Chương 63: Vô lễ đồ đệ
Nội dung lược thuật trọng điểm:
Trảo lưu manh a
••••••••
Hiểu Mộc Vân đè lên người hắn, một tay giữ chặt cổ tay, ánh mắt đầy ý cười nhìn Tư Vũ Phi.
Hắn thừa biết, nếu Tư Vũ Phi nhận ra là mình, sát khí chắc chắn sẽ tiêu tan.
Tư Vũ Phi cố gắng giãy khỏi sợi xích đang trói hai tay, nhưng dù nỗ lực thế nào cũng không thoát được. Cuối cùng, hắn có chút tức giận.
"Ha ha." Hiểu Mộc Vân cười, đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt hắn.
Biểu cảm của Tư Vũ Phi không giấu được cảm xúc. Hiện giờ, hắn thoạt nhìn rõ ràng đang tức giận. Khi Hiểu Mộc Vân vừa phán đoán xong, động tác tiếp theo của Tư Vũ Phi đã lập tức xác nhận điều đó: hắn quả thực đang nổi giận.
Tư Vũ Phi bất ngờ nâng đầu gối, mạnh mẽ thúc vào g*** h** ch*n Hiểu Mộc Vân.
"Ui..." Tên tiểu quỷ này, suýt chút nữa đá đau eo hắn.
Hiểu Mộc Vân thấy thế, càng thêm phấn khích. Hắn gắt gao đè Tư Vũ Phi xuống, nghiêm mặt nói: "Ngoan ngoãn một chút cho ta."
Tư Vũ Phi không nói lời nào, nhưng lại dồn sức vào tay, liên tục thử khởi động pháp thuật để cởi xích. Sau nhiều lần thất bại, hắn bắt đầu điên cuồng đá chân.
Hiểu Mộc Vân nhìn động tác giãy giụa của hắn, ánh mắt bỗng hiện lên một cảm giác kỳ lạ. Hắn hưng phấn đến mức đồng tử run lên, đôi mắt mở lớn như muốn khắc ghi toàn bộ dáng vẻ hiện tại của Tư Vũ Phi. Nhịp tim đột ngột tăng nhanh, trên mặt thoáng hiện một vẻ đỏ ửng vì phấn khích.
Tư Vũ Phi nhận ra mọi nỗ lực đều vô ích, cuối cùng đành từ bỏ chống cự.
"Ngươi ở đây làm gì?" Hiểu Mộc Vân đợi hắn bình tĩnh lại, mới bắt đầu hỏi chuyện.
"Ngươi mới là ở đây làm gì?" Tư Vũ Phi tuy nói chậm, nhưng phản ứng rất nhanh, còn biết cách làm người khác bực mình. "Lão bản đã nói với ta, khách nhân đến nơi này đều là loại xấu xa, gặp ở chỗ khác thì không cần nói chuyện với họ."
"Phụt." Hiểu Mộc Vân bật cười, sau đó kiên nhẫn giải thích: "Ta không còn cách nào khác. Vì phải giao dịch với khách nhân của Kỳ Lân Sơn, ta mới đi theo hắn đến đây dùng bữa. Nhưng nói vậy, Vũ Hiết Quân, một hảo nam nhân thanh cao, phẩm hạnh tốt, trời sinh thông tuệ như ngươi, tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Ý tứ của Hiểu Mộc Vân rõ ràng: Ta đã giải thích lý do mình ở đây, giờ đến lượt ngươi.
Tư Vũ Phi híp mắt nhìn hắn, rồi quay mặt sang hướng khác, không đáp.
Hiểu Mộc Vân không vui, gắt gao nhìn hắn, sau đó đưa tay bóp cằm hắn, ép hắn quay mặt lại mà đối diện với mình. Vừa chạm vào, hắn phát hiện trên tay có một lớp phấn.
"Cái này là gì đây?" Hiểu Mộc Vân tò mò, đưa ngón tay cái quệt nhẹ lên mặt Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi bị hắn sờ đến nhíu mày.
"Sao toàn là phấn thế này?" Hiểu Mộc Vân đưa ngón tay lên xem.
"Lên sân khấu biểu diễn thì phải hóa trang chứ." Tư Vũ Phi bắt chước giọng điệu của tiểu quan mà nói.
Hiểu Mộc Vân nhíu mày, lấy khăn tay ra lau mặt cho hắn.
Càng lau, làn da của Tư Vũ Phi càng trắng, trắng hơn cả lớp phấn vừa bị lau đi.
Hiểu Mộc Vân nhìn mà không khỏi dở khóc dở cười.
Tư Vũ Phi bị lau đến mức thấy đau. Nhân lúc Hiểu Mộc Vân đang mải mê lau mặt, không để ý đến tay hắn, Tư Vũ Phi bất ngờ vung tay giáng mạnh xuống đầu Hiểu Mộc Vân.
"Ui!" Hiểu Mộc Vân đau đến hít một hơi.
"Mau thả ta ra! Mau thả ta ra!" Tư Vũ Phi liều mạng đánh liên tục.
Hiểu Mộc Vân biết rõ tính cách của Tư Vũ Phi. Nếu không làm theo ý hắn, có khi thật sự bị đánh chết. Nghĩ vậy, Hiểu Mộc Vân đành cởi dây xích trên tay hắn.
Vừa được tự do, Tư Vũ Phi lập tức đẩy Hiểu Mộc Vân ra, rồi dùng cả hai tay xoa mặt. Động tác của Hiểu Mộc Vân khi nãy khiến mặt hắn ngứa ngáy không chịu được.
