[Abo] Hướng Tới Bình Minh

Chương 40


Khoảnh khắc Arthur nghe thấy giọng nói loli quen thuộc ấy, cả người y hoá đá.

Trên cổ là Thanh Điểu bản mini đang vỗ cánh đầy vui mừng, nhảy nhót các kiểu tỏ vẻ đáng yêu, Arthur nước mắt lưng tròng nhìn Francois, nghĩ bụng: "Cái này mà anh gọi là phần thưởng ấy hả? Là hình phạt nặng nhất thì có!"
Đương nhiên Francois hoàn toàn phớt lờ điều đó, hắn cho rằng Arthur im lặng là vì quá sung sướng, bèn dịu dàng xoa cái đầu nho nhỏ của Thanh Điểu, nói:
- Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời Arthur, đừng nghịch ngợm quá, có biết chưa?
- Chủ nhân Francois, đương nhiên là người ta sẽ nghe lời mà!
Thanh Điểu mini vui vẻ lăn qua lộn lại trong lòng Arthur, đồng thời còn để lộ chiếc bụng trắng như tuyết ý bảo Francois xoa xoa.

- Ngài đừng lo, Arthur lúc nào cũng ở bên ngài, nếu ngài nhớ người ta thì có thể gặp người ta bất cứ lúc nào á ~
Nụ cười hiếm hoi bỗng xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của Francois, ánh mắt đượm sự dịu dàng cưng chiều, khoé miệng Arthur giật giật, nổi hết cả da gà.

Francois dặn dò Thanh Điểu, sau đó quay đầu trịnh trọng nói với Arthur:
- Cậu từng nói Thanh Điểu là ước mơ của cậu, bây giờ ta giao Thanh Điểu cho cậu, cậu hẳn biết Thanh Điểu có ý nghĩa rất đặc biệt với ta, hi vọng cậu có thể đối xử với con bé thật tốt.

Nghe như kiểu đang dặn dò chàng rể trước lúc gả con gái quá vậy? Mẹ kiếp, cuồng loli là bệnh, phải chữa!
Lòng Arthur phát rồ, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ biết ơn, dù gì lúc y mượn Thanh Điểu đấu cơ giáp hồi trước đã bày tỏ đến xúc động lòng người như vậy, giờ mà từ chối thì khác nào vả mặt?
Arthur đành dối lòng:
- Nguyên Soái yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử với Thanh Điểu thật tốt.

Francois có vẻ không hài lòng với câu nói bảo đảm ngắn ngủi của y, dùng đôi mắt xanh thẳm nhìn y chăm chú.

Thấy vậy, Arthur đành phải nghiến răng nghiến lợi thề:
- Nguyên Soái, thuộc hạ thề cả đời sẽ đối xử thật tốt với Thanh Điểu, không xa không rời, nếu không sẽ không được chết tử tế.

Francois hơi cảm động, xua tay:
- Được rồi, không cần nặng lời thề thốt như vậy, ta đương nhiên tin cậu, nếu không ta đã chẳng giao Thanh Điểu cho cậu.

Cảm ơn Nguyên Soái đã tin tưởng.

Arthur giả vờ rất cảm động, cẩn thận giấu Thanh Điểu vào trong vạt áo.

Trước khi chuyển vào Bộ Tư Lệnh, Arthur sợ có người nhận ra Ngân Hồ nên đã tìm một nơi kín đáo giấu nó đi.

Đương nhiên ban đầu Ngân Hồ sống chết không chịu, Arthur phải khuyên hết lòng hết dạ, nói hết nước hết cái, còn đồng ý tìm bạn gái cho nó, nó mới chịu nghe lời.


Arthur nghĩ bụng, may mà mình thông minh, nếu không Thanh Điểu sẽ nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của Ngân Hồ!
Arthur nhanh chóng phát hiện ra, dù "nhận nuôi" Thanh Điểu thì phải chịu đựng sự vô lý và giọng nói loli của nhóc, nhưng không phải không có lợi.

