60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn

Chương 4

"Đủ rồi! Thả cô ra là để thông báo cho cô một chuyện, tôi muốn ly hôn với cô."

 

"Tôi muốn đi tìm tình yêu đích thực của đời mình, đây là di nguyện cuối cùng của tôi. Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ không tính toán chuyện cô hại tôi bị ung thư nữa."

 

Hạ Minh Hải lấy tờ giấy báo cáo đập vào mặt tôi, từng chữ từng câu vô cùng kiên định.

 

Tôi có chút bất ngờ nhìn người đàn ông này, đột nhiên cảm thấy vừa nực cười vừa đáng thương.

 

Ông ta tính tình nhu nhược, cả đời này nói được mấy câu cay nghiệt chắc cũng chưa nhiều bằng hôm nay, vậy mà lại dồn hết vào người vợ đã chung chăn chung gối hai mươi năm.

 

Đã từng có lúc, tôi coi mấy lần ông ta che chở cho tôi hồi trẻ là chỗ dựa cả đời, cho dù sau này bị mẹ chồng xét nét dày vò cũng chưa từng một lời oán trách sự đùn đẩy và thờ ơ của ông ta.

 

Tôi vốn tưởng tính cách con người khó mà thay đổi, nhưng thực ra nó đã thay đổi từ lâu rồi.

 

Người đã trói buộc tôi nửa đời người lại đòi đi tìm tình yêu đích thực khi tóc đã điểm bạc, lại còn trong tình huống vu oan cho tôi nữa cơ đấy.

 

Tôi nhìn sâu vào mắt Hạ Minh Hải, như muốn nhìn thấu cả tâm hồn con người này.

 

Liếc mắt qua thấy ánh mắt mong chờ lóe lên trong mắt con trai và con gái, tôi bỗng dưng mất hết cả dũng khí để chất vấn.

 

Tôi đã hy sinh cả cuộc đời, nhưng trong mắt các con, tôi vẫn mãi là người ngoài.

 

Phòng khách im lặng một lúc lâu, đột nhiên có tiếng gõ .

 

Vẻ mặt Hạ Minh Hải từ u ám chuyển sang vui vẻ, cười bảo con trai ra mở cửa.

 

Con trai tôi chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, vui vẻ chạy ra đón người vào. Đúng như dự đoán, tất cả mọi người đều xúm lại vây quanh người mới đến một cách thân mật.

 

Mấy đứa cháu tôi rúc vào lòng bà ta ngọt ngào gọi "bà Bạch", con gái tôi thân thiết gọi "dì Bạch", con trai tôi thì đứng cạnh lúng túng bất an nhưng mặt lại lộ rõ vẻ tự hào lây, còn chồng tôi thì càng khỏi phải nói, hỏi han ân cần, dịu dàng hết mực.

 

Người phụ nữ mặc đồ hiệu đắt tiền ngồi đối diện tôi, cười tủm tỉm. Ngay lập tức tôi nhớ ra bà ta là ai.

 

Bạch Dao, "ánh trăng sáng" mối tình đầu thời cấp ba của Hạ Minh Hải.

 

Hai mươi mấy năm trôi qua, thời gian vẫn ưu ái cho vị cựu hoa khôi này.

 

Cũng chẳng trách con trai tôi thẳng thắn khen ngợi: "Chả trách bố cứ nhớ mãi dì Bạch, đúng là vẻ đẹp vượt thời gian có thật."

 

Hạ Minh Hải kín đáo liếc tôi một cái, ánh mắt khinh bỉ hiện rõ mồn một.

 

"Nếu không phải cô chiếm chỗ của bà ấy, Dao Dao của tôi sao phải cô độc không nơi nương tựa bao nhiêu năm nay? Vương An Vân, đây đều là nghiệp cô gây ra cả đấy!"

 

"Dao Dao lòng dạ thiện lương, không trách cô đâu. Chỉ cần cô tay trắng rời đi, thừa nhận mình là kẻ thứ ba, chúng tôi sẽ không oán trách cô."

 

Bạch Dao thuận thế ngả vào lòng Hạ Minh Hải, ấm ức nhìn tôi:

 

"Chị An Vân làm tất cả cũng chỉ vì quá yêu anh Hải thôi mà. Chỉ cần anh ấy khỏe mạnh, em dù cả đời không lấy chồng cũng không sao cả."

 

Hai người kẻ tung người hứng, diễn cảnh tình sâu như biển.

 

Trong lòng tôi cười lạnh, ngoài mặt vẫn bình thản.

 

Con trai tôi kêu lên một tiếng, mặt đầy tức giận: "Không ngờ mẹ mình lại là kẻ thứ ba chen chân vào hạnh phúc của người khác? Thật đáng xấu hổ."

 

Nó vậy mà lại giơ tay lên định tát tôi: "Mẹ quá đáng thật đấy! Nếu không phải mẹ chen vào, con chắc chắn đã được sinh ra từ bụng dì Bạch rồi, đâu có phải chịu đựng cái thứ không khí tệ hại này của người khác!"

 

"Nếu không phải nhờ dì Bạch, làm sao con nhảy việc được sang công ty lớn? Kẻ thứ ba đáng c.h.ế.t hết đi!"

 

Lời của một người ngoài mà nó cũng tin ngay được.

 

Tôi lạnh lùng nhìn nó, chẳng buồn tốn hơi giải thích.

 

"Hôm nay anh mà đánh mẹ, ra ngoài người ta nhìn chúng ta thế nào."

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Con gái vội vàng ngăn thằng con trai đang nổi điên lại, giọng nghiêm túc.

 

Nó kéo tôi ra một góc, khó xử khuyên nhủ: "Con biết mẹ không cam tâm, nhưng mẹ đã chiếm giữ bố cả đời rồi, năm cuối cùng này mẹ coi như trả lại tự do cho bố đi."

 

"Mẹ, mẹ chịu khó ra khách sạn ở một năm nhé, coi như vì bố, vì con mà mẹ lại nhượng bộ một lần đi, được không mẹ?"

 

Con trai nghe thấy cũng hùa theo: "Chẳng qua chỉ là tờ giấy ly hôn thôi mà? Có cần phải làm ầm lên thế không? Đợi mẹ đi rồi, chúng con chuyển mộ mẹ sang cạnh bố là được chứ gì."

 

Hạ Minh Hải suy nghĩ một lát, miễn cưỡng gật đầu: "Đến lúc đó cô ở bên trái tôi, Dao Dao ở bên phải tôi, cũng coi như trọn nghĩa vợ chồng."

 

Ghê tởm hết mức!

 

Tôi cười khẩy trong lòng, lạnh lùng từ chối yêu cầu hoang đường này.

 

Trong sạch cả một đời, tôi tuyệt đối không thể để mình bị làm bẩn đến vô cùng tận cả sau khi chết.

 

 

 

Bình Luận (0)
Comment