"Được rồi, được rồi, tay ngươi bẩn, để ta lau giúp." Hiểu Mộc Vân tiến lên, nắm lấy tay hắn, dỗ dành.
Sau một hồi xin lỗi và dỗ ngọt, Tư Vũ Phi mới chịu ngoan ngoãn ngồi trên ghế để hắn tiếp tục lau mặt.
Hiểu Mộc Vân lau khô lớp phấn trên mặt Tư Vũ Phi, lúc này mới hiểu vì sao người ở Đào Tụ Quán lại phải trang điểm cho hắn. Làn da của Tư Vũ Phi vốn trắng, nhưng cũng chính vì trắng mà quầng thâm dưới mắt càng lộ rõ. Dáng dấp của hắn vốn được trời ưu ái, dù khí chất có phần âm trầm, thì chút quầng thâm ấy cũng không làm mất đi vẻ đẹp trời ban. Tuy vậy, bộ dạng này không thích hợp để xuất hiện trên sân khấu rực rỡ sắc màu. Vài lớp phấn, thêm chút má hồng, giả trang một chút... cuối cùng cũng bớt dọa người hơn.
Do Hiểu Mộc Vân thao tác quá chậm, Tư Vũ Phi đã cầm lấy món đồ chơi mà tiểu quan ở Đào Tụ Quán đưa cho hắn, nghịch ngợm chơi đùa.
"Ngươi không phải định đến Thương Dịch Thành tìm sư tỷ của ngươi sao?" Hiểu Mộc Vân hỏi.
Nghe vậy, Tư Vũ Phi liếc mắt nhìn Hiểu Mộc Vân, miệng lẩm bẩm không rõ, dường như đang mắng hắn là một kẻ vô dụng.
"Hả?" Hiểu Mộc Vân nghe không rõ, cố ý ghé tai lại gần.
"Sư tỷ của ta, trước ngày ta đến Thương Dịch Thành, đã rời đi. Nghe nói nàng đi về phía trước, hiện tại có lẽ đang ở Hoa Nghiêm Thành, cho nên ta mới tới đây." Tư Vũ Phi thành thật đáp.
"Thì ra là vậy, chỉ kém một ngày thôi sao?" Hiểu Mộc Vân không ngờ lại xảy ra chuyện như thế.
Tư Vũ Phi gật đầu, trầm mặc.
"Ta hiểu rồi." Hiểu Mộc Vân chăm chú lắng nghe câu chuyện của hắn, sau đó vươn tay đặt lên vai Tư Vũ Phi.
Tư Vũ Phi quay đầu nhìn hắn.
Hai người đối diện, gần sát trong gang tấc.
"Vậy, ngươi kể tiếp đi. Làm sao ngươi lại trở thành hoa khôi ở nơi này?" Thứ mà Hiểu Mộc Vân thực sự muốn biết chính là chuyện này.
Ánh mắt Tư Vũ Phi bắt đầu né tránh.
Hiểu Mộc Vân giữ lấy mặt hắn, nghiêm giọng: "Ngươi nếu dám nói dối, ta sẽ hôn ngươi."
"Hôn mặt sao?" Giọng điệu của Tư Vũ Phi không mấy tin tưởng.
"Hôn môi! Nhanh khai thật."
Dưới sự uy h**p của Hiểu Mộc Vân, Tư Vũ Phi ấp úng, cuối cùng cũng nói ra: "Kiếm tiền thôi. Ra ngoài sống trên đường, chẳng lẽ không cần tiền?"
"Tiền?" Giọng Hiểu Mộc Vân cao hơn hẳn, kéo dài âm điệu.
Tư Vũ Phi đưa mắt lảng tránh.
"Ta... Tuy rằng..." Hiểu Mộc Vân tức đến nỗi nhất thời nói chuyện không trôi chảy. "Ta tuy không dám nói mình cho ngươi thật nhiều tiền, nhưng ít nhất cũng đủ để ngươi sống sung túc hơn người bình thường. Vũ Hiết Quân! Ta không có quyền can thiệp vào lựa chọn của ngươi, nhưng ngươi tốt nhất hãy giải thích rõ ràng, rốt cuộc ngươi đã tiêu tiền vào những chuyện gì."
Tư Vũ Phi bị thái độ hùng hổ của hắn dọa cho sợ, ấp úng đáp: "Ta sẽ trả lại tiền cho ngươi."
"Không cần. Nhưng ngươi tốt nhất phải nói rõ." Hiểu Mộc Vân không phải vì tiền mà hỏi, hắn chỉ muốn biết lý do.
Tư Vũ Phi im lặng hồi lâu.
Hiểu Mộc Vân nhìn bộ dáng cúi đầu của hắn, cảm thấy thật hiếm thấy. Nếu không phải Tư Vũ Phi vốn có dung mạo kinh diễm, hơn nữa đối với chuyện tình cảm lại chẳng có chút hứng thú, Hiểu Mộc Vân đã nghi ngờ hắn cầm tiền đi nuôi tình nhân, sau đó bị lừa gạt, nên giờ không dám mở miệng.
"Ta gặp phải tẩu thi. Ban đầu ta có thể từ từ xử lý bọn chúng, nhưng ta lo nếu trên đường trì hoãn quá lâu, sư tỷ có thể lại biến mất. Vì muốn nhanh chóng thoát thân, ta đã dùng toàn bộ số bạc ngươi đưa, hòa tan thành ngân châm, phong ấn hồn phách và thể xác của tẩu thi." Tư Vũ Phi cúi đầu, giọng buồn bã.
