9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 357

Long Uy đi được mấy bước thì bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, anh ta quay lại dặn dò: “Ông Sở, ông bảo thím Mai đưa cô Mạc đi rửa mặt mũi đi!”

Mặc dù hai bố con Lục Khải Vũ không ngại nhưng nếu để Mạc Hân Hy ra khỏi nhà họ Long trong dáng vẻ nhếch nhác như vậy, e là người ngoài không biết lại tưởng rằng nhà họ Long bọn họ ỷ thế ức hiếp người khác đấy chứ!

Ông Sở gật đầu, lễ phép đi tới trước mặt Mạc Hân Hy, làm động tác ra hiệu “xin mời”.

Mạc Hân Hy cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một lượt, quả thật là mùi rất khó chịu, cô không từ chối mà đi về phía trước theo ông Sở.

Mạc Minh Húc, Liễu Thanh Y và cả Lý Duy Lộc đều đi sau cô. Lục Khải Vũ và Long Uy ngồi trao đổi trong phòng sách khoảng chừng một tiếng mới ra ngoài.

“Chủ tịch Lục, để tôi bảo người đưa mọi người xuống núi nhé!” Có lẽ cuộc trò chuyện đã diễn ra khá thoải mái, chỉ nhìn vào biểu cảm của hai người là có thể thấy được điều đó.


“Vâng!”

Lúc này, Mạc Hân Hy đã tắm qua một cái, trên người đang mặc quần áo của thím Mai, mặc dù trông hơi rộng một chút nhưng so với lúc nãy đã khá khẩm lên rất nhiều.

Long Uy tự mình tiến bọn họ ra tận cửa, sau đó còn dặn dò người dưới đưa bọn họ an toàn tới đường lớn dưới chân núi Thanh Khê.

Mạc Hân Hy nhìn Long Thiên và Long Bách không rời, cô thực sự không muốn đi.

Có vẻ con trai cô đang có hiểu lầm rất lớn với cô, vậy mà cô vẫn chưa thể giải thích rõ ràng. Cô cứ đi như vậy quả thực rất không cam lòng.

Lục Khải Vũ cầm tay cô, ghé sát vào tại cô nói nhỏ: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc, nếu như chúng ta cố tình nhận bọn trẻ thì chúng sẽ càng ghét chúng ta hơn mà thôi. Vợ à, em đừng vội, cần bàn bạc kỹ hơn đã

Mạc Hân Hy ngẩng đầu nhìn anh thì phát hiện trong ánh mắt tràn đầy vẻ tự tin, như thể anh đã có suy tính của mình.

Vì vậy, cô lưu luyến nhìn Long Bách và Long Thiên thêm mấy lần nữa, sau đó mới không đành lòng rời đi.

||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||

Lúc này Liễu Thanh Y mới đi đến trước mặt Long Uy, căng thẳng nhìn chằm chằm anh ta: “Anh nhất định phải để tôi đi cùng bọn họ sao?” Long Uy lạnh nhạt nhìn cô ấy rồi lại nhìn sang Lý Duy


Lộc, sau đó mới gật đầu đáp: “Thật ra thì Lý Duy Lộc phù hợp với cô hơn, hi vọng cô hãy trân trọng anh ta.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh Y như được phủ một tầng sương mù. Cô ấy đột nhiên lùi về sau mấy bước rồi cười tự giễu: “Được rồi, Long Uy, anh đừng có hối hận đấy!”

Nói xong, cô ấy giơ tay lên lau sạch những giọt nước mắt lăn dài trên mặt, cứ thế bước thẳng ra khỏi nhà họ Long mà không quay đầu lại.

Lý Duy Lộc u sầu và khó hiểu mà nhìn bóng lưng Liễu Thanh Y rời đi rồi lại nhìn Long Uy đang nhắm mắt lại một cách đầy mệt mỏi.

Hai người này đang làm cái quái gì vậy? Tại sao lại lôi mình vào chuyện này, sao mình lại xui xẻo thế chứ?

Quả nhiên, sau khi trở về Hà Thành, Liễu Thanh Y tự ý tới nhà Lý Duy Lộc. Cho dù anh ấy khuyên nhủ như thế nào cũng đều vô ích.

“Bà cô à, bà tha cho tui đi. Anh không có hứng thú nào với em đâu, em đừng hại anh nữa! Lần trước anh đã bị Long Uy nhà em đánh đến nỗi tới tận bây giờ mà cứ thời tiết thất thường là vẫn đau đây này!”

Nhìn Liễu Thanh Y không chút khách sáo nào vác hành lý của mình lên tầng hai rồi mở cửa phòng cho khách ra một cách thuần thục, Lý Duy Lộc chỉ biết rên rỉ sống không bằng chết.


“Anh yên tâm, lần này anh ấy sẽ không đánh anh nữa đâu, bọn em đã chia tay thật rồi.” Liễu Thanh Y để hành lý xuống rồi ló đầu ra khỏi phòng.

“Em nói như vậy đâu phải mới chỉ một lần?” Lý Duy Lộc không tin lời của cô ấy.

Sau khi nói xong, dường như nhớ ra điều gì đó nên Lý Duy Lộc vội tươi cười nói: “Hay là như này đi, ngay gần đây có một căn phòng mà trước đây Hân Hy và bọn trẻ ở, cô ấy đã chuẩn bị để sau này cho bọn trẻ đi học. Thế nhưng bây giờ cô ấy đã sắp kết hôn với Lục Khải Vũ rồi, căn phòng này cũng đang bỏ trống, chi bằng em qua đó ở có hơn không, một mình tha hồ tự do”

Sau khi Mạc Hân Hy dọn tới nhà họ Lục, được sống trong môi trường ăn sang ở quý nên đã sớm không quen với vùng thôn quê đó rồi, vì thế căn phòng kia cũng đã bỏ trống được một thời gian.

Hốc mắt Liễu Thanh Y lập tức đỏ hoe, cô ấy xị mặt xuống, oan ức nói: “Lý Duy Lộc, ngay cả anh cũng không cần em, em không muốn sống nữa.” Nói xong, cô ấy chợt òa khóc.

Lý Duy Lộc sợ hãi liên tiếp lui về phía sau: “Thôi được rồi, bà cô ơi, anh sợ em rồi. Để anh qua căn nhà bên đó đã được chưa?”

Bình Luận (0)
Comment