5 Năm Tu Tiên, 3 Năm Mô Phỏng

Chương 64

Chương 64. Sư tỷ, sư đệ

 

Trọng điểm nội dung:

 

Cuối cùng cũng gặp mặt.

 

-----------------------

 

So với chuyện của Tư Vũ Phi lắm thăng trầm, câu chuyện của Hiểu Mộc Vân lại có phần nhạt nhẽo hơn. Hắn dựa theo chỉ dẫn từ bói toán, lần theo dấu vết của 《Đạo Kỷ Mười Hai Chương Kinh》 mà đến đây. Từ đó về sau, hắn hợp tác với các đệ tử của Kỳ Lân Sơn ở Hoa Nghiêm Thành, cùng nhau truy tìm một đôi cha con ngoại lai.

 

Có nhiều lần, các đệ tử này dường như sắp bắt được bọn họ, nhưng cuối cùng lại để bọn họ trốn thoát.

 

Hiểu Mộc Vân chỉ có thể ở lại đây, chờ đợi những chuyện khác xảy ra.

 

Nơi này dường như sẽ xảy ra một tai họa lớn, Hiểu Mộc Vân đang tìm cách hóa giải nó.

 

Cuộc sống của hắn nhàm chán như vậy, nhưng Tư Vũ Phi lại chống đầu, chăm chú lắng nghe hắn nói, không hề có biểu hiện thiếu kiên nhẫn hay chán ghét.

 

"Thật là nhàm chán, đúng không?" Hiểu Mộc Vân cầm chén rượu trên bàn, có chút tự giễu về cuộc sống đơn điệu của mình.

 

"Không hề." Tư Vũ Phi đáp.

 

"Vậy thì ngươi đang có biểu cảm gì thế?" Hiểu Mộc Vân nhoẻn miệng cười.

 

Tuy rằng Tư Vũ Phi cảm thấy mình không hề biểu lộ cảm xúc gì, nhưng vì Hiểu Mộc Vân hỏi, hắn liền nói ra suy nghĩ lúc này: "Chỉ là cảm thấy ngươi trông có vẻ hơi mệt mỏi."

 

Hiểu Mộc Vân sửng sốt, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

 

Lúc này, Tư Vũ Phi muốn nói với hắn rằng, tuy ta có khả năng đọc tâm, nhưng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Nếu ngươi không nói ra, ta cũng không biết ngươi muốn biểu đạt điều gì.

 

"Nói chuyện gì vui vẻ một chút đi." Hiểu Mộc Vân chống một tay lên bàn, cố ý nghiêng người về phía hắn.

 

Tư Vũ Phi nghe vậy, lười biếng ngước mắt liếc hắn một cái.

 

Trên đời này, có chuyện gì đáng để vui vẻ sao?

 

"Nói đến Thần thụ, ta nhớ ra một chuyện liên quan đến Vô Thượng Pháp Môn." Hiểu Mộc Vân nói với hắn.

 

"Chuyện đó, vui vẻ sao?" Tư Vũ Phi hỏi.

 

"Ha." Dù sao, Hiểu Mộc Vân vẫn cười.

 

Tư Vũ Phi nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Hiểu Mộc Vân.

 

"Khoảng bảy, tám năm trước, đó có lẽ là lần cuối cùng ta đến Vô Thượng Pháp Môn. Khi đó, ta nhìn thấy trong môn phái có trồng một cây đại thụ rất lớn, xung quanh cây tỏa ra linh khí phi thường. Ta có hỏi thăm, Khổng Quỳnh Ngọc liền lấy cho ta xem một hạt giống, nói nếu ta thích thì có thể mang hạt giống đó về. Hạt giống ấy, sau khi trưởng thành, sẽ trở thành cây trong viện."

 

Nếu nói cả đời này Hiểu Mộc Vân từng gặp thứ gì liên quan đến Thần thụ, thì nhất định là cây đó. Nó rậm rạp, tràn đầy sức sống, chỉ cần tới gần là có thể cảm nhận được linh khí tưới tắm.

 

Nhưng chính vì cây đó mà đêm xuống núi, Hiểu Mộc Vân bò trên mặt đất, nôn mửa không ngừng.

 

Hai luồng linh khí trong cơ thể hắn giao thoa, muốn nuốt chửng lẫn nhau. Cuộc chiến giữa chúng khiến linh khí trong cơ thể Hiểu Mộc Vân hỗn loạn, khiến hắn đau đớn không chịu nổi. Để bình ổn lại, Hiểu Mộc Vân chỉ có cách nhập định, dùng linh khí lâu dài trong cơ thể mình để đẩy lùi linh khí xâm nhập.

 

Sau đó, tuy rằng Hiểu Mộc Vân vẫn tò mò về lai lịch của cây đó, nhưng nghĩ đến việc Vô Thượng Pháp Môn đời trước vốn là Vạn Thần Đạo Viện, rất nhiều chuyện cũng không còn khiến hắn quá tò mò nữa.

 

"Vì sao?" Tư Vũ Phi tò mò ghé sát lại gần.

 

Hiểu Mộc Vân vươn tay, dùng ngón tay búng nhẹ lên trán hắn, nói: "Tôn chỉ của Vạn Thần Đạo Viện là gọi thần phục vụ cho mình, đến thời khắc cuối cùng, hồn sẽ trở về với thần. Nếu trong Vô Thượng Pháp Môn xuất hiện những thứ không thuộc về thế gian, hẳn là có người trong môn phái triệu hồi ra. Theo ta thấy, cây tràn ngập linh khí kia chắc là một phương pháp tu luyện. Danh của thần không thể tùy tiện gọi, dung mạo của thần không thể nhìn thẳng. Nếu không muốn rước phiền phức, tốt nhất đừng theo đuổi nó."

 

"Ồ." Tư Vũ Phi che trán bị hắn búng.

 

Hiểu Mộc Vân chống đầu, nhìn hắn cười, nói: "Ta căn bản không dùng lực."