Nhìn dáng vẻ của hắn, lòng Hiểu Mộc Vân dâng lên chút thương xót. Hắn buông tay, dịu dàng nói, giọng nhấn nhá như sợ dọa đến Tư Vũ Phi: "Thì ra là vậy."
"Ừm." Tư Vũ Phi gật đầu.
"Xin lỗi, vừa rồi ta hơi hung với ngươi."
"Ngươi hung là đúng." Tư Vũ Phi đáp.
"Hửm?" Hiểu Mộc Vân hơi bất ngờ.
"Ta không nên làm lãng phí số bạc ngươi đưa." Tư Vũ Phi chậm rãi nói, trong giọng nói chứa đựng sự hổ thẹn. Hiểu Mộc Vân giúp hắn với lòng tốt, nhưng hắn lại phụ lòng người.
"Ngươi sợ ta biết ngươi đã dùng hết số bạc ta đưa, nên không muốn nói ra, đúng không?" Hiểu Mộc Vân như hiểu được ý của hắn.
Tư Vũ Phi lại gật đầu.
Nếu không phải hiện tại hắn đang tràn ngập sự hối lỗi, Hiểu Mộc Vân thật sự muốn tiến lên ôm lấy hắn.
"Không sao, ta không giận." Hiểu Mộc Vân vội vàng an ủi hắn.
"Ta tự mình cũng rất giận!" Tư Vũ Phi nắm chặt tay, giọng đầy căm phẫn. "Cầm nhiều tiền như thế, ta còn chưa tiêu được mấy lần đã hết sạch!"
Thái độ tự trách của hắn khiến Hiểu Mộc Vân không thể nổi giận thêm.
"Nói chung, ta hiểu rồi. Thì ra là chuyện liên quan đến tiền, cái này dễ giải quyết." Hiểu Mộc Vân đứng lên, lập tức kéo tay Tư Vũ Phi, định rời đi. "Chúng ta đi thôi."
"Đi? Đi đâu?" Tư Vũ Phi giữ chặt tay hắn, kéo ngược lại.
"Ngươi còn không phải là đang thiếu tiền sao? Ta vẫn luôn dùng cách riêng của mình để giúp Kỳ Lân Sơn kiếm tiền, cho nên có phần hồng. Không khiêm tốn mà nói, mỗi năm ta kiếm được cũng không ít, giúp ngươi một hai lần chẳng đáng là gì. Ta lại đưa thêm hai phần tiền cho ngươi, bây giờ chúng ta đi thôi."
Hiểu Mộc Vân nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi bản thân bị Tư Vũ Phi chọc tức đến phát điên, mang theo Tư Vũ Phi rời rời khỏi chỗ này.
"Ngươi có ý gì?" Hiểu Mộc Vân nheo mắt, giọng trầm xuống.
"Ta đã ký khế ước với lão bản, không thể đi. Hơn nữa, ta không thể cứ nhận tiền của ngươi mãi. Như vậy thì đến bao giờ mới trả hết?"
"Ta không cần ngươi trả."
"Vậy lại càng không thể nhận."
Hiểu Mộc Vân tức đến mức nghiến răng, cố gắng đè nén lửa giận, nở một nụ cười đáng sợ: "So với chuyện tiền bạc, ta bây giờ càng sợ mình bị ngươi làm tức chết."
Tư Vũ Phi định nói gì đó thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Hắn vội vàng nói: "Không xong rồi, bọn họ đến mang nước tắm cho ta. Không thể để họ nhìn thấy ngươi."
"Ngươi không thể nói với bọn họ là đang trộm gặp tình nhân sao?" Hiểu Mộc Vân hỏi, trong lòng không khỏi có chút tư tâm.
Tư Vũ Phi xua tay, lặp lại lời mà các tiểu quan từng nói với hắn: "Mọi người bảo, không trả tiền mà muốn chạm tay, hôn mặt, chính là hạng lưu manh tệ nhất trên đời. Dặn ta ngàn vạn lần không được bị lừa, tình nhân cũng không được."
"Thật sao?" Hiểu Mộc Vân cảm thấy nếu bây giờ tự đâm đầu vào tường chết đi, chắc cũng không kịp nữa rồi.
"Ngươi đi trước đi, lần sau tái kiến." Tư Vũ Phi đẩy Hiểu Mộc Vân đến cửa sổ, sau đó buộc hắn rời đi từ đó.
Hiểu Mộc Vân nhìn hắn, không còn cách nào khác, đành nhảy lên cửa sổ. Giày của hắn khẽ đạp lên khung cửa, rồi ngồi xổm trên đó, đôi mắt nhìn thẳng vào Tư Vũ Phi và nhẹ nhàng đề nghị: "Ta không bằng trốn dưới giường, chờ bọn họ rời đi, rồi lại tiếp tục cùng ngươi nói chuyện phiếm."
Tư Vũ Phi chớp mắt một cái, sau đó vươn tay, mạnh mẽ chọc vào trán hắn, mặt không chút biểu cảm nói: "Tạm biệt."
Hiểu Mộc Vân đành xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Sau khi hắn vừa rời đi, Tư Vũ Phi lập tức đóng kín cửa sổ.