Ví dụ như, thân là cơ giáp bầu bạn bên cạnh Francois nhiều năm, Thanh Điểu hiểu cực rõ về suy nghĩ của Francois, còn kịp thời nhắc nhở Arthur nên làm gì để nhận được thiện cảm của ngài Nguyên Soái.

Sau khi được Thanh Điểu nhắc nhở, Arthur mới ngộ ra, hoá ra trước kia Francois không thích rất nhiều việc y làm, chỉ có điều không thể hiện ra ngoài mà thôi.

Ví dụ như, mặc dù Francois trông có vẻ lạnh lùng uy nghiêm, nhưng thực ra hắn không hề thích một cấp dưới cứng nhắc, cung kính khép nép, không dám bày tỏ chính kiến.

Có lẽ do tính cách, hắn thích những người nhiệt tình và thẳng thắn, thậm chí hơi to gan cũng không sao cả, miễn là hắn có thiện cảm nhất định với người đó.

Vì Arthur dùng thân phận đặc công mai phục ở vùng địch nên y thận trọng trong mọi việc, rất nghe lời Francois, không bao giờ dám trái lệnh vì sợ hắn nghi ngờ mình.

Nhưng sau khi nghe Thanh Điểu nói vậy, y cảm thấy những việc mình làm trong quá khứ không ổn cho lắm.

Suy cho cùng, y không chỉ đặt mục tiêu làm vệ sĩ thân cận của Francois, mà còn muốn trở thành tâm phúc của hắn, trở thành người hắn tin tưởng và thân mật nhất bên cạnh hắn.

Nếu vậy, y không thể chỉ chăm chăm nghe lời Francois, mà phải có tính cách độc lập, nói chuyện với hắn một cách bình đẳng, có như vậy, Francois mới tôn trọng y.

Arthur thử cách này vài lần và y nhận ra rằng Francois quả thực rất ưa kiểu này, đồng thời càng coi trọng Arthur hơn.

Thay đổi này khiến Arthur có thêm động lực, ngày càng tuỳ ý trước mặt Francois, thậm chí có lúc còn nói đùa chọc hắn.

Francois cũng ngày một tôn trọng và tin tưởng Arthur hơn, Arthur cũng dần được tháp tùng hắn đến nhiều dịp quan trọng khác nhau, dù là họp quân sự hay yến tiệc cung đình, mọi người đều thấy bóng dáng cậu vệ sĩ Beta đẹp trai đứng sau ngài Nguyên Soái.

Mọi người nhanh chóng ý thức được rằng, quan vệ sĩ này chắc hẳn là người mới được Nguyên Soái yêu thích.

Vậy là người bợ đỡ Arthur ngày càng nhiều, nhưng Arthur luôn giữ khoảng cách thích hợp và đối xử công bằng với mọi thế lực, ngôn hành cử chỉ không chê vào đâu được, khiến những người muốn thông qua y nịnh nọt ngài Nguyên Soái chỉ đành bó tay.

Mà điều này đương nhiên không thoát khỏi cặp mắt quan sát của Francois, đồng thời cũng khiến hắn càng hài lòng hơn với lòng trung thành của y.

Khoảng thời gian này rất yên bình, Arthur đi theo Francois, hắn cũng không ngần ngại hướng dẫn y lúc rảnh rỗi, từ cận chiến đến điều khiển cơ giáp, từ vấn đề chính trị đến việc đối nhân xử thế.

Mặc dù Arthur hận người đàn ông này vô cùng, nhưng y vẫn bị ấn tượng bởi kiến thức uyên tâm, sự nhạy bén và quyết đoán cũng như tài năng quân sự và chính trị siêu phàm của hắn.

Có đôi khi y không khỏi nghĩ ngợi, nếu Francois không phản bội Liên Bang, nếu hắn vẫn là Thống Soái tối cao của Liên Bang thì tốt biết mấy? Nếu vậy, Liên Bang đã không bị tấn công một cách bị động như hiện giờ, tiếc là, mọi thứ đều chỉ là nếu như...!

