thể nói rõ có gì không đúng, hắn quay đầu rời đi, trở về chỗ của mình trên sàn nhà ngồi xuống.
Đêm khuya yên tĩnh.
Người gác đêm đã đổi từ A Lục sang A Viên. A Viên ngồi bên cạnh chiếc bàn, trên bàn có một cây nến đang cháy. Ngồi lâu, hắn cảm thấy khát, liếc mắt nhìn đồ vật trên bàn.
Có một ấm nước và một cái ly.
Trong ánh sáng leo lét của ngọn nến, hắn không thấy rõ tình trạng cụ thể của chiếc ly. A Viên cầm lấy ấm nước, rót vào trong ly trước mặt.
Hơi nước lập tức bốc lên.
Phát ra âm thanh xì xèo.
A Viên cảm thấy kỳ quái. Nước trong ấm vẫn còn nóng, chẳng lẽ lúc hắn ngủ, A Lục đã đun lại nước sao?
Hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp rót nước vào ly.
"A a!" A Viên hét lên một tiếng.
Chiếc ly kia hóa ra đã bị nứt. Khi nước ấm được rót vào, nó chảy tràn ra ngoài, rơi lên đùi hắn, nóng đến mức hắn nhảy dựng lên.
Tiếng động hắn gây ra rất lớn. Lo lắng quay đầu nhìn lại, A Lục không bị đánh thức, vẫn đang ngủ say.
Ma quái thật.
A Viên vội vàng phủi nước trên quần áo, trong lòng không ngừng rủa thầm A Lục.
Sau đó, hắn đứng dậy, cẩn thận nhìn lại những chiếc ly trên bàn. Cuối cùng, hắn chọn được một chiếc ly hoàn toàn nguyên vẹn, thử rót nước lần nữa.
Lần này, A Viên cẩn thận hơn, chỉ rót một chút nước, thấy chiếc ly không bị vấn đề gì, mới thở phào nhẹ nhõm và ngồi xuống.
Trong lúc rót nước, hắn không nhịn được ngáp một cái, mơ màng, sắp ngủ gật.
Đầu óc hắn hơi lơ đãng, khi hắn tập trung lại, liền cảm thấy kỳ lạ: hắn chỉ rót một ly nước thôi, sao mãi vẫn chưa đầy? A Viên thấy khó hiểu, cầm ấm nước lên cao, ghé sát mặt để nhìn dòng nước chảy ra.
Nước trong suốt, nóng hổi, chảy ào ào từ miệng ấm, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng, tại sao nước mãi không đầy ly?
A Viên càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ.
Đột nhiên, dòng nước ngừng lại.
A Viên nâng ấm nước lên, bên trong rõ ràng vẫn còn nước.
Hắn lắc nhẹ ấm, sau đó mạnh tay dốc nước xuống.
Nước lập tức chảy ra, nhưng giữa dòng nước lại lẫn vài sợi tóc đen.
A Viên nhíu mày. May mà hắn chưa uống ly nước này, quá bẩn.
Hắn vẫn chưa dừng tay. Càng đổ, từ miệng ấm càng tuôn ra nhiều tóc hơn.
"Phanh!" A Viên sợ đến mức ném mạnh ấm nước xuống đất.
Chiếc ấm rơi trên sàn, nắp bật tung ra, từ trong ấm, tóc trượt ra từng mớ. Không chỉ một chút, mà là một búi tóc lớn, có kích thước bằng đầu người.
"A Lục! A Lục! Có chuyện không hay!" A Viên hoảng hốt chạy đến bên cạnh A Lục, lay bờ vai hắn, cố gắng đánh thức để kể lại chuyện vừa xảy ra.
Điều kỳ lạ là, với những tiếng động lớn vừa rồi, theo lý mà nói, A Lục không thể nào ngủ say được.
A Viên không quan tâm, dùng sức lay mạnh A Lục.
Nhưng A Lục vẫn cúi đầu, không động đậy.
Một cơn gió lạnh từ khe cửa sổ thổi vào, khiến ngọn nến trên bàn chập chờn.
Ánh sáng cũng trở nên bất ổn.
Lúc này, ngoài cửa sổ, một bóng người xuất hiện.
"A Lục! A Lục! Mau tỉnh lại!" A Viên hoảng loạn hoàn toàn. Hắn giơ tay, định tát mạnh một cái để đánh thức A Lục.
Tựa như cảm nhận được sự sốt ruột của A Viên, A Lục cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Trên mặt A Lục, là chiếc mặt nạ chỉ có những người chết trong thôn mới đeo.
"A a a a a! A a a a a a!!!" Tiếng thét thảm thiết vang vọng, xé toạc màn đêm đen kịt.
"Tỉnh lại... Tỉnh lại... A Viên, ngươi tỉnh lại..."
"Bốp!" Một cái tát vang dội khiến A Viên bừng tỉnh.
Cảm nhận được cơn đau, A Viên mở mắt. Trước mặt hắn là A Lục, đang nắm lấy bờ vai, sốt ruột nhìn hắn.
"A..." Quỷ a!
A Viên định hét lên lần nữa, nhưng A Lục thấy vậy liền vội vàng đưa tay bịt miệng hắn, nhẹ giọng: "Lão gia đang ngủ, đừng đánh thức ngài. Ngươi làm sao vậy?"
Khi A Lục gác đêm, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng r*n r* đau đớn sau lưng. Tiến đến xem, hắn phát hiện trán của A Viên đầy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, như thể đang mắc bệnh nặng.
A Lục sợ hắn run đến chết, nên lay mạnh người hắn, hy vọng có phản ứng.
Nhưng lay thế nào, A Viên vẫn không tỉnh. Không còn cách nào khác, A Lục đành tát hắn một cái.
"Là mơ? Chỉ là mơ!" A Viên mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cũng hoàn hồn.
"Ngươi chỉ làm một cơn ác mộng mà sợ đến mức này?" A Lục lắc đầu, bất lực đến cực điểm.