Khi Tư Vũ Phi vừa đóng cửa sổ xong, một người từ bên ngoài đẩy cửa bước vào. Họ nhìn thấy Tư Vũ Phi đứng cạnh cửa sổ, có chút kinh ngạc, rồi nói: "Muốn tắm rửa, ngươi không cần mở cửa sổ."
"Được."
Tư Vũ Phi xoay người đi được vài bước, bỗng dừng lại, đôi mắt hơi nheo lại.
Hắn cảm nhận rõ ràng có người đang dùng pháp thuật phía sau mình. Hiểu Mộc Vân chưa rời đi, hắn lại quay lại.
Người này thật phiền phức!
"Chúng ta sẽ mang nước đến cho ngươi, ngươi trước ăn chút trái cây đi. Đây là đặc biệt mang tới cho ngươi." Một đám tiểu quan hớn hở tiếp đón Tư Vũ Phi.
Quả thật, Hiểu Mộc Vân vẫn chưa đi xa. Hắn lúc này đang dùng pháp thuật đứng bên ngoài cửa sổ, lén mở một khe hở nhỏ để quan sát bên trong.
Vừa nhìn lén qua khe hở, Hiểu Mộc Vân lập tức nổi giận.
Tư Vũ Phi ngồi trên ghế, một tiểu quan cố ý ghé sát vào bàn, dùng tăm xỉa răng xiên một miếng trái cây, đưa đến trước miệng Tư Vũ Phi, cười quyến rũ: "Phi Phi, a."
Tư Vũ Phi mở miệng, không chút do dự cắn một miếng, mặt không chút cảm xúc nhai nuốt.
"Ngươi hôm nay sao lại tự mình lau mặt?" Một tiểu quan khác nâng mặt Tư Vũ Phi, vẻ mặt khó hiểu: "Tự mình lau như vậy, không chút nào ôn nhu, đáng lẽ phải chờ ta đến mới đúng."
Tư Vũ Phi nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn, nhưng hôm nay ta không bị đau."
"Ồ." Tiểu quan đó trông có vẻ thương cảm: "Lần sau vẫn để ta làm đi."
"Phi Phi!" Một tiểu quan khác thẹn thùng kêu lên, ngón tay xoay vòng trên mặt bàn: "Đêm nay ngươi có muốn đến phòng của ta không?"
Hiểu Mộc Vân không thể nhịn thêm nữa, chuẩn bị đẩy cửa sổ xông vào.
"Rầm!" Vừa liếc mắt nhìn thấy động tác của Hiểu Mộc Vân, Tư Vũ Phi lập tức dùng pháp thuật phong bế cửa sổ trước mặt hắn.
"Ta có phòng riêng." Tư Vũ Phi uyển chuyển từ chối.
"Kia, ta đến phòng ngươi thì sao?" Tiểu quan kia lại đưa ra một đề nghị khác.
Hiểu Mộc Vân nhanh chóng bay đến một cửa sổ khác, tay định đẩy ra, nhưng tiếc rằng cánh cửa vẫn không nhúc nhích. Vừa thấy Hiểu Mộc Vân hành động, Tư Vũ Phi liền phong bế luôn cửa sổ đó.
"Rầm! Rầm! Rầm!" Hiểu Mộc Vân bay qua từng cửa sổ, nhưng tất cả đều bị đóng kín.
"Phòng ta đã có ta." Tư Vũ Phi vừa dùng pháp thuật gia cố tất cả các cửa sổ, vừa ứng phó với đám tiểu quan bên trong.
"Ngươi thật lạnh lùng a ~ ~ ~" Đám tiểu quan vừa cười vừa giả vờ khóc.
Hiểu Mộc Vân dừng lại ngoài cửa sổ, khoanh tay suy nghĩ, rồi lập tức bay xuống.
Nếu không vào được từ cửa sổ, vậy thì hắn sẽ đi từ cửa chính.
Dưới lầu, khách nhân ngồi đầy, đang náo nhiệt xem biểu diễn. Tiếng cười nói ồn ào vang khắp nơi. Ba bốn lầu cũng không yên tĩnh, khách nhân và tiểu quan đang vui vẻ chơi đùa, chỉ cần đi ngang qua cũng có thể nghe thấy những âm thanh không đứng đắn. Để tránh đám người, Hiểu Mộc Vân phải tốn thêm chút thời gian, cuối cùng cũng vượt qua muôn vàn khó khăn, đứng trước cửa phòng của Tư Vũ Phi. Hắn dùng sức đẩy cửa ra.
Cảnh tượng trong phòng khiến hắn kinh ngạc.
Tư Vũ Phi đang một mình ngâm mình trong thùng tắm. Toàn bộ tóc búi gọn, tay đặt trên thành thùng, làn da trắng nõn bị nước ấm làm đỏ ửng. Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, ngước mắt nhìn Hiểu Mộc Vân.
Thật ra, hắn đã sớm biết người xuất hiện ở cửa chính là Hiểu Mộc Vân.
"Đồ đệ vô lễ." Tư Vũ Phi lại quay mặt đi, mắng hắn.
Hiểu Mộc Vân tiến không được, lùi cũng không xong, lần đầu tiên hắn cảm thấy rối rắm như vậy.
Tư Vũ Phi bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, mặt càng đỏ hơn. Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa, lớn tiếng: "Tránh ra."
Hiểu Mộc Vân vội vàng giơ hai tay che mắt, nhanh chóng lui ra ngoài.