 

"Ô." Tư Vũ Phi cố gắng giả vờ đau đớn.

 

"Hảo hảo hảo." Hiểu Mộc Vân đưa tay ra, khẽ v**t v* mái tóc của hắn.

 

Tư Vũ Phi lập tức ngoan ngoãn, tạm thời bị dỗ dành.

 

"Ta đã nói hết những gì mình biết cho ngươi, bây giờ chúng ta bàn đến một chuyện không mấy vui vẻ." Hiểu Mộc Vân câu trước chỉ là để dọn đường mà thôi.

 

"Được a." Nếu hắn đã nói những gì ta muốn biết, Tư Vũ Phi cảm thấy nghe một chút lời phàn nàn của hắn cũng không phải không được. Dù sao khi còn ở Phục Hi Viện, hắn cũng thường xuyên bị các sư huynh, sư tỷ bắt giữ lại để cưỡng ép nghe những lời oán trách.

 

Hiểu Mộc Vân ngoắc tay về phía hắn.

 

Tư Vũ Phi tò mò dịch người tới gần.

 

Hiểu Mộc Vân lập tức kéo lấy vai hắn, kéo hắn lại gần hơn.

 

"Ngày trước, cái người gọi ngươi đến phòng ngủ của hắn, chuyện đó là thế nào?" Hiểu Mộc Vân trực tiếp hỏi thẳng.

 

"Không biết, chắc phòng hắn quá lớn, nên mời ta đến chơi thôi." Tư Vũ Phi đáp.

 

"Ngươi có đi không?" Gương mặt Hiểu Mộc Vân hiện rõ vẻ không vui.

 

Quả nhiên là chuyện chẳng vui vẻ gì.

 

Chủ yếu là do bản thân Hiểu Mộc Vân không thoải mái.

 

"Không, bởi vì ta đã có phòng riêng." Tư Vũ Phi trả lời, lý do vẫn như trước.

 

Hiểu Mộc Vân lại hỏi: "Tối hôm đó, tại sao lại có người ép ngươi ăn trái cây?"

 

"Bởi vì họ mang trái cây đến và mời ta ăn."

 

"Đám người đó ngày nào cũng tới chạm vào mặt ngươi sao?"

 

"Ta nghĩ ngươi muốn hỏi là tháo trang sức."

 

Hiểu Mộc Vân nghiến răng ken két.

 

"Ngươi sao lại có vẻ mặt không vui như vậy?" Tư Vũ Phi tò mò đánh giá hắn.

 

"Ta cảm thấy bọn họ không phải người tốt!" Hiểu Mộc Vân không lý do gì, liền bắt đầu bôi nhọ người khác.

 

"Không đâu." Tư Vũ Phi không đồng tình.

 

Hiểu Mộc Vân nheo mắt lại, không vui nhìn hắn.

 

"Ngươi muốn nói gì?" Tư Vũ Phi cảm giác lời của hắn như đang nghẹn nơi cổ họng, vừa không muốn nuốt xuống, lại không chịu nói ra.

 

Hà tất phải rối rắm như vậy?

 

"Bọn họ đối tốt với ngươi là vì thấy ngươi xinh đẹp, muốn lợi dụng ngươi, muốn cùng ngươi lên giường." Nếu đã hỏi, Hiểu Mộc Vân liền nói thẳng ra ý nghĩ vừa thực tế vừa xấu xa của mình.

 

"Ưm." Tư Vũ Phi nheo mắt nhìn hắn, rõ ràng không tán thành suy nghĩ này.

 

Hiểu Mộc Vân buông tay đang đặt trên vai hắn, buồn bực quay đầu đi.

 

"Ta đi đây." Hiểu Mộc Vân đứng dậy, định rời khỏi.

 

Hắn đi đến cửa, lại cảm thấy hành vi của mình quá ấu trĩ, không tình nguyện quay đầu lại, định xin lỗi.

 

Tư Vũ Phi mặc áo đỏ sậm, chống đầu, không hề tức giận vì lời nói của hắn, ngược lại còn mang theo ý cười nhìn hắn.

 

Hiểu Mộc Vân đột nhiên nhớ đến nụ cười của hắn trong giấc mộng, ý nghĩ trong đầu lúc này giống hệt khi đó: Ngươi rốt cuộc đang cười cái gì? Là thấy ta ngu ngốc nên mới cười sao?

 

Tư Vũ Phi dường như nhận ra sự nghi hoặc trong lòng hắn, không còn che giấu, trực tiếp hỏi: "Vậy tại sao ngươi đối với ta tốt như vậy?"

 

Hiểu Mộc Vân ngẩn người.

 

Tư Vũ Phi đang chờ câu trả lời.

 

Sau một thoáng trầm mặc, Hiểu Mộc Vân xoay người bỏ chạy.

 

Tư Vũ Phi ở phía sau chớp mắt nhìn theo.

 

Khi Hiểu Mộc Vân rời đi, Tư Vũ Phi cúi xuống nhặt lại bộ quần áo vừa bị hắn cởi ra. Một tay cầm lấy quần áo, chậm rãi bước ra khỏi phòng, thong thả đi dọc hành lang, chuẩn bị trở về phòng trên lầu năm.

 

"Là Ngọc công tử!"

 

"Đúng là Ngọc công tử rồi!"

 

Những người đang xem biểu diễn ở lầu một thấy Tư Vũ Phi đi ra, không nhịn được chỉ tay gọi lớn. Mọi người lập tức nhìn theo. Những người vốn đang ở trong phòng cũng náo nhiệt mở cửa, thò đầu ra ngoài ngó.

 

Tư Vũ Phi dường như không để ý, hoặc đúng hơn là không hề bận tâm. Hắn ôm lấy bộ áo đỏ đen hoa lệ, lạnh nhạt vô tình bước qua hành lang, sau đó chậm rãi đi lên cầu thang, tựa như một mỹ nhân quỷ phách đang du ngoạn trong thế giới khác.