Chuyện mơ thấy người chết, A Viên biết không nên nói bừa. Hắn dùng tay áo lau mồ hôi, rồi đáp qua loa: "Không có gì, ta quên mất rồi."
"Không có việc gì thì tốt." A Lục đứng lên, đi đến chiếc bàn bên cạnh, nói một câu: "Ta đi rót cho ngươi chén nước."
Nói xong, A Lục liền cầm lấy ấm nước.
Vì cơn mộng kia quá mức kinh khủng, A Viên vội vàng đứng dậy, lao tới. Hắn lúc này đứng còn không vững, vô ý đụng phải người A Lục, khiến ấm nước trong tay A Lục rơi xuống sàn nhà.
Nước không rót ra, lại rơi ra một búi tóc.
"A Lục! A Lục! Ngươi nhìn kìa!" A Viên chỉ vào búi tóc kia, điên cuồng vỗ vai A Lục, "Không phải mộng! Không phải mộng!"
Búi tóc trên sàn nhà giật giật, sau đó lật ngược lại.
Đó là một cái đầu, hơn nữa gương mặt kia chính là khuôn mặt của A Lục.
Bàn tay của A Viên đang đặt trên vai A Lục bỗng cứng đờ. Sau đó, hắn không dám tin mà ngẩng đầu lên.
Ngay bên cạnh hắn, đứng một người chết không hô hấp, mang theo một chiếc mặt nạ.
"A a a a a!!! A a a a a!!!"
"Bốp!" Một cái tát vang lên.
A Viên mở choàng mắt.
Trước mắt hắn là Phùng Yểu, lão gia của bọn họ, đang ngồi xổm.
Phùng Yểu vẫn giữ nguyên vẻ mặt không kiên nhẫn như mọi khi, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn: "Ta phân công hai người các ngươi gác đêm, thế mà cả hai đều ngủ."
A Viên đảo mắt nhìn sang bên cạnh, thấy A Lục đang ngồi dựa vào vách tường, khoanh tay mà ngủ say.
Đúng rồi, bây giờ đáng lẽ phải đến lượt hắn gác.
"Không phải mộng đúng không?" A Viên vẫn nửa tin nửa ngờ, đưa tay véo mặt mình một cái, "Tê."
Cơn đau là ranh giới mà thần ban cho con người để phân biệt giữa mộng và thực.
"Các ngươi làm sao uống hết cả nước rồi?" Phùng Yểu có chút bất mãn hỏi hắn.
"Nước?" Vừa nghe nhắc đến nước, thân thể A Viên liền theo bản năng run rẩy.
"Đúng vậy, ta ngủ đến nửa đêm khát nước, muốn ra uống một ngụm nước, kết quả phát hiện các ngươi đều ngủ cả, trong ấm lại không có lấy một giọt nước, khát chết mất. Rốt cuộc bữa cơm chiều chúng ta ăn cái gì vậy?" Phùng Yểu ho khan hai tiếng, không nhịn được đưa tay sờ yết hầu khô rát.
A Viên vẫn ngây người nhìn hắn, bởi vì hắn không dám tin rằng những sự việc đang xảy ra trước mắt là thật.
"Giếng ngay ở phía sau căn nhà này." Phùng Yểu nói với A Viên, "Ngươi đi lấy nước mang về đây."
Ánh nến chập chờn, khuôn mặt A Viên chìm trong bóng tối âm u, trở nên đen sạm, tinh thần như bị rút cạn. Hắn nghe thấy lời Phùng Yểu nói, liền lắc đầu quầy quậy, nói: "Ta sợ... Ta không dám đi một mình."
"Chậc." Phùng Yểu khó chịu, nhìn chằm chằm A Viên. Lần này, hắn chú ý hơn, nhìn rõ sắc mặt tái nhợt và biểu cảm sợ hãi của A Viên. Sau đó, hắn gọi sang A Lục: "Ây, đi lên."
Nhưng A Lục dường như chìm trong một giấc mộng sâu thẳm, không có bất kỳ phản ứng nào.
Phùng Yểu vốn định bước tới, tát cho hắn một cái tỉnh người. Nhưng càng lúc, hắn càng cảm thấy cổ họng mình như có lửa thiêu đốt. Cơn đau nóng rát khiến hắn khụ liên tục, tựa như vừa nuốt phải một lưỡi dao sắc bén.
"Thôi, ta đi cùng ngươi." Phùng Yểu nói với A Viên.
A Viên trầm mặc hồi lâu.
Có lẽ đã bình tĩnh hơn, A Viên nhận ra rằng dù sao Phùng Yểu cũng là lão bản của hắn, nên miễn cưỡng đứng dậy. Hai người cầm theo cây nến duy nhất trong phòng, cùng nhau đi ra cửa.
Khi chuẩn bị mở cửa, không hiểu sao, cả hai vô thức nhìn nhau một cái.
Cả hai đều cảm nhận được nguy cơ đang rình rập, nhưng không cách nào ngăn cản bản thân khỏi hành động tiếp theo.
Phùng Yểu cầm giá nến, A Viên mở cửa.
Bên ngoài là một màn đen kịt, bóng tối thuần túy, không một âm thanh nào vang lên.
Phùng Yểu cẩn thận che chắn ánh nến, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ chiếu rõ khu vực gần cửa. Trước căn nhà, một loạt quan tài xếp ngay ngắn, như những bóng người im lặng đứng trong bóng tối, lặng lẽ dõi theo bọn họ.
Cả hai lạnh toát người. Nếu không phải vì cổ họng khát cháy như lửa, chắc chắn Phùng Yểu đã chẳng rời khỏi phòng.
"Bên đó." Phùng Yểu chỉ tay.
Giếng nước nằm ngay phía sau nhà, bất kể đi từ bên trái hay bên phải đều như nhau.
Hoặc ít nhất, trong mắt họ thì như nhau. Nhưng trên thực tế, sự lựa chọn này vô cùng quan trọng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cả hai quyết định đi về phía bên trái.