Tư Vũ Phi sau đó gặp lại Hiểu Mộc Vân ở một nơi khác, trong lòng thầm mắng hắn là sắc lang, miệng lại khe khẽ ngâm một khúc tiểu ca.
Ánh trăng sáng chiếu rọi khắp đất trời.
Khi Hiểu Mộc Vân trở lại khách đ**m, Phạm Đan đang ngồi dưới lầu ăn khuya. Nhìn thấy hắn, Phạm Đan lên tiếng chào hỏi: "Nha, thiếu chủ, ngươi đã về rồi. Đã gặp được hoa khôi trong truyền thuyết, mạo mỹ như tiên sao?"
"Thấy được." Hiểu Mộc Vân thật vui mừng vì có thể sớm gặp lại Tư Vũ Phi.
Thấy Hiểu Mộc Vân tràn đầy vui vẻ, Phạm Đan chắc chắn: "Xem ra, quả nhiên là giống như trong truyền thuyết, mạo mỹ tuyệt luân."
"Tuyệt thế mỹ nhân." Hiểu Mộc Vân không chút nào khoa trương mà nói.
Phạm Đan lộ vẻ cực kỳ hâm mộ. Hắn cũng rất muốn nhìn thấy người được gọi là tuyệt thế mỹ nhân.
"Phạm Đan." Hiểu Mộc Vân gọi hắn.
"Chuyện gì?" Phạm Đan giơ bát canh lên uống.
Hiểu Mộc Vân hỏi: "Nếu muốn mua lại Đào Tụ Quán, cần bao nhiêu thời gian?"
"Phụt." Phạm Đan còn đang giữ bát canh, trực tiếp phun ra.
Hiểu Mộc Vân lại hỏi: "Trước ngày mai có thể mua được không?"
"Phụt phụt." Phạm Đan lại phun thêm lần nữa.
"Khách nhân, đừng ăn nữa." Lão bản đi ngang qua nhìn thấy, liền nhắc nhở.
Phạm Đan: "..."
Quả thực, đây là một trấn nhỏ vô cùng bận rộn.
Ban ngày, dưới ánh mặt trời, Thi Quả ngồi nghiêm chỉnh trong một phòng nào đó của Vân Ngọc Hoàn Lâu, nơi đây đang tổ chức một cuộc họp. Bọn họ đang thảo luận cách đối phó với Đào Tụ Quán, quán rượu bên phố khác đang tranh giành khách hàng với họ.
"Kia là một đám bán mông! Tức chết ta!" Tú bà mấy ngày nay vẫn giữ nguyên trạng thái tức giận như vậy. Thi Quả thật sự lo ngại rằng có một khắc lửa giận bùng phát, nàng sẽ tức đến mức chết ngay tại chỗ.
"Chúng ta có Tiểu Quả là một mỹ nhân như thế, làm sao có thể thua được chứ!" Một cô nương cũng không cam lòng mà lên tiếng.
"Có lẽ là vì Tiểu Quả... tiết mục biểu diễn hơi quá..." Tuy rằng Thi Quả xinh đẹp, nhưng màn trình diễn trên sân khấu của nàng lại quá đặc biệt: dùng tay không bổ gạch, trực tiếp bẻ gãy một thanh gỗ, đá nát vụn ván gỗ. Quả thật có phần khiến người ta kinh hãi.
"Hơn nữa, nghe nói hồ ly tinh ở Đào Tụ Quán chỉ xuất hiện thoáng qua ở cuối cùng, ta lại càng không thể hiểu được!"
"Không cần tức giận." Thi Quả nhặt một quả hạch đào trên bàn, đặt xuống mặt bàn và dùng nắm tay đập mạnh.
Cái bàn rung lên dữ dội.
Mọi người: "..."
Thi Quả nhặt phần nhân hạch đào bên trong ra, điềm nhiên đưa cho cô nương vừa tức giận.
Cô nương hai tay nhận lấy hạch đào, ánh mắt tràn đầy xúc động, chân thành nhìn Thi Quả.
Quả nhiên, nàng là một nữ nhân hoàn mỹ.
Đánh bài thì cả ngày đều thua.
A, ở thế giới này, kiếm tiền thật là khó khăn.
Thi Quả nghĩ như vậy, hoàn toàn không để tâm đến những gì các cô nương khác đang bàn bạc trong cuộc họp.
Sau khi giải tán, Thi Quả không làm việc ban ngày, đội nón có rèm che và lang thang khắp nơi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ có thể cướp của người giàu để cứu người nghèo.
Thi Quả cảm thấy đau đầu.
Thế nhưng, ở Vân Ngọc Hoàn Lâu, nàng kiếm được một chút tiền.
Thi Quả lấy từ trong ngực ra một túi tiền, tiện tay lắc lắc.
Nàng tùy ý bước đi, rồi ở một con hẻm tối, nhìn thấy một hòa thượng bị một đám người chặn đường.
"Ngươi là hòa thượng phụ trách mua sắm của chùa Hoa Nghiêm đúng không?" Một người trong đám hỏi hòa thượng.
Vô Hoa hòa thượng cao hơn hẳn một nửa cái đầu so với những người xung quanh. Hắn bị hỏi, vẫn khiêm tốn hành lễ, đáp: "Đúng vậy, xin hỏi các thí chủ có chuyện gì sao?"