 

Đêm khuya tĩnh lặng, Thi Quả ngồi trong phòng, nhập định. Nàng cố gắng khai mở linh khí trong cơ thể, nhưng pháp lực của nàng giống như bị giam trong một chiếc bình kín, miệng bình bị bít chặt bằng nút gỗ. Mùi rượu vẫn thoang thoảng, nhưng không thể mở nắp ra.

 

Thật khiến người ta sốt ruột.

 

Đối với loại người như nàng, mất đi pháp lực cũng giống như mất đi cảm giác an toàn.

 

Thi Quả nhập định quá sâu, gấp gáp tìm kiếm linh khí.

 

Đột nhiên, nàng cảm nhận được... hơi thở quen thuộc thuộc về Phục Hi Viện.

 

Thi Quả lập tức mở mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.

 

Có người của Phục Hi Viện đang ở Hoa Nghiêm thành!

 

Thi Quả lập tức đứng dậy, xỏ giày, đi đến bên cửa sổ, lần theo luồng hơi thở đang cố ý phát ra mà đuổi theo.

 

Ánh trăng chiếu xuống mặt đất, Thi Quả mặc váy xanh lơ, giày cũng chưa kịp mang đàng hoàng, liều mạng chạy trên con đường vắng lặng. Nàng từng bước từng bước tiến gần đến nơi có hơi thở nồng đậm nhất, rồi bất ngờ tung một kiếm ngang trời.

 

Dù pháp lực đã mất, nhưng thành tích võ thuật ở Phục Hi Viện của Thi Quả vẫn luôn đứng đầu. Khi thanh kiếm xuất hiện trong tầm mắt, nàng lập tức ngừng bước, không màng hình tượng mà nằm phục xuống đất, lăn nửa vòng để thoát khỏi phạm vi công kích, cuối cùng nhanh chóng đứng dậy, tay chống xuống sàn nhà, ngẩng đầu quan sát tình hình.

 

Nếu kẻ đến chỉ có một người, Thi Quả còn có thể tìm cách đối phó, nhưng lần này là cả một đám.

 

Kẻ vừa rồi tấn công Thi Quả là một tu sĩ mặc áo xám. Hắn giơ kiếm, l**m ngón tay, nhìn Thi Quả cười nói: "Không hổ là người của Phục Hi Viện, phản ứng thật nhanh."

 

Thi Quả nhìn bọn chúng, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

 

Lấy một địch nhiều, nhất là khi nàng chẳng khác gì người thường, quả thực không có cơ may nào.

 

"Nếu ngươi ngoan ngoãn, chúng ta sẽ không làm khó ngươi." Chung Ly Di nhìn nàng nói, "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn mà theo chúng ta đi..."

 

Chưa đợi hắn nói hết câu, Thi Quả đã xoay người chạy đi. Nàng không chạy về phía con đường lớn, mà lại nhắm thẳng đến một bức tường phía sau.

 

"Ha." Chung Ly Di cười nhạo.

 

Nhưng rất nhanh, nụ cười ấy liền tắt, bởi vì khi Thi Quả đến sát bức tường, nàng bất ngờ bật nhảy, bám lấy một điểm hõm nhỏ trên tường, chân đạp mạnh vào mặt tường, mượn lực nhảy lên lần nữa, lập tức leo l*n đ*nh tường, rồi xoay người nhảy xuống phía bên kia.

 

"Uổng phí sức lực." Chung Ly Di khẽ hừ một tiếng, tung người bay lên.

 

Khi hắn vừa vọt lên không trung, kinh ngạc phát hiện Thi Quả đã biến mất khỏi tầm mắt.

 

Chung Ly Di nheo mắt lại, suy xét. Với biểu hiện của Thi Quả, rõ ràng nàng chưa khôi phục pháp lực, không thể nào rời khỏi đây nhanh đến thế, cũng không thể dùng pháp thuật để che mắt hắn và đồng bọn. Điều duy nhất nàng có thể làm là lợi dụng sơ hở trong lúc hắn không chú ý để tìm nơi ẩn nấp.

 

Chung Ly Di cười lạnh, liền niệm một pháp chú.

 

Vô số hỏa cầu xuất hiện, rơi xuống mặt đất trước mặt hắn, bùng cháy dữ dội.

 

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, một bóng người từ góc khuất trong tầm mắt mọi người lao ra.

 

"Ta sẽ đuổi theo!" Chung Ly Di lập tức lao tới.

 

Thi Quả nhận ra tình thế nguy cấp, chỉ suy nghĩ trong chốc lát, nhưng nàng không còn thời gian để tìm cách khác.

 

Nàng lập tức chạy về phía chùa Hoa Nghiêm.

 

Chung Ly Di bay trên không trung, đuổi sát phía sau, trong lòng tin chắc rằng, bằng mọi giá, nàng không thể thoát khỏi tay hắn.

 

Thi Quả tiến thẳng đến chùa Hoa Nghiêm, chỗ nào có thể leo thì nàng leo, chỗ nào có thể chui thì nàng chui, nếu không còn lựa chọn nào khác, nàng dùng hết sức lực phá bỏ chướng ngại vật trước mắt. Nàng cố ý tỏ ra luống cuống, bởi vì hiểu rõ kẻ như Chung Ly Di loại người thích tra tấn con mồi, chắc chắn sẽ không ra tay ngay lập tức. Hắn nhất định muốn dồn nàng vào đường cùng rồi mới hành động.

 

Chung Ly Di nhìn dáng vẻ chật vật của Thi Quả, thực sự cảm thấy khoái chí, như thể đang tận hưởng niềm vui khi thấy con mồi bị dồn ép đến bước đường cùng.

 

Hắn biết rõ, trừ khi bọn họ hoàn toàn không tìm được nàng, nếu không, ngay khi chạm mặt, nàng chắc chắn sẽ bị bắt.

 

Tâm trạng hắn vẫn ung dung, cho đến khi trước mắt hiện ra một ngôi chùa trang nghiêm, tĩnh mịch.