Họ chậm rãi bước đi, vừa rẽ quanh góc nhà, khung cảnh xung quanh vẫn là những căn phòng giống hệt nhau.
"Đi nhanh lên." Giọng Phùng Yểu đã khàn đặc.
A Viên vội vàng rảo bước nhanh hơn.
Cuối cùng, họ cũng nhìn thấy một cái giếng nước, bên cạnh có chiếc thùng treo sẵn.
Phùng Yểu mở nắp ấm nước, ra hiệu cho A Viên đi múc.
A Viên chẳng muốn chút nào, nhưng vì đã nhận tiền công, nên đành cầm lấy chiếc thùng, ném xuống giếng. Tay nắm chặt dây thừng, hắn cảm nhận được thùng đang chìm xuống.
"Bịch." Tiếng thùng chạm mặt nước vang lên từ độ sâu hun hút.
A Viên cảm nhận thùng đã múc đầy nước, liền bắt đầu kéo lên. Nhưng không biết vì sao, dù đã dùng rất nhiều sức, thùng nước vẫn không nhúc nhích. Có lẽ vì hắn vừa tỉnh dậy từ ác mộng, cơ thể vẫn còn mệt mỏi. Hoặc, trong giếng có thứ gì đó đang kéo ngược lại, không cho hắn kéo lên.
"Ngươi nhanh lên chút!" Giọng Phùng Yểu gần như đứt quãng.
Vì muốn nhanh chóng quay lại phòng để tìm chút cảm giác an toàn, A Viên dùng toàn bộ sức lực.
Thùng nước từ từ được kéo lên. Nhưng toàn thân A Viên đang đổ mồ hôi lạnh, tay run rẩy. Hắn sợ rằng trong thùng nước sẽ xuất hiện thứ gì đó kỳ lạ.
Thùng nước cuối cùng lên tới miệng giếng, A Viên cúi xuống nhấc lên. Nhưng khi cúi đầu, ánh mắt hắn vô tình nhìn vào giếng.
Dưới đáy giếng là một mảng tối đen. Đêm nay không có trăng, lý ra chẳng thể nhìn thấy gì. Nhưng bên trong giếng lại có ánh sáng.
Hai điểm. Rồi bốn điểm. Sáu điểm...
Từng đôi mắt sáng rực, đang nhìn chằm chằm vào hắn từ đáy giếng.
"A a a!" A Viên hét lên, mang theo thùng nước chạy về phía Phùng Yểu. Nước trong thùng văng tung tóe theo từng bước chạy. Hắn muốn nói với Phùng Yểu về thứ hắn vừa nhìn thấy trong giếng.
Nhưng Phùng Yểu không còn tâm trí để nghe. Hắn đưa giá nến cho A Viên, nhận lấy thùng nước, lập tức uống cạn.
Khát quá, thật khát.
"Lão gia, xong rồi thì chúng ta mau về thôi!" A Viên giục hắn.
"A? Gấp cái gì, ngươi điên à?" Phùng Yểu khó chịu.
"Ta... Ta hình như nhìn thấy ảo giác." A Viên căng thẳng nuốt nước bọt. Sau những giấc mơ chồng chất, hắn không còn dám tin vào đôi mắt mình.
"Hả?" Uống xong nước, cuối cùng Phùng Yểu cũng bình tĩnh lại.
"Lão gia, ngươi nhìn xem, có phải... có phải có người đang ngồi bên giếng chải đầu không?" Giọng A Viên run rẩy.
"Ngươi điên rồi à? Làm sao có người nửa đêm ngồi bên giếng chải đầu..." Lời trách móc đột ngột ngưng bặt.
Ánh nến chiếu qua, ánh sáng duy nhất trong màn đêm, soi rõ một hình ảnh kỳ quái.
Bên cạnh giếng nước, thật sự có một người đang ngồi. Nàng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, quay lưng về phía hai người. Thân hình nàng trông giống một nữ tử, tay cầm một chiếc lược, chậm rãi chải mái tóc dài xõa xuống.
Động tác của nàng thong thả, từng chút từng chút, từ chân tóc đến ngọn tóc.
Hình ảnh ấy khiến Phùng Yểu cảm thấy quen thuộc vô cùng. Hắn không nhịn được thốt lên: "Mẫu thân?"
Từ khi còn thơ bé đến khi trưởng thành, hai mươi năm sống trong ngôi làng này, hắn đã quá quen thuộc với hình ảnh ấy.
Nghe thấy tiếng của hắn, nữ tử đang chải tóc khựng lại. Sau đó, nàng từ từ quay đầu.
"A a a a!" A Viên không chịu nổi thêm một động tác quay đầu nào nữa. Hắn hét lên, rồi quay đầu bỏ chạy.
Nhìn thấy A Viên chạy đi, Phùng Yểu cũng không dám đứng một mình tại chỗ, hắn vội vàng bước nhanh theo sau.
"Có quỷ! Có quỷ! Nơi này có quỷ! A Lục, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi ngôi làng này, nơi này không thể ở được nữa!" Vừa về đến phòng, A Viên đặt mạnh giá cắm nến lên bàn, sau đó kéo lấy tay A Lục, muốn dẫn hắn rời đi cùng.
A Lục bị động tác thô lỗ của hắn đánh thức, trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia hung ác, hoàn toàn không giống dáng vẻ thường ngày của A Lục. A Lục túm lấy tóc A Viên, mạnh mẽ đẩy ngã xuống sàn, rồi vươn tay bóp chặt cổ A Viên, lực đạo hung hãn.
Khiến A Viên sắp không thở nổi.
"Buông ra! Buông ra! Buông ra!" Phùng Yểu vừa bước vào nhà, liền thấy cảnh tượng khủng khiếp trước mắt. Hắn vội vàng nhặt lấy chiếc ghế bên cạnh, lập tức đập mạnh vào người A Lục.
A Lục bị đánh trúng, lập tức buông tay, lảo đảo ngã sang một bên.
A Viên nằm trên sàn, ho khan dữ dội.