"Ngươi ra ngoài mua sắm, nhất định mang theo tiền đúng không? Người xuất gia các ngươi chẳng phải coi tiền tài là vật ngoài thân, lại còn từ bi hay sao? Chúng ta huynh đệ đây không có tiền, ngươi có thể lấy ra một ít để chúng ta dùng không?" Bọn chúng cười cợt, dáng vẻ lưu manh không đứng đắn.
"Nếu các thí chủ gặp khó khăn, ta nhất định sẽ không tiếc hỗ trợ." Vô Hoa hỏi, "Không biết các ngươi cần tiền để làm gì? Nếu trong nhà có người bệnh, tiểu tăng có chút y thuật, cũng có thể giúp đỡ."
"Ai cần ngươi lo nhiều như thế, mau giao tiền ra đây..."
"Giữa ban ngày ban mặt mà ức h**p kẻ yếu, thật buồn cười." Một giọng nói chính nghĩa vang lên.
Cả đám lưu manh cùng Vô Hoa theo bản năng quay đầu lại.
Thi Quả không chút do dự bước về phía bọn chúng.
"Thí chủ." Vô Hoa nhìn nàng, có phần kinh ngạc.
"Được rồi, để ta xử lý." Thi Quả đi đến trước mặt bọn chúng, giữ chặt lấy Vô Hoa.
Vô Hoa sững sờ, theo bản năng muốn tránh khỏi tay nàng.
Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Thi Quả đã buông tay ra, sau đó một chân bước tới, trực tiếp đá thẳng vào một tên lưu manh.
Sức lực của nàng đủ để tay không bổ gạch, hơn nữa bản thân võ nghệ cao cường, dù không còn pháp lực, đối phó vài tên lưu manh vẫn dư sức. Thi Quả mặt không cảm xúc tiến lên, đá bay tên đầu tiên, rồi chộp lấy tay tên thứ hai, xoay vai và ném hắn xuống đất.
"Ngao!"
Tên thứ ba thấy vậy, lập tức vung một quyền đánh tới, Thi Quả nhanh chóng cúi xuống né tránh, ngồi xổm trên mặt đất, dùng chân đảo ngang đá trúng mắt cá chân hắn.
"A a!" Tên đó cảm giác xương cốt mình như muốn gãy lìa.
Chỉ một lát sau, ba người đều bị Thi Quả hạ gục. Kẻ còn lại hét lên một tiếng rồi bỏ chạy, chẳng buồn quan tâm đến đồng bọn.
Thi Quả ung dung đứng dậy, chiếc nón có rèm vẫn vững vàng che trên đầu. Nàng học theo động tác của hòa thượng, hành lễ và thương hại nói: "A di đà phật."
Mỗi lần nàng niệm "A di đà phật" đều mang theo một ý vị cười nhạo.
"Được rồi, đi thôi." Thi Quả ngoắc tay với Vô Hoa.
Vô Hoa vội vàng đi theo.
Thi Quả quay lại nhìn hắn, lấy túi tiền ra, ném cho hắn và nói: "Cầm lấy."
Vô Hoa ngơ ngác nhận lấy túi tiền.
"Đây là tiền trước đó trộm của ngươi, giờ trả lại."
Lòng hảo tâm cứu giúp giang hồ là thế, nhưng khi không có tiền, nàng vẫn phải trả người khác chứ?
Thi Quả không phải muốn chiếm tiện nghi của người khác mới trộm tiền.
"Thí chủ." Vô Hoa gọi nàng.
Thi Quả chuẩn bị phẩy tay, định nói rằng việc nàng làm đều là điều nên làm, bất kể là cứu hắn hay trả lại tiền.
Vô Hoa nói: "Số tiền không đúng."
Thi Quả: "..."
Nàng quay đầu lại, đối diện nụ cười của hòa thượng.
Thi Quả ngán ngẩm nói: "Mới làm việc, thu nhập không cao, phần còn lại cứ thiếu trước đã."
Vô Hoa ném túi tiền trả lại cho Thi Quả, hành lễ rồi rời đi.
Hắn quay lại chăm sóc thương thế cho mấy tên lưu manh, giúp bọn chúng trị liệu.
Thi Quả, người từng tận mắt chứng kiến sự dơ bẩn và thấp hèn trong nhân tính ở Phục Hi Viện, giờ phút này lại bị chấn động. Nàng nghĩ, chẳng lẽ sau khi trở về, hắn không nên giáng thêm một cú đá sao? Thật kỳ lạ!
Thời gian chầm chậm trôi qua. Sau khi Phạm Đan xin chỉ thị xong, trở về nói với Hiểu Mộc Vân rằng bởi vì việc mua Đào Tụ Quán đột nhiên được quyết định quá bất ngờ, hơn nữa căn cứ ở Kỳ Lân Sơn của chùa Hoa Nghiêm không thể chuẩn bị nhiều tiền trong khoảng thời gian ngắn, nên tạm thời chưa mua được. Họ đang cố gắng, hy vọng Hiểu Mộc Vân có thể cho thêm chút thời gian.
Bởi vậy, khi Hiểu Mộc Vân đi làm ban ngày, các đệ tử Kỳ Lân Sơn tạm thời mua vé vào cửa buổi tối cho hắn.
Đến tối, khi đã đến giờ, Hiểu Mộc Vân bước vào Đào Tụ Quán. Lúc đi vào, hắn bất ngờ nhìn thấy Khổng Quỳnh Ngọc cũng có mặt.
Khổng Quỳnh Ngọc thấy Hiểu Mộc Vân, cười nói: "Ngồi cùng đi."