 

"Không ổn."

 

Thi Quả hướng về phía các hòa thượng đang canh giữ trước chùa, lớn tiếng cầu cứu: "Đại sư! Cứu mạng!"

 

Nghe tiếng thiếu nữ kêu cứu, các hòa thượng vốn đang đứng yên trước cửa liền mở mắt. Họ lập tức nhìn thấy một cô gái chân không giày, thất tha thất thểu, ngã quỵ xuống đất, phía sau nàng là một bóng người đang bay trên không trung.

 

"A di đà phật." Một hòa thượng giữ cửa lập tức thi pháp, bay lên nghênh đón.

 

Trong nháy mắt, Chung Ly Di đã giao đấu với ba hòa thượng.

 

Lần này, dù Chung Ly Di có lợi hại đến đâu, cũng không thể địch lại các hòa thượng có công phu tu luyện cao thâm của chùa Hoa Nghiêm. Sau vài chiêu giao phong, một hòa thượng dùng chưởng lực đánh thẳng vào ngực Chung Ly Di, khiến hắn rơi xuống đất.

 

Thi Quả nhìn thấy cảnh đó, thở phào nhẹ nhõm.

 

"Các đại sư, đây là hiểu lầm." Từ trong bóng tối, một nhóm người khác đuổi tới, "Xin đừng làm tổn thương đệ tử của chúng ta."

 

Khi nhìn thấy một đoàn người mặc trang phục giống nhau, các hòa thượng trong chùa Hoa Nghiêm lúc đó mới nhận ra, đây là đệ tử của Vô Thượng Pháp Môn.

 

Sắc mặt Thi Quả lập tức thay đổi.

 

"A di đà phật, không biết chư vị vì sao lại làm khó một cô nương thế này?" Một hòa thượng nhìn người dẫn đầu, hỏi.

 

La Phong chỉ vào Thi Quả, bịa đặt: "Người này là yêu ma, nên chúng ta mới đuổi giết nàng đến tận đây. Đại sư, xin minh xét."

 

"Ta không phải! Rõ ràng là bọn họ vô cớ đuổi giết ta, cố ý dụ ta ra khỏi nhà!" Thi Quả dùng hết sức lực, cố gắng tỏ ra đáng thương, "Đại sư, xin cứu ta."

 

Hai bên đều khăng khăng cho rằng mình đúng, không ai chịu nhường ai.

 

Các hòa thượng nhíu mày suy nghĩ.

 

"Chẳng lẽ các đại sư không tin Vô Thượng Pháp Môn sao?" La Phong dùng thanh thế của môn phái để gây áp lực, thanh kiếm trong tay chỉ thẳng vào Thi Quả. "Người này đúng là yêu nghiệt."

 

Nếu không phải vì pháp lực của mình hiện tại hoàn toàn biến mất, Thi Quả chắc chắn đã lao lên đá cho hắn một cú. Thật nực cười, kẻ săn yêu lại bị vu khống thành yêu quái.

 

"Bắt nàng lại!" La Phong nhân lúc các hòa thượng đang phân vân, liền ra lệnh cho người bên cạnh.

 

Thi Quả thấy vậy, liền rụt chân, chuẩn bị chạy trốn một lần nữa.

 

Đúng lúc này, cánh cửa lớn của chùa mở ra, một người bước ra.

 

Thi Quả còn chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, một bàn chân đã dừng ngay bên cạnh nàng, tiếp theo là một giọng nói quen thuộc vang lên: "Ta nghĩ ở đây nhất định có hiểu lầm."

 

Thi Quả ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.

 

"Vị thí chủ này không thể là yêu ma, ta dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo." Vô Hoa đứng chắn bên cạnh Thi Quả.

 

Thi Quả cảm động đến mức suýt nữa bật khóc. Nếu không phải Vô Hoa là hòa thượng, nàng thật sự muốn nhào tới ôm hắn một cái.

 

"Đại sư, chẳng lẽ không tin Vô Thượng Pháp Môn sao?" La Phong tiếp tục ép buộc.

 

"Không phải vậy." Vô Hoa lắc đầu, giọng điệu ngay thẳng, "Ta chỉ cảm thấy giữa hai bên có sự hiểu lầm. Các vị nói nữ thí chủ này là yêu ma, nhưng với pháp nhãn của chúng ta, có thể khẳng định nàng không phải yêu nghiệt. Do đó, đây chỉ là một sự hiểu lầm."

 

Nói thẳng ra là: các ngươi nhìn nhầm rồi, đừng lấy cớ này nữa. Mau xuống bậc thang đi.

 

"Thì ra là vậy." Nhìn thấy các hòa thượng trong chùa nhất quyết bảo vệ Thi Quả, La Phong biết rõ bọn họ không thể đấu lại cả chùa Hoa Nghiêm, đành thỏa hiệp: "Chúng ta sẽ quay về, điều tra rõ lại chuyện này."

 

Nghe vậy, Vô Hoa chắp tay hành lễ.

 

La Phong kéo Chung Ly Di dậy, dẫn người rời đi.

 

Chúng vừa đi, Thi Quả lập tức bật khóc nức nở.

 

Các hòa thượng đều sững sờ.

 

"Thật là đáng sợ! Đây là một đám yêu ma quỷ quái gì chứ! Đại sư, may mà các ngài đã cứu ta, ô ô ô ngao ngao ngao!" Thi Quả che mặt, khóc lớn.

 

Các hòa thượng nhìn nhau, không biết phải làm thế nào cho đúng.

 

Vô Hoa vội vàng s* s**ng khắp người, đáng tiếc chẳng tìm được thứ gì để giúp nàng lau nước mắt.

 

"Khụ khụ, Vô Hoa, ngươi đưa vị thí chủ này về nhà đi." Thi Quả ngồi trước cửa nhà bọn họ mà khóc. Nếu bị người khác phát hiện, bọn họ thật sự khó mà giải thích.

