9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 358

Lúc Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy về đến nhà thì đã hơn một giờ sáng, Mạc Minh Húc đã ngủ ở trên xe từ bao giờ.

Xe dừng lại trước nhà, Lục Khải Vũ cẩn thận bế Mạc Minh Húc xuống xe. Bọn họ còn chưa tới cửa thì chú Lưu là quản gia của nhà họ Lục đã chạy ra mở cửa.

“Cậu chủ, mọi người đã về rồi a?” Thấy Lục Khải Vũ đang bế Mạc Minh Húc, đằng sau còn có Mạc Hân Hy, chú Lưu kích động hỏi.

Sau đó, tất cả mọi người đều từ trong nhà chạy ra.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Vũ Tuệ, Tư Nhã và Mộc Lam đồng loạt chạy ùa ra nhào vào trong lòng Mạc Hân Hy.

“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ? Vũ Tuệ lo lắng cho mẹ lắm.”

“Mẹ ơi, Mộc Lam sợ quá! Bọn con khó khăn lắm mới tìm được mẹ, Mộc Lam rất sợ.”

“Tư Nhã cũng sợ nữa, mẹ ơi, Tư Nhã yêu mẹ.”

Mấy cô con gái ôm cô thật chặt, khóc lóc không chịu buông tay.


Mạc Minh Húc đang nằm trong ngực Lục Khải Vũ bị đánh thức, cậu bé hơi ngượng ngùng nói: “Bố, bố để con xuống đi, con tự đi được!”

Mạc Hân Hy ngồi xổm xuống dưới đất, ôm lấy ba cô con gái bé nhỏ, sống mũi cô cay cay, nước mắt cứ thế trào ra.

“Các cục cưng của mẹ, mẹ xin lỗi vì đã dọa các con rồi, mẹ không sao cả, đừng khóc nữa!” Cô lau nước mắt, dịu dàng an ủi các con.

Mẹ Lục vội vàng chạy qua khuyên: “Đúng thế, Vũ Tuệ, Mộc Lam nghe lời nào. Bây giờ đã là nửa đêm rồi, mẹ các cháu đang hoảng sợ đấy. Cả ngày mẹ cháu đã mệt mỏi rồi, mau để cho mẹ đi nghỉ ngơi đi.”

Vừa nói, bà ta vừa nhìn bộ quần áo hơi kỳ quặc mà Mạc Hân Hy đang mặc trên người, nhìn lâu một chút.

Ba đứa trẻ vừa nghe nói mẹ đang mệt thì vội buông mẹ ra, sau đó cẩn thận đỡ mẹ lên.

“Mẹ ơi, mẹ có đói không? Vũ Tuệ đã để lại bánh ngọt mà mẹ thích ăn nhất cho mẹ đó!” Vũ Tuệ ngọt ngào nói.

“Con cũng để phần sữa bò cho mẹ đấy!” Mộc Lam không cam lòng yếu thế.


Tư Nhã nhìn hai cô em gái, sau khi suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Mẹ, con gọt hoa quả cho mẹ ăn nhé!”

Thấy ba cô con gái vừa thân mật vừa hiểu chuyện như vậy, được làm mẹ của bọn trẻ, trong lòng Mạc Hân Hy vô cùng ngọt ngào và ấm áp.

Mọi người quay vào nhà, Mạc Minh Húc thấy mẹ mình cứ bị mọi người vây quanh như vậy, đến lúc này mới ý thức được trên người mình có mùi gì đó rất khó ngửi.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn Lục Khải Vũ một cái rồi tiến sát lại người bố ngửi một cái. Cậu làm động tác buồn nôn, quả nhiên trên người bố cũng có mùi gì rất khó ngửi y hệt người cậu vậy.

Cậu bé biết những mùi này có được là do lúc ôm mẹ ở nhà họ Long, vì thế cậu tỉnh bơ kéo ống tay áo Lục Khải Vũ.

“Bố!” Cậu bé ngoắc ngoặc tay gọi Lục Khải Vũ, anh kh người nhỏ giọng hỏi: “Đại Bảo, sao vậy?”

Mạc Minh Húc nhân cơ hội ghé sát tai anh nhỏ giọng trả lời: “Bố, trên người bố con mình có mùi rất khó ngửi. Con đi tầm trước đây, buổi tối bố nhất định phải tắm đấy nhé, đừng có vội xông đến gần mẹ.”

Thấy con trai tinh tế như vậy, Lục Khải Vũ giơ tay lên yêu thương xoa xoa đầu cậu bé: “Ừ, Đại Bảo. Bố nhớ rồi, con mau đi tắm đi!”

Sau khi được ba cô con gái tận tình chăm sóc cho ăn bánh mỳ, uống sữa và ăn trái cây xong, Mạc Hân Hy đưa các con lên tầng hai.

Lúc này Lục Khải Vũ mới kéo quần áo của mình ra ngửi một cái, quả nhiên đúng như con trai nói, mùi vô cùng khó chịu.

Anh đang định chào bố mẹ để lên tầng tắm rửa sạch sẽ thì lại bị mẹ mình kéo lại.

Bình Luận (0)
Comment