Hiểu Mộc Vân không thể từ chối.
"Ta ngay từ đầu còn tưởng rằng Tịnh Vân Quân chán ghét nơi này, không ngờ lại có thể thấy ngươi đến lần thứ hai." Khổng Quỳnh Ngọc mỉm cười.
Hiểu Mộc Vân thản nhiên đáp: "Buổi tối buồn chán, tìm chút niềm vui thôi."
Khi bọn họ đang trò chuyện, phía dưới đã bắt đầu buổi biểu diễn.
Hiểu Mộc Vân lặng lẽ dời ánh mắt, nhìn về phía sân khấu.
Tư Vũ Phi đang biểu diễn ở dưới lầu. Hắn ngồi trên một chiếc ghế, tay cầm cây sáo.
Khi hắn ra vẻ thổi, Hiểu Mộc Vân phát hiện âm thanh của cây sáo thực ra không phải từ hắn mà ra, mà từ ai đó đang thổi sau tấm rèm.
Khóe miệng Hiểu Mộc Vân hơi nhếch.
Thật khó xử.
"Ta có một kinh hỉ muốn dành cho Tịnh Vân Quân." Khổng Quỳnh Ngọc đột ngột lên tiếng.
"Có thể cùng Khổng môn chủ uống rượu đã là kinh hỉ lớn rồi." Hiểu Mộc Vân cười nhạt.
Khổng Quỳnh Ngọc lắc đầu, ý bảo lời nói của Hiểu Mộc Vân chẳng có bao nhiêu thật lòng.
Vì phải ứng phó với Khổng Quỳnh Ngọc, hôm nay Hiểu Mộc Vân đành phải từ bỏ ý định đi tìm Tư Vũ Phi.
Khi hắn và Khổng Quỳnh Ngọc đang đấu khẩu giả lả, chợt có tiếng gõ cửa.
"Khách nhân, chúng ta tới." Một giọng nam nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa.
"Kinh hỉ đến rồi." Khổng Quỳnh Ngọc nhìn Hiểu Mộc Vân nói, rồi đáp lại người bên ngoài, "Vào đi."
Cửa từ từ mở ra, người đứng ngoài ngẩng đầu.
Hiểu Mộc Vân sững sờ.
Người vừa đến mặc trang phục lộng lẫy, trên mặt đeo mặt nạ hồ ly. Bên tai là hoa tua rủ nhẹ nhàng lay động, phía sau đầu cài một đóa hoa rực rỡ như gom hết sắc xuân, làm người ta không khỏi mê mẩn.
"Đây là hoa khôi của chúng ta, Ngọc công tử." Nam tử đứng sau nhẹ nhàng giới thiệu.
"Ngọc công tử vốn không tiếp khách, ta đã đặc biệt liên hệ trước với nam công tử, tốn không ít tiền, thỉnh Ngọc công tử đến bồi Tịnh Vân Quân uống rượu." Khổng Quỳnh Ngọc cười, "Coi như cảm tạ Tịnh Vân Quân lần trước không chê mà bồi ta."
Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra ánh mắt của Hiểu Mộc Vân khi nhìn vị hoa khôi này không hề bình thường.
Hiểu Mộc Vân cười nhạt: "Khổng môn chủ khách khí rồi. Nếu người ta vốn không tiếp khách, vậy thôi..."
"Ngọc công tử, thỉnh vào." Khổng Quỳnh Ngọc không để Hiểu Mộc Vân từ chối, trực tiếp gọi Tư Vũ Phi tiến vào.
Tư Vũ Phi vì trang phục cồng kềnh nên bước chân nhỏ nhắn, chậm rãi di chuyển.
Nam công tử lo lắng đứng trước cửa.
"Nam công tử, đóng cửa lại đi." Khổng Quỳnh Ngọc giục.
"Được." Nam công tử đành phải đóng cửa.
Bên cạnh chiếc bàn có bốn chiếc ghế. Hiểu Mộc Vân và Khổng Quỳnh Ngọc ngồi đối diện nhau. Tư Vũ Phi nhìn hai chiếc ghế còn lại, định dời một chiếc để tự ngồi bên ngoài.
Hắn vừa cúi người, chuẩn bị kéo ghế, Khổng Quỳnh Ngọc liền bảo: "Ngươi ngồi cạnh Tịnh Vân Quân mà bồi rượu đi."
Hiểu Mộc Vân nở nụ cười lạnh, chuẩn bị từ chối.
"Nếu Tịnh Vân Quân không thích, vậy ngồi bên ta cũng được." Khổng Quỳnh Ngọc vỗ lên đùi mình.
Tư Vũ Phi lần đầu tiên hiểu được sự hiểm ác của chốn phong nguyệt này.
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh." Hiểu Mộc Vân vẫy tay với Tư Vũ Phi, ra hiệu hắn đến ngồi cạnh mình.
Tư Vũ Phi hiểu sai, bước tới, rồi ngồi thẳng lên đùi Hiểu Mộc Vân.
Nếu không phải vì Khổng Quỳnh Ngọc còn ở đây, Hiểu Mộc Vân thật sự muốn đập đầu vào bàn.
Ngươi đứa nhỏ này, khả năng lý giải sao lại kém đến thế?
Tư Vũ Phi để giữ thăng bằng, còn vòng tay ôm lấy cổ Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân giật cả mình.
"Ha ha ha." Khổng Quỳnh Ngọc vui sướng bật cười.