 

Vô Hoa gật đầu, sau đó quay sang Thi Quả nói: "Thí chủ, xin đứng lên, để bần tăng hộ tống ngươi về nhà."

 

Thấy chẳng ai định đỡ mình, Thi Quả đành chậm rãi bò dậy, rồi khập khiễng bước về phía trước. Vô Hoa vội vàng bước theo, nhưng giữ một khoảng cách nhất định, không dám tiến lại gần.

 

"Ui." Thi Quả đỡ lấy eo, trong lòng không ngừng chửi rủa.

 

Dám dùng linh khí của Phục Hi Viện để ép nàng hiện thân, thật là đen đủi. Nếu đã bị phát hiện, thì nơi này không thể ở lại được nữa. Ngày mai nàng nhất định phải rời đi.

 

"Tiểu hòa thượng." Thi Quả gọi hắn.

 

"Thí chủ, có gì phân phó?" Vô Hoa bước nhanh thêm hai bước.

 

"Ta biết nói như thế này là không phải, nhưng ngươi có thể cho ta mượn chút tiền đi đường không?" Thi Quả cảm thấy bản thân thật quá trơ trẽn, nàng xấu hổ tới mức muốn chui xuống đất, "Chờ ta về nhà lấy được tiền, nhất định sẽ trả lại ngay."

 

"Thí chủ." Vô Hoa lúng túng, "Hiện tại trên người ta không mang tiền."

 

Thi Quả che mặt, lần này nàng thật sự muốn khóc.

 

Vô Hoa lặng lẽ theo sau nàng, cả hai đi đến Vân Ngọc Hoàn Lâu, hắn khựng lại.

 

"Hôm nay đa tạ ngươi đã cứu ta. Ngươi trở về cẩn thận." Thi Quả nói xong, định men theo sườn nhà mà trèo lên.

 

Vô Hoa bất đắc dĩ, tiến lên nói một tiếng "Đắc tội", sau đó lập tức bế Thi Quả lên, dùng pháp thuật bay đến bên cửa sổ duy nhất đang mở, rồi đưa nàng vào trong.

 

Thi Quả ngồi trên sàn nhà, quay đầu nhìn lại, đột nhiên cảm thấy xúc động, nhìn thấy đầu trọc của Vô Hoa như đang tỏa ra ánh sáng từ bi.

 

Vô Hoa đứng trong phòng nàng, mặt đỏ ửng, chắp tay hành lễ rồi nhanh chóng rời đi.

 

Sau sự việc đêm nay, Thi Quả không dám ngủ, nàng thu dọn đồ đạc suốt đêm, chuẩn bị sáng mai nói lời chia tay với tú bà của Vân Ngọc Hoàn Lâu và các cô nương trong lâu.

 

Khi nàng mở cửa sổ, thận trọng quan sát tình hình bên ngoài, thì phát hiện một chuyện khiến nàng kinh ngạc. Vô Hoa hòa thượng không quay về chùa Hoa Nghiêm, mà đứng đối diện Vân Ngọc Hoàn Lâu, dường như đang canh chừng cho nàng.

 

Thi Quả im lặng một lúc, sau đó đóng cửa sổ lại, thầm cảm nhận lòng tốt của Vô Hoa, rồi đi ngủ.

 

Nàng ngủ một mạch đến tận giữa trưa.

 

Sau khi rửa mặt xong, thay quần áo chỉnh tề, Thi Quả chuẩn bị đi tìm tú bà để nói chuyện rời đi.

 

Vừa xuất hiện dưới lầu, tú bà lập tức cười nói: "Tiểu Quả, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi. Tốt! Chúng ta lập tức xuất phát!"

 

"Ưm!" Các cô nương trang điểm lộng lẫy đồng loạt đáp lời.

 

"Các ngươi... định đi đâu?" Thi Quả hơi ngơ ngác.

 

"Đi Đào Tụ Quán! Giáo huấn đám chuyên bán mông đó!" Tú bà hùng hổ tuyên bố.

 

Thi Quả gãi đầu.

 

Vì người ở Vân Ngọc Hoàn Lâu vẫn đối xử tốt với nàng, thêm nữa nàng cũng định lấy tiền công để lại nơi tú bà, nên quyết định giúp đỡ họ một phen.

 

Nàng đội mũ có rèm, xen vào giữa các cô nương. Một đoàn người, đông đúc và náo nhiệt, tiến về phía Đào Tụ Quán.

 

Sự xuất hiện của họ nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi đường. Các cô nương ở Vân Ngọc Hoàn Lâu ai cũng xinh đẹp, tràn đầy tự tin. Vừa đi, họ vừa không quên quảng bá công việc làm ăn.

 

Ban đầu, mọi người chỉ nghĩ họ ra ngoài chào mời khách như thường lệ, tuy có tò mò nhưng không chú ý lâu. Nhưng khi họ dừng lại trước cửa Đào Tụ Quán, đám đông lập tức ồn ào.

 

"Xem kìa, thật náo nhiệt!"

 

Người qua đường nhanh chóng tụ họp quanh Đào Tụ Quán.

 

Thấy một đám đông kéo tới, đám tiểu quan ban đầu định ra đón khách, nhưng vừa nhìn thấy tú bà liền nhíu mày, nói: "Xui xẻo."

 

Đồng nghiệp là oan gia.

 

"Ta đến để chọn nam nhân." Tú bà phe phẩy quạt, bước vào thẳng bên trong.

 

"Ai ai ai." Một tiểu quan hoảng hốt, vội vàng chạy đi gọi Nam công tử.

 

"Kêu hoa khôi của các ngươi ra tiếp đón các cô nương nhà ta." Tú bà hào sảng nói, "Bao nhiêu tiền cũng được."

 

"Ngọc công tử của chúng ta không tiếp khách." Một tiểu quan lập tức lên tiếng.

 

"Trên đời này làm gì có chuyện không kiếm tiền?" Tú bà nhướng mày.