***
Sau hơn một tháng bình yên ngắn ngủi, nội bộ Liên Bang được cải tổ lại qua một cuộc thanh trừng lớn, không ngoài dự đoán, phe chủ chiến do thượng tướng Patton Stafford cầm đầu lên nắm quyền, ông trở thành Đại Nguyên Soái mới của Liên Bang.

Nguyên Soái mới vừa nhậm chức đã có bài phát biểu đầy hùng hồn trước nhân dân cả nước, cất lời thề phải thay đổi hình tượng bạc nhược yếu đuối của Liên Bang; không những hứa đoạt lại những vùng đất đã bị Đế Quốc chiếm đóng, mà sẽ phản công, đuổi cổ kẻ xâm lược ra khỏi hệ Ngân Hà để củng cố uy quyền của Liên Bang Ngân Hà! Quân lính và dân thường không hay biết chân tướng, đứng phía dưới cổ vũ nhiệt liệt.

Có bài phát biểu hùng hồn của phái chủ chiến làm nền, cả Liên Bang rơi vào trạng thái điên cuồng.

Arthur nhận được mật lệnh từ thượng tướng Otto của cục tình báo Liên Bang thì mới rõ sự thay đổi lớn của Liên Bang khoảng thời gian gần đây, Arthur tuy vui mừng phấn khích, nhưng cũng không tránh khỏi ưu sầu lo lắng.

Vì dù y vẫn chưa được phép biết đến phần cơ mật nhất của Đế Quốc, nhưng y đã tìm hiểu được rất nhiều bí mật, mà những điều này khiến y ý thức được thực lực mạnh mẽ của Đế Quốc.

Nói trắng ra thì, y không cho rằng lúc này Liên Bang tuyên chiến với Đế Quốc là một hành động khôn ngoan, nhưng phe chủ chiến đã lên nắm quyền, còn tuyên thệ trước nhân dân cả nước, bởi vậy họ chắc chắn sẽ ra tay.

Quả nhiên, tin từ tiền tuyến truyền đến, Liên Bang đã tấn công chòm sao Trường Sà mà Đế Quốc vừa đoạt được không lâu.

Vì một khởi đầu tốt đẹp, Nguyên Soái Patton không tiếc phái ba nhánh hạm đội trên không tinh nhuệ nhất trực thuộc quân đoàn Hoa Hồng của Liên Bang cùng với một cánh cơ giáp được trang bị vũ khí tân tiến nhất ra trận.

Đế Quốc trở tay không kịp, lập tức mất ba hành tinh có dân nhập cư và hai hành tinh chứa tài nguyên khoáng sản của chòm sao Trường Sà vào tay Liên Bang.

Tin tức vừa tới, cả Đế Quốc chấn động, hơn mười năm nay Liên Bang luôn ở trong thế bị động phòng thủ, chưa từng giành chiến thắng trước Đế Quốc.

Trận chiến bại này lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo, hoàng đế Muller bất chấp thân mình bệnh tật, triệu tập cuộc họp quân đội tối cao ngay trong đêm để bàn bạc đối sách.

Có điều, thông qua quan sát vẻ mặt của Francois, Arthur thấy hắn dù nghiêm nghị nhưng không hề nao núng hoang mang.

Y biết tuy Liên Bang có được thắng lợi tạm thời nhưng vẫn chưa đủ để làm lung lay căn cơ của Đế Quốc.

Quân đội Đế Quốc lập tức tới chòm sao Trường Sà tiếp viện, nhanh chóng ổn định tinh thần, phòng thủ vững chắc khiến quân Liên Bang không còn cơ hội, mà trận phản công sau đó của Đế Quốc e rằng sẽ càng thêm đáng sợ, càng thêm mạnh mẽ hơn.

Bão tố sắp ập đến, toàn bộ Đế Quốc chìm trong im lặng trước thềm cuộc chiến.

Tướng lĩnh cũng như binh lính các cấp đều đang chờ lệnh của Bộ Tư Lệnh tối cao, chỉ cần có lệnh xuống là sẽ đồng loạt tiến ra tiền tuyến.