"Ngươi đang làm cái gì vậy!" Phùng Yểu quát.
A Lục ngồi r*n r* trên sàn, ánh mắt lúc này mới dần lấy lại sự tỉnh táo. Hắn sốt sắng giải thích: "Ta... vừa rồi gặp ác mộng, bị quỷ bám vào..."
Hắn nói trong mộng mình đã phản kháng lại, nhưng trong hiện thực lại vô tình bóp cổ A Viên.
"Nơi này đúng là có quỷ..." A Viên yếu ớt nói, giọng run rẩy.
Ba người nhìn nhau, không ai dám phản bác kết luận này.
"Chúng ta phải rời đi ngay lập tức!"
A Lục hỏi: "Vậy có cần gọi hai người kia không?"
"Ai dám mở cửa?" A Viên sợ hãi, nghĩ tới việc mở cửa có thể khiến ác quỷ bên ngoài xông vào.
Cuối cùng, vẫn là Phùng Yểu quyết định: "Chúng ta mau chạy thôi!"
Đêm khuya tĩnh lặng, những cơn gió lạnh buốt cứ từng đợt thổi qua.
Bọn họ đem nến đặt vào trong lồng đèn, rồi nhanh chóng rời khỏi căn nhà.
Vòng qua bên phải, bọn họ vừa đi vừa run rẩy, bất chợt, Phùng Yểu kinh hoàng phát hiện trong phòng đặt hai chiếc quan tài. Một chiếc đã đóng kín, không thể nhìn thấy bên trong. Chiếc còn lại lại mở toang, nắp quan tài đặt sang một bên, bên trong trống rỗng.
Như thể đang chờ một ai đó nằm vào.
"Chạy mau!" Tim Phùng Yểu đập mạnh, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này là chiếc quan tài kia đang chờ đợi ai.
Bọn họ chạy thục mạng dọc theo con đường cũ, nhưng bất ngờ một cơn gió lớn thổi qua.
Những căn nhà xung quanh, dường như không có cánh cửa nào được khóa chặt. Gió mạnh ùa đến, đẩy tung những cánh cửa, phát ra âm thanh "két... két...", nghe rợn người.
Lúc này, bọn họ vừa đi ngang qua nhà của thôn trưởng. Cửa chính đã bị gió thổi mở, một chiếc ghế bành đặt phía sau cửa bị lay động, phát ra tiếng kẽo kẹt trong màn đêm tĩnh mịch.
Phùng Yểu nhớ lại, trước đây, thôn trưởng thường ngồi trên chiếc ghế này, tay cầm một cây tẩu thuốc, khói thuốc mờ ảo bay lên.
Nhưng hiện tại, ghế thái sư vẫn ở đó, tẩu thuốc vẫn xuất hiện, chỉ khác là trên ghế có một lão nhân tóc trắng xóa. Ông ta nhìn Phùng Yểu, cười nhạt: "Phùng Yểu tới à. Nhiều năm không gặp, ngươi lớn lên rồi. Lại đây, để gia gia nhìn một chút."
Lời nói nghe như giọng điệu hiền từ của một lão nhân bình thường, nhưng khi nhìn xuống, dưới ống quần của ông ta... không có hai chân.
"Quỷ a a a a!!!" A Viên hét lớn, cầm lồng đèn, hoảng loạn chạy đi.
Hai người còn lại cũng vội vã đuổi theo.
Phùng Yểu vừa chạy vừa đổ mồ hôi lạnh.
Chuyện gì đang xảy ra? Chuyện gì đang xảy ra? Nơi này rốt cuộc làm sao vậy?
Gió càng lúc càng mạnh, thổi bay cả những tấm ván đậy quan tài. Cảnh tượng kinh hoàng diễn ra, những thi thể bên trong, từng cái một đứng dậy.
"A a a a!!! A a a a!!!" Tiếng thét của ba người vang vọng trong đêm tối.
Những thi thể mang mặt nạ, ngay lúc bọn họ hỗn loạn thành một đoàn, chậm rãi bước ra từ trong quan tài.
Chúng nhẹ bẫng như không, gió thổi qua, liền... trôi dạt đến gần.
Ba người đồng loạt há miệng, tiếng thét chói tai vang vọng, xé toạc màn đêm.
"Thì ra là quỷ mượn xác." Một giọng nói lãnh đạm vang lên.
Ba người sợ hãi ngẩng đầu.
Trên nóc nhà, Tư Vũ Phi đứng đó, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ. Bên cạnh hắn là Lục Lan Khê, cả hai đều giấu mình trong bóng tối, nhẫn nhịn chờ những sinh vật kia để lộ gương mặt thật, rồi mới lên tiếng.
"Đây là tẩu thi. Thứ thực sự điều khiển là quỷ hồn ẩn nấp bên trong, rất phiền toái." Lục Lan Khê nói.
Điều đáng sợ nhất của tẩu thi chính là quỷ hồn ẩn nấp trong thi thể.
Thân xác đã chết, nên dù có tấn công thế nào, thi thể cũng không bị tổn thương. Quỷ hồn dựa vào xác chết, như thể khoác lên mình một lớp giáp bất khả xâm phạm.
Tư Vũ Phi thu lại vẻ mặt.
Đối phó với mấy thứ quỷ hồn này, nếu Tam sư huynh ở đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Hắn có chiêu hồn kỳ, có thể trực tiếp rút quỷ hồn ra ngoài.
"Người tu tiên! Là người tu tiên! Cứu mạng!" A Viên nhanh chóng nhận ra, phản ứng còn nhanh hơn cả hai người kia.
Tư Vũ Phi khoan thai mà rút Trảm Ma Kiếm về.
Hành động của hắn khiến mọi người khó hiểu.
"Kiếm của ta không có tác dụng với thân xác người." Tư Vũ Phi giải thích.
"Vậy để ta." Lục Lan Khê rút kiếm, phi thân lao xuống.
Tư Vũ Phi bình thản đứng nhìn, như thể muốn kiểm tra thực lực của Lục Lan Khê.
