Chồng tôi, ngoài sáu mươi, mắc ung thư, tâm nguyện cuối cùng là ly hôn với tôi để cưới người tình trong mộng thuở xưa của ông ta.
Con trai tôi thì tức tốc rước ngay bà dì "ánh trăng sáng" ấy về nhà.
"Chả trách bố cứ nhớ mãi dì Bạch, đúng là vẻ đẹp vượt thời gian có thật đấy ạ."
Con gái út của tôi, sau khi được bà ta giới thiệu cho một suất ngon nghẻ ở công ty lớn, cũng thẳng tay quẳng hành lý của tôi ra khỏi cửa.
Cháu trai tôi thì tíu tít gọi bà ta là bà nội Bạch, còn người chồng nhu nhược, khiến tôi u uất nửa đời người, lần đầu tiên tỏ ra đàn ông, kiên quyết đứng ra bảo vệ bà ta.
Tôi cầm tờ giấy ly hôn vừa mới cóng trên tay mà cười chảy cả nước mắt, ai cũng bảo tôi điên.
Nhưng đến lúc tôi đi thật, họ lại khóc lóc nói rằng họ sai rồi.
1
Chồng tôi, Hạ Minh Hải, ôm đầu khóc nức nở dưới tầng một, tay cầm tờ giấy chẩn đoán ung thư.
Lúc con trai con gái về đến nơi, tôi vừa đi chợ về. Thấy tôi, mặt đứa nào đứa nấy đều tỏ vẻ khó chịu.
"Giờ này mà mẹ còn tâm trạng nấu nướng à? Mấy cái việc vớ vẩn này quan trọng hơn bố sao?"
Thằng con trai cao lớn nhíu mày, giật phắt cái giỏ rau trên tay tôi. Nó dùng sức mạnh quá khiến tôi lảo đảo ngã dúi dụi. Quả cà chua rơi xuống đất bị nó giẫm nát bét, nước đỏ b.ắ.n tung tóe lên mặt tôi, trông tôi thảm hại vô cùng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Con dâu lớn bế cháu định đỡ tôi dậy thì bị con gái tôi lắc đầu ngăn lại.
Hạ Minh Hải mặt đầm đìa nước mắt, đau khổ chất vấn tôi.
"Cô có biết tôi không bao giờ ăn cà chua không? Món cô mua chẳng bao giờ là món tôi thích cả! Tôi chỉ muốn cô nấu cho một bữa hải sản tôi thích thôi mà lần nào cô cũng từ chối, nửa đời người tôi đến một miếng ngon cũng không đáng được ăn sao?"
Tôi ngơ ngác, chẳng phải ông ta thích ăn cà chua nhất sao?
Hạ Ngọc lập tức nhìn Hạ Minh Hải với vẻ mặt đầy xót xa: "Con mua tôm hùm Úc với cua ghẹ tươi ngon nhất cho bố rồi đây. Từ hôm nay trở đi, ngày nào nhà mình cũng ăn hải sản, người không xứng không phải là bố đâu."
Chồng tôi cảm động nắm lấy tay con gái, con trai vỗ vỗ vai ông ta, hai bố con nhìn nhau, mắt rưng rưng.
Thằng con trai liếc tôi một cái đầy khinh bỉ.
Tôi ngã sõng soài trên nền nhà lạnh lẽo, mu bàn chân bị trẹo, chỉ hơi cử động một chút là đau nhói đến nhíu mày.
Tôi cố gắng gượng đứng dậy, mồ hôi lạnh túa ra trên trán khiến mặt tôi trắng bệch. Nhìn cảnh chồng con ôm nhau bảo vệ nhau, lòng tôi càng thêm lạnh lẽo.
Hôm nay vốn là sinh nhật tôi, vậy mà gọi điện một vòng đứa nào cũng kêu bận.
Ngay cả chồng tôi cũng viện cớ phải đi lấy kết quả khám sức khỏe từ nửa tháng trước, dù ngày nào tôi cũng nhắc ông ta hôm nay là sinh nhật mình, dù trước khi đi ông ta rõ ràng thấy tôi hớn hở ra ngoài mua đồ ăn.
Thấy con gái định mang túi hải sản vào bếp, tôi không kìm được lên tiếng ngăn: "Đừng ăn!"
Hạ Minh Hải dị ứng hải sản!
Con gái tôi mặt lạnh tanh, quay người ném thẳng túi hải sản về phía tôi. Tim tôi giật thót, vội vàng cà nhắc chân né đi.
Túi hải sản đập vào góc tường kêu một tiếng "ầm", lưng tôi túa mồ hôi lạnh, không thể tin nổi mà nhìn đứa con gái mình một tay nuôi lớn. Giây tiếp theo, tập báo cáo kẹp trong bìa hồ sơ bay thẳng vào mặt khiến mắt tôi đau nhói.
"Không ăn hải sản tươi con mua thì chẳng lẽ bắt bố ăn mấy thứ cơm thừa canh cặn khiến bố ung thư của mẹ à?"
Ung thư?
Lòng tôi chấn động, mặc kệ m.á.u đang chảy bên thái dương, ngón tay run rẩy mở tập hồ sơ.
Mục bệnh nhân ung thư, rành rành ghi tên Hạ Minh Hải.
Khoảnh khắc nhìn rõ, sự m.ô.n.g lung trong lòng trở nên cực kỳ phức tạp.
Tôi nắm chặt tờ giấy, hết lần này đến lần khác vuốt ve cái tên chồng tôi tự tay ký lên đó.
Ông ta vậy mà lại không tiếc dùng cả bệnh ung thư để lừa tôi!