About Rose About You

Chương 7


Năm nay có một chuyện lớn đáng để cả nước cùng chúc mừng, đó là Bắc Kinh đấu thầu thành công Thế vận hội Olympic[1].
[1]
Tin tức về cuộc đấu thầu thành công Thế vận hội Olympic được chiếu trên TV của nhà ăn chúng tôi mấy ngày.

Mỗi ngày sau giờ học sẽ giơ cao cờ chạy trong trường, rất nhiều người đều nói muốn đăng ký dự thi, tôi cũng chạy theo họ, tóm lại là vui cực!
Kỳ Cương đến tìm tôi đi ăn ngoài: “Chúng ta đi chúc mừng tổ quốc chứ!”
“Uống rượu thì uống rượu, đừng kiếm cớ!” Tôi hớn hở đến quán sủi cảo Đông Bắc gần trường cùng cậu ta.
Bên này có rất ít người Đông Bắc nhưng bà chủ của quán cơm này là người gốc Đông Bắc, nói chuyện như hát hay!
Chị ấy cũng rất cao và gầy, nước da trắng mũi cao, tuy mắt hơi nhỏ nhưng nó không ngăn cản được vẻ đẹp của chị ấy.
Vừa bước vào quán tôi không khỏi nhìn chị ấy vài lần, Kỳ Cương chú ý đến: “Ê, nghe nói đang độc thân!”
“Thôi thôi, không liên quan gì đến tôi!” Tôi xua tay, nhân viên đưa tới mấy chai bia tuyết[2], tôi biết loại này, tôi rót một cốc to rồi nói: “Chỉ tán thưởng thôi, đứng xa nhìn không đùa bỡn, cậu hiểu không?”
[2]img
“Cậu thích những người cao còn gì? Người này cao hơn Tiểu Yến đúng không?”
Cậu ta nhắc đến Tiểu Yến tôi cũng tò mò dạo này Tiểu Yến thế nào.

Sau khi Hào Kim đóng cửa không biết cô ấy đã đi đâu, phải tìm thời gian hỏi xem sao.
“Đờ mờ cậu thôi đi.” Tôi thuận miệng đáp lại cậu ta.
“Cậu không ra tay là tôi ra tay đó!” Kỳ Cương nhướng mày sau đó vẫy tay, “Gọi bà chủ của quán lại đây!”
Cậu ta có tự tin để phách lối như thế nhưng tôi thì không, ai bảo anh cậu ta làm bất động sản.

Nhà giàu có, nhà cửa một vùng gần đây đều là của tập đoàn anh cậu ta.
Sớm biết làm bất động sản kiếm nhiều tiền thế này, lúc trước bố mẹ tôi không nên chỉ bán quần áo đáng ra nên đi bán nhà.
Nhưng trước khác nay khác, cũng rất khó nói sau này nhà còn đáng giá không!