Lục Lan Khê cầm kiếm, nhanh chóng lao đến đối đầu với đám tẩu thi.
Khác với tính cách ôn hòa thường ngày, kiếm pháp của Lục Lan Khê cực kỳ hiểm độc, chiêu thức ra tay tàn nhẫn.
Pháp thuật của người tu tiên không chỉ phụ thuộc vào tính cách, mà còn chịu ảnh hưởng từ đặc tính môn phái của họ.
Thi thể từng cái ngã xuống, nhưng những tẩu thi vẫn không lãng phí thời gian, lập tức hướng về phía Phùng Yểu.
Bọn chúng nhắm vào ai, lúc này đã rõ ràng.
Hàng chục thi thể đồng loạt hành động. Dù kiếm thuật của Lục Lan Khê có cao cường đến mấy, cũng khó tránh khỏi có sơ hở, đặc biệt trong bóng tối, nơi mọi thứ đều mù mịt.
Lục Lan Khê, người đến từ Đông Xương Môn, một môn phái nổi danh với khả năng điều khiển yêu quái.
Lục Lan Khê khẽ bấm ngón tay, kết ấn thi pháp. Trong khoảnh khắc, xà yêu hiện hình, bóng đêm dường như trở nên sáng tỏ, mọi vật hiện rõ dưới ánh mắt của nó. Con rắn khổng lồ lao đến, cắn xé lũ tẩu thi.
Thân hình khổng lồ của xà yêu đổ rạp trên sàn, khiến Phùng Yểu và hai người đi cùng sợ hãi đến mức da gà nổi lên, không dám nhúc nhích.
Dưới sự phối hợp nhịp nhàng giữa Lục Lan Khê và xà yêu, lũ tẩu thi lần lượt ngã xuống, không cách nào chống cự.
Tư Vũ Phi đứng trên nóc nhà, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng, khẽ huýt sáo.
Lũ tẩu thi vốn không phải loại quái vật quá lợi hại, nhưng động tác dứt khoát, lưu loát của Lục Lan Khê khi chiến đấu cùng xà yêu lại khiến người ta không khỏi tán thưởng. Sự phối hợp giữa hắn và yêu vật tựa như đã đạt đến mức hoàn mỹ, không hề có một khe hở.
Lục Lan Khê nghe tiếng huýt sáo, ngước đầu nhìn Tư Vũ Phi, mỉm cười nhẹ nhàng.
Đúng lúc hắn hơi thất thần, một thi thể vốn nằm bất động gần đó đột nhiên bật dậy, lao thẳng về phía hắn.
"Aa!" Xà yêu nhanh chóng phản ứng, lao tới từ trong bóng đêm, cắn đứt đôi thi thể ngay giữa không trung, bảo vệ chủ nhân một cách hoàn hảo.
Nhưng không chỉ có một thi thể động, tất cả những tẩu thi khác cũng bắt đầu cựa quậy.
Lũ tẩu thi, tuy không có sức mạnh ghê gớm, lại vô cùng khó đối phó.
Nguyên nhân chính là vì thân thể chúng đã chết từ lâu, mà quỷ hồn lại trú ngụ bên trong. Chỉ khi thân thể bị phá hủy hoàn toàn, quỷ hồn mới bị ép ra ngoài, khi đó, người tu tiên mới có thể dễ dàng xử lý chúng hơn.
"Cha? Thôn trưởng? A Ngưu? Minh Hoa?" Phùng Yểu lần lượt nhận ra những thi thể trước mặt, giọng run rẩy, gần như gào lên, "Tại sao... tại sao tất cả các người đều chết rồi?"
"Thôn này, ngoài chúng ta, chẳng còn ai sống sót." Tư Vũ Phi lấy ra một túi bạc từ trong túi áo. Hắn dùng pháp thuật, làm tan chảy toàn bộ số bạc, rồi đúc lại thành một loạt ngân châm sáng loáng.
Phùng Yểu ngơ ngác nhìn đám thi thể, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, hỏi: "Tại sao lại xảy ra chuyện kinh khủng như thế này?"
"Ôn dịch! Nhất định là ôn dịch!" A Viên nghe xong câu chuyện của Phùng Yểu, nay lại chứng kiến tình cảnh này, lập tức tự thuyết phục bản thân. Hắn tin rằng tất cả dân làng chết trong thời gian ngắn như vậy chắc chắn là do ôn dịch.
Đôi mắt của Phùng Yểu mở to, kinh hãi, đồng tử như co rút lại.
Lũ thi thể lần lượt giơ tay lên, toàn bộ chỉ về phía Phùng Yểu.
Là ý gì?
"Là ôn dịch giết họ!" A Viên quả quyết.
Nhưng dù cho A Viên khẳng định, những thi thể kia vẫn không hạ tay xuống, chúng vẫn chỉ thẳng vào Phùng Yểu.
Trong chớp mắt, ký ức trong đầu Phùng Yểu ùa về, khiến hắn không khỏi bàng hoàng. Hắn trợn tròn mắt, không dám tin vào điều mình đang nghĩ.
Lũ tẩu thi, tất cả đều đồng loạt giơ tay nhằm vào Phùng Yểu.
"Có lẽ sẽ mất chút thời gian, Tiểu xà, nhờ ngươi rồi." Lục Lan Khê đưa tay vuốt nhẹ đầu xà yêu.
Xà yêu nghiêng đầu, thân hình cọ cọ lên tay hắn.
Bọn họ quyết định phải phá hủy hoàn toàn những thi thể này, ép quỷ hồn thoát ra. Nhưng để phá hủy triệt để, cần phải ra tay không ít lần.
Lũ tẩu thi lao thẳng về phía trước. Lục Lan Khê và xà yêu ngay lập tức ra tay.
Chiếc đuôi rắn quét mạnh, trường kiếm lóe sáng, đánh bay lũ tẩu thi, khiến chúng ngã nhào về phía sau.
Những con tẩu thi dường như nhận ra chúng không thể phân tán, nên tất cả dồn lại thành một cụm, cùng nhau tấn công Lục Lan Khê.