"Uống đi." Tư Vũ Phi, mặc một thân y phục tầng tầng lớp lớp, khó khăn vươn tay cầm lấy chén rượu, đưa tới bên miệng Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân buồn cười. Đây là lần đầu tiên hắn thấy kiểu bồi rượu trực tiếp và vụng về như vậy.
Tư Vũ Phi nhích chén rượu lại gần miệng hắn hơn.
Hiểu Mộc Vân bất đắc dĩ, một tay giữ eo hắn, tay kia đỡ tay cầm chén rượu của hắn, nâng lên rồi ngửa đầu uống cạn chén rượu.
"Khổng môn chủ, thật sự là kinh hỉ lớn." Hiểu Mộc Vân siết lấy eo Tư Vũ Phi, kéo sát hắn về phía mình, tránh xa Khổng Quỳnh Ngọc.
Tư Vũ Phi ôm cổ hắn, quay lưng về phía Khổng Quỳnh Ngọc, nhìn chằm chằm vào mặt Hiểu Mộc Vân.
"Mỗi người đều có một hai thứ mình yêu thích, Tịnh Vân Quân cũng không ngoại lệ." Khổng Quỳnh Ngọc ẩn ý nói.
"Ta thích rất nhiều thứ." Hiểu Mộc Vân cảm thấy mình bị nói giống như một hòa thượng.
Vì trang phục không thoải mái, Tư Vũ Phi ngồi cũng khó chịu, liền cựa quậy trên đùi Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân lặng lẽ chọc nhẹ vào eo hắn.
Đừng nghịch ngợm, trước mắt là người muốn bắt ngươi.
Bị chọc vào eo, Tư Vũ Phi nhanh chóng nhận ra điều không ổn, liền dứt khoát tựa mặt vào vai Hiểu Mộc Vân.
Mặt nạ hồ ly trực tiếp cấn vào người Hiểu Mộc Vân, khiến hắn cảm giác nửa th*n d*** như muốn tê dại.
"Xem ra ta không nên làm phiền thêm." Khổng Quỳnh Ngọc mỉm cười đứng dậy.
Hiểu Mộc Vân không phản bác, chỉ cười gật đầu với hắn.
Khổng Quỳnh Ngọc chỉnh lại y phục, thong thả rời đi.
Khi hắn vừa đi, cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
"Ngươi không phải chỉ bán nghệ thôi sao?" Giọng Hiểu Mộc Vân lạnh dần.
"Ta đúng vậy." Tư Vũ Phi lập tức ngẩng đầu, nhưng vì hành động vừa rồi, mặt nạ trên mặt hắn đã xiêu vẹo.
Hiểu Mộc Vân không tức giận, chỉ siết chặt eo hắn hơn.
"Nhưng người này rất phô trương, uy h**p lão bản, lại trả không ít tiền. Dù sao ta cũng sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, lão bản để ta đến căn phòng ngươi đang ở. Ta và lão bản chia tiền bảy ba, rồi ta đến đây xem tình hình."
"Ngươi biết ta ở đây?" Hiểu Mộc Vân ngạc nhiên.
"Ta không mù." Đâu chỉ không mù, Tư Vũ Phi còn có thị lực vượt xa người thường.
Hiểu Mộc Vân nhìn hắn không thoải mái mà ngồi nhích tới nhích lui, liền vươn tay kéo áo khoác của hắn ra.
Tư Vũ Phi sửng sốt.
"Cởi luôn trung y đi." Hiểu Mộc Vân kéo nhẹ đai lưng của hắn.
"Ngươi... đang làm cái gì?" Tư Vũ Phi cúi đầu nhìn hắn.
"Ta thấy ngươi mặc bộ quần áo này không thoải mái lắm." Hiểu Mộc Vân đưa tay vào trong áo khoác của hắn, nhẹ nhàng kéo áo ngoài xuống.
"Vậy sao?"
"Đúng vậy." Hiểu Mộc Vân cười, ném áo ngoài của hắn xuống sàn, sau đó tiếp tục cởi đai lưng.
Tư Vũ Phi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được là không đúng chỗ nào.
Cuối cùng, Tư Vũ Phi chỉ còn mặc một chiếc trung y màu đỏ, ngồi trên đùi Hiểu Mộc Vân.
Hiểu Mộc Vân ôm lấy hắn, ngửa đầu cười, hỏi: "Rượu đâu?"
Tư Vũ Phi thầm nghĩ, không biết mình có thể ấn đầu Hiểu Mộc Vân xuống, đập thẳng vào sàn nhà hay không.
Nhưng hắn cuối cùng cũng không làm vậy. Hắn đứng lên, đi qua ghế bên cạnh ngồi, rồi cùng Hiểu Mộc Vân vừa ăn đồ ăn vặt trên bàn vừa uống rượu, thuận tiện kể lại sơ qua những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày hai người không gặp. Khi nghe hắn nói mình bị người của Vô Thượng Pháp Môn truy sát, Hiểu Mộc Vân lộ ra vẻ mặt suy tư, rồi kể luôn về thân phận của Khổng Quỳnh Ngọc cho Tư Vũ Phi.
Tóm lại, hai người trao đổi đầy đủ tin tức.
----------------------
Tác giả nhắn lại:
Tiểu kịch trường
Tư Vũ Phi: Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Hiểu Mộc Vân: Chỗ nào? Nói ra, ta sẽ lừa ngươi một chút.