 

Đám tiểu quan nghiến răng, sau đó xắn tay áo lên.

 

Khi Nam công tử dẫn theo Tư Vũ Phi từ trên lầu bước xuống, lầu một đã náo loạn. Các khách nhân hoặc trốn vào góc xem, hoặc vội vã chạy ra ngoài.

 

Giữa lúc hỗn loạn, một tiểu quan vô tình đẩy tú bà ngã xuống đất.

 

"Bà ngoại!" Các cô nương vội vàng chạy đến đỡ tú bà dậy.

 

Thấy vậy, đám tiểu quan định nhân cơ hội đuổi tất cả các cô nương ra ngoài.

 

Khi bọn họ giơ tay về phía các cô nương, một bàn tay từ giữa đám người vươn ra, giữ chặt tay họ lại.

 

Thi Quả hơi dùng sức, đám tiểu quan liền kêu đau.

 

Tuy không muốn tham gia, nhưng hiện tại nàng là người của Vân Ngọc Hoàn Lâu, nên đành phải ra tay, đẩy tất cả bọn họ ra xa.

 

Thấy một tiểu quan sắp ngã, có một bàn tay đỡ lấy eo hắn, giúp hắn đứng vững.

 

"Phi..." Tiểu quan nhìn người cứu mình, vốn định vui mừng gọi tên hắn, nhưng kịp nhớ đến lời dặn của Tư Vũ Phi, rằng không được gọi hắn là "Phi Phi" trước mặt người ngoài, nên lập tức im bặt.

 

Đám đông dần tản ra.

 

Thiếu nữ đội mũ có rèm và thiếu niên đeo mặt nạ, mặc hoa phục, đứng đối diện nhau từ xa.

 

Thi Quả bất đắc dĩ giơ tay, bước nhanh tới, định đẩy hắn ra ngoài. Tư Vũ Phi thấy động tác của nàng, vươn tay ra, chặn lại thế công.

 

Cả hai người đều sững sờ.

 

Bọn họ hai người đồng loạt dừng lại động tác là vì nhận ra đối phương không phải người dễ đối phó.

 

Tiên hạ thủ vi cường.

 

Thi Quả liên tiếp đẩy tay, cố gắng khống chế Tư Vũ Phi. Tuy nhiên, động tác của Tư Vũ Phi còn nhanh hơn nàng, chiêu chiêu ngăn cản. Bước chân của hắn bị Thi Quả ép lùi lại, tiến đến gần một cái bàn. Nhân cơ hội, Thi Quả bắt lấy cổ tay của hắn, dùng sức mạnh trời sinh, một chân quấn lấy hắn, muốn quật ngã hắn lên mặt bàn.

 

Tư Vũ Phi bị nàng dùng sức mạnh quăng ngã, thân thể lơ lửng giữa không trung. Hắn dứt khoát xoay người một vòng, khi sắp rơi xuống đất, một chân đá bay cái bàn chắn đường, xóa bỏ chướng ngại vật. Hắn đứng vững, nhanh chóng chặn tay Thi Quả lần nữa.

 

"A."

 

"Hử?"

 

Cảnh tượng này tựa hồ như đã quen thuộc.

 

Tay của Thi Quả khẽ run, sau đó nàng thử dò hỏi, giọng nhỏ như tiếng thì thầm: "Phi Phi?"

 

Người đeo mặt nạ đáp lời: "Sư tỷ?"

 

Thi Quả cẩn thận nâng tay còn lại, vén một góc khăn lụa trắng, để lộ nửa khuôn mặt của mình.

 

Thấy vậy, Tư Vũ Phi lập tức hành động. Hắn khẽ vận pháp lực, tung người về phía chiếc bàn bên cạnh. Cái bàn đột nhiên lật đổ, hướng về phía hai người.

 

"A a a!"

 

"Nguy hiểm!"

 

Mọi người hoảng loạn kêu lên, nhắc nhở bọn họ.

 

Tư Vũ Phi vươn tay bắt lấy cánh tay của Thi Quả. Nhân lúc chiếc bàn che khuất tầm nhìn, hắn dẫn nàng từ cửa sổ lớn lầu hai bay ra ngoài.

 

Nếu hắn muốn trốn, không ai có thể đuổi kịp.

 

Mang theo Thi Quả, hắn bay đến phía sau Đào Tụ Quán, đáp xuống một chiếc thuyền nhỏ đang trôi ngang qua mặt hồ.

 

Người chèo thuyền hoảng hốt.

 

"Tiếp tục chèo về phía trước." Tư Vũ Phi lấy ra một ít tiền từ trong áo, ném cho người chèo thuyền.

 

Nhận tiền, lại thêm phần sợ hãi, người chèo thuyền dốc hết sức chèo đi.

 

Tư Vũ Phi tháo mặt nạ, tiện tay cởi áo ngoài, ném lên boong thuyền.

 

"Thật là ngươi!" Thi Quả nhìn thấy khuôn mặt của Tư Vũ Phi, biểu cảm còn kinh hãi hơn khi gặp quỷ. Nàng nắm chặt mũ có rèm, không dám tin rằng người đầu tiên nàng tìm thấy khi rời khỏi Phục Hi Viện lại là Tư Vũ Phi.

 

"Sư tỷ, ta đã tìm ngươi rất lâu..." Tư Vũ Phi chậm rãi mở miệng, với giọng điệu quen thuộc của hắn.

 

"Oa! Là Phi Phi! Thật sự là Phi Phi!" Thi Quả kích động, lập tức nhào tới ôm lấy cổ Tư Vũ Phi. Nàng tối qua đã khóc cả đêm, lúc này, nước mắt thực sự tuôn như mưa. "Là ta Phi Phi! Ta Phi Phi tốt của ta! Hu hu hu!"

 

Tư Vũ Phi bị nàng ôm chặt đến không thở nổi, chớp mắt vài cái. Sau đó, hắn đeo lại mặt nạ, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng.