Đây chính là điều Tư Vũ Phi chờ đợi. Hắn cầm trong tay những chiếc ngân châm đã chuẩn bị sẵn, từ trên cao ném xuống.
Số lượng tẩu thi rất đông, nhưng may mắn là bạc của hắn đủ nhiều. Từng chiếc ngân châm phóng ra, chuẩn xác xuyên qua trán của từng thi thể, ghim chặt chúng tại chỗ.
Trong khoảnh khắc, mọi tẩu thi đều dừng lại, cả thân thể lẫn quỷ hồn đều bất động, không thể nhúc nhích.
Lục Lan Khê sửng sốt.
Tư Vũ Phi từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống, giải thích: "Tẩu thi sợ nhất là bạc. Chỉ cần chạm vào bạc, thi thể sẽ lập tức bị phong bế. Nếu ghim bạc vào ấn đường, quỷ hồn sẽ bị nhốt bên trong thân xác. Hiện tại, cả thi thể lẫn quỷ hồn đều không thể động đậy."
"Phù..." Lục Lan Khê thở phào nhẹ nhõm, rồi nói với Tư Vũ Phi: "Đa tạ Vũ Hiết Quân cứu giúp."
"Tẩu thi không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Khi mặt trời lên, thân thể chúng sẽ biến thành bộ xương trắng, sau đó tan thành bụi. Một khi không còn thân xác, quỷ hồn sẽ bị kéo đi đầu thai. Nhưng chính vào lúc đó, nguy hiểm nhất." Tư Vũ Phi nói.
"Ý ngươi là gì?" Ba người đồng thanh, giọng đầy hoảng loạn.
"Những quỷ hồn này vì chấp niệm mà ở lại Nhân gian. Khi chúng buộc phải rời đi, chúng sẽ cố gắng mang theo người mà chúng muốn." Ánh mắt Tư Vũ Phi dừng lại trên người Phùng Yểu.
Cơ thể Phùng Yểu run rẩy.
"Nếu nơi này có hòa thượng, chỉ cần qua đêm tụng kinh siêu độ cho họ, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng hiện giờ không có hòa thượng. Ta chỉ hỏi ngươi một câu. Nếu ngươi trả lời đúng, có lẽ ngươi sẽ bình an vô sự. Nhưng nếu ngươi nói dối, hậu quả sẽ rất khó lường." Tư Vũ Phi nhìn thẳng vào mắt Phùng Yểu.
"Ngươi muốn hỏi gì, ta đều nói!" Phùng Yểu gần như quỳ xuống, cầu xin.
Tư Vũ Phi hỏi: "Ngươi có biết vì sao những quỷ hồn này muốn giết ngươi không?"
Đây là một câu hỏi hết sức quan trọng.
Nếu muốn sống sót, Phùng Yểu cần trả lời ngay lập tức, phải trả lời thật. Thế nhưng, khi nghe câu hỏi, hắn lại rơi vào im lặng.
Tư Vũ Phi nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ta... Ta không biết!" Cuối cùng, Phùng Yểu lắp bắp trả lời. "Có lẽ... có lẽ vì họ oán hận ta rời khỏi thôn này. Trước đây họ từng nói, nếu tất cả không ở lại đây, ôn dịch sẽ quay lại. Có lẽ họ chết vì điều đó, nên nghĩ rằng ta là nguyên nhân mang ôn dịch đến, bởi vậy mới hận ta. Cũng có thể... họ đã chết nhưng vẫn giữ chấp niệm về truyền thống trong thôn, rằng mọi người phải luôn ở bên nhau, không được rời đi. Vì giữ mọi người bên nhau, họ mới gọi ta trở về."
"Có những nơi, người dân vì quá cố chấp với tập tục mà ngay cả khi chết đi vẫn không yên nghỉ. Quỷ hồn ẩn trong thi thể, lặp đi lặp lại việc tìm kiếm người quen trong giấc mộng, chỉ để ép buộc họ quay về."
"Ngươi chắc chắn chứ?" Tư Vũ Phi hỏi.
Phùng Yểu khẽ gật đầu, ánh mắt lảng tránh, nói: "Nếu không nghĩ thế nào cũng chẳng ra."
Người ta không thể cạy miệng một kẻ không muốn nói.
Tư Vũ Phi lấy từ trong túi Càn Khôn ra một lá bùa màu vàng, ném cho hắn.
Phùng Yểu vội vàng đón lấy.
"Ngươi không chịu nói thật cũng không sao cả, nhưng nhớ kỹ một điều." Tư Vũ Phi căn dặn, "Ngươi đã bị quỷ quấn lấy, dù có trốn đi đâu cũng vô ích. Né được một thời gian, nhưng không thoát được cả đời. Những con quỷ ấy, vì không thể đầu thai, sẽ mãi bám theo ngươi. Nhưng ta sẽ dùng pháp thuật để lộ ra vị trí của bọn chúng, để sứ giả địa phủ mang chúng đi. Tuy nhiên, pháp thuật này chỉ có hiệu quả khi bọn chúng thoát khỏi sự kiểm soát của ta. Trong mộng, hoặc ở đâu đó, ngươi sẽ nghe thấy tiếng của chúng, nhưng không thể nhìn thấy. Chúng sẽ gọi tên ngươi, dùng mọi cách dụ ngươi quay đầu. Bất kể ngươi nghe thấy gì, tuyệt đối không được quay đầu lại, chỉ cần đi thẳng về phía trước. Đến một nơi nhất định, chúng sẽ buông tha ngươi."
Phùng Yểu thấy điều này không khó, vội vàng gật đầu.
Tư Vũ Phi nhìn hắn một lúc, cuối cùng quyết định cho hắn thêm một cơ hội, hỏi: "Ngươi có muốn suy nghĩ kỹ xem bọn chúng tìm ngươi vì lý do gì không? Ta có thể đợi ngươi."