Tình hình trận chiến càng lúc càng căng thẳng, cơ hội Arthur chạm mặt Francois ngày càng ít, phần lớn thời gian hắn đều đang họp bàn với hoàng đế hoặc các tướng lĩnh cấp cao, thường xuyên trắng đêm, không ngủ không nghỉ.


Qua vài ngày, ngay cả người có tố chất cơ thể cực tốt như Francois cũng không khỏi vương nét mỏi mệt trên gương mặt.

Rạng sáng, Francois kết thúc một ngày bận rộn và trở về nơi ở trong Bộ Tư Lệnh.

Hắn khẽ khàng mở cửa và phát hiện một bóng dáng cao gầy đang cuộn mình trên sô pha trong phòng khách.

Quan vệ sĩ đợi hắn đã lâu bất giác ngủ quên trên sô pha, cậu cuộn tròn mình hệt như chú mèo con sợ lạnh, khuôn mặt say ngủ yên bình, trong sáng ngây thơ như thiên thần.

Mà trên bàn ăn lại bày đầy những món ăn đã nguội lạnh từ lâu, bên cạnh còn có một chiếc bánh gato thật lớn cắm đầy những ngọn nến sinh nhật đủ màu sắc.

Nhìn thấy cảnh này, Francois vốn đang mệt nhoài bỗng chốc sửng sốt, đoạn sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình; trái tim hắn bỗng chốc loạn nhịp một cách mất kiểm soát, hệt như kẻ tha hương lưu lạc nhiều năm tìm thấy chốn về, trái tim trào dâng cảm giác ấm áp không sao diễn tả bằng lời.

Francois lặng lẽ bước tới cạnh sô pha, cởi chiếc áo khoác quân đội đắp lên người Arthur.

Sau đó, hắn cúi người xuống, chăm chú nhìn gương mặt say ngủ của Arthur, đoạn từ từ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đường nét thanh tú trên khuôn mặt cậu thanh niên.

Arthur ngủ rất nông, ngay lúc Francois bước vào cửa y đã tỉnh rồi; nhưng y quyết định tiếp tục giả vờ ngủ để xem đối phương sẽ làm gì.

Đương nhiên y biết sinh nhật của Francois, nhưng ý tưởng tổ chức sinh nhật cho hắn thì là của Thanh Điểu.

Tuy y cảm thấy việc tổ chức sinh nhật như thể đám con gái này rất vô bổ, nhưng vì khiến Francois cảm động, y không ngần ngại thử xem sao.

Lúc này Francois đã dựa vào gần sát, Arthur còn giả vờ ngủ thì hơi quá quắt, y bèn giả vờ vừa bừng tỉnh, làm bộ nhập nhèm mở mắt, mơ màng gọi một câu:
- Nguyên soái...!ngài đã về rồi...!
Tiếp đó, y vội vàng bật dậy, gãi đầu ngượng ngùng:
- Xin lỗi...!thế mà tôi lại ngủ quên mất...!
Francois túm lấy tay y, nắm chặt trong lòng bàn tay, đôi con ngươi màu xanh thẳm như dập dềnh sóng nước, giọng hắn hơi khàn:
- Cậu vẫn luôn đợi ta? Những món ăn trên bàn, và cả bánh sinh nhật đều giành cho ta ư?
- Dạ...!
Arthur ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên tường, trong giọng nói có chút tiếc nuối:
- Tuy đã qua 12 giờ mất rồi, nhưng vẫn phải nói với ngài một câu: sinh nhật vui vẻ!
- Vậy quà sinh nhật của ta đâu?
Francois cười hỏi, hắn cười lên quả thực đẹp trai rạng ngời, dịu dàng hết xảy luôn.

Arthur bị nụ cười ấy làm cho thần hồn điên đảo, ngơ ngác hỏi:
- Gì cơ?
- Chưa chuẩn bị hả?
Francois nhướn mày đầy tiếc nuối:
- Vậy ta đành tự mình đòi thôi.

