Tôi thấy trời đất tối sầm, một sợi dây thần kinh trong đầu căng cứng.
Chủ nhật tuần trước, tôi đi chợ quên mang chìa khóa, lúc quay về nhà lại tình cờ nghe được Hạ Minh Hải đang gọi điện thoại cho một người phụ nữ.
"Lỡ cô ta không chịu ly hôn thì sao, cưng?"
Hạ Minh Hải ngậm điếu thuốc, giọng dịu dàng hỏi người đầu dây bên kia.
Người kia cười ngọt ngào mấy tiếng, đôi mày đang nhíu lại của Hạ Minh Hải lập tức giãn ra, mặt lộ vẻ say sưa.
"Nguyện vọng lớn nhất trước khi c.h.ế.t mà không được thỏa mãn, đến lúc đó chẳng phải mặc anh muốn làm gì thì làm sao?"
Giọng người phụ nữ đầy mê hoặc, Hạ Minh Hải chẳng cần nghĩ sâu xa đã gật đầu đồng ý.
Họ nói chuyện với nhau bằng giọng điệu quấn quýt mờ ám, kể lể nỗi nhớ nhung.
Chỉ cách một cánh cửa, tôi xách giỏ rau đứng đó, như một kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà người khác.
Tôi chạy trốn khỏi nhà như ma đuổi, không dám nghĩ, không dám hỏi.
Thậm chí khi thấy người chồng ngày hôm sau vẫn hỏi han ân cần như thường lệ, tôi còn nghi ngờ có phải mình già rồi nên đầu óc có vấn đề không.
Nhưng hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo xuống, chỉ trong nháy mắt sẽ bén rễ nảy mầm.
Tôi trước giờ luôn tin tưởng ông ta, ông ta cũng chưa bao giờ đề phòng, chắc mẩm tôi sẽ không bao giờ kiểm tra điện thoại của ông ta.
Không ngờ chính vì sự tin tưởng này mà ngay tối hôm đó, tôi đã có thể tận mắt nhìn thấy đoạn chat duy nhất được ghim lên đầu trong Wechat, những tin nhắn và hình ảnh thân mật hiện ra ngay trước mắt mà chẳng cần phải mất công tìm kiếm.
Con trai con gái vẫn đang trách móc tôi. Thấy tôi đứng đờ đẫn tại chỗ, không rơi một giọt nước mắt, ngay cả con dâu cũng không nhịn được mà liếc nhìn tôi mấy cái đầy trách móc.
Cửa nhà mở toang, mấy bà hàng xóm nghe ồn ào, hóng chuyện nãy giờ cũng đứng sau lưng tôi thì thầm bàn tán.
"Chồng sắp c.h.ế.t đến nơi mà không rơi nổi giọt nước mắt nào? Đúng là đồ vô lương tâm."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Bà không nghe à, con gái nhà người ta nói đấy, ngày nào cũng cho ông Hạ ăn cơm thừa canh cặn, chẳng thèm nấu cho bữa cơm tử tế."
"Lòng dạ đàn bà độc ác thật, tôi mà là ông Hạ thì tôi cứng rắn ly hôn luôn cho rồi, không thì đến những ngày cuối đời cũng chẳng yên!"
Tôi ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Hải đang co rúm trên sofa, vẫn còn lau nước mắt buồn bã. Ông ta không dám nhìn tôi, cũng chẳng có ý định giải thích hộ tôi câu nào.
Chuyện xấu trong nhà không nên để người ngoài biết, con trai và con dâu lựa lời khuyên giải đám hàng xóm đang bàn tán đi về.
"Ông thật sự sắp c.h.ế.t sao? Hạ Minh Hải."
Tôi giơ tờ báo cáo trong tay lên, giọng run run hỏi.
"Đương nhiên là thật, ai lại lấy chuyện sinh tử ra lừa cô! Cô tưởng tôi muốn mắc cái bệnh này lắm chắc?"
Hạ Minh Hải nghển cổ lên, đôi mắt đỏ hoe như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
"Mẹ! Mẹ đúng là quá đáng!"
Con trai tôi mặt đầy tức giận.
Hai mươi năm vợ chồng, giờ tôi mới phát hiện ra chồng mình nói dối cũng có thể diễn y như thật.
Nhưng ông ta không biết, trong tay tôi còn có một bản báo cáo khác, bản thật sự.
2
Nếu ông ta bị ung thư, vậy tờ giấy bác sĩ đưa tận tay cho tôi là cái gì?
Mắt tôi đỏ hoe, môi run run muốn cho những đứa con cũng đang bị lừa của mình biết sự thật.
Tôi móc từ trong túi ra một tờ báo cáo khác của bệnh viện: "Ông vốn không hề bị ung thư, đây mới là giấy chẩn đoán của bệnh viện."
Chỉ cần đến bệnh viện, lời nói dối sẽ vỡ tan tành!
Hạ Minh Hải vốn chột dạ, sống c.h.ế.t không chịu đi bệnh viện với tôi. Con gái tôi mặt sa sầm bước tới.
Tôi mừng thầm, biết ngay mà, con gái tôi không tin tôi thì tin ai.
Ai ngờ nó lại dùng tay bịt chặt miệng tôi, còn gọi con trai kéo tôi về phía phòng chứa đồ.
"Mẹ chắc là nhất thời không chấp nhận được nên mới nói năng linh tinh, còn làm giả cả giấy tờ nữa. Nhốt mẹ lại cho tỉnh táo rồi hãy thả ra."
Mắt tôi trợn tròn, không thể tin nổi nhìn con gái mình. Tôi muốn mở miệng giải thích, con gái liền nhét luôn cái giẻ lau hôi hám vào miệng tôi.
Tôi không có! Tại sao không ai chịu tin tôi?
Rõ ràng là ông ta ngoại tình mà!
Chưa kịp suy nghĩ, mặt tôi đã bị con trai ấn mạnh vào khung cửa, những mảnh gỗ xù xì đ.â.m sâu vào da thịt.
Chạm vào cánh cửa gỗ quen thuộc, tôi không kìm được mà nức nở đau đớn.
Ngày xưa, tôi và Hạ Minh Hải là thanh mai trúc mã. Tôi từ nhỏ đã bị mẹ kế ngược đãi, căn phòng chứa đồ này chính là cơn ác mộng bao trùm cả tuổi thơ tôi.
Chuyện này, con tôi và chồng tôi đều biết.