 

Chiếc thuyền lặng lẽ trôi trên mặt hồ, gió xuân lay động những nhành liễu ven bờ.

 

"Hu hu hu" Thi Quả ngồi trên boong thuyền, nước mắt nước mũi chảy ròng.

 

Tư Vũ Phi đưa áo ngoài vừa cởi cho nàng lau nước mắt và nước mũi.

 

"Ngươi vì sao lại mặc bộ đồ xinh đẹp như vậy! Ngươi không phải nói ngươi không thích sao?" Thi Quả giơ áo ngoài của hắn lên, lớn tiếng chất vấn.

 

"Ta không thích, nhưng mặc là vì công việc." Tư Vũ Phi ngồi cạnh nàng, bình thản giải thích.

 

Sau khi phát tiết đủ, Thi Quả mới chậm rãi nhận ra điều gì đó. Khóe miệng nàng co giật, run rẩy hỏi: "Ngươi chính là... hoa khôi của Đào Tụ Quán?"

 

Tư Vũ Phi gật đầu.

 

Nhìn thấy hắn thừa nhận, Thi Quả không chỉ khóe mắt mà cả khuôn mặt đều co giật.

 

Không trách được người ta nói... Đào Tụ Quán xuất hiện một vị kinh diễm cả Nhân gian... Tư Vũ Phi, có thể không kinh diễm sao?

 

"Sư tỷ, ngươi đã xảy ra chuyện gì?" Tư Vũ Phi hỏi.

 

"Đã xảy ra rất nhiều chuyện." Thi Quả nhìn hắn, lập tức lo lắng hỏi lại: "Ngươi có cảm giác pháp lực dần dần biến mất sau khi rời khỏi Phục Hi Viện không?"

 

"Không có." Tư Vũ Phi lắc đầu.

 

Thi Quả ngây người.

 

"Sư tỷ, pháp lực của ngươi vẫn còn." Tư Vũ Phi nắm lấy tay nàng, thử truyền một chút pháp lực của mình vào cơ thể nàng.

 

"Ngươi cảm nhận được pháp lực của ta sao?" Thi Quả vui mừng khôn xiết.

 

"Có thể."

 

"Mau! Mau mau!" Thi Quả sốt ruột nói. "Nhanh giúp ta thử đẩy pháp lực ra ngoài. Ta cảm giác có thứ gì đó phong ấn pháp lực của ta. Ta đã lâu rồi không cảm nhận được chút hơi thở nào của nó."

 

Tư Vũ Phi làm việc vốn dĩ thẳng thắn, dứt khoát. Hơn nữa, khi người khác không muốn nói, hắn cũng không truy hỏi. Thấy Thi Quả nóng ruột, hắn không hỏi thêm về chuyện nàng đã trải qua, mà tập trung điều động pháp lực, tạo thành trận pháp, rồi truyền thẳng vào cơ thể nàng.

 

Thi Quả lập tức ngồi xuống, xếp bằng, hai tay kết ấn, theo dẫn dắt của Tư Vũ Phi, hướng về linh khí chi nguyên.

 

Khi Tư Vũ Phi và Thi Quả đang mừng rỡ vì gặp lại nhau, đồng thời thử giải quyết vấn đề pháp lực của nàng, thì Hiểu Mộc Vân và Vô Hoa nghe tin hoa khôi của Đào Tụ Quán và Vân Ngọc Hoàn Lâu đánh nhau, sau đó đột ngột biến mất.

 

Hai người lập tức hỏi thăm, lần theo dấu vết đến bên hồ.

 

Một chiếc thuyền nhỏ vừa trôi qua mặt hồ. Trên thuyền, họ nhìn thấy Thi Quả và Tư Vũ Phi đang giao thủ.

 

"Phi Phi, thử lại lần nữa." Thi Quả yêu cầu.

 

"Được." Tư Vũ Phi đồng ý, quyết định giúp nàng kiểm tra mức độ khôi phục của pháp lực.

 

Nhìn Tư Vũ Phi đang đeo mặt nạ hồ ly, Thi Quả nhớ lại những hành động trước kia của hắn, khóe miệng nàng giật giật. Cuối cùng, nàng không thể không nhắc nhở: "Ngươi phải nhẹ nhàng với ta."

 

Dựa vào tính cách có phần thô lỗ của Tư Vũ Phi, nàng sợ hắn sẽ khiến nàng đau không chịu nổi.

 

"Sư tỷ yên tâm." Tư Vũ Phi cảm thấy chuyện này hoàn toàn không có vấn đề gì.

 

"Ngươi có biết thế nào là nhẹ nhàng không?" Thi Quả thực lòng không yên tâm.

 

Tư Vũ Phi do dự trong chốc lát, nghiêm túc hỏi: "Ngươi muốn ta giải thích ý nghĩa của từ đó sao?"

 

Thi Quả chỉ cảm thấy trời đất tối sầm.

 

Tư Vũ Phi cảm thấy mình nói hơi nhiều, liền thẳng thắn: "Không cần lãng phí thời gian."

 

"Không được." Thi Quả nắm chặt tay hắn, hoàn toàn không dám để Tư Vũ Phi tùy tiện ra tay, "Ngươi phải dịu dàng với ta, giống như cách ngươi xử lý nguyên liệu và công cụ làm mặt nạ vậy."

 

"Được." Tư Vũ Phi lập tức đồng ý.

 

Thi Quả nhớ lại những đêm hắn dùng rìu chẻ gỗ để chuẩn bị nguyên liệu làm mặt nạ, bừng tỉnh nhận ra rằng Tư Vũ Phi khi xử lý nguyên liệu làm mặt nạ chẳng có chút dịu dàng nào.

 

"Không được, với ta ngươi phải dịu dàng, giống như cách ngươi đối xử với sách trong Tàng Thư Các." Thi Quả đổi đối tượng so sánh.

 

"Không thành vấn đề." Tư Vũ Phi lại đáp ứng.