Đoạn, Francois lập tức cúi người, khoá chặt đôi môi Arthur một cách nhanh chóng và chuẩn xác.


- Ưm...!
Arthur trừng lớn mắt, nhưng đôi mắt bị ngài Nguyên Soái dùng đôi tay che lại, bàn tay còn lại của hắn giữ chặt eo y, khiến y không sao cử động được.

Nụ hôn này hoàn toàn khác với nụ hôn bá đạo trên xe phi hành lúc trước, nó quấn quýt triền miên, nồng đượm tình ý, tràn ngập sự trân trọng và dịu dàng.

Arthur còn chưa kịp phản ứng đã hoàn toàn thất thủ, để đầu lưỡi của đối phương tiến thẳng vào khoang miệng, tin tức tố nồng đậm của Alpha tràn ngập trong hơi thở, cả người y bất giác run rẩy, thậm chí cả tầm nhìn cũng mờ theo...!
Sự từ chối ban đầu dần biến thành phối hợp, hai người quấn riết lấy nhau, triền miên trên sô pha, như ngọn lửa rực cháy sắp đốt trụi thảo nguyên.

Arthur cảm nhận được ngọn lửa dục vọng của đối phương cực kỳ mãnh liệt, thứ cứng rắn nóng bừng đầy uy hiếp chọt chọt vào bụng dưới của y.

Chẳng lẽ hôm nay là phải phát tình rồi sao? Bộ óc thiếu oxy của Arthur suy nghĩ một cách khó khăn, nhưng y chỉ có thể để mặc bản thân mất khống chế.

Ấy vậy mà, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Francois đẩy mạnh y ra, bản năng Omega của Arthur khiến y gần như muốn bất chấp tất cả, níu giữ lấy đối phương, nhưng y cắn chặt răng đè chặt cảm giác ấy xuống.

- Xin lỗi.

Francois dịu dàng xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của cậu thanh niên:
- Ta rất muốn khiến em trở thành người của ta, nhưng hiện giờ...!vẫn chưa phải lúc.

Vẻ thất vọng không che giấu được trong mắt Arthur khiến Francois cảm thấy xót xa, hắn không khỏi cất lời dỗ dành:
- Bé cưng, hãy đợi ta...!đợi tới ngày ta có thể bảo vệ em một cách trọn vẹn, ta sẽ muốn em thật nhiều...!
Arthur rũ mắt, im lặng gật đầu, trong lòng lại thầm thấy may mắn vì Francois ghìm cương trước bờ vực.

Suýt chút nữa là y đã quên, Francois còn chưa biết y là Omega đâu, nếu hai người họ thật sự phát sinh quan hệ, còn chưa biết Francois sẽ có phản ứng ra sao sau khi biết được chân tướng nữa kìa.

Francois lấy lại bình tĩnh, sắc mặt tự nhiên, sự mất khống chế vừa nãy hệt như ảo giác.

Hắn đứng lên, nói một cách bình thản:
- Sáng sớm mai có buổi nghi thức duyệt binh của binh đoàn Goshawk, em mang theo Thanh Điểu đi tham dự cùng ta.

Arthur khó hiểu, Goshawk là binh đoàn cơ giáp tinh nhuệ nhất của Đế Quốc, cánh quân này chỉ trung thành với Hoàng Đế của Đế Quốc, họ đã tạo nên những huyền thoại bất khả chiến bại trên chiến trường, khiến người người khiếp sợ.

Lẽ nào đối diện với sự khiêu khích của Liên Bang, Đế Quốc cuối cùng cũng quyết tâm ra quân rồi ư?
Arthur cố nén sự kinh ngạc trong lòng, bình tĩnh đáp:
- Dạ, Nguyên Soái.

- Vậy thì hiện giờ, ngoan ngoãn đi nghỉ đi.

Nguyên Soái nói xong, xoay người về phòng mình, để lại Arthur với cõi lòng ngổn ngang trăm mối....

Bình Luận (0)
Comment