60 Tuổi Chồng Tôi Đòi Ly Hôn

Chương 5

"Mẹ có thể đừng ích kỷ như thế được không? Con đã cầu xin mẹ như vậy rồi, mẹ hy sinh vì con một lần cũng không được sao?"

 

Con gái tôi tức giận nhìn tôi đầy khó hiểu, như thể tôi là tội đồ lớn nhất thiên hạ.

 

"Chuyện của anh trai là do dì Bạch giải quyết ổn thỏa, ngay cả lời mời làm việc từ công ty lớn của con cũng là dì Bạch tất bật lo liệu giới thiệu con vào. Dì ấy lấy ơn báo oán mà mẹ lại đối xử với dì như vậy? Bố không bao giờ ưa nổi mẹ cũng đáng đời!"

 

Tôi dựa sát vào ghế sofa, không nói một lời.

 

Lòng bàn tay đau nhói, tôi phải nghiến chặt răng mới kìm nén được cơn giận vô biên.

 

Giữa lúc giằng co, Hạ Minh Hải đột nhiên ôm n.g.ự.c vờ như tức đến ngất đi, tay chỉ vào tôi run rẩy không ngừng.

 

Mọi người trở nên hỗn loạn, nhao nhao đòi đến bệnh viện, Bạch Dao lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Đều là lỗi của tôi, nếu không An Vân cũng không đến mức chọc giận anh Hải thành ra thế này."

 

Con gái tôi lập tức nổi trận lôi đình, ném hết đồ đạc của tôi vào vali một cách hỗn loạn.

 

Con trai thì lôi tôi, kéo ra đến cửa.

 

"Ngày mai đi làm thủ tục ly hôn, nếu không thì mẹ đừng hòng gặp lại chúng con nữa!"

 

Tôi đưa tay chặn cửa lại, thản nhiên nói: "Không cần đâu, ly hôn ngay hôm nay đi."

 

Con trai ngạo mạn hừ một tiếng với con gái, con dâu thì bĩu môi khinh thường, nói tôi sớm đồng ý có phải tốt hơn không.

 

Trước cửa Cục Dân chính, Hạ Minh Hải đã thành công ôm được người đẹp lớn tuổi về.

 

Tôi cầm tờ giấy ly hôn vừa mới lấy, nghĩ đến việc mình lại ly hôn ở cái tuổi gần năm mươi mà cười đến chảy cả nước mắt.

 

"Bà ta điên rồi sao, ly hôn mà còn cười được."

 

Tôi chặn họ lại, lần nữa lấy tờ giấy xét nghiệm kia đưa cho Hạ Minh Hải.

 

Bạch Dao trong lòng anh ta cười chế nhạo: "Chẳng lẽ ly hôn rồi còn muốn ép anh Hải chăm sóc cô?"

 

Hạ Minh Hải lập tức ghét bỏ gạt tờ giấy xét nghiệm đi: "Mơ đẹp đi, tiền trong nhà không có một xu nào liên quan đến Vương An Vân cô đâu, tự mình tìm bệnh viện mà khám bệnh đi."

 

Con trai con gái cũng nhíu mày nhìn tôi, rối rít hùa theo lời bố chúng.

 

Tôi không nhặt tờ giấy dưới đất lên, chỉ nhàn nhạt đáp lại.

 

"Ồ, lấy nhầm báo cáo rồi, tờ báo cáo ung thư đó là của Bạch Dao."

 

4

 

Hạ Minh Hải sững người, sắc mặt Bạch Dao vặn vẹo, muốn lao đến cào mặt tôi.

 

Con trai con gái biến sắc, vội vàng nhặt lên xác nhận, hốc mắt họ dần đỏ hoe.

 

"Mẹ, mẹ yên tâm, con và anh trai nhất định sẽ tìm bệnh viện tốt nhất để chữa trị cho mẹ."

 

Con trai cũng đẫm lệ nhìn Bạch Dao, bày tỏ dù có phải tán gia bại sản cũng phải chữa khỏi cho bà ta.

 

"Dao Dao em đừng sợ, cả nhà chúng ta ở bên nhau thì không sợ gì cả."

 

Tôi thoáng có chút ngẩn ngơ, đã từng có người nói với tôi như vậy.

 

Bạch Dao khiêu khích nhướng mày nhìn tôi, ra vẻ hoàn toàn là người chiến thắng.

 

"Thấy chưa, con trai, con gái, chồng của cô đều đứng về phía tôi, cô lấy gì mà đấu với tôi?"

 

Bà ta còn định nói thêm lời nào ngông cuồng nữa, nhưng đột nhiên bị người ta túm tóc.

 

"Cuối cùng tao cũng tìm được mày rồi, vợ ơi!"

 

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ kéo Bạch Dao ra trước mặt, mắt hằn lên những tia m.á.u đỏ, giơ tay tát liên tiếp mười mấy cái, "Dám cắm sừng tao đi tìm thằng khác, còn đẻ ra hai đứa con hoang, thật sự coi ông đây c.h.ế.t rồi hả?"

Bạch Dao bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, Hạ Minh Hải xót ruột lao lên ngăn cản.

 

Con trai cũng xông vào giúp, nhưng hai bố con đều không phải đối thủ, vì Bạch Dao mà cứng rắn chịu đòn kéo người về.

 

Người xem ngày càng đông, không ít người chính nghĩa thấy chuyện bất bình đã xông lên đè người đàn ông xuống đất, người tốt bụng hơn còn giúp báo cảnh sát.

 

Bạch Dao bị thương nhẹ nhất, mặt chỉ hơi sưng.

 

Ngay lúc tỉnh táo lại, bà ta lập tức giải thích với mọi người và tuyên bố đây là người từng theo đuổi mình trước đây.

 

Bà ta sợ hãi nhìn người đàn ông, liếc thấy tôi vẫn đứng bên cạnh thì đột nhiên ấm ức căm phẫn hét vào mặt tôi: "Cô rõ ràng biết hắn ta là kẻ tâm thần, tại sao còn tự ý thả hắn ra? Chẳng lẽ chỉ vì trả thù tôi mà có thể bất chấp sự an nguy của những người qua đường có mặt ở đây sao?"

 

Bạch Dao gào khóc khản cả cổ với đám đông xung quanh, tố cáo tôi cố tình thả một kẻ tâm thần ra chỉ để trả thù bà ta.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Bình Luận (0)
Comment