 

Mồ hôi lạnh trên trán Thi Quả chảy xuống, nàng cảm thấy không thể tin nổi định nghĩa "dịu dàng" của Tư Vũ Phi.

 

"Ta nhất định sẽ dịu dàng." Tư Vũ Phi đảm bảo, "Giống như lúc trước ta bảo vệ Hiểu Mộc Vân."

 

Hiểu Mộc Vân là ai?

 

Thi Quả ngẩn người, còn chưa kịp hiểu, thì Tư Vũ Phi đã ra tay ngay lúc ấy.

 

Hắn vận dụng pháp lực, điều khiển bàn tay hướng về phía trước, tấn công Thi Quả.

 

Thi Quả quá hiểu rõ Tư Vũ Phi. Nàng nhìn ra hắn rất cẩn thận, nhưng đứa trẻ này, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ra tay đều là sát chiêu, căn bản không biết cách sử dụng chiêu thức bình thường.

 

Chứng kiến cảnh đó, Thi Quả lặng lẽ rơi nước mắt trong lòng.

 

Ngay lúc bàn tay của Tư Vũ Phi sắp chạm đến mặt Thi Quả, một chiêu từ bờ sông của Vô Hoa hòa thượng bất ngờ xuất hiện, một đạo pháp lực hình bàn tay tấn công thẳng về phía Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi nhanh chóng liếc mắt nhìn, bàn tay đang định tấn công Thi Quả liền dừng lại, xoay một vòng trong không trung. Ngón tay hắn chuyển động, kết thành pháp ấn, lập tức tạo ra một chiêu pháp thuật đánh trả.

 

Hai nguồn lực va chạm, khiến con thuyền nhỏ rung lắc dữ dội.

 

"A a a!" Người chèo thuyền hoảng sợ la lên.

 

Tư Vũ Phi dùng pháp thuật ổn định con thuyền, bảo vệ người chèo thuyền, đồng thời tiến tới muốn kéo Thi Quả về phía sau lưng mình. Nhưng vừa mới động tay, một đạo công kích nữa lại ập tới.

 

"Ùm!" Tiếng nước vang lớn, những tia nước bắn tung tóe.

 

Vô Hoa hòa thượng ôm lấy eo Thi Quả, nhanh chóng bay về phía bờ sông.

 

Tư Vũ Phi đứng trên thuyền, con thuyền lại bị rung lắc dữ dội. Hắn không đứng vững, suýt chút nữa ngã xuống nước, thì một sợi xích bất ngờ quấn lấy eo hắn. Sau đó, một người mặc y phục lam trắng đáp xuống sau lưng hắn, ôm hắn lại, đồng thời ổn định con thuyền.

 

Tư Vũ Phi ngửa đầu nhìn người vừa tới, nói: "A, Hiểu Mộc Vân."

 

"Phi Phi! Phi Phi!" Thi Quả ở bên bờ sông cuống cuồng hét lên. Nàng không thể chịu được việc phải xa Tư Vũ Phi dù chỉ một phút một giây.

 

Vô Hoa đứng bên cạnh nàng, chứng kiến phản ứng của nàng, cũng ngây người.

 

"Sư tỷ của ta." Tư Vũ Phi chỉ về phía nữ nhân trên bờ, nói với Hiểu Mộc Vân, "Tên là Thi Quả, vừa rồi mới tìm thấy."

 

Ngữ điệu bình tĩnh đến cực điểm của hắn khiến Hiểu Mộc Vân bất giác đưa tay ôm trán. Cơn đau đầu lại ập đến.

 

Hiểu Mộc Vân mang Tư Vũ Phi bay về phía bờ sông.

 

Thi Quả vừa nhìn thấy Tư Vũ Phi, lập tức bày ra vẻ mặt như sắp khóc, chạy vội đến muốn ôm lấy hắn.

 

Vô Hoa lẫn Hiểu Mộc Vân nhìn thấy cảnh đó, đều đồng loạt ra tay. Một người kéo Thi Quả lại, người kia chắn trước mặt Tư Vũ Phi.

 

"Thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân." Vô Hoa nhanh chóng buông tay, nhắc nhở Thi Quả.

 

"Cho dù các ngươi là sư tỷ sư đệ, ấp ôm như vậy cũng không hay." Hiểu Mộc Vân nghiêm khắc dạy dỗ Tư Vũ Phi.

 

Tư Vũ Phi nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

Có gì không hay sao?

 

"Nga." Thi Quả điềm tĩnh nói: "Phi Phi không sao cả."

 

"Sao có thể... không sao được..." Hiểu Mộc Vân muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến trước mặt là sư tỷ của Tư Vũ Phi, hắn đành nhịn xuống.

 

Không chịu nổi, sắp phát điên.

 

"Bởi vì Phi Phi là..." Thi Quả giơ ngón trỏ lên, nhưng ngay sau đó như nhớ ra điều gì, buông tay xuống, ấp úng nói: "Là... ta... có thể so với thân đệ đệ."

 

Câu nói này vừa thốt ra, ánh mắt của Vô Hoa và Hiểu Mộc Vân nhìn nàng đầy vẻ không tán đồng.

 

Thực ra câu nàng định nói là: Bởi vì Tư Vũ Phi là một người thuần đoạn tụ (ý chỉ đồng tính nam), nên không có vấn đề.

 

Thi Quả đau đầu. Việc nói năng khéo léo quả là khó học.

 

Tư Vũ Phi đứng giữa trung tâm mọi rối ren, bình tĩnh đứng đó, tay nâng cằm đầy nghi hoặc, tựa như đang suy nghĩ: Việc ta ôm sư tỷ thì có gì đáng để bọn họ kích động đến vậy?

 

-----------------------

 

Tác giả nhắn lại:

 

Tiểu kịch trường:

 

Thi Quả: Ôm Phi Phi, cơ bản là không có vấn đề.

 

Hiểu Mộc Vân (hộc máu): Sao có thể... không có vấn đề...

Bình Luận (0)
Comment