Phùng Yểu do dự hồi lâu, sau cùng vẫn lắc đầu.
Tư Vũ Phi nghe thế, không ép buộc thêm. Tay khẽ chuyển động, những tia sáng pháp thuật liền xuyên vào thân thể của các xác chết đang di chuyển.
Bọn họ đã vật lộn cả đêm, giờ trời cũng sắp sáng.
Quả nhiên, khi mặt trời vừa ló, những xác chết ấy liền ngã xuống sàn, thân thể bắt đầu tan rã. Để chúng hoàn toàn tan biến cần vài ngày, đợi đến khi không còn gì sót lại, sứ giả địa phủ sẽ đến đưa chúng đi. Trước lúc đó, mọi chuyện vẫn là thử thách dành cho Phùng Yểu.
Năm người rời khỏi thôn. Tư Vũ Phi và Lục Lan Khê tiếp tục lên đường đến thành Hoa Nghiêm, còn nhóm Phùng Yểu quay về theo lối cũ.
Trước khi rời thôn, Phùng Yểu không kìm được mà quay đầu nhìn lại.
Ngôi làng ấy vẫn cũ kỹ, không thay đổi.
A Lục và A Viên vẫn tận tụy chăm sóc Phùng Yểu, hắn thì nắm chặt lá bùa tam giác mà Tư Vũ Phi đưa cho, không dám buông tay dù chỉ một giây.
Vì quá sợ hãi, hắn hoàn toàn không dám ngủ.
Lá bùa tam giác bảo vệ hắn, nhờ vậy mà hai ngày trôi qua bình an vô sự.
Đến ngày thứ ba, vì kiệt sức, dưới ánh mặt trời, Phùng Yểu thiếp đi.
Trong mơ, một màn đen kịt bao trùm. Phùng Yểu đứng trên con đường tối tăm không thấy điểm cuối, hắn cảm nhận rõ phía sau mình có rất nhiều người đang đứng. Ánh mắt họ dán chặt vào hắn, không ai nói một lời, khiến mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Lòng hiếu kỳ thôi thúc hắn muốn quay đầu, nhưng lời cảnh báo của Tư Vũ Phi vẫn văng vẳng bên tai. Hắn thử bước một bước về phía trước, hướng đến nơi có ánh sáng.
"Ngươi đáng chết lắm." Giọng mẹ hắn vang lên từ phía sau, "Ngươi là đại phu, ngươi dùng độc dược, hạ độc chết ta."
Nghe vậy, nước mắt trào ra từ đôi mắt Phùng Yểu.
Mẹ hắn từng nói: Trừ khi ta chết, nếu không ngươi đừng mong rời đi.
Một khi đã như vậy... một khi đã như vậy... Hắn liền lợi dụng việc mình là đại phu, có thể tiếp xúc với các loại dược liệu, lấy độc dược vốn dùng để diệt chuột. Đêm đó, khi mẹ hắn uống rượu đến say mèm, hắn lén bỏ thuốc độc vào rượu của bà. Sau khi uống, bà cảm thấy nóng, liền ra ngoài hóng gió, độc phát tác, bà ngã xuống giếng và chết.
Nếu mẹ đã chết, hắn có thể rời khỏi ngôi làng này. Chính bà đã nói thế.
Cha hắn biết chuyện, liền tát mạnh một cái vào mặt hắn.
Khi ấy, Phùng Yểu đã hoàn toàn phát điên.
Lòng tham mới là ôn dịch.
Hắn bị lòng tham dẫn lối trong giấc mơ của chính mình.
Muốn lén rời khỏi thôn là điều không thể, trong thôn luôn có người thay phiên gác đêm, không cho ai rời đi.
Để thoát thân, Phùng Yểu lén bỏ một ít độc dược vào giếng nước mà mọi người dùng.
Hắn biết rõ mình là đại phu, chỉ cần kiểm soát liều lượng, mọi người sẽ chỉ yếu đi tạm thời, không chết. Đợi khi sức lực mọi người suy giảm, hắn sẽ nhân cơ hội trốn đi.
"Ngươi thực sự có bản lĩnh như vậy sao?"
"Ngươi kiểm soát được liều lượng sao?"
"Chúng ta... tất cả... đều chết trong vòng bảy ngày sau đó, vì uống nước giếng bị ngươi đầu độc."
"Chính ngươi đã tạo ra ôn dịch, chính ngươi giết chúng ta."
"Ngươi chính là ôn dịch."
"A a a a a!" Phùng Yểu ngồi xổm xuống đất gào lên thảm thiết. Đây chính là lý do hắn không muốn nói ra sự thật, bởi chính hắn cũng biết rõ, vì sao những người ấy chết trong hoảng loạn. "Vậy nên các ngươi hận ta! Hận ta đến thế!"
"Không sao cả."
"Không sao cả, Tiểu Múc." Những người ấy bắt đầu an ủi hắn.
Phùng Yểu sững sờ.
"Chúng ta không hận ngươi."
"Nhưng..."
"Chúng ta chỉ muốn tất cả mọi người ở bên nhau, để cùng chống lại ôn dịch. Ngươi còn nhớ không?"
"Chúng ta chỉ muốn mọi người đoàn tụ, thế nên mới gọi ngươi trở lại."
"Tiểu Múc, không sao đâu, lại đây đi."
"Ngươi ở bên ngoài cũng khổ sở quá rồi. Thật ra, trở về sớm thì tốt hơn, chúng ta có thể sống như trước đây, chúng ta sẽ chăm sóc ngươi."
Nghe vậy, nước mắt Phùng Yểu rơi như mưa.
"Lại đây đi." Họ thúc giục.
Phía trước là con đường dẫn đến ánh sáng, nhưng dường như Phùng Yểu đã đưa ra quyết định. Sau khi lau khô nước mắt, hắn quay đầu lại.
Những gương mặt quen thuộc ấy, tất cả đều mỉm cười, dang tay về phía hắn.
Phùng Yểu bước về phía họ.
A Viên và A Lục thấy mặt trời lên cao, liền định gọi Phùng Yểu vào phòng nghỉ. Khi đến nơi, họ phát hiện lá bùa tam giác trong tay hắn đã rơi xuống đất, còn Phùng Yểu thì ngủ một giấc sâu không tỉnh.
"Lão gia?"
"Trời ơi... Người đến rồi!"
Ngôi làng ấy, cuối cùng đã bị phong ấn.
Ly trở về thành, đường đi quá xa, A Lục và A Viên không thể mang theo thi thể của Phùng Yểu được, đành phải đưa hắn về Phùng Thôn. Thi thể của hắn được đặt trong căn nhà cũ của mình, bên cạnh một chiếc quan tài trống rỗng.
Các thi thể khác đều đã hoàn toàn phân rã.
Thi thể của Phùng Yểu rồi cũng sẽ không tránh khỏi kết cục ấy.
Giữa không trung, một bàn tay cầm lấy chiếc mặt nạ, đặt lên khuôn mặt của hắn, sau đó biến mất.
Kết thúc.
Rời khỏi Phùng Thôn, Tư Vũ Phi và Lục Lan Khê tiếp tục hành trình. Vì thành Thương Dịch và thành Hoa Nghiêm nằm sát nhau, họ chỉ mất ba ngày đường để đến nơi.
"Cảm ơn." Tư Vũ Phi nói với Lục Lan Khê.
"Không cần khách sáo." Lục Lan Khê khẽ cười nhìn Tư Vũ Phi.
"Vậy thì chúng ta chia tay tại đây." Tư Vũ Phi biết hắn còn việc cần làm, nên không muốn làm phiền thêm.
Lục Lan Khê có chút luyến tiếc, sau đó ngập ngừng hỏi: "Sau này... ta có thể đến Phục Hi Viện tìm ngươi không?"
Trên đường đi, hắn đã biết sau khi Tư Vũ Phi tìm được các sư huynh, sư tỷ và sư phụ của mình, hắn sẽ trở về Phục Hi Viện.
"Nếu ngươi xếp vào danh sách thì có thể." Tư Vũ Phi đáp.
Rõ ràng Lục Lan Khê không hiểu cơ chế xếp hàng của Phục Hi Viện, nhưng nghe câu trả lời không phải là từ chối, hắn vui vẻ rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn dần khuất, Tư Vũ Phi muốn nói lại thôi, cuối cùng chọn cách im lặng.
Thật ra, hắn định hỏi Lục Lan Khê có thể... cho hắn mượn ít tiền không.
Chiếc túi bạc của hắn đã được luyện thành ngân châm ở Phùng Thôn để đối phó với đám tẩu thi. Giờ đây, hắn hoàn toàn rỗng túi.
Tư Vũ Phi ôm đầu than thở, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Thành Hoa Nghiêm vô cùng phồn hoa, hai bên đường đủ loại hàng hóa được bày bán. Tư Vũ Phi nhìn lướt qua, rồi thở dài.
Phiền phức thật.
Hắn cứ đi tiếp, cho đến khi nhìn thấy một tòa lầu các lộng lẫy kim bích huy hoàng. Trước cửa có một nhóm nam nhân trang điểm đậm đà, đứng vẫy tay với những người qua đường.
"Chuyện gì đây?" Tư Vũ Phi cảm thấy gương mặt bọn họ quá trắng bệch, động tác khoác tay lên người khác cũng rất kỳ quái.
Kỳ quái thật.
"Nga, đó là Đào Tụ Quán." Chủ quán nhỏ bên đường thấy hắn mang hành lý, đoán là khách phương xa, liền giải thích.
"Nơi nào?" Tư Vũ Phi vẫn không hiểu.
"Là chỗ phân đào đoạn tụ đó, tên gọi như vậy đã quá rõ ràng rồi." Chủ quán cười, "Chẳng phải là tiểu quan quán sao? Bên trong nam nhân đều rất xinh đẹp, chỉ là giá cả quá đắt, vì đây là tiểu quan quán lớn nhất ở khu này."
Tiểu quan quán.
Giá cả quá đắt.
Tư Vũ Phi nhìn về phía đó, trong đầu lại nhớ đến lời các sư huynh sư tỷ từng nói: Nếu đem ngươi bán vào tiểu quan quán, chắc chắn kiếm được không ít tiền.
Hắn nảy ra ý tưởng, bước về phía đó.
Nhóm tiểu quan ở Đào Tụ Quán, ai nấy đều uốn éo tạo dáng, thấy nam nhân nào đi ngang qua cũng vẫy tay mời gọi.
Nhưng khi Tư Vũ Phi đứng trước mặt họ, tất cả đều im bặt, thậm chí không dám cử động.
Nguyên nhân là vì chiếc mặt nạ mà Tư Vũ Phi đang đeo trông quá đáng sợ, như một khối thịt vặn vẹo.
"Công tử, ngươi có việc gì không?" Có người lấy hết can đảm hỏi, đồng thời hy vọng hắn mau đi chỗ khác, vì sự xuất hiện của Tư Vũ Phi đã dọa khách.
"Ta đến tìm việc." Tư Vũ Phi lạnh lùng nói, "Ta biết nuốt kiếm, biểu diễn pháp thuật... và những thứ linh tinh khác."
Nhóm tiểu quan: "..."
Tư Vũ Phi nhìn họ với ánh mắt chân thành.
"Đoàn xiếc thú ở phố khác cơ."
"Đừng làm loạn nữa."
Tư Vũ Phi ngơ ngác, không hiểu mình còn thiếu kỹ năng gì.
"Ừmm." Hắn nhéo cằm, trầm tư suy nghĩ.
Nhìn thấy hắn không chịu rời đi, nhóm tiểu quan đều chung một ý nghĩ: Số tiền này ngươi không cần phải kiếm đâu, có được không?
••••••••
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Tư Vũ Phi: Cuộc sống khó khăn, meo meo bán nghệ.
Hiểu Mộc Vân: Ngươi ngàn vạn lần đừng có làm bậy.