Tôi nhìn thấy chị chủ đi tới, Kỳ Cương chỉ vào cốc của tôi nói: “Chị chủ à bia này có vị là lạ!”
Trông chị chủ người Đông Bắc này cũng không phải người dễ chọc, chị ấy nói liến thoắng vài câu, tôi không nghe rõ chị ấy nói gì.
Kỳ Cương lại nói: “Chị uống cạn đi, tôi sẽ không làm phiền chị nữa!”
Cậu ta lấy một chai bia vừa mở cửa, đẩy đến trước mặt chị chủ.
Tôi vốn đang xem trò vui rất hăng say, lại phát hiện một người đàn ông đi ra khỏi bếp bước tới sau lưng Kỳ Cương.
Tôi lập tức gọi: “Kỳ Cương!”
Cậu ta đã bị người đàn ông cao to kéo lên, tôi định đứng dậy lại bị một đôi tay khác ấn xuống ghế, “Ngồi im!”
Chơi lớn rồi!
“Đừng đừng đừng, ông chủ à tôi chỉ đùa với anh thôi!” Kỳ Cương lập tức xin tha, cơ thể cậu ta đâu to bằng người đàn ông phía sau, người đàn ông kia xách cậu ta lên như xách con gà.
Tôi ngồi sững sờ tại chỗ không dám thở mạnh.
Kỳ Cương vẫn đang xin tha, vừa quỳ vừa nói xin lỗi, tôi nhìn mà sợ thay.
Dù sao đây cũng là cậu ấm Kỳ Cương, đoán chừng người trong quán ăn này cũng có lai lịch!
Cuối cùng Kỳ Cương vẫn bị người đàn ông kia đánh mấy cái, chúng tôi mặt mày xám xịt bỏ chạy.
“Mả mẹ nó!” Trên mặt Kỳ Cương bị đánh tím bầm, trông rất buồn cười.
“Cậu nhìn cậu xem, đáng đời nhỉ?”
Chúng tôi đi bộ trên đường, cậu ta gọi điện cho anh trai, sau khi cúp máy lời chửi thề trong miệng vẫn chưa dừng lại.
“Được rồi được rồi! Đến phòng khám đi, tôi nhớ gần đây có phòng khám công cộng.” Tôi kéo cậu ta đến phòng khám bôi thuốc, bôi thuốc xong Kỳ Cương xem như an phận hơn.
“Anh cậu nói sao?” Tôi hỏi.
“Cái quán sủi cảo kia đừng hòng buôn bán nữa, ngày mai họ phải dọn đi, cậu tin không?”
“Tôi không tin đâu! Chị chủ đẹp thế kia, cậu bỏ được hả?” Tôi cười ha ha.
Nói nhảm được một lúc, tôi lại nhận được điện thoại của Hà Hữu Dân.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được cuộc gọi của anh ấy, khi nhìn thấy tên anh hiển thị trong ô vuông tôi đã sửng sốt một lúc.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại!”
“Ê!” Kỳ Cương rống lên, “Điện thoại gì mà phải tránh tôi mới nghe được!”

“Sếp Hà? Anh gọi nhầm hả?” Tôi dè dặt hỏi.
Hà Hữu Dân nói: “Không, tôi tìm cậu.”
“Ồ! Mặt trời mọc đằng tây ư!” Tôi rất vui, không khỏi bật cười, “Chuyện gì vậy?”
“Thấy cậu vẫn nhảy nhót tưng tưng, không có chuyện gì nữa!”
Tôi nghĩ thầm gì vậy trời, tôi không cho anh ấy cúp máy: “Tin tức của anh nhanh phết, đừng nói là sếp Kỳ nói cho anh nhé.”
“Không phải, tôi mới vừa nghe anh ta chửi em mình một câu ở hộp đêm, chỉ nói em anh ta bị đánh.

Tôi nghĩ có khi nào cậu cũng ở đó không, nên gọi cho cậu.”
“À…” Trong lòng tôi nở hoa, “Tối nay có thể gặp nhau không.”
Hà Hữu Dân lưỡng lự mấy giây: “Ừ… tối nay không được, để hôm khác nhé, tôi đang lái xe cúp trước đây.”
“Được thôi.”
Nghĩ cũng đúng, anh ấy mới rời khỏi câu lạc bộ đêm sao có thể không dẫn người đi, đâu cần dùng đến tôi.
Không dùng đến cũng chẳng sao, dù sao tôi vẫn còn có chuyện khác.
Kỳ Cương về nhà trước, tôi xin cậu ta số điện thoại của Tiểu Yến.
Tôi gọi điện cho Tiểu Yến muốn hỏi tình hình gần đây của cô ấy.
“Ai vậy?” Giọng Tiểu Yến vẫn mềm mại, nghe không hề giống cô gái hai mươi tuổi, cảm giác chỉ mười bốn mười lăm tuổi.
Tôi nói: “Phí Bạch, cô còn nhớ không?”
Đối phương im lặng mấy giây: “Đồ khốn là cậu à! Cậu còn biết gọi điện cho tôi?”
“Tôi đáng bị chửi, là lỗi của tôi, tôi bận làm bài tập mà, nên quên mất cô.”
“À, cũng gần một năm rồi, tin cậu mới lạ! Tìm tôi có chuyện gì?”
Nghe có vẻ Tiểu Yến không giận lắm.
Tôi hỏi cô ấy: “Nghe nói Hào Kim đóng cửa rồi, cô đi đâu làm việc?”

Tiểu Yến nghe xong bắt đầu nói như súng liên thanh không thu lại được: “Tôi đã không muốn nhắc đến rồi, tôi không tìm được công việc ổn định, trước đó làm việc ở hộp đêm cũng nhờ bạn bè giới thiệu, tôi làm gì có bản lĩnh tìm việc? Thì mỗi ngày phát tờ rơi, làm móng một khoảng thời gian, hôi quá không làm tiếp được nữa!”
“Vậy cô ở đâu?”
Tiểu Yến gửi địa chỉ của mình cho tôi, tôi quyết định đến tìm cô ấy.
Dù nói thế nào cô ấy cũng là người từng có một lần quan hệ với tôi, cứ phớt lờ như thế cảm thấy không phải chuyện đàn ông làm được.
Mấy tuần sau tôi bớt thời gian đến làng đô thị thăm cô ấy.
Tiểu Yến sống trên tầng hai trong một nhà khách nhỏ, mỗi ngày giúp ông chủ nghe điện thoại ở quầy lễ tân xem như tiền phòng.
Chi phí ăn uống ngủ nghỉ chỉ dựa vào việc phát tờ rơi.
“Đây không phải cuộc sống của con người!” Đi vào phòng cô ấy tôi nhìn thấy một mớ hỗn độn, tờ rơi chất đầy trên sàn nhà, “Cả năm nay cô đều sống thế này?”
Có vẻ như Tiểu Yến cũng không để ý, cô ấy gật đầu: “Có vấn đề gì lớn đâu?”
“Cô đen rồi, người đẹp ạ!” Tôi nói, “Con gái sao có thể đi phát tờ rơi?”
“Con gái không phát thì con trai phát chắc?” Cô ấy khịa tôi một câu.
Tôi không tranh cãi với cô ấy, tiện tay nhặt một tờ lên xem nội dung bên trên là gì.

Vừa nhìn tôi càng sững sờ hơn, rửa chân massage gì đó còn có chân dung của một người đẹp ngực to mông vểnh, nói trắng ra là nơi không đàng hoàng, bên trong có rất nhiều người già đi tìm gái.
Thời điểm đó không ai quán xuyến những chuyện này, Tiểu Yến không thể không biết.
“Lỡ như cô bị bắt lại sẽ bị giam mấy ngày đấy?” Tôi cầm tờ rơi hỏi cô ấy, Tiểu Yến nhíu mày rõ ràng thiếu kiên nhẫn, “Tôi có thể làm gì? Cho tôi ngồi tù đi, trong tù còn nuôi cơm!”
Tôi giận đến nỗi bật cười bởi lời nói của cô ấy, trong lòng có tinh thần trọng nghĩa nói với tôi rằng phải giúp đỡ Tiểu Yến, cô ấy là cô gái tốt, cô gái tốt nên có một nơi tốt để đi.
“Tôi tìm việc giúp cô nhé!” Tôi nói.
“Cậu? Cậu là sinh viên tài giỏi à?”
“Yên tâm đi, nói cho tôi biết học vấn của cô?” Tôi không làm được gì nhưng bố mẹ tôi dù sao cũng làm được chút gì đó, nếu thực sự không được có lẽ Kỳ Cương sẽ giúp tôi.
“Tốt nghiệp tiểu học.”
Tôi vẫn chưa có manh mối gì về chuyện của Tiểu Yến, tôi đang bận việc học nên tạm thời chỉ có thể gác lại.
Nghỉ cuối tuần tôi gọi điện cho Hà Hữu Dân, lâu rồi không gặp, tôi nói nhớ anh thế là Hà Hữu Dân vui vẻ đến tìm tôi.
Sau khi làm xong, tôi mới nhớ đến chuyện của Tiểu Yến.
Tôi ngồi cưỡi lên eo anh ấy, Hà Hữu Dân nằm trên giường.

Tôi nghịch lông bụng của anh, hỏi: “Anh nói xem trình độ tốt nghiệp tiểu học có thể làm gì?”
Hà Hữu Dân nhíu mày nghĩ một lúc: “Rất nhiều, chỉ cần có thái độ tốt thì có thể chọn bất kỳ ngành dịch vụ nào, chúng tôi không chú trọng học vấn.”

“Thật không?”
“Ừ, có vài vị trí mối quan hệ quan trọng hơn trình độ.” Hà Hữu Dân cười một tiếng như tự giễu, “Sao thế nhãi con? Chắc chắn cậu đã hứa với người khác tìm việc cho người ta.”
“Đúng.” Nhưng tôi không chủ động bảo anh ấy giúp mình.
“Tôi biết ngay cậu tìm tôi nhất định có chuyện.” Hà Hữu Dân cười khẽ một tiếng.
Anh ấy đã hiểu lầm lý do tôi đến tìm anh, tôi tìm Hà Hữu Dân chỉ vì nhớ anh ấy.
Có điều hiểu lầm thì hiểu lầm, thuận nước đẩy thuyền một cái cũng được.

Thật ra tôi không thích có qua lại lợi ích với anh ấy, điều này khiến tôi giống như bán mình đi.

Nhưng nếu không phải như thế, với tính cách của Hà Hữu Dân anh ấy sẽ không giữ tôi ở bên cạnh.
Tôi nịnh nọt nằm lên ngực anh, học cách nói chuyện của con gái: “Sếp Hà giúp một tay đi mà.”
“Vậy cậu cho tôi chịch phát nữa.” Hà Hữu Dân ngồi dậy, tay lại sờ đến chỗ đó ở mông tôi, “Vẫn đang ẩm ướt này.”
Anh ấy vỗ mông tôi bảo tôi xoay người quỳ xuống, tôi ngoan ngoãn quỳ gối, anh ấy lập tức đi vào.

Mỗi một cái Hà Hữu Dân đều cắm vào rất sâu, tiếng rên sướng đến mức sắp bay lên trời nên tôi cắn ga giường.
Tôi nghe thấy anh ấy nói: “Rên đi! Rên đi tôi sẽ giúp cậu!”
Tôi vẫn không muốn rên, Hà Hữu Dân lại nói: “Nói! Cậu muốn giúp ai!”
“Tiểu, Tiểu Yến… ưm a!” Tôi bị anh ấy lừa nói ra, nói xong tôi không nhịn được vẫn rên rỉ, tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng anh ấy bỗng dừng một lát cho tôi không gian để thở, sau đó lại tiếp tục đâm rút nhưng không dùng lực.
“Được, Tiểu Yến, tôi biết cô ấy.” Giọng Hà Hữu Dân lạnh nhạt, nói xong thì bắn.

Anh ấy ôm tôi từ phía sau, tôi nằm sấp, mồ hôi trộn lẫn với Hà Hữu Dân.
“Cậu nói tôi nghe, cậu thích Tiểu Yến đúng không?” Hà Hữu Dân ôm tôi, mặt lộ vẻ mệt mỏi nhưng anh ấy đang cười, xấu xa như mẹ tôi hỏi tôi có bạn gái chưa.
Tôi vốn muốn phủ nhận, nhưng tôi nói “Không biết”.
Quả thực không biết, trực giác nói với tôi Tiểu Yến là người có thể kết hôn, nhưng người phụ nữ để kết hôn chưa hẳn phải rất thích đúng không? Thích cũng chưa chắc có thể kết hôn.
Chẳng hạn như Hà Hữu Dân..

Bình Luận